Nhìn ngón trỏ tay trái đã sớm bị băng kín, trông chẳng khác đầu cây côn là mấy, Hứa Ngâm Thu cũng vì vậy mà nước mắt chực trào. Vì ngăn cản lại sự dụ dỗ mê hoặc của sắc đẹp, nàng tự cắn ngón tay của mình, nhưng lại dùng lực cắn hơi mạnh, đến mức nứt da.
Máu không ngừng chảy ra, trong khi nàng còn đang ngây người ra đó, mĩ nam tử đã phản ứng rất rất nhanh, giúp nàng bôi thuốc cầm máu, sau đó lại rất tận tình giúp nàng băng bó vết thương.
Nàng thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn người khác, sao có thể để mất mặt đến độ này chứ?
Hứa Ngâm Thu thật sự cảm thấy tâm trạng vạn phần uể oải, nàng ngồi bó gối, đầu cúi xuống, nhất quyết không chịu ngửng đầu nhìn nam nhân phía trước.
“ Sẽ không để lại sẹo đâu.”
“ Nga.” Nàng thật sự không có lo lắng về chuyện đó, chỉ là cảm thấy rất mất mặt.
“ Tại hạ Phong Tế Vân, không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”
Vì sao hắn cứ nhất định đợi lúc nàng lâm vào cảnh xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu mà tỏ ra tử tế chứ?
Nàng vẫn là không chịu ngửng đầu, chỉ nhẹ nhàng xưng tên “ Hứa Ngâm Thu.”
Tên nàng quả thực là rất đẹp, nhìn lại chính mình làm cho nàng cảm thấy áy náy. Trong mắt Phong Tế Vân thoáng hiện ý cười.
“ Đến bao giờ mới tạnh mưa chứ? ” Nhìn ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt, nàng nhịn không được mà thở dài.
Phong Tế Vân vẫn không nói một lời, cầm hai mẩu gỗ lẳng lặng ném vào đống lửa, lửa nhất thời bùng cháy lớn.
Người này vốn rất ít nói, hơn nữa nàng và hắn chẳng qua cũng chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, cũng chẳng có gì nhiều để mà nói. Hứa Ngâm Thu sờ sờ cái bụng, chính là nàng vẫn còn cảm thấy đói, nên quyết định ăn thêm một cái bánh bao nữa. Nếu không, hai người ngồi đối diện với nhau mà yên lặng chẳng chịu nói gì, thực có chút kỳ quặc.
Mới cắn được hai miếng, nàng sực nhớ ra trong tay nải vẫn còn một ít thịt bò, nên bèn lôi thịt ra ăn.
Ngoài trời mưa rất to, mùi hương của thịt bò hòa vào không khí, không ngừng lan tỏa trong miếu.
Bụng của Phong Tế Vân đã muốn phát ra tiếng biểu tình. Một cái bánh bao thật sự không thể làm no bụng, vậy mà nàng lại còn cầm đồ ăn ở ngay trước mắt, câu dẫn hắn, thực quá đáng mà.
Trong lúc hắn còn đang do dự xem có nên đề nghị nàng chia khẩu phần, Hứa Ngâm Thu đã nhét phần thịt bò còn thừa cất vào tay nải, đồng thời rút ra một cái áo khoác.
“ Ngươi làm cái gì vậy? ”
“ Ngủ.”
Hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nàng dọn sạch một góc trong miếu, trải rơm phủ lên, rồi thản nhiên nằm xuống, kéo áo khoác đắp lên người rồi nhắm mắt ngủ.
Thật sự là quá nhanh rồi a, hắn không dám tin vào mắt mình nữa.
Hắn vốn nghĩ là nàng giả vờ ngủ để tránh đi nỗi xấu hổ bao phủ giữa hai người trong lúc đó, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe thấy hơi thở của nàng đều đều truyền lại. Nàng thật quá tự tin a, ngay trước mặt một nam nhân xa lạ như hắn ũng dám ngủ.
Nhìn nàng bình thản ngủ, Phong Tế Vân nhịn không được vừa cười vừa khẽ lắc đầu, sau đó lại hướng cửa mà nhìn ra bên ngoài.
