Đại Nịnh Thần

Chương 3:




“Dạ đại nhân hảo hảo nghỉ ngơi, vi thần ngày mai lại đến.” Thường thái y khom người vái một cái, cung kính khách khách khí khí nói.
“Nga, người đi đi.” Dạ Vị Ương tùy ý phất tay, nhìn Thường thái y vừa mới xoay người đi vài bước, vội vàng hô lên: “Ai, ngươi chờ một chút!”
“Dạ đại nhân còn điều gì phân phó?” Thường Thiếu Điển dừng lại.
Chỉ vào đầu mình, Dạ Vị Ương thăm dò hỏi: “Đầu của ta, sẽ không có vấn đề gì đi?”
“Thời điểm đại nhân rơi xuống núi đầu cũng bị chấn thương, có thể sống sót đã là kỳ tích, xin đại nhân đừng lo lắng, Ngài bị mất trí nhớ chỉ là triệu chứng nhất thời, sau khi chậm rãi điều dưỡng có thể từ từ nhớ lại, cái gọi đại nạn không chết tất có hậu phúc, đại nhân an tâm nghỉ ngơi thôi.” Nam tử nho nhã chắp tay vái chào, nhìn Dạ Vị Ương đạm đạm cười: “Vi thần lui xuống trước.”
“Phiền toái Thường thái y.”
Một câu đơn giản lại làm Thường Thiếu Điển thoáng sửng sốt, mang theo vài phần phức tạp nói: “Đại nhân… Sau khi mất trí nhớ cùng trước kia rất không giống nhau.”
“Nga? Ta trước kia bộ dạng thế nào?” Dạ Vị Ương trong lòng hơi lộp bộp, thái y này sẽ không phát hiện ra cái gì đi?
Thường Thiếu Điển mím môi cười: “Thiếu Điển bất quá chỉ là một thái y nho nhỏ, ngày thường không có nhiều cơ hội cùng Dạ đại nhân kết giao, đối với nhận thức đại nhân cũng từ miệng người khác mới biết, muốn nói đại nhân trước kia là dạng gì, vấn đề này đại nhân nên đi hỏi người bên cạnh là tốt nhất, vi thần cáo lui.”
Dứt lời Thường Thiếu Điển bước nhanh ra khỏi phòng, Dạ Vị Ương vừa muốn đưa tay gọi lại thì người đã chạy nhanh như gió.
“Chạy nhanh như vậy làm gì.” Dạ Vị Ương ngồi trên giường sâu sắc suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn hai chân vô tri vô giác của mình lập tức cảm thấy một trận đau đầu, được rồi được rồi, mặc dù chân tạm thời không động đậy được, nhưng tốt xấu gì cũng xuyên vào một tên thượng thư trẻ tuổi có tiền, chí ít có người hầu hạ.
Đang suy nghĩ Dạ Vị Ương bỗng cảm thấy mót, liền căng cổ họng hô: “Người tới a! Bổn đại nhân muốn đi vệ sinh.”
Đại khái may mắn duy nhất chính là, tuy rằng hai chân không còn tri giác, nhưng địa phương tượng trưng cho nam nhân kia vẫn còn tốt, bằng không cho dù có nhiều tiền hơn nữa, nghĩ tới bản thân mỗi ngày chậm chạp béo phệ không có cảm giác phải nhờ ngươi tự tay hầu hạ, Dạ Vị Ương còn không bằng đập đầu vào tường chết đi cho xong.
“Quyền quý thật là tốt, ngay cả dạ hồ (cái bô) cũng là thanh hoa tử (gốm hoa lam).” Phương tiện xong rồi, Dạ Vị Ương gọi hạ nhân vào đem dạ hồ cất kỹ, duỗi tay chờ thanh xuân nữ tử mặc quần cho hắn.
Ngày đầu tiên tỉnh lại, Dạ Vị Ương đối với chuyện này thập phần không quen, tổng cảm thấy để một nha đầu mười bốn mười lăm tuổi cởi quần mặc quần cho mình rất quá đáng, khiến bản thân giống như tên biến thái vậy, nhưng nhìn bộ dáng bọn nha hoàn mỗi người đều là tập mãi thành thói quen, hơn nữa chung quy hắn địch không lại phiền toái khi tự mình làm, cuối cùng đành phải chịu trận dần dần quen thôi.
Quyền quý đáng giận a! Dạ Vị Ương không khỏi hung hăng cảm thán một phen.
Tư vị của quyền quý mặc dù tốt, nhưng vị trí quyền quý hiện tại không phải dễ ngồi, dưới tọa ỷ hoàng kim phía trên đầu lại tùy thời treo một con dao, chỉ cần không cẩn thận sẽ được cẩu đầu trát hầu hạ.
Cái này gọi là gần vua như gần cọp, mà chức quan này vẫn nên từ bỏ thì hơn.
Một mình suy nghĩ xong, Dạ Vị Ương lớn tiếng gọi: “Người tới a! Để Lý Vịnh vào đây!”
Chẳng bao lâu, người phi thường giống sếp Lục Gia Nhất mị mị cười cùng cái lưng cong như con tôm nhỏ đi từng bước nhỏ tiến vào, hướng Dạ Vị Ương trước mặt cúi đầu: “Gia.”
“Đóng cửa lại, ta có lời hỏi ngươi.”
“A” Hấp tấp đóng cửa lại, Lý Vịnh đứng bên người Dạ Vị Ương: “Gia, có cái gì phân phó?”
“Lý Vịnh, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?” Dạ Vị Ương thoáng đánh giá quản gia này, tuổi chừng trên dưới năm mươi, hé ra gương mặt ngựa dài khôn khéo, lúc cười rộ lên nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp chết con ruồi.
“Gia, tiểu nhân đi theo Ngài đã được mười lăm năm, từ lúc gia sáu tuổi thì tiểu nhân liền đi theo hầu hạ bên cạnh Ngài.”
“Gia ta hiện tại mặc dù không nhớ rõ sự tình trước kia, nhưng ta vẫn là Dạ Vị Ương chủ tử trong phủ từ trên xuống dưới… Từ trên xuống dưới có bao nhiêu người?” Dạ Vị Ương nói có vần có điệu, chợt phát hiện mình căn bản không biết Thượng thư phủ có bao nhiêu người.
Lý Vịnh trả lời rất nhanh: “Gia, trong phủ từ trên xuống dưới tổng cộng có hai trăm sáu mươi sáu người, một tổng quản chính là tiểu nhân, còn có hai quản sự, hộ viện…”
“Dừng dừng dừng!” Vừa nghe xong hắn lại đau đầu, Dạ Vị Ương tiếp tục ra dáng, nói: “Dù sao gia ta cũng là chủ tử trong phủ hai trăm sáu mươi sáu người, là thượng thư của triều đình, nếu ta vạn nhất xảy ra chuyện gì các người cũng không có ngày tháng tốt lành, nói rõ ràng hơn, chính là có ta mới có các ngươi.”
“Gia nói rất đúng, gia nói rất đúng a!” Lý Vịnh vội phụ họa, đáp: “Gia hôn mê mấy tháng nay, trên dưới trong phủ chúng ta lo lắng nhiều khỏi phải nói, cũng may ông trời có mắt, phù hộ gia bình an.”
“Được rồi được rồi.” Dạ Vị Ương trầm ngâm một lát, nhíu mày nhẹ giọng, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết lúc trước ta như thế nào rơi xuống huyền nhai?”

Hết chương thứ ba

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.