Đại Ngụy Cung Đình

Chương 68: Tiết Lộ




“Hôm nay… vị ấy không đến sao?”
Vào ngày mùng bảy tháng bảy, Triệu Hoằng Nhuận vì thực hiện lời hứa với lục hoàng huynh Hoằng Chiêu mà lại một lần nữa đến Nhã Phong các tham dự hội thơ, các sĩ tử trong hội thơ thấy hôm nay Triệu Hoằng Nhuận chỉ đến một mình mà không đi cùng Ngọc Lung công chúa thì đều cảm thấy thất vọng.
Còn Hà Hân Hiền ngồi cạnh Triệu Hoằng Nhuận thì không kiềm được mà hỏi.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận đành phải giải thích đại khái, bảo rằng việc Ngọc Lung công chúa đến dự hội thơ đã bị người ta biết, thế nên không tiện lộ diện nữa.
“Cũng có nghĩa là sau này sẽ rất khó quay lại đây sao?” Hà Hân Hiền hỏi bằng vẻ mặt tiếc nuối.
“Đại khái chính là như thế.” Triệu Hoằng Nhuận cũng khẽ thở dài. Đột nhiên, cậu như có vẻ phát hiện ra gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn Hà Hân Hiền rồi cười nói: “Sao hả, Hân Hiền huynh có vẻ cũng rất thất vọng thì phải?”
“Đâu có…” Hà Hân Hiền lập tức hốt hoảng, vội phẩy tay lia lịa: “Ta chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận cười đùa.
Hà Hân Hiền ngượng ngùng mỉm cười rồi cúi đầu không nói gì nữa, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Nhã Phong Thi Hội hôm ấy không biết có phải vì không có Ngọc Lung công chúa tham dự hay không mà các thành viên tham gia hội thơ đều không có mấy hứng thú, bầu không khí luôn có hơi trầm lặng.
Đối với việc này thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy khó hiểu. Nghĩ cũng phải, chẳng phải sau khi cậu cùng Tô cô nương uống rượu xong thì cũng chẳng còn hứng thú cùng uống rượu với đám tông vệ Thẩm Úc hay sao?
Cũng là cùng một cái lí đó thôi.
Nhưng điều khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ chính là, đến lúc hoàng hôn, khi cậu và đám tông vệ chuẩn bị quay về Văn Chiêu các thì Hà Hân Hiền lại chợt vội vã đuổi theo.
“Bát điện hạ.” Hà Hân Hiền đỏ mặt tía tai kéo Triệu Hoằng Nhuận sang một bên rồi nói khẽ: “Điện hạ có thể giúp ta một chuyện không?”
Liếc nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận sau đó lại cúi nhìn mảnh giấy mà Hà Hân Hiền đang nắm chặt trong tay rồi thắc mắc hỏi: “Chuyện gì? Huynh nói ta nghe thử xem.”
Hà Hân Hiền lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, sau khi lau một hồi mới đưa mảnh giấy đang nắm chặt trong tay ra trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, cố nở nụ cười gượng gạo rồi e dè nói: “Điện hạ có thể giúp ta đưa lá thư đến tay… đến tay…”
Thấy cậu ta cứ ngắc ngứ ngập ngừng mãi ở chữ “đến tay” mà không thể nói tiếp được, Triệu Hoằng Nhuận có hơi mất kiên nhẫn, bèn tiếp lời: “Đến tay hoàng tỉ ta đúng không?”
“Đúng thế đúng thế.” Hà Hân Hiền lập tức gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, cậu ta liền vội phẩy tay giải thích: “Điện hạ xin đừng hiểu lầm, ta chỉ là nghe nói Ngọc Lung công chúa do quy tắc trong cung mà không thể tham gia thi hội, cảm thấy có thể công chúa sẽ cảm thấy nuối tiếc, thế nên mới viết lại những gì mà chúng ta đã giao lưu, những bài thơ mà chúng ta đã làm ở thi hội hôm nay lên tờ giấy này, hi vọng có thể giúp công chúa cảm thấy đỡ nuối tiếc.” Nói xong, cậu ta liền mở tờ giấy vốn đã được gấp ngay ngắn ấy ra rồi giơ lên trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, có vẻ như để chứng minh lời mình nói.
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn tờ giấy, phát hiện quả nhiên đúng như lời Hà Hân Hiền nói.