Mưa vẫn đang rơi, gió cứ theo lối cửa điện mở rộng mà thổi vào bên trong, hắn lo lắng nhìn đến người còn đang say ngủ kia, khóe miệng bất giác nhếch lên. Xem ra, nàng theo thói quen của những người thường xuyên phiêu bạt đây đó, chuẩn bị đồ dùng rất đầy đủ, áo khoác kia vốn chỉ dùng khi cuối thu đầu đông, với tiết trời đầu hạ thì nó quá dầy, nhưng gặp những lúc như bây giờ thì lại rất thích hợp.
Lại ngẩng đầu nhìn gió lớn không ngừng thổi từ cửa vào, hắn bèn đứng dậy chuyển qua chỗ nàng đang nằm, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh, che chắn toàn bộ, ngăn không cho gió lạnh thổi tới nàng.
Qua một đêm ngủ ngon lành, Hứa Ngâm Thu cũng tỉnh dậy, theo bản năng mà nàng nhìn về phía trước cửa.
Mưa vẫn rơi, nhưng đã chuyển thành mưa dầm, không còn mưa to như hôm trước nữa, nhưng bầu trời vẫn âm u.
Thời tiết này quả thực rất tệ!
Thời tiết kiểu này không thích hợp để đi xa, nhưng ở lại trong cái miếu sơn thần này cũng không phải là một chủ ý hay.
“ Ngươi có việc gì muốn làm sao? ” Hắn làm bộ như vô tình hỏi thăm nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn hắn. “ Không có.”
“ Nhưng ngươi nhíu mày.”
“ Thời tiết như vậy khiến ngươi cao hứng nổi sao? ” Nàng có chút tức giận đáp lại. Người đi xa nhà thường ghét nhất là loại thời tiết như thế này.
Phong Tế Vân chỉ cười cười, không trả lời.
“ Cũng không biết đến bao giờ mưa mới chịu tạnh, lương khô ta đem theo cũng không còn nhiều. ” Trong lời của nàng có chút lo lắng.
“ Ngươi vẫn muốn đi? ”
Hứa Ngâm Thu nghĩ nghĩ, “ Cũng không phải là không thể, qua được ngọn núi này sẽ thấy thành trấn.”
“ Bên ngoài đang mưa.” Hắn nhắc nhở nàng. “ Mà ngươi không đem theo dù.”
Đây đúng là vấn đề lớn, cho dù là dùng khinh công, đợi đến khi nàng tới được thành trấn thì cả người cũng ngấm mưa ướt lạnh cả rồi. Hứa Ngâm Thu buồn bã nhìn ra bên ngoài, “ Thời tiết gì còn hơn gặp quỷ, sớm biết như vậy, lúc còn ở trấn nhỏ đó ta đã mua nhiều lương khô hơn.”
“ Ít nhất tình cảnh của ngươi còn tốt hơn ta.”
Nàng nhìn đến hắn, không thể không thừa nhận. “ Đúng là so với ngươi tốt hơn thật.” So với hắn cái gì cũng không có mang theo, tình huống của nàng vẫn còn là phúc chán.
“ Ta đi ra bên ngoài tìm con mồi.”
“ Ngươi muốn sao?”
“ Ta là nam nhân, không lẽ bảo ta để một cô nương đi làm chuyện này.”
Hắn cuối cùng vẫn là xem nhẹ nàng. Nghĩ đến đó, Hứa Ngâm Thu nhịn không được bèn bĩu môi.
“ Tạm thời vẫn chưa dùng đến, trong tay nải của ta vẫn còn ít lương khô.”
“ Làm phiền cô nương rồi.” Hắn nghe theo nàng, thực ra mà nói, hắn cũng không nghĩ đến việc chạy ra ngoài trong thời tiết như thế này.
“ Công tử hành tẩu trên giang hồ, có từng nghe nói đến Nguyệt Sát? ” Nàng tự biết mình hỏi thừa, đã là người hành tẩu trên giang hồ thì rất khó có thể không biết danh của Nguyệt Sát, nhưng nàng vẫn phải hỏi.
“ Ngươi muốn tìm hắn sao? ”
“ Đúng vậy.”
“ Giết người? ” Hắn hơi nhíu mày, nhưng biểu tình lại rất có hứng thú.
“ Ta không có tiền thuê người khác đi giết người.” Có tiền nàng cũng không làm vậy, nàng còn chẳng có kẻ thù.
“ Thế sao lại muốn tìm hắn? ”
“ Ta chịu sự nhờ cậy của người ta.”
“ Nga? ”
“ Việc này nói ra thì rất dài.” Quả đúng là tai bay vạ gió, cho đến tận bây giờ, nàng cũng còn chẳng biết là đang xảy ra cái chuyện gì nữa.
