Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 42: Sống lại




Phương Thất thật không có nghĩ đến, tứ ca hắn ngàn dặm đến nơi hoang mạc này là vì giúp hắn tìm kiếm Trầm Tuyết Quân.
Tuy nhiên tứ ca hắn, một tuyệt đỉnh cao thủ với biệt hiệu Tiểu Thần Long bây giờ đã trở thành một phế nhân, Phương Thất mỗi lần nhớ tới hình ảnh thảm hại đó của người anh hắn thì tim của hắn như bị dao cắt nát vậy.
Phương Thất chậm rãi đứng lên, lẳng lặng bước ra khỏi phòng.
Hiên Viên Hoằng nhìn Du Mộng Điệp nháy mắt một cái, Du Mộng Điệp gật đầu rồi cũng bước ra ngoài.
Phương Thất ngơ ngác đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn trời, lệ rơi đầy mặt.
Du Mộng Điệp nhẹ nhàng bước đến ôm lấy cánh tay hắn.
Tay của Phương Thất rất lạnh lẽo, thân thể đang nhẹ run.
Du Mộng Điệp nhẹ giọng gọi: "Thất ca."
Phương Thất nói: "Muội vào trong đi, huynh muốn đứng đây yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Du Mộng Điệp nói: "Nhưng mà ……"
Phương Thất đột nhiên ngắt lời nàng, quát: "Không nhưng nhị gì cả, bảo muội vào cứ vào đi”
Du Mộng Điệp ngơ ngác nhìn Phương Thất, rồi khẽ thở dài, chậm rãi bước về phòng.
Từ nhỏ đến lớn thì người nào cũng đối với nàng như viên ngọc, nâng như trứng hứng như hoa, cho tới bây giờ không ai đối vơi nàng nói lớn tiếng và lạnh nhạt như vậy, và trong lòng nàng cũng thật chưa hề nghĩ qua Phương Thất lại đối với nàng như vậy.
Nếu thay đổi là người khác thì nàng cũng sẽ bỏ mặc không làm bạn và muốn dùng lời an ủi hắn, như thế thì đã không nhận lấy được sự đối xử lạnh lùng như vậy rồi.
Tuy nhiên đối với Phương Thất thì từ lúc chưa gặp hắn, Du Mộng Điệp đã đối với người nổi danh cùng mình này có cảm giác rất tò mò rồi. Từ khi gặp được hắn thì tận đáy lòng của Du Mộng Điệp đột nhiên xảy ra một sự biến hóa không thể giải thích.
Nàng đột nhiên phát hiện ra mỗi lúc nàng đi chung với hắn thì trong lòng sẽ rất vui vẻ, không gặp được hắn thì đầu óc sẽ luôn suy nghĩ về hắn, muốn biết được hắn đang làm gì? Nhìn chung thì lúc nào nàng cũng hy vọng gặp mặt và ở bên hắn cả.
Một người khi yêu thích một người thì đều luôn mang tâm tình này, về phần yêu thích cái gì ở người ta thì kỳ thật chính bản thân cũng không biết rõ nữa, rất mơ hồ.
Du Mộng Điệp cũng là người thông minh, nàng đột nhiên ý thức được bản thân nàng đã yêu thích người này rồi, mặc dù hắn đối với nàng luôn lạnh lùng và luôn duy trì khoảng cách.
Một người khi yêu thích rồi một người thì sẽ luôn suy nghĩ thay đối phương nhằm muốn hiểu rõ sự đau khổ, vui vẻ, sầu muộn… của hắn. Lúc một người khi đã yêu sâu đậm một người thì thường sẽ thỏa hiệp vô điều kiện, có thể chấp nhận cho đối phương gây ủy khuất cho mình, bất luận là nam hay nữ thì lúc này ai cũng sẽ biểu hiện ra sự khoan dung, quan tâm, nhẫn nại và tế nhị không người nào có thể tưởng tượng được.
Chính bởi vì nàng hiểu rõ Phương Thất, nàng biết giờ phút này trong lòng hắn đang cảm thấy rất đau khổ và buồn bã cho nên mới im lặng rời đi.
Hoàng hôn đã đến.
Ánh tà dương đã hạ xuống phía tây chân trời, ngôi thành đã bị ánh trời chiều bao phủ.
