Trò chơi giải câu đố chẳng mấy chốc đã kết thúc, chín hoàng tử sau khi mỗi người đều giải được một câu thì đều không trả lời nữa mà nhường cơ hội lại cho các công chúa.
Dù gì những câu đố này đa phần đều rất đơn giản, nên nếu trả lời nhiều quá thì lại trở thành kẻ tham lam, khiến mọi người xung quanh khó chịu.
Nếu như thế thì thà nhường lại cho các công chúa, thể hiện bản thân mình là người rộng lượng còn hơn.
Nghĩ cũng phải, ngay cả Kỳ Lân Nhi Triệu Hoằng Chiêu còn chủ động rút lui thì các hoàng tử còn lại sao có thể mặt dày đến mức cương quyết giành trả lời hết các câu còn lại chứ? Lẽ nào họ dám tự nhận là tài hoa hơn cả Triệu Hoằng Chiêu sao? Đừng nói là người khác không tin mà ngay cả chính bản thân bọn họ còn không tin nữa là.
Được các hoàng tử nhường nên các công chúa sau đó cũng có thu hoạch lớn, nhận được bao nhiêu là vòng ngọc và trâm ngọc.
Chỉ duy nhất có một công chúa cũng giống các hoàng tử khác, sau khi đáp đúng một câu thì không tiếp tục nữa.
“Là tỉ ấy…”
Triệu Hoằng Nhuận liếc mắt nhìn vị công chúa ấy, vẻ mặt dần lộ ra sự ngạc nhiên.
Có lẽ do chú ý thấy ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận nên công chúa ấy cũng ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận liền vội vã cúi đầu giả vờ uống rượu.
Đúng lúc này, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu ngồi bên trái cậu lại đột nhiên đằng hắng một cái rồi nháy mắt nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc nhìn lục hoàng huynh, thấy lục hoàng huynh cứ nháy mắt ra hiệu cậu nhìn về phía giữa điện.
Triệu Hoằng Nhuận tò mò quay sang nhìn chỗ ngồi ở giữa, lúc này mới cau mày phát hiện ra Đông Cung thái tử đang kể tội cậu trước mặt thiên tử.
“… Thế nên hoàng nhi cảm thấy cần phải gánh vác nghĩa vụ dạy dỗ hoàng đệ. Hoàng nhi mong phụ hoàng có thể bảo bát đệ đến Đông Cung học tập, các thiếu phó giảng sư ở Đông Cung con đều là những nhân sĩ học thức, tin chắc bát đệ dưới sự dạy dỗ của họ sẽ có thể cải thiện.”
Triệu Hoằng Nhuận vừa rồi do đang quan sát công chúa kia nên không nghe hết toàn bộ lời nói của thái tử Hoằng Lễ, nhưng chỉ cần nửa đoạn sau thôi cũng đủ khiến cậu cau mày rồi.
Cậu không nghe được hoàn chỉnh, nhưng thiên tử thì lại nghe hết.
Thiên tử khẽ nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra Triệu Hoằng Nhuận đang nhìn Đông Cung thái tử thì liền nói: “Hoằng Nhuận, hoàng trưởng huynh của con nói rằng con dạo này càng ngày càng ngỗ ngược, đến mức bị Tông Phủ trách phạt, nên muốn gọi con đến Đông Cung để học, các thiếu phó giảng sư ở đó sẽ dạy dỗ con, ý con thế nào?”
“…” Triệu Hoằng Nhuận nghe thế liền cau mày.
“Khốn kiếp, làm thế này là muốn dằn mặt mình sao?”
Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, thật ra cho dù không cần lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu đang lắc đầu liên tục để nhắc nhở thì bản thân cậu cũng biết nếu lúc này mà từ chối thì sẽ rất bất lợi cho cậu.
Bởi vì thái tử Hoằng Lễ nói rất đúng, mở miệng ra là nói những lời hay ý đẹp như “thân là hoàng trưởng tử mà lại không biết dạy dỗ hoàng đệ”, quả thật là “hổ thẹn với lòng”, thế nên nếu lúc này mà Triệu Hoằng Nhuận lại ngoan cố từ chối “ý tốt” của thái tử thì rõ ràng càng chứng tỏ bản thân chính là một tên ngỗ ngược “bất tài vô học”.
Nhưng nếu nhận lời thì có nghĩa là, sau này cậu e khó mà còn cơ hội được xuất cung rong chơi nữa. Cho dù Đông Cung thái tử có vì mục đích gì mà gọi cậu đến Đông Cung nhập học thì cậu cũng sẽ không còn được tự do như hiện giờ nữa.
