Đại Nịnh Thần

Chương 36: Căn nhà nhỏ trong rừng (thượng)




Một mặt nạ kim sắc chạm rồng theo dương quang từ ngoài cửa sổ xuyên vào ánh lên quang mang rực rỡ, giữa âm ảnh khuôn mặt nam nhân mờ ảo không rõ, chỉ lộ ra cánh tay tái nhợt thưởng thức mặt nạ kim sắc, từ tia sáng mặt nạ chiếu ra vài người đang quỳ trên mặt đất.
“Trời giáng điềm lành, bách ngư nhảy lên?” Trong thanh âm trầm thấp dẫn theo một tia tiếu ý băng lãnh, đám người bên dưới càng cúi thấp đầu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Nhượng các ngươi phá hoại công trình Quảng Nam Thiên Quốc, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, thậm chí khiến cho Tịch Thiên Thương nhổ bỏ tuyến liên mà trẫm bài bố ở Quảng Nam.”
Trong âm điệu không chút phập phồng hiện ra áp lực khiến người ta khiếp sợ, vài người run giọng cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội a, thật sự chúng ta không dự đoán được Dạ Vị Ương chẳng những không chết còn ở khắp nơi điều tra…”
“Trẫm tối chán ghét, chính là sai lầm còn muốn đi tìm cớ.” Nam nhân ngồi trên ghế cầm lấy mặt nạ trong tay, xuyên thấu qua mặt nạ lẳng lặng nhìn đám người quỳ trước mắt.
Thị vệ bên cạnh giơ đao chém xuống, trên mặt đất chỉ còn lại những thi thể không bao giờ tìm cớ được nữa, rất nhanh liền có người tha thứ chướng mắt đó ném ra ngoài.
Thờ ơ nhìn vết máu loang lổ trên đất, Bắc Thần Diêu Quang đem mặt nạ tìm về trong sơn động ngày đó đeo lên khuôn mặt mình, giống như chỉ cần như vậy, hắn có thể cảm giác được khí tức của tiểu hồ ly mất tích kia.
Ngươi ở nơi nào a, vật nhỏ.
“Dạ Vị Ương…” Ánh mắt vi ngưng, Bắc Thần Diêu Quang nỉ non thốt ra ba chữ.
“Hồi hoàng thượng, nghe nói Dạ Vị Ương đó trong lúc hỗn loạn bị rơi xuống sông, đến bây giờ vẫn chưa biết ở đâu.” Một thị vệ trả lời.
Lại rơi xuống sông? Bắc Thần Diêu Quang bỗng dưng cười: “Dạ Vị Ương này cũng thật thú vị, luôn thích nhảy xuống sông, ta xem người này mạng thực lớn, trên một lần không chết, hiện tại cũng sẽ không chết, tăng thêm nhân thủ đến hạ du sông tìm kiếm, nếu thấy người khả nghi, lập tức bắt lại.”
“Dạ!”
“Còn có, bảo Kim quốc tiếp tục ở phương bắc Thiên quốc nháo cho trẫm, giữ chân Lưu Bá Hề lại.”
Theo trên ghế đứng dậy, Bắc Thần Diêu Quang đi đến bên cửa sổ nhìn không trung ngoài phòng, có mây đen từ phương xa kéo tới sắp phủ ánh dương.
Gió mưa lại đến, trời quang chẳng còn.
Dạ Vị Ương, ngươi sẽ biết tiểu hồ ly của trẫm ở nơi nào sao?


“Ngươi theo ta nhảy xuống làm gì?!”
Thở từng ngụm từng ngụm phì phò, nam nhân từ dưới sông chậm rãi đi đến bên bờ toàn thân hai người ướt sũng, đúng là Dạ Vị Ương cùng Tịch Thiên Thương trước đó bị rơi xuống sông.
“Ta còn không phải lo lắng cho ngươi sao, nhìn xem, ta đều nguyện ý cùng ngươi tự tử, ngươi còn ở nơi này hung dữ với ta, xú hồ ly!” (=]])
“Xú hoàng đế, ai muốn cùng ngươi tự tử!”
Đuôi ẩm ướt thật nặng, Dạ Vị Ương bò tới bờ cỏ mệt thở hồng hộc, một tay bị nam nhân đồng dạng nằm kế bên gắt gao nắm.
