Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 8: Đánh cờ




Lưu Dĩ ngồi trên bàn gỗ xếp sẵn hai ghế. Hắn ngồi ghế bên phải, ghế bên trái đang trống. Trên bàn có sẵn một bàn cờ vây tinh xảo. Ở giữa bàn cờ có hai hộp tròn đựng cơ sáng bóng đẹp đẽ.
Hắn dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Yến Tử, thanh âm nhẹ bật lên:
“Phạm Hoa, qua đây ngồi”
Tiểu Yến Tử run bắn, chỉ dám làm theo lời hắn. Ngồi đối diện với hắn. Cái khí thế của hắn thường đã không chịu nổi. Bây giờ còn phải ngồi đối diện với khoảng cách gần như vậy. Thật sự khó chịu a.
“Nghe Ôn gia nói ngươi là đích nam của một viên ngoại. Vậy chắc hẳn cũng biết chơi cờ”
Tiểu Yến Tử từ từ ngẩng đầu, hai mắt nàng chạm vào đôi con ngươi thanh u, bất giác tóc gáy dựng đứng vội thụt lại, run rẩy đáp:
“Vâng”
Hắn chọn một bình cờ, đẩy bình còn lại qua cho nàng: “Chơi một ván cùng bổn vương”
Tiểu Yến Tử ngay khi nhìn thấy bàn cờ đã biết hắn có ý định kiếm nàng làm một tay rồi. Chỉ có điều chơi cờ với Giám Quốc đương triều thật sự căng thẳng thần kinh á.
Đối với bộ môn cờ vây, thiên tài Tiểu Yến Tử nổi danh trên dưới Học viện nghệ thuật là một kỳ thủ bất bại. Nàng nhớ có lần thắng một mùa giải đã dùng số tiền thắng được mua một chiếc điện thoại tặng Tử Du.
Tiểu Yến Tử lại nhớ đến Tử Du, nàng vội vỗ vỗ vào mặt mấy cái, chỉnh đối lại tinh thần nghênh chiến cùng Quốc Công.
Lưu Dĩ thấy biểu hiện tiểu tử có chút buồn bã, lại đột nhiên vỗ vỗ vào mặt vài cái, cơ hồ tinh thần phấn chấn lên không ít. Đôi mắt thanh u thoảng qua một làn sóng ấm áp.
Mục đích của ván cờ này là muốn dò xét xem tiểu tử kia đầu óc nhanh nhạy đến đâu.
Tiểu Yến tử cầm quân cờ lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Lưu Dĩ cũng hạ một quân, hắn vô tình nhìn nàng nhưng cái nhìn kia như thuốc mê, nhìn rồi lại không nỡ rời đi vì hắn quá bất ngờ. Tiểu Tử thường hay co rúm, cụp mắt nhưng khi đứng ra bảo vệ kẻ khác thì vô cùng cương quyết, giờ đây, lúc tiểu tử cầm quân cờ lên đã hoàng toàn biến thành kẻ khác.
Khuôn mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, đôi mắt ngây ngô bị thay thế bởi vẻ đĩnh đạc kiên định. Trong chốc lát tiểu tử như thoát xác làm Lưu Dĩ bất giác nổi lên một lòng tham chưa từng có. Hắn thật sự muỗn giữ tiểu tử này ở bên mình mãi mãi. Tiểu tử này quá sức thú vị đối với hắn. Đột nhiên hắn nhìn thấy đôi mắt tiểu tử trong veo đang chờ nước đi tiếp theo của hắn. Như người đi trong mộng, hắn vội tỉnh. Trở về là Giám Quốc Công nghiêm nghị.
Trong Ngự thư phòng lúc này chỉ có một bóng bạch kim cao lớn cùng một bóng xám nhỏ nhắn đánh cờ. Quân cờ trắng đen bày ra trên bàn cờ gỗ. Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe tiếng ‘cộp, xoạch’ của quân cờ. Ánh nắng chiều đổ bóng vào khung cửa.