“Thảo nào cái tên này cứ luôn cúi đầu viết cái gì đó, hóa ra là viết cái này…”
Triệu Hoằng Nhuận thầm lắc đầu rồi đột nhiên hỏi: “Hân Hiền huynh… thích hoàng tỉ ta sao?”
Hà Hân Hiền vừa nghe đã giật mình, vội vàng phẩy tay chuẩn bị giải thích tiếp, nhưng đúng lúc ấy thì Triệu Hoằng Nhuận chợt lạnh lùng nói: “Hân Hiền huynh nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
Hà Hân Hiền ngẩn người, lúc này mới nhận ra vẻ mặt của Triệu Hoằng Nhuận.
Cậu ta cắn răng trả lời lấp lửng: “Ta… không dám ảo tưởng trèo cao…”
“Không dám ảo tưởng trèo cao… nghĩa là thật sự có suy nghĩ đó sao?”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười trong lòng.
Nhưng ngoài sự buồn cười ra thì thật ra tâm trạng cậu cũng có hơi phức tạp.
Bởi vì cậu cũng có một tình cảm đặc biệt dành cho Ngọc Lung công chúa, tuy do mối quan hệ của hai người mà tình cảm ấy đã dần phai nhạt, hiện tại thì tình cảm ấy còn không bằng dành cho Tô cô nương, người từng đụng chạm cơ thể với cậu, nhưng cho dù có như thế đi nữa thì Ngọc Lung công chúa trong lòng Triệu Hoằng Nhuận vẫn có một địa vị hết sức đặc biệt.
“Hà Hân Hiền… cháu trai của trung thư lệnh Hà Tương Tự, con trai của Lễ bộ hữu thị lang Hà Dục…”
Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ suy tính.
Nếu người nhờ đưa thư là Hạ Tung thì cậu e đã từ chối từ lâu, nhưng người đưa thư giờ lại là Hà Hân Hiền, thế nên khiến cậu không khỏi suy nghĩ.
Không thể phủ nhận, bối cảnh gia môn của Hà Hân Hiền vẫn là danh môn ở Trần Đô Đại Lương, tổ tiên bốn đời đều là trọng thần trong triều, đến đời của Hà Tương Tự lại còn được thiên tử Đại Ngụy xem trọng, đề bạt làm trung thư lệnh, đường đường là đại thần trong Thùy Củng điện.
Thế nên gia cảnh của nhà họ Hà hoàn toàn đủ tư cách để gả công chúa vào.
Còn bản thân Hà Hân Hiền cũng là một tuấn kiệt Đại Lương tài học không thua kém lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, tuổi còn trẻ mà đã đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội, mà điều đáng quý là cậu ta lại hoàn toàn không cam tâm ở hạng ba, thế nên đã vào Hàn Lâm phủ giữ một chức thư lệnh sứ nhỏ nhoi để có thể khổ công đọc sách chuẩn bị ba năm sau thi lại, đúng là một người trẻ tuổi có lòng kiên trì.
Hơn nữa Hà Hân Hiền hành xử ôn hòa nho nhã, khiêm tốn lương thiện, dù luận tính cách hay tài năng cũng đều xuất sắc, có chí tiến thủ, phải công nhận là một điển hình của công tử quyền quý nhưng nhận được sự giáo dục cẩn thận.
Ít ra thì Triệu Hoằng Nhuận cũng rất vừa lòng cậu ta.
Sau khi suy xét cẩn thận trong khoảng thời gian nửa nén hương, Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hơi khó chịu nói: “Đưa ta đi, ta sẽ giúp huynh chuyển đến tay hoàng tỉ.”
Hà Hân Hiền nghe thế thì mừng rỡ, vội chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ.”
Triệu Hoằng Nhuận nhận mảnh giấy từ tay Hà Hân Hiền, cất vào lòng rồi đi đến Ngọc Quỳnh các.
Do tháng trước Triệu Hoằng Nhuận đã kể lại lời khuyên của đại thái giám Đổng Hiến cho Ngọc Lung công chúa, nên mấy ngày này vị hoàng tỉ này sợ đến mức thậm chí không dám bước ra khỏi Ngọc Quỳnh các, cả ngày chỉ biết ngồi trong tẩm cư buồn bã chờ Triệu Hoằng Nhuận đến tìm gặp trò chuyện.
Chỉ cần được nghe Triệu Hoằng Nhuận kể vài việc mới mẻ thú vị là cũng đủ khiến Ngọc Lung công chúa vui rồi.