“Thế thì cứ quyết định như thế đi.”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ trơ mặt không nói gì nên thiên tử liền quyết định thay cho cậu.
“Đa tạ phụ hoàng, hoàng nhi nhất định sẽ dạy dỗ Hoằng Nhuận thật tốt.”
Thái tử Hoằng Lễ hài lòng ngồi xuống.
Ung Vương Hoằng Dự ngồi bên trái liếc mắt nhìn thái tử Hoằng Lễ, sắc mặt dần lộ vẻ suy tư.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một hành động gõ núi dọa hổ của Đông Cung thái tử: Không phải ngươi đang muốn lôi kéo bát đệ sao? Thế thì ta sẽ lôi thẳng đệ ấy đến Đông Cung Học đường, thứ nhất là có thể dạy dỗ cảnh cáo, thứ hai sẽ khiến ngươi không còn cơ hội lôi kéo, tóm lại dù thế nào thì cũng không để ngươi toại nguyện.
Đây chính là suy nghĩ trong ánh mắt thái tử Hoằng Lễ nhìn lại Ung Vương.
Mà đối với việc này thì Ung Vương Hoằng Dự cũng không làm được gì, vì thái tử Hoằng Lễ đã đưa ra lí do hay như thế nên anh ta cũng không tìm được kẽ hở nào để phản bác.
Chỉ khổ cho Triệu Hoằng Nhuận phải hi sinh vì trận chiến giữa thái tử và Ung Vương.
Lúc này, gương mặt Triệu Hoằng Nhuận cũng đã trở nên khó coi vô cùng.
Nếu lúc trước cậu chỉ hơi muốn nghiêng về phía Ung Vương Hoằng Dự thì lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã hoàn toàn cảm thấy thù ghét thái tử Hoằng Lễ, bởi vì thái tử rõ ràng đã thành chướng ngại vật của cậu.
Cần phải biết, để có được sự tự do xuất cung mà Triệu Hoằng Nhuận thậm chí còn có gan đối đầu với phụ hoàng, hiện giờ thái tử Hoằng Lễ lại viện cớ để ngăn cản cậu hưởng thụ sự tự do xuất cung, thế thì thái tử Hoằng Lễ đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù trong mắt Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn đứa con trai thứ tám của mình uống hết chén rượu này đến chén rượu khác bằng vẻ mặt lạnh như băng, thiên tử ngán ngẩm lắc đầu, khẽ đưa mắt nhìn sang thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự.
“Thái tử… lần này tính kế sai rồi.”
Thiên tử âm thầm thở dài.
Thiên tử biết rõ tuy hiện giờ Triệu Hoằng Nhuận không có biểu hiện gì, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ chịu nhún nhường. Theo sự hiểu biết của ông đối với đứa con trai này thì lúc này Triệu Hoằng Nhuận giống như một sự im lặng trước cơn bão, chắc chắn là đang nghĩ cách để phản kháng lại, cũng giống như lúc trước đã phản kháng phụ hoàng mình vậy.
Đối với thủ đoạn lần này của Đông Cung thái tử, thiên tử vẫn cảm thấy chấp nhận được, vì đây là một thủ đoạn có quy tắc, thật sự rất cao minh, nhưng với điều kiện Đông Cung thái tử phải thật sự áp chế được trí tuệ và thủ đoạn của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Nếu đổi lại là các hoàng tử khác thì thiên tử còn không biết thế nào, nhưng đối với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận này thì nói thật lòng, thiên tử lại không đánh giá cao thủ đoạn này của thái tử. Ông thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bát tử Hoằng Nhuận ngỗ ngược này sớm muộn gì cũng lật tung cả Đông Cung lên.
Mà sau đó thì sự thật đã chứng minh, thiên tử nghĩ như thế vẫn là đã quá xem thường đứa con trai thứ tám này của mình.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục, hệt như việc Đông Cung thái tử làm khó bát hoàng tử chưa từng diễn ra vậy.
Sau khi uống vài ba tuần rượu thì bắt đầu đến lúc chư vị hoàng tử khoe thành quả gần đây của mình với thiên tử.
Đầu tiên, người được chờ đợi nhiều nhất là lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đứng trong điện ngâm một bài “Yến phú” mà cậu đã chuẩn bị cho buổi gia yến tết Đoan Ngọ này, lời hay ý đẹp trong đó đương nhiên vẫn luôn khiến mọi người trong điện phải tròn mắt, ngay cả thiên tử cũng không ngớt lời khen ngợi.