Phương Thất vẫn ngơ ngác đứng ở trong sân, bất động.
Với một người tuyệt thế cao thủ đang trong thời kỳ hoàng kim, tiền đồ sáng lạn, đột nhiên bị người khác hại thành một cái xác sống mỗi ngày không thể động đậy nằm một chỗ trên giường chờ chết, thậm chí ngay cả việc tự sát cũng không thể làm nữa, thì sự đau khổ và sầu muộn trong lòng hắn cũng như người thân của hắn đau xót ra sao, có ai có thể thấu hiểu đây?
Tuy nhiên sự đau khổ, chua xót, buồn bã, thảm hại đó là do chính bản thân Phương Thất tạo ra.
Tứ ca của Phương Thất ngàn dặm đến nơi đây là vì giúp hắn tìm kiếm Trầm Tuyết Quân.
Nhưng bản thân Phương Thất thì sao?
Từ khi Trầm Tuyết Quân bỏ đi, Phương Ngọc Thụ cũng buồn bã rời khỏi Thần Long Sơn Trang, phiêu bạt lưu lãng, ba năm biệt xứ, không hề quan tâm đến sự đau khổ của người thân. Người mẹ già, tứ ca tứ tẩu không biết đã buồn bã bao nhiêu vì hắn? Và đã làm bao nhiêu chuyện cho hắn nữa?
Phương Thất nhớ tới trong những ngày lưu lãng, tứ ca của hắn đã lần mò trong biển người tìm gặp được hắn hai lần, mỗi lần khi tạm biệt hắn thì người tứ ca đó trong mắt lại toát ra vẻ thương cảm và vô vọng không thể nào diễn tả ……
Đây là tình cảm quan tâm của người anh đối với em mình, loại quan tâm này thật khó diễn tả bằng lời, nặng tựa như Thái Sơn và sâu như biển cả, Phương Thất bây giờ mới có thể cảm nhận ra sự quan tâm đó của tứ ca đối với hắn sâu sắc thế nào.
Phương Thất cũng nghĩ đến và cảm nhận được vì hắn mà người mẹ già và tứ ca đau khổ thế nào, trông chờ ra sao…, hắn lại tự hỏi không biết người mẹ già của hắn đã chảy ra bao nhiêu nước mắt vì đau xót và thương nhớ hắn? Lúc tứ ca nhìn thấy mẹ già đau thương như vậy thì cảm giác của tứ ca ra sao, lo lắng, quan tâm và an ủi thế nào? Tại sao lại phải tìm kiếm Trầm Tuyết Quân cho hắn?
Và cũng không biết tứ ca từ nơi nào nghe được Tầm Tuyết Quân đang ở chỗ này? Sau khi trải qua ngàn dặm đến đây thì đã gặp những chuyện gì? Tứ ca có gặp Trầm Tuyết Quân hay không? Rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ là cho tứ ca trở nên sống không bằng chết?
Phương Thất bây giờ mới hiểu được, tứ ca của hắn tới nơi này nguyên do là vì người em không ra gì như hắn.
Ở trong mắt của người khác, Phương Ngọc Thành là một mặt trời huy hoàng chiếu sáng, là một đời cao thủ tuyệt thế với danh hiệu Tiểu Thần Long, còn trong mắt của Phương Thất thì Phương Ngọc Thành đó chỉ là một người anh hiền hòa luôn quan tâm và yêu thương đến em của hắn. Trưởng huynh vi phụ, từ khi trưởng huynh Phương Ngọc Sơn xuất gia, Phương Ngọc Thành đã yên lặng tiếp nhận trọng trách này.
Đồng dạng cũng như vậy, bất kể Phương Thất ở trong mắt người khác là Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ hay là lãng tử Phương Thất lãng tích giang hồ thì trong mắt tứ ca của hắn, hắn chỉ là một người em bé bỏng, phải được quan tâm và chiếu cố.
Nhưng Phương Ngọc Thành chính là vì hắn mới bị người ta hại trở thành phế nhân như vậy.
Mọi chuyện diễn ra như thế, ai là người đã gây ra? Và cuối cùng là ai sẽ gánh mọi hậu quả của nó?