Đấu võ mồm thì đấu võ mồm, đối với Tịch Thiên Thương dũng cảm quên mình cùng hắn nhảy xuống sông, trong lòng Dạ Vị Ương vẫn là có mấy phần cảm giác vi diệu.
“Thật muốn xé ngực ngươi ra nhìn xem, tim ngươi có phải làm bằng đá không, ta vì ngươi nhảy sông, ngươi một chút cảm động cũng không có, như thế nào cũng nên cảm động khóc rống tuôn lệ, sau đó lập tức nhào vào ngực ta hô: Hoàng thượng, hoàng thượng ta yêu ngươi chết mất! Hoàng thượng, Tiểu Ương Tử về sau chính là người của ngươi, ngươi nha sao lại cởi y phục của ta a…” Ui!
Tịch Thiên Thương đang vui vẻ tưởng tượng Dạ Vị Ương bên này trừng mắt dùng đuôi quất thẳng vào hắn.
“Ái phi, ngươi đánh ta làm gì?”
Ngươi nói hai người vừa từ dưới sông đi lên, Tịch Thiên Thương thế nhưng tuyệt không lo lắng khẩn trương, ngược lại bắt đầu vô kiểm vô bì (không giữ hình tượng, da mặt dày =]]).
Dạ Vị Ương dùng sức giãy khỏi tay đối phương, lầm bầm nói: “Nếu để người trong triều đình biết ngươi cùng ta nhảy sông, quay đầu sẽ không nói là đại nịnh thần, mà chính là hồ yêu hại nước hại dân.”
Tịch Thiên Thương cười ha hả: “Ai dám nói ái phi của trẫm là hồ yêu hại nước hại dân, trẫm là người đầu tiên đem hắn ném xuống sông a.” �
Tuy rằng Tịch Thiên Thương vô kiểm vô bì, bất quá có người này bên cạnh trái lại khiến Dạ Vị Ương an tâm không ít, hắn nhìn quanh bốn phía, trước mắt bọn họ là dòng sông mới vừa rơi xuống, sau lưng là một cánh rừng, cũng không biết bọn họ là bị nước sông đánh dạt tới hay sao, chung quanh không một bóng người.
“Chúng ta có nên ở nơi này chờ bọn người Thường Thiếu Điển tìm đến?” Một trận gió thổi qua, Dạ Vị Ương nhịn không được đánh một cái rùng mình, thật lạnh.
“Đi thôi.” Tịch Thiên Thương kéo tay Dạ Vị Ương đem người túm lên.
Dạ Vị Ương thất tha thất thểu theo sát ở bên cạnh: “Đi chỗ nào?”
“Trừ bỏ người của chúng ta, thích khách khẳng định cũng sẽ phái người đến hạ du phụ cận tiến hành tìm kiếm, chờ người khác tới cứu, ta càng thích nắm trong tay vận mệnh chính mình.” Tịch Thiên Thương quay đầu nhìn Dạ Vị Ương khóe môi giương lên, nhãn thần lấp lánh tựa như hai ngọn minh đăng làm cho người ta cảm thấy an tâm, “Đi thôi, tiểu hồ ly.”
Dạ Vị Ương theo Tịch Thiên Thương đi vào rừng, trong chốc lát trên người ướt đẫm khiến hắn nhịn không được phát run, điều này làm hắn nhớ tới ngày trước từng một lần rơi vào trong nước.
Lần ấy tuy rằng sống sót biến thành hồ ly, chính là rất nhanh bị thợ săn bắt được nhốt vào lồng sắt, vừa đói vừa lạnh trên người còn bị thương, thời điểm đó Dạ Vị Ương chân chính cảm nhận được thế nào gọi là “tuyệt vọng”.
Hắn nhìn thoáng qua Tịch Thiên Thương phía trước, quần áo bị nước sông thấm ướt dính vào lưng nam nhân kia, phát họa nên tấm lưng rộng lớn vững trải, tuy nói luôn bị Tịch Thiên Thương nhiều lần cố ý khi dễ, nhưng hiện tại dưới tình huống này nhìn thấy Tịch Thiên Thương đi nhanh về phía trước, lại khiến cho Dạ Vị Ương mạc danh cảm thấy bọn họ có thể ra khỏi cánh rừng này, thuận lợi trở về nhà.
Đại khái chính là “tuyệt vọng” cùng “hy vọng” khác biệt đi.
Chẳng qua khiến người ta phiền lòng chính là, nhà dột còn gặp mưa đêm, đi chưa được bao lâu trời bắt đầu âm xuống, xem ra sắp đổ mưa.
“Ta thích ngươi nên mới trêu đùa ngươi, bằng không ngươi xem ta có trêu đùa những người khác? Đúng là tiểu hồ ly không biết điều.” (=]])
“Ngươi lần trước nói mấy ngày nay đã suy nghĩ kĩ, suy nghĩ kĩ cái gì a?” Bên cạnh chẳng còn ai khác, Dạ Vị Ương cùng Tịch Thiên Thương hàn huyên, dù sao cũng tránh né người này, chi bằng nhìn xem Tịch Thiên Thương suy nghĩ cái gì.
Một giọt mưa to như hạt đậu rơi trên thú nhĩ Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, vô số giọt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống.
“Ta biết ngươi hiện tại không thích ta, bất quá không quan hệ, ta liền như vậy theo đuổi ngươi, một ngày lại một ngày, năm này lại năm nữa, cũng không tin ngươi sẽ không yêu thương ta.” Tịch Thiên Thương cười ha hả, đùa cợt nói: “Tốt nhất là đến lúc ngươi thương ta, sau đó ta liền không thương ngươi, cho ngươi nếm thử chút tư vị cầu mà không được, ta đây là: đại cừu tất báo.”
“Như vậy xin lỗi a, ta đây khẳng định về sau tuyệt không thương ngươi.” (cứng miệng vào em = =)
“Đúng a đúng a, ngươi ngàn vạn lần đừng thương ta…” Tịch Thiên Thương cúi đầu cười.
Trận mưa này đến cũng nhanh mà rơi cũng lớn, nước mưa từ trên trán chảy xuống che khuất tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ con đường trước mặt, mưa đánh vào lá cây rậm rạp phát ra tiếng lộp bộp, Dạ Vị Ương mơ hồ nhắm mắt lại mặc Tịch Thiên Thương dẫn đi.
Cảm giác nam nhân bên ngươi run rẩy đến lợi hại, Tịch Thiên Thương kéo hai tay nam nhân đến trước ngực: “Lên đây, ta cõng ngươi!”
“Ta có thể tự mình đi.”
“Ngươi có thể đi, ta còn chê ngươi làm chậm cước bộ của ta.” Tịch Thiên Thương bán ngồi xổm xuống đem nam nhân cõng trên lưng.
Đột nhiên cảm thấy mưa trên đầu bớt đi một chút.
Dạ Vị Ương hai tay ôm cổ Tịch Thiên Thương, mấy cái đuôi run rẩy nâng lên làm dù che tại đỉnh đầu bọn họ, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn trở mưa gió, nhưng cũng khiến cho tầm mắt Tịch Thiên Thương rõ ràng hơn nhiều.
“Chúng ta đang ở đâu?” Dạ Vị Ương mơ mơ màng màng giương mắt, ý thức của hắn dừng lại trên lưng Tịch Thiên Thương, sau đó hắn dùng đuôi che mưa cho bọn họ.
Hắn hướng bên cạnh nhìn nhìn, hình như là một căn nhà gỗ cũ, bên trong bị dột mưa, hắn còn ngửi thấy mùi ẩm mốc.
“Là nhà gỗ bị thủ lâm nhân (người trông coi rừng) bỏ lại.” Nghe được thanh âm Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương đang đốt lửa trong phòng rất nhanh bước đến bên cạnh nam nhân, có chút đau lòng nhu nhu cái trán nóng hổi của tiểu hồ ly.
Rõ ràng đã muốn ngất đi, lại còn dùng mấy cái đuôi ướt đẫm nặng trĩu che mưa cho hắn, thẳng đến khi tìm được căn nhà gỗ nát này, Tịch Thiên Thương cũng không biết lúc ấy nên cười hay nên khóc.
“Cởi quần áo ra.” Đem Dạ Vị Ương cấp ngồi dậy, vừa mới châm đống lửa Tịch Thiên Thương vội giúp tiểu hồ ly cởi quần áo ướt đẫm trên người, hắn sờ sờ giường đất bên dưới, hoàn hảo, đã dần có nhiệt độ.
Hết chương thứ ba mươi sáu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.