Một canh giờ sau.
“Tiểu nhân nhận thua” Tiểu Yến Tử nhìn thế trận ngổn ngang trên bàn cờ. Từ lúc nàng biết chơi cờ chỉ toàn thắng. Nhưng lần đầu nàng đấu với Lưu Dĩ đã biết nàng không phải đối thủ của hắn. Hắn quả thật là một quân vương có tài thao lược. Đường đi nước bước đều vô cùng kín kẽ khiến kẻ khác bị mắc lừa không thể nhận ra.
Lưu Dĩ nhận lời thua của tiểu tử. Đối với hắn, một hạ nhân trong phủ có thể cầm cự hắn đến hơn một canh giờ quả là không đơn giản.
“Tại sao ngươi không ứng thí” Lưu Dĩ bất giác hỏi. Bởi vì sau ván cờ này hắn biết tiểu tử rất thông minh. Nếu ứng thí đỗ trạng nguyên, nhất định sẽ là một vị quan vô cùng giỏi giang.
Tiểu Yến Tử thoáng sửng sốt.
Nàng đến thời đại này cũng được ba năm nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ ứng thí làm quan bởi nàng biết người cổ đại không cho phép nữ nhi tham gia chính sự. Nay nàng cải trang đại ca, lại đối diện với Quốc Công đương triều, nàng biết ăn nói như thế nào với hắn đây.
“Bẩm, tiểu nhân nhận thấy bản thân không đủ năng lực nên mới không dám ứng thí”
Tiểu Yến Tử cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn hắn.
Lưu Dĩ không thích phản ứng và câu trả lời này của nàng. Hắn quên mất bản thân không thích đụng vào kẻ khác. Vươn bàn tay lo lớn cầm lấy chiếc cằm nhỏ mềm mịn của nàng nâng mặt của nàng lên.
“Ta lại thấy ngươi rất giỏi” Thanh âm có chút trầm khan vang lên.
Tiểu Yến Tử ngước đôi mắt trong veo nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, bất chợt nhịp tim không cố định đập loạn cả lên. Bàn tay to lớn lạnh lẽo phảng phất mùi cổ hương truyền đến mũi nàng. Khiến hai gò má nàng xuất hiện một vệt đỏ.
Bàn tay của Lưu Dĩ cảm nhận được da thịt của tiểu tử thật sự rất mềm rất trắng rất trơn. Làn da đó như mị hoặc, khi lỡ chạm vào rồi chỉ muốn chạm thêm không muốn rời đi. Hắn nhìn mặt tiểu tử đỏ ửng lên, khuôn mặt tiểu tử dưới ánh sáng ít ỏi trông càng mê người. Trái tim hắn lại nảy lên một nhịp. Máu huyết cứ thế cuộn trào trong thân thể.
Trong Ngự thư phòng lạnh lẽo bỗng nhiên nóng lên, cả căn phòng bị một luồng nhiệt làm cho phát hỏa.
Lưu Dĩ bị một màn sương trong mắt bao phủ, hắn cứ như mê ngủ, đắm đuối ngắm nhìn gương mặt tiểu tử trước mặt hắn. Thật sự chỉ một chút, một chút nữa thôi có lẽ hắn sẽ đánh mất lý trí mà cùng với một nam nhân...
“Bẩm Quốc Công, bên ngoài sứ thần cầu kiến”
Thanh âm vang lên ngoài cửa thành công cắt ngang bầu không khí quỷ dị kia. Lưu Dĩ như choàng tỉnh trong cơn mộng ảo. Hắn vừa nhận ra bản thân suýt chút nữa đã làm chuyện ngu ngốc.
Hắn bỏ vội tiểu tử ra đi qua cửa sổ hứng gió.