Phong Tế Vân đột nhiên lại cận thận đánh giá nàng, sau đó mặt để lộ ra biểu tình như vừa hiểu được cái gì.
“ Chẳng lẽ cô nương chính là chắp đầu nhân của Nguyệt Sát mà gần đây giang hồ vẫn đồn đại sao? ”
“ Gần đây ta rất nổi danh.” Nàng cười đau khổ, tự trêu chọc chính mình.
“ Nổi danh không tốt sao? ”
“ Danh tiếng kiểu này chẳng tốt chút nào.” Người ta sinh ra ở đời, bình thường mới là phúc, nhất là với người không nuôi chí lớn như nàng. “Không biết trên đời đã có ai nhìn thấy mặt thật của Nguyệt Sát chưa.” Nàng giống như đang lẩm bẩm.
“ Vậy tại sao ngươi không theo dấu của đám sát thủ mặc y phục màu xanh đó? ”
“ Chỉ có một người đã khiến ta cảm thấy đau đầu.” Hứa Ngâm Thu nhịn không được mà thở dài, “ Thanh Y lâu lại là cả một tổ chức lớn.” Chạy theo một toán sát thủ? Nghĩ đến đó đã cảm thấy rùng mình.
“ Ngươi không biết là một người có khả năng hiểu rõ nhất về một người, vĩnh viễn chỉ có thể là kẻ địch của hắn sao? ” Hắn nhịn không được khẽ mỉm cười.
“ Cái này đương nhiên ta biết.” Nàng buồn bực gãi đầu, “ Nhưng ta cũng không thể vì một người mà ta không hề quen biết, chạy đi tìm sát thủ để hỏi thăm đúng không? Hơn nữa ta không hề cho rằng kẻ thù của hắn sẽ có lòng hảo tâm mà cho ta biết.”
“ Đó là phương án nhanh nhất.”
“ Nhanh nhất không hẳn đã là an toàn nhất.” Mẫu thân đã dặn nàng, hành tẩu trên giang hồ, an toàn là trên hết.
“ Ngươi nhìn cái gì vậy? ” Hắn có chút kinh ngạc khi thấy nàng đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“ Ta vừa phát hiện ra, hôm nay ngươi nói với ta rất nhiều nha.”
“ Ta cũng không phải bị câm điếc.”
Hứa Ngâm Thu chống cằm trầm ngâm. Hắn đúng là không bị câm điếc, nhưng trong ấn tượng của nàng thì hắn là một kẻ rất kiệm lời, một người ít nói như vậy hôm nay lại nói rất nhiều, thật có chút không bình thường. Mà phụ thân cũng từng nói qua, trái ngược với lẽ thường, thông thường đều có vấn đề.
Có lẽ, trái với lẽ thường không chỉ có một chuyện này … Mí mắt cụp xuống, nàng bắt đầu cân nhắc. Những người nàng đã từng gặp trước đây, trong vài tháng trở lại đây cũng chỉ có hắn là có liên quan với đám sát thủ, hơn nữa lại là sát thủ của Thanh Y lâu. Sau đó lại xuất hiện sự kiện chắp đầu nhân của Nguyệt Sát, liệu có phải có liên quan đến hắn hay không?
Nhưng là, chỉ có thư sinh tuấn mĩ như ngọc mới có thể là sát thủ sao?
Trong đầu Hứa Ngâm Thu tâm tư thay đổi liên tục, nhưng không hề biểu lộ ra mặt, nàng hướng hắn mỉm cười, “ Ta chưa từng hoài nghi gì về chuyện này cả.”
Nàng quả thực dẻo mỏ, nhận ra điều này, Phong Tế Vân suýt chút không nhịn được mà bật cười.
“ Thật đáng mừng là chúng ta có chung nhận thức.”
Khẩu khí mà hắn dùng để nói chuyện với nàng có phải là quá mức thân thiết rồi hay không? Hứa Ngâm Thu nhìn hắn, có chút hoang mang lo lắng, “Chúng ta cũng không quen thân lắm đúng không? ”
“ Trên thế gian không thiếu những người chỉ vừa mới gặp nhưng lại như đã quen từ lâu, mà bằng hữu khi mới quen đều là người xa lạ.” Hắn nói rất nhẹ nhàng.
Hắn nói vậy không sai, nhưng là, nàng luôn có cảm giác gì đó rất cổ quái, khiến cho nàng phải dè chừng.