Hôm nay khi Triệu Hoằng Nhuận vừa ngồi xuống ở Ngọc Quỳnh các thì Ngọc Lung công chúa đã không kiềm được mà hỏi ngay việc ở Nhã Phong Thi Hội. Nàng rất muốn biết những sĩ tử trẻ trung trạc tuổi nàng ấy hôm nay đã bàn chuyện gì hoặc đã sáng tác ra những bài thơ hay ra sao ở Nhã Phong Thi Hội.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận liền rút mảnh giấy mà Hà Hân Hiền đã ghi lại quá trình hội thơ ra rồi đưa cho Ngọc Lung công chúa: “Hoàng tỉ tự xem đi.”
“Hả?” Ngọc Lung công chúa ngẩn người, tò mò đọc những dòng chữ trên đó, càng xem càng thấy thú vị.
Lát sau, nàng có hơi bần thần nhìn cái tên được đóng dấu trên đó rồi ngạc nhiên hỏi: “Hà Hân Hiền… có phải là vị sĩ tử lần trước ngồi bên trái của Hoằng Nhuận đệ đó không?” (Chú thích: Trong kỳ Nhã Phong Thi Hội lần trước, nếu nhìn thẳng vào trong điện thì Triệu Hoằng Nhuận ngồi ở góc trái phía bên trên, chỗ ngồi của Hà Hân Hiền là ở bên phải cậu, nhưng nếu nhìn từ góc độ của Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung thì sẽ là ngồi bên trái.)
“Đúng.”
“Không ngờ người ấy lại có lòng thế này…” Ngọc Lung công chúa lẩm bẩm, dáng vẻ có hơi cảm khái: “Hoằng Nhuận, đệ thấy ta có nên viết thư cảm tạ người ấy không?”
“Việc này hoàng tỉ tự quyết định đi.” Triệu Hoằng Nhuận vừa uống trà vừa trả lời hời hợt.
Dưới con mắt lén quan sát của Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa do dự một lúc lâu, sau cùng khẽ cắn môi nói: “Thế thì… thế thì ta vẫn nên viết một lá thư hồi âm vậy, Hoằng Nhuận đệ có thể giúp ta chuyển thư cho người ấy được không?”
“Xem ra hoàng tỉ cũng có ấn tượng tốt với Hà Hân Hiền ấy…”
Triệu Hoằng Nhuận thấy hơi khó chịu, khẽ thở dài rồi gật đầu nói: “Chỉ cần là tỉ mở miệng thì đệ sẽ giúp.”
“Thế thì đệ đợi ta một chút nhé.”
Ngọc Lung công chúa liền dặn dò cung nữ Thúy Nhi mang bút mực ra rồi cầm bút ngồi vào hương án viết thư hồi âm.
Triệu Hoằng Nhuận không kiềm được mà bước qua xem trộm, do có tài năng nhìn một lần là nhớ nên cậu chỉ cần liếc sơ là nhớ hết toàn bộ nội dung lá thư của Ngọc Lung công chúa.
Nhưng cảm thấy hành động này không được đạo đức lắm, thế nên Triệu Hoằng Nhuận sau đó liền đứng dậy đi dạo xung quanh tiền điện.
Chẳng bao lâu sau, Ngọc Lung công chúa đã viết xong lá thư, đưa ra trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi nói: “Hoằng Nhuận, đệ xem viết thế này có được không?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, không xem mà cũng không đánh giá gì cả, chỉ cẩn thận gấp lại.
Vì có một số việc, trong lòng cậu đã sớm có dự liệu rồi.
Ngay hôm ấy, Triệu Hoằng Nhuận đã bảo tông vệ Cao Quát xuất cung đưa thư của Ngọc Lung công chúa đến cho Hà Hân Hiền ở Hà phủ.
Đúng như cậu dự đoán, Hà Hân Hiền lại viết một bức thư khác rồi nhờ Cao Quát mang vào hoàng cung chuyển lại cho Ngọc Lung công chúa.
Cao Quát không dám tự tiện quyết định, thế nên trước tiên mang thư đến cho Triệu Hoằng Nhuận.
“Đi đưa đi.” Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay ra lệnh cho Cao Quát, vì cậu đã nhận ra Hà Hân Hiền đã có ý với Ngọc Lung công chúa, thế nên không hề bất ngờ với việc Hà Hân Hiền lại viết một lá thư nữa.
Ngày ngày trôi qua, Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu trở thành một tín sứ của Ngọc Lung công chúa và Hà Hân Hiền, giúp hai người họ gửi thư cho nhau.
Cậu hoàn toàn không để bụng việc này, bởi chỉ cần Ngọc Lung công chúa vui thì cậu đã cảm thấy xứng đáng rồi.