Tiểu Yến Tử hoảng hồn vì chuyện vừa nãy, đột nhiên Lưu Dĩ chăm chăm nhìn nàng khiến cơ thể nàng bất động. Nàng len lén nhìn qua hắn, chỉ thấy hắn đứng đó, bên cạnh cửa sổ, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng vượt qua cửa sổ. Hai tay hắn chắp sau lưng trông như một ông cụ non, hắn hướng mắt nhìn đám chim trời tự do bay lượn.
Nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ của nàng càng lúc càng lại gần, rồi đứng sau lưng cách hắn ba bước chân bất động, hắn trầm ngâm một lát mới hỏi:
“Tại sao ngươi đến đây?”
Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc, hắn lúc nào cũng hỏi những câu nàng không ngờ đến nhất. Từ khi nào hắn tò mò về nàng như vậy.
“Gia trang của tiểu nhân đang vô cùng túng bẫn, vì bổng lộc ở đây rất cao cho nên...”
Thân hình hắn thoáng cứng ngắc, hắn xưa nay chưa từng lo chuyện cơm áo gạo tiền, cũng không nghĩ đến nàng sẽ trả lời như vậy. Thường đám hạ nhân kia nếu được hỏi sẽ trả lời kiểu như là ‘muốn được hầu hạ cho Quốc Công’ hay kiểu ‘may mắn được vào đây là phúc phận của nô tài’ đại loại mấy câu nịnh nọt kiểu như vậy. Nhưng nàng lại thẳng thắn nói là vì tiền, thật khiến hắn có chút bối rối.
“Ngươi có muốn ở lại đây, làm việc cho ta không?”
Tiểu Yến Tử ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn vững chãi của hắn, quả thật công việc nơi này vô cùng nhàn hạ, lương lại cao, chủ nhân chỉ lâu lâu phát ra tiết khí mạnh mẽ, hắn đối với nàng còn chưa từng nặng lời nên đương nhiên nàng rất thích ở đây.
“Thưa có”
Thân hình hắn khẽ động, hắn quay mặt nhìn nàng “Là thật lòng?”
Tiểu Yến Tử chậm rãi gật đầu “Vâng”
Hắn xoay hẳn cả người đối diện với nàng. Quan bào ánh kim lấp lánh dưới ánh nắng khiến Tiểu Yến Tử có chút chói mắt, mùi cổ hương thoang thoảng vây lấy nàng. Bộ mặt nghiêm nghị trịnh trọng hô lên:
“Triệu Phạm Hoa tiếp chỉ”
Tiểu Yến Tử thất kinh vội quỳ xuống, nàng vạn lần cũng không thể ngờ hắn sẽ hạ ngôn chỉ, mà còn là với nàng, ngay trực tiếp như vậy. Như một đương kim hoàng thượng. Khí thế đó thật sự còn vĩ đại hơn cả thánh nhân.
Giọng hắn trầm ổn, cũng đầy uy lực, trong lời nói mơ hồ phát ra chút không can tâm:
“Triệu Phạm Hoa đa tài đa nghệ, có khả năng rèn luyện ra bảo kiếm thượng hạng. Nay phong làm Giám Xưởng, tạm thời điều sang phủ Đại tướng quân trở thành thợ chế thủ rèn ba ngàn bảo kiếm. Sau khi rèn xong lập tức trở về Quốc Công phủ. Khâm chỉ!”
Tiểu Yến Tử cảm thấy cổ họng ngắc ngứ, máu chạy ngược dòng xuống bên dưới, mồ hôi thái dương thi nhau rơi xuống.
Cái quái gì vậy, nàng chỉ muốn đi làm kiếm tiền về giúp đỡ Triệu gia thôi, điều nàng qua phủ tướng quân làm cái gì!!!
Lưu Dĩ thấy nàng đơ mặt, mày lưỡi mác cau lại “còn không mau lĩnh chỉ”
Tiểu Yến Tử nghẹn họng nửa ngày mới bật ra được. “Thần tuân chỉ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.