Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm

Chương 9: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (2)




Đương nhiên hắn cũng không ngốc, không thể một mình đi qua đó, mang theo vài huynh đệ cùng điều tra, nếu thật sự phát hiện đào phạm, cũng sẽ không trực tiếp ra tay vì tuy rằng thăng chức quan tốt thật đấy, nhưng cũng phải còn mạng để hưởng.
“Trần đại ca, ngươi mau mau đi, đừng để ý ta, nếu cứ kéo dài thời gian, tặc tử sẽ chạy mất đó”
Hứa Thanh Tiêu nói Trần bộ khoái nhanh chóng đi đi, không căn lo cho hắn, dù sao nếu mình vẽ nha môn nghỉ ngơi, vậy kế điệu hổ ly sơn do mình dày công thiết lập sẽ thành công toi rồi.
“Được!"
Trần bộ khoái cũng cân nhắc lợi hại trong đó, hắn không nhiều lời, mang theo mấy chục người rời đi.
Lúc này, trong kho công văn chỉ còn lại hai người
“Thanh Tiêu huynh đệ, đi, ta đưa ngươi về nha môn nghỉ ngơi”
Hai người dìu Hứa Thanh Tiêu, dự tính đưa hắn về nha môn nghỉ ngơi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu nói:
“Không cần, tìm đại một chỗ nào đó cho ta là được rồi, ta không đi nổi nữa rồi, nếu chết ở trong nha môn, cũng khiến người khác chê phiền phức, chỉ bằng bỏ ta vào kho công văn đi”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng cự tuyệt, bảo hai người tùy tiện tìm một chỗ cho bản thân.
Lập tức hai người liếc nhìn nhau.
Quả thật cả người Hứa Thanh Tiêu tỏa ra hàn khí bức người, âm khí đọng lại thành nước, thoạt nhìn trông có vẻ suy yếu cực độ, khiến người ta có cảm giác hẳn có thể ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.
Nếu đưa về nha môn, chết thật thì cũng phiền toái, dù sao chết trong nha môn sẽ được coi như hi sinh vì nhiệm vụ, đến lúc đó tiền bồi thường sẽ rất nhiều, đồng thời gây ảnh hưởng không tốt.
Huyện lão gia nhầm chừng cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy, chỉ bằng bỏ vào trong kho công văn, nếu chết thật, sau này hạ táng đàng hoàng là được.
Nghĩ đến đây, hai người gật đầu, tiếp theo một trái một phải nâng Hứa Thanh Tiêu đi vào trong kho công văn.
Kho công văn của huyện Bình An cũng không lớn lắm.
Hứa Thanh Tiêu được hai người dìu vào kho công văn.
Trong kho có mấy chục kệ sách, bên trên hiển nhiên cũng bảy một số hồ sơ,
“Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì ngươi kêu một tiếng là được, chúng ta nghe thấy sẽ tiến vào”
“Đúng vậy, có chuyện gì cứ kêu một tiếng để chúng ta nghe thấy”
Hai người mở miệng, chỉ vì hàn khí trên người Hứa Thanh Tiêu bức người quá mức, dẫn tới hai người cảm thấy lạnh lẽo, việc này nếu là bình thường, bọn họ cũng không để bụng cái gì, nhưng dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng đang trúng hàn độc.
Nếu xui xui bản thân mình cũng nhiễm... bọn họ không hề muốn tặng không đầu người.
“Được, làm phiền hai vị huynh đệ”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, tất nhiên là hẳn cầu còn không được.
Đợi hai người đi rồi, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi phun ra một ngụm hàn khí, sau đó lên dây cót nh thần, cố gắng hết sức ổn định khí mạch trong cơ thể, sau đó lập tức đứng dậy, bắt đầu lật xem hồ sơ.
Hắn không có bao nhiêu thời gian, đi bộ mười dặm về hướng bắc, dựa theo sức chân của đám người "Trần bộ khoái, cả đi và về tốn nhiều nhất ba khắc, dù sao cũng là võ giả đã nhập phẩm, tốc độ đi bộ khẳng định rất nhanh.
Nhưng mà cộng thêm chút thời gian đi gọi người và điều tra, thời gian của mình nhiều nhất chỉ còn năm khắc, một khắc bằng mười lăm phút, nói cách khác bản thân chỉ còn thời gian bảy mươi lăm phút.
Nếu như trong khoảng thời gian này không thể tìm được, vậy thì phiền phức rồi.
Từng tập hồ sơ nhanh chóng bị Hứa Thanh Tiêu lật mở, tốc độ của cực nhanh, chỉ cần nhìn thấy hồ sơ liền trực tiếp lướt qua, mục đích của hắn là dị thuật.
Mười lăm phút sau.
Hứa Thanh Tiêu buông hồ sơ trong tay, hẳn lắc đầu lầm bẩm.
“Không thể tìm kiếm như thế này, kệ sách này ba bốn mươi tầng, tìm từng cái một, đừng nói là năm khắc, cho dù là năm canh giờ cũng khó có thể tìm được."
“Thứ đồ dị thuật này, hiển nhiên không thể nào đặt trên hồ sơ công văn, theo lý nên được đặt riêng.”
Hứa Thanh Tiêu có chút nóng vội, nhất thời hồ đồ.
Sau khi suy nghĩ kỹ điều này, Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục tìm kiếm trên kệ sách nữa, mà đi vào bên trong, nhìn xem có vị trí nào được sắp xếp để riêng một chỗ, hoặc là tìm kiếm ngăn tủ.
Đồ vật quan trọng như dị thuật, khẳng định không thể đặt trên kệ sách.
Nhật định là đặt ở ngăn tủ, hoặc là chỗ nào đó tương đối khuất.
Dựa theo suy nghĩ này, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc tìm kiếm.
Lại thêm mười lãm phút trôi qua, vẫn không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào, hẳn mở ra toàn bộ ngăn tủ, vẫn không tìm được dị thuật.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề sốt ruột, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
“Không ở bên trong kệ sách, cũng không ở trong ngăn tủ, căn phòng này cũng chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ giấu trong góc nào đấy?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.