Phương Thất đột nhiên ý thức được chuyện này đã càng ngày càng phức tạp.
Hắn đột nhiên hạ quyết tâm, bất luận là ai hại tứ ca của hắn thành phế nhân thì hắn cũng sẽ bắt người đó máu trả bằng máu.
Cho dù là Trầm Tuyết Quân cũng không ngoại lệ.
Phương Thất đưa tay lau nước mắt rồi lại lẳng lặng bước trở vào phòng
Yên tĩnh.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Du Mộng Điệp và Liễu Thanh Thanh cúi đầu ngồi ở trên giường, Tiểu Hổ thì ngó đông ngó tây, La Nhất Đao ngồi tại bàn cúi đầu không nói, Hiên Viên Hoằng vẫn chậm rãi uống rượu, trên mặt không biểu hiện gì.
Phương Thất chậm rãi bước tới bên bàn ngồi xuống.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười hỏi: "Uống một chén chứ?"
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Du nha đầu, con qua đây rót rượu cho Thất ca con đi”
Du Mộng Điệp yên lặng bước tới rồi rót rượu vào chén cho Phương Thất. Phương Thất cầm lấy chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếp đó đặt mạnh chén rượu lên bàn phát ra một tiếng động lớn, Du Mộng Điệp thấy thế cả kinh liếc mắt nhìn Phương Thất, xong lại tiếp tục rót rượu vào chén, Phương Thất lại nâng lên uống hết. Du Mộng Điệp ngẩn người nhưng vẫn tiếp tục rót rượu.
Phương Thất chậm rãi nâng chén rượu lên, suy nghĩ một chút rồi uống tiếp một hơi cạn sạch.
Bất luận đây là chén rượu gì, cho dù là rượu khổ đau thì cũng phải uống cạn.
Hắn tuy không muốn uống nhưng cũng cố gắng uống, người tạo ra loại rượu khổ đau này chính là bản thân hắn.
Hiên Viên Hoằng âm thầm thở dài, mỉm cười nói: "Rượu mặc dù uống rất ngon, nhưng khi không muốn uống thì cũng có thể không uống”
Phương Thất đáp: "Bất luận ra sao con cũng phải uống cạn nó”
Hiên Viên Hoằng nói: "Ta biết, tuy nhiên con có thể không uống”
Phương Thất đáp: "Con phải uống, thứ rượu khổ đau này là chính con đã làm ra, nếu ngay cả chính bản thân con cũng không chịu uống thì còn ai có thể uống thay đây?”
Hiên Viên Hoằng nói: "Con làm sao biết loại rượu đó là do con tạo ra? Có lẽ có người thừa lúc con vắng mặt lén đem loại rượu đó đến mà con không biết đấy”
Phương Thất ngẩn người, ngơ ngác nói: "Có chuyện đó hay sao?"
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, thản nhiên trả lời: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta lúc nào cũng có thể lôi ra hàng trăm lý nói cho con nghe, sao, con có muốn nghe không?”
Phương Thất liền thở ra một hơi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nói: "Đa tạ lão tiền bối!"
Làm người trong cuộc luôn mê muội, Phương Thất đột nhiên cảm giác hắn đã có lại được sự tin tưởng, đối với cuộc đời tràn ngập hy vọng.
Hiên Viên Hoằng cười to nói: "Con quả nhiên là một người rất thông minh”
Phương Thất liền cúi đầu, trên mặt dường như đã ửng đỏ, hắn nhớ tới vừa rồi bản thân hắn trước mặt người khác có bộ dáng thật không ra gì.
Hiên Viên Hoằng ý vị thâm trường nhìn Phương Thất, nói: "Bất quá loại rượu kia có do bản thân mình làm ra hay không cũng không sao, lúc nào muốn uống thì cứ việc uống nó, không cần phải quan tâm đến chuyện gì khác”
Phương Thất gật đầu, nói: "Đa tạ lão tiền bối, vãn bối hiểu được!"
Trong lòng của hắn đột nhiên tràn ngập sự tin tưởng và quyết tâm.