Mà theo tần suất gửi thư ngày càng dày đặc giữa hai người thì Triệu Hoằng Nhuận cũng dần dần cảm nhận được, Ngọc Lung công chúa rõ ràng cũng đã có cảm tình tốt với Hà Hân Hiền, thậm chí là trên cả cảm tình một chút.
Tuy trong lòng cậu đã đoán trước được điều này, nhưng nhìn dáng vẻ Ngọc Lung công chúa ngày ngày trông ngóng thư của Hà Hân Hiền, cậu vẫn cảm thấy có chút đau khổ.
Mỗi lúc như thế thì cậu lại xuất cung đi tìm Tô cô nương uống rượu trò chuyện, vì dù gì Tô cô nương mới là người phụ nữ đã có đụng chạm cơ thể với cậu.
Mà trong khoảng thời gian này thì đại thái giám Đổng Hiến không biết vì nguyên do gì mà lại luôn giúp Triệu Hoằng Nhuận che giấu việc này.
Cho đến một ngày, thiên tử Đại Ngụy đột nhiên hỏi chuyện.
“Nghe Thẩm Thục Phi bảo là, dạo gần đây tên liệt tử Hoằng Nhuận mỗi lần đến Ngưng Hương cung đều vội vội vàng vàng ra về, hỏi gì cũng không nói, Đổng Hiến, Hoằng Nhuận dạo gần đây đang bận gì thế?”
Đại thái giám Đổng Hiến khom người đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, bát điện hạ gần đây chỉ xuất cung đi gặp Tô cô nương ở Nhất Phương Thủy Tạ, hoàn toàn không làm gì khác.”
“Hừ! Tên liệt tử ấy quả là hiểu lòng nữ nhân.” Thiên tử Đại Ngụy hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Những lúc khác thì sao? Lẽ nào cả ngày nó đều ở Nhất Phương Thủy Tạ sao?”
“Những lúc khác… cũng không làm gì cả.”
“Không làm gì cả? Ý ông muốn nói tên liệt tử ấy trở nên an phận rồi sao?” Thiên tử Đại Ngụy cảm thấy nực cười, quay sang nhìn Đổng Hiến, thấy ánh mắt ông ta có hơi lạ thì liền cảm thấy nghi ngờ: “Đổng Hiến, ông có việc giấu trẫm sao?”
Đổng Hiến vừa nghe đã thất kinh, vội vàng quỳ xuống nói: “Lão nô ngàn vạn lần không dám!”
“…” Thiên tử chăm chú nhìn Đổng Hiến, đột nhiên gọi một tiểu thái giám đứng sau lưng Đổng Hiến ra hỏi: “Dạo gần đây bát hoàng tử Hoằng Nhuận đã làm những việc gì? Có phải đã gây họa không?”
Tiểu thái giám ấy cũng là thái giám của Nội Thị Giám, nghe thế liền quỳ xuống bẩm cáo: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng như Đổng giám chính đã nói, bát điện hạ gần đây rất an phận, ngoài trừ việc đến dự Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng tử ra thì chỉ đi đến Ngọc Quỳnh các chơi, không hề gây họa gì cả.”
“…” Đổng Hiến quỳ dưới đất nghe thế liền toát mồ hôi.
“Tên liệt tử ấy không gây họa ư? Ha ha, đứng dậy đi, Đổng Hiến, đúng là trẫm đã đa nghi rồi.” Thiên tử nghe thế liền bật cười.
Đổng Hiến vẫn cứ quỳ dưới đất, vì ông ta biết rằng thiên tử sẽ mau chóng có phản ứng thôi.
Quả nhiên, thiên tử Đại Ngụy cầm bút đang định viết gì đó lên tấu chương thì đột nhiên cau mày: “Ngọc Quỳnh các? Đứa con nào của trẫm sống ở Ngọc Quỳnh các?”
“Hồi bệ hạ, Ngọc Quỳnh các là tẩm các của Ngọc Lung công chúa ạ.” Tiểu thái giám kia ngạc nhiên nhìn Đổng Hiến vẫn cứ quỳ dưới đất rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Ngọc Lung sao?”
Thiên tử lẩm bẩm cái tên này trong miệng, ánh mắt đang mơ màng đột nhiên trở nên giận dữ.
“Rầm!”
Thiên tử đập mạnh tay lên bàn, khiến Đổng Hiến đang quỳ sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Đổng Hiến, ông đúng là to gan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.