Còn các hoàng tử khác tuy không tài trí bằng Kỳ Lân Nhi, nhưng cũng ngâm vài bài thơ góp vui. Ngay cả người em ruột của Triệu Hoằng Nhuận là Hoằng Tuyên cũng cố gắng ngâm một bài từ phú của tiền nhân, được thiên tử khen ngợi.
Trong khi đó thì Triệu Hoằng Nhuận vẫn cứ im lặng, nên mọi người đều nhận ra bát hoàng tử tâm trạng đang rất không vui.
Nhưng lần này thì ngay cả thiên tử cũng không chủ động hỏi han, vì ông biết con trai của mình đang bực mình sau khi bị thái tử Hoằng Lễ làm khó.
Cuối cùng, đến lượt Đông Cung thái tử trổ tài để kết thúc chương trình.
Đông Cung thái tử lúc này đứng dậy nói: “Phụ hoàng, mấy ngày nay hoàng nhi cùng các thiếu phó đại nhân và chư vị giảng sư trong Đông Cung đã miệt mài biên soạn một quyển sách mới dựa trên ngôn luận của thánh hiền, xin phụ hoàng xem qua.”
Anh ta vừa nói xong thì cả điện đều ồ lên.
Biên soạn sách mới? Có nghĩa là muốn lập ngôn sao?
Cần phải biết trong Nho học có thuyết gọi là Tam Lập, hoặc còn được gọi là Tam Bất Hủ. Đó chính là Lập Đức, Lập Công và Lập Ngôn, nói cho dễ hiểu thì chính là làm người, làm việc và làm học vấn, mà trong đó thì lập ngôn có ảnh hưởng lớn nhất thời bấy giờ. Mặc dù thái tử Hoằng Lễ đã dùng chiêu, mượn trí tuệ của đám người thiếu phó trong Đông Cung mới soạn được quyển sách này, nhưng nếu bộ sách này ban bố ra thiên hạ thì danh tiếng của thái tử vẫn sẽ lập tức được nâng cao.
Bởi vì không phải ai viết văn ra cũng đều có tư cách được gọi là sách.
Lúc này, vẻ mặt của tất cả các hoàng tử muốn tranh giành hoàng vị đều trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Ung Vương Hoằng Dự.
“Hắn ta… viết cả sách ư?”
Ung Vương Hoằng Dự bất giác nắm chặt bàn tay. Bởi nếu một khi thiên tử công nhận bộ sách do Đông Cung thái tử soạn ra này rồi khen ngợi trước mặt các thần tử trong triều thì bộ sách này lập tức sẽ trở nên thịnh hành trên cả Đại Ngụy, đến lúc ấy thì danh tiếng của thái tử Hoằng Lễ sẽ đạt đến đỉnh cao, khiến bọn họ không thể động vào nữa.
Các hoàng tử đều thần sắc bất định nhìn thái phó Đông Cung cùng dự yến với thái tử cung kính dâng quyển sách mới biên soạn ấy lên trên bàn của thiên tử.
“Thế này thì Hoằng Lễ sẽ đi trước các huynh đệ của mình mất…”
Thiên tử thầm cảm khái.
Công bằng mà nói thì thiên tử không hề cảm thấy tài trí của thái tử Hoằng Lễ vượt trội hơn những đứa con khác của mình, nhưng không thể phủ nhận các thần tử cao minh ở Đông Cung đã giúp tăng cao trí tuệ của thái tử.
Nếu một quyển sách được biên soạn ra thì địa vị của thái tử chắc chắn sẽ khó mà lung lay.
“Đọc đi.” Thiên tử đưa mắt ra hiệu cho đại thái giám Đổng Hiến.
Cả điện lập tức im lặng như tờ, chỉ nghe Đổng Hiến dùng giọng hơi chói tai đọc quyển sách mới mà thái tử Hoằng Lễ chủ trì biên soạn.
Nếu các phi tần và công chúa chốc chốc lại khẽ lên tiếng khen ngợi thì đám người Ung Vương Hoằng Dự lại vểnh tai nghe thật kỹ, mong có thể tìm ra sơ suất gì đó trong quyển sách, bởi vì đây là cơ hội phản công cuối cùng của họ.
Nhưng điều đáng tiếc là, thái tử đã dám tự tin đưa quyển sách này ra thì đương nhiên cũng có tự tin các huynh đệ của mình không tìm ra được sơ hở.
“Tiêu rồi…”
Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh đều cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì giờ lòng họ đang rối bời, hoàn toàn không tìm được sơ suất nào trong sách cả.
Nhưng đúng lúc này thì trong điện chợt vang lên một tiếng nói.
“Khoan đã!”
“…” Đổng Hiến lập tức im lặng, ngạc nhiên nhìn về hướng tiếng nói phát lên.
Đó chính là chỗ ngồi của Triệu Hoằng Nhuận.
“Sao lại cắt ngang thế, Hoằng Nhuận?” Thiên tử cau mày hỏi, bởi vừa rồi ông cũng đang rất chăm chú lắng nghe.
Vì nếu bỏ đi việc âm thầm tranh đấu giữa các hoàng tử thì việc một đứa con trai của mình có thể biên soạn được một quyển sách mới cũng là một điều rất vinh dự đối với thiên tử.
Dưới sự quan sát của mọi người, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi từ từ bước đến trước mặt Đổng Hiến, giật quyển sách khỏi tay ông ta trước con mắt ngơ ngác của mọi người, sau đó lật đọc một lượt từ đầu đến đuôi.
Cậu đọc rất nhanh, lướt một cái là đọc mười dòng, thoáng một cái là hết một trang.
Đại khái chỉ sau khoảng thời gian một tuần trà là cậu đã vứt trả lại quyển sách cho Đổng Hiến, sau đó nhếch mép châm chọc: “Thảo nào ta nghe lại thấy quen tai đến thế, thì ra là thái tử điện hạ không biết tìm ở đâu ra một quyển sách về rồi lại bảo là do chính mình viết… Có thể lừa gạt người khác như thế sao?”
“Hoằng Nhuận, đệ đừng có ăn nói hàm hồ!” Đông Cung thái tử Hoằng Lễ nổi giận đùng đùng, bởi anh ta khó khăn lắm mới chọn lọc ra được những ngôn luận của tiền nhân rồi tổng kết lại viết nên quyển sách mới này.
Thiên tử giơ tay ngắt lời thái tử rồi cau mày hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “Con nói quyển sách này không phải do thái tử mới soạn sao?”
“Đúng thế, quyển sách này là của một tác giả vô danh. Hoàng nhi tuy ngang ngược nhưng cũng từng có dịp đọc qua.”
“…” Thiên tử chăm chú nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi lạnh lùng hỏi: “Con có chứng cứ không?”
Triệu Hoằng Nhuận chợt nhìn sang Đông Cung thái tử đang giận dữ bằng vẻ mặt đầy ác ý, sau đó cười nói: “Xin phụ hoàng đưa giấy bút cho hoàng nhi, hoàng nhi viết lại nội dung trong đó là được mà.”
Thiên tử nghe thế thì liền nhướn mày: “Mang giấy bút ra.”
Đổng Hiến lập tức sai người bày một bàn mới ra rồi đặt giấy bút nghiên mực lên đó.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống nhấc bút rồi viết lại nội dung của quyển cổ thư mà cậu bảo là của một tác giả vô danh ấy.
Cậu viết đến đâu thì đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh liền lập tức đối chiếu đến đó với quyển sách mà thái tử Hoằng Lễ mới soạn, ông ta càng xem thì sắc mặt càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thế nào hả?” Thiên tử khẽ hỏi.
Đổng Hiến liếc mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang múa bút rồi nuốt nước bọt trả lời một cách khó khăn: “Hiện giờ… không sai một chữ nào ạ!”
“Cái gì?” Thiên tử lập tức giật mình, đứng dậy bước đến phía sau Triệu Hoằng Nhuận rồi mở to mắt nhìn quyển sách mà con trai mình mới viết.
Chỉ trong khoảng nửa canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận đã viết xong hết, đứng dậy vứt cây bút trong tay sang một bên.
Mà lúc này thì ngay cả thiên tử cũng mắt tròn mắt dẹt.
Bởi vì quyển sách mà Triệu Hoằng Nhuận mới viết ra hoàn toàn giống hệt với quyển sách của thái tử biên soạn, không sai một chữ nào!
Còn Triệu Hoằng Nhuận thì lại chắp hai tay cười lạnh lùng với Đông Cung thái tử đang hết sức kinh ngạc.
“Hành vi trộm cắp thế này thật đáng để sỉ nhục! Xem ra các học sĩ ở Đông Cung không xứng làm thầy dạy ta rồi!”
Cả Văn Đức điện rộng lớn lập tức im phăng phắc.