Hiên Viên Hoằng gật đầu hài lòng, mỉm cười rồi đảo mắt nhìn La Nhất Đao bảo: "Ngươi cứ kể tiếp chuyện xảy ra ngày hôm đó xem”
La Nhất Đao thở dài, nói: "Vãn bối thật sự là bất hạnh, tại sao không thể gặp một cao nhân như lão tiền bối sớm một chút, lắng nghe lời dạy bảo của tiền bối, nếu có thể thì chắc đã không ra hình dáng hôm nay”
Hiên Viên Hoằng nhìn La Nhất Đao, chậm rãi nói: "Bây giờ gặp được cũng chưa muộn”
La Nhất Đao cúi nhìn một chút vào cánh tay trái của hắn, rồi nhớ tới những người thân đã mất đi, buồn bã nói: "Nhưng … nhưng ……"
Hiên Viên Hoằng hỏi: "Nhưng sao?"
La Nhất Đao chậm rãi nói: "Nhưng vãn bối bây giờ đã trở thành phế nhân, người thân đều đã mất, vãn bối ……"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ngươi trở thành phế nhân ư? Sao ta không nhìn thấy gì cả? Võ công của ngươi so với Phương Ngọc Thành ra sao, có cao hơn không? Hình dáng của ngươi bây giờ ra sao, so với Phương Ngọc Thành ai thảm hơn?”
Lòng của Phương Thất đột nhiên lại đau đớn.
Đôi mắt của La Nhất Đao đột nhiên lóe sáng.
Phương Ngọc Thành là người ra sao? Hiện tại đã trở thành như vậy …… còn mình là ai? Chỉ bất quá là một tên cướp bị mất đi một cánh tay mà thôi”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Người thân của ngươi mất đi đã là sự thật nhưng ai mà không có thân nhân? Ngươi tuy không có giết qua người nào nhưng những người bị thuộc hạ của ngươi hại có thân nhân không? Sự đau khổ của bọn họ do ai gánh chịu đây?"
Người nào thì cũng thường nghĩ đến là bản thân của mình đau khổ nhưng họ đã quên không nhìn lại người khác có đau khổ hơn mình hay không.
La Nhất Đao yên lặng gật đầu, nói: "Lời chỉ dạy của lão tiền bối rất đúng, chuyện của vãn bối chẳng có chi phải sầu khổ cả”
Hiên Viên Hoằng uống một hớp rượu, mỉm cười nói: "Ta chúc mừng ngươi!"
La Nhất Đao nhíu mày thắc mắc: "Chúc mừng?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Không sai, chúc mừng ngươi sống lại."
Đôi mắt của La Nhất Đao đột nhiên lóe sáng, ngẩng đầu lên, kích động nói: "Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối đã hiểu"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Ngươi cũng là một người thông minh đấy."
La Nhất Đao kích động nói: "Vãn bối kiếp này có thể gặp được lão tiền bối, nghe được lời chỉ dạy, vãn bối thật sự là quá may mắn, cho dù tối nay có chết đi thì cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Biết ác mà sửa là việc thiện lớn lao, ta thấy ngươi nhất định sẽ không chết yểu đâu, còn có thể sống lâu lắm, còn nữa, nhớ đừng làm cho lão ăn mày ta đây thất vọng đấy, và cũng đừng có chụp cái mũ quá lớn lên đầu ta"
La Nhất Đao sững sờ.
Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Làm sao vậy, không thích nghe à?"
La Nhất Đao vội vàng lắc đầu nói: "Không đâu, tại hạ sao dám không nghe lời chỉ dạy của lão tiền bối được, chỉ là lời này nghe được sao mà quen tai quá, hình như ngày ấy trong khu rừng, Tiểu Thần Long Phương đại hiệp cũng đã từng nói với tại hạ những lời này”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Thật à? Ngày đó tình huống rốt cuộc ra sao?”
La Nhất Đao gật đầu, trong mắt lại toát ra vẻ kính nể, nói: "Ngày ấy trong khu rừng nhỏ, trời đã vào lúc hoàng hôn, thời gian so với lúc này thì sớm hơn một chút, Tiểu Thần Long Phương đại hiệp đã dùng một đao dễ dàng chém đứt cánh tay trái của tại hạ, ánh đao lóe lên giống như mặt trời sáng chói, một đao tuyệt diệu đó đến nay vẫn in sâu mãi trong đầu tại hạ ……"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.