“ Ta cảm thấy cô nương sẽ trở thành một vị bằng hữu tốt, chẳng lẽ …” Hắn cố tình kéo dài thanh âm “ Cô nương cảm thấy tại hạ không đáng để kết làm bằng hữu sao? ”
Nhìn biểu tình khi nói của hắn có chút bi thương, Hứa Ngâm Thu vội nói: “Không phải, đương nhiên không phải, vừa nhìn cũng đủ biết công tử là người tốt.” Tuy rằng trong lòng nàng lúc này thật sự hoài nghi.
“ Hiện tại chúng ta chính là bằng hữu.” Hắn vẫn tiếp tục khẳng định.
Cái gì? Còn có thể như vậy sao? Hứa Ngâm Thu cảm thấy mình đâng bị hắn dạy dỗ.
Vì thế, nàng thành khẩn gật đầu, “ Ân, ta nghĩ, hiện tại chúng ta thực sự là bằng hữu.” Được rồi, hành tẩu giang hồ, trên đường đi sẽ kết giao nhiều bằng hữu, cuối đường rồi cũng phải nói lời từ biệt, vì thế, nàng liền nhận hắn làm bằng hữu.
Hắn hướng về phía nàng đưa tay ra.
Nàng có chút do dự, cuối cùng cũng chậm rãi đư tay phải ra.
Phong Tế Vân không chút do dự dùng sức cầm lấy tay nàng, cười đến hút hồn người mà nói: “ Thực là chuyện đáng mừng.”
Đột nhiên trong lúc đó, Hứa Ngâm Thu hiểu được mình đã rơi vào bẫy. Danh tính của nàng phải dùng đến mỗi khi dùng để đăng kí phòng trọ, mà hắn lần trước khi nàng ở quầy tính tiền, đã nhìn tên của nàng, những sự việc xảy ra liên tục về sau, chính là có liên quan.
Hắn chính là kẻ đã giật dây người khác hướng nàng nhờ tìm Nguyệt Sát!
Quả nhiên, trên mặt người xấu không bao giờ có viết chữ để cảnh báo người khác! Nếu để phụ thân biết được, nàng dù biết rõ người trước mặt có vấn đề, lại khong hề phòng bị để người lừa, thì đại khái là sẽ bị đem đi làm thịt.
Bên ngoài xe ngựa mặt trời đã lên cao lắm rồi, có tiếng người ồn ào, chắc hẳn là đã đến chợ.
Nhưng Hứa Ngâm Thu cũng không tính đến việc xuống xe, tâm tình của nàng lúc này không được tốt.
Tuy đã qua nửa tháng, bất quá, tâm tình của nàng tựa hồ dừng lại tại một thế giới mà mây đầy trời, mưa không ngừng rơi.
Sau khi mưa tạnh, bọn họ đã chia tay ở thị trấn nhỏ, hắn quả thực rất bá đạo giành đi con lừa của nàng, lại chủ trương thay nàng mướn một cỗ xe ngựa.
Số tiền thù lao từng làm nàng phiền não suốt một thời gian, nàng liền đem giao cả cho Phong Tế Vân, nhưng cũng bị hắn xem là đồng bọn, nàng tuyệt đối không muốn làm chắp đầu nhân, chắc chắn là vậy.
Phụ thân mà biết sẽ lột da nàng, mẫu thân cũng sẽ không tha nàng, bọn họ đều đã rời khỏi chốn giang hồ, cũng không hi vọng đến việc có người lôi họ quay lại.
Nhịn không được mà thở dài. Nàng rõ ràng không làm cái gì, đến giờ nàng vẫn không biết tại sao Phong Tế Vân lại chọn nàng làm đồng bọn, chẳng lẽ bộ dạng của nàng lại thích hợp đến vậy sao?
Hứa Ngâm Thu xốc màn xe lên nhìn ra phía ngoài, các hàng quán nhỏ ở hai bên ngã tư đường không ngừng cao giọng rao hàng, hấp dẫn những người qua đường dừng lại nghỉ chân. Chỉ nhìn qua cũng cảm thấy sự phồn hoa náo nhiệt.
“ Dừng xe.”
Xa phu không nói gì, lặng lẽ kìm chặt dây cương.
Xe ngựa dừng ở trước cửa một tửu lầu, Hứa Ngâm Thu từ trên xe nhảy xuống, xoay người hướng xa phu phân phó “ Từ đây ta sẽ tự đi, đây là tiền xe của ngươi.”
“ Cảm ơn tiểu thư ” Xa phu mừng rỡ nói, “ Tiểu nhân xin phép đi đây.”
“ Ân ”. Nàng cười nhìn theo xa phu vừa rời đi, sau đó bình tâm, thu hồi ánh mắt, xoay người hướng một đầu ngã tư khác mà đi.
Tửu lầu không phải nơi nàng muốn tới, nơi xa hoa như vậy không thích hợp với nàng.
Ở cuối góc đường là một quán mì, nàng không chút do dự tiêu sái bước vào.
“ Cho một tô mì.” Đơn giản mà lại no bụng, đúng là rất có lợi.
“ Được, cho một tô mì.” Tiểu nhị hướng vào bên trong quán hô to.
Trong lúc đợi mì lên, Hứa Ngâm Thu nghĩ ngợi mông lung.
Trên đường đi, nghe nói tam tiểu thư của Cô Tô Mộ Dung thế gia muốn luận võ kén rể, không thiếu những người có tài trong giới giang hồ bị danh xưng giang hồ đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung tiểu thư hấp dẫn.
Theo lời đồn đại, không thiếu danh môn thiếu hiệp tề tụ về đây. Nàng thấy náo nhiệt như vậy cũng tốt, biết đâu ông trời phù hộ, nàng lại nhặt được của báu mang về.
Lại nói tiếp, thực rất xấu hổ, mục đích nàng hành tẩu giang hồ không phải vì muốn nổi danh muôn vạn, cũng không phải vì muốn kết giao bằng hữu ở khắp ngũ hồ tứ hải, mà chỉ vì muốn kiếm cho mình một vị trượng phu.
Phụ mẫu quả rất hiểu biết, họ không lấy phận làm cha mẹ ra thúc ép nàng, mà chỉ hi vọng nàng có thể gả cho người nàng yêu thương, để có một cuộc sống tràn ngập yêu thương giống họ, cho nên khi nàng vừa tròn mười lăm, đến tuổi cập kê, liền bị họ đá ra khỏi nhà. Tốt đẹp mà nói là cho nàng tự do bôn tẩu giang hồ, nhưng thực ra là sợ nàng sẽ cản trở không gian riêng của hai người bọn họ.
Đáng giận, bộ họ tưởng nàng không biết gì sao?
Khi xuất môn, phụ thân luôn ân cần dạy bảo, mĩ nam tử là loại không đáng tin, nhất định phải tìm một người trung hậu thành thật, ít ra cũng giống như hắn. Nàng gật đầu, tỏ ý sẽ nghe theo.
Sau đó, mẫu thân kéo nàng ra một bên, dặn nàng trăm ngàn lần cũng phải nhớ kĩ một câu tục ngữ “ Cắn người cẩu sẽ không kêu ”, chính phụ thân nàng là một ví dụ. Nàng cũng gật đầu, nói mình sẽ thật cẩn thận.
Ví dụ trên dưới đối nghịch nhau lại cùng nói về một người, điều này khiến nàng cũng muốn hết nói nổi cả hai vị ấy từ lâu.
“ Cô nương, mì của ngươi.”
“ Cám ơn.”
Sau khi mì được bưng đến, nàng chuyên tâm ăn, tạm đem những suy nghĩ bát nháo đó quẳng sang một bên.
“ Cho một tô mì.”
Trong lúc thanh âm ướt át ấy truyền đến tai, miệng của nàng còn đang đầy mì, nháy mắt liền nghẹn ứ, sặc sụa đứng dậy.
Nàng tuyệt đối là nghe lầm, đúng là ác mộng a.
Một người hướng đến bên cạnh nàng mà ngồi xuống, thanh âm mềm mại gần trong gang tấc.
“ Cẩn thận một chút.”
Hứa Ngâm Thu tuyệt vọng quay đầu, không ngoài việc cố ý nhìn đến gương mặt tuấn tú kia, nàng ôm ngực cơ hồ muốn rên rỉ. Vì sao nàng vừa mới đuổi được xa phu do hắn thuê đi, hắn lại xuất hiện ngay tại chỗ này?
“ Đã lâu không gặp? ”. Hắn hướng nàng cười yếu ớt, cố tình bỏ qua sắc mặt đang rất khó coi của nàng. Hắn có thể dễ dàng bị người ta vứt bỏ sao? Nàng thật quá ngây thơ.
“ Khụ …..” Nàng ho không ngớt, mặt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng, muốn ngừng mà không được.
“ Ngươi rất kích động.” Hắn than nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Nàng làm sao có thẻ không kích động?
Nhìn thấy ánh mắt nàng trách móc, hắn rất thản nhiên nói: “ Ta ở ngoài thành tình cờ gặp tên xa phu, biết được ngươi trong này, liền đến tìm ngươi thôi.”
Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Đánh chết nàng cũng không tin, tên xa phu đó nhất định là người của hắn, nàng làm sao có thể không nghĩ tới được.
Giống như đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, hắn giống như ra vẻ cảm động, “Chính là trùng hợp như vậy đấy.”
Hứa Ngâm Thu rốt cuộc cũng không còn ho khan nữa, trừng mắt nhìn nam nhân mặt mày hớn hở kia.
“ Tìm ta có chuyện gì? ” Nàng không thay hắn tiếp nhận ủy thác nữa, hắn không nên tìm đến nàng a. Hơn nữa, vụ mua bán lần trước hắn đã hoàn thành, nhanh như vậy liền tìm đến nàng?
“ Nhất định phải có việc mới có thể tìm đến ngươi sao? ”
“ Cũng không phải.” Chính nàng cũng cảm thấy là lạ, từ sau khi vô duyên vô cớ trở thành đồng bọn của hắn, nàng tựa hồ cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột, cả ngày nghi thần nghi quỷ.
“ Vậy không thành vấn đề.”
Nhưng là nàng có vấn đề, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, cho nên chỉ có thể nén đau thương vào trong lòng.
“ Khách quan, mì của ngài.” Tiểu nhị đã bưng lên một bát mì còn nóng hầm hập.
Phong Tế Vân nhìn nàng một cái, tuyến môi hơi hơi nhếch lên,rất hảo tâm giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng, “ Ta giải quyết mọi việc xong xuôi rồi.” Sau đó rút ra một đôi đũa, bắt đầu ăn mì.
Hứa Ngâm Thu nhìn lại cái bát của mình, chỉ còn sót lại một chút cái và nước dùng, hơn nữa khẩu vị của nàng cũng bị hắn phá, không còn muốn ăn nữa, cho nên khi hắn đem bát mì kéo về phía mình, nàng liền quay đầu gọi: “Tiểu nhị, tính tiền.” Nếu đã không thể trêu vào, tốt nhất nên trốn đi thật xa.
“ Tính luôn tiền của ta vào đó.”
Nàng có chút cứng người, xoay đầu lại nhìn hắn, khó mà tin được cái kẻ vừa nói, đang ung dung bình thản ăn mì.
“ Khách quan, tổng cộng hai văn tiền.”
Hứa Ngâm Thu bất đắc dĩ rút ra hai văn tiền, đưa cho tiểu nhị.
“ Chờ ta ăn xong đã.”
Nàng vừa muốn đứng dậy đã bị hắn kìm lại, nhất thời không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với hắn.
“ Chúng ta ở cùng nhau được không? ” Hắn là sát thủ a, không phải vẫn duy trì được độ thần bí cao, giống như thần long thấy được đầu mà không thấy được cuối sao? Huống chi, nàng hiện giờ còn đang là chắp đầu nhân của hắn mà.
Hắn ngửng đầu khẽ liếc nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch lên. Câu nói này thật ra vẫn còn hiểu được theo một nghĩa khác.
“ Có cái gì không tốt sao? ” Hắn nhẹ giọng hỏi lại.
Thật ra thì nàng cũng chẳng biết là có cái gì tốt nữa. Hứa Ngâm Thu oán hận cắn cắn môi.
Rất nhanh sau đó Phong Tế Vân đã ăn xong bát mì, rất tự nhiên hướng về phía nàng đưa tay ra “ Khăn tay.”
Vừa đưa khăn tay cho hắn xong nàng mới chợt nghĩ đến, vì sao nàng lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Rồi lại trơ mắt ra nhìn hắn dùng khăn lau miệng xong, tiện tay nhét luôn chiếc khăn vào tay áo.
“ Đi thôi.” Nói xong, hắn liền dẫn đầu rời khỏi quán mì.
Hứa Ngâm Thu ngơ ngẩn, như người vừa tỉnh mộng đi theo hắn ra ngoài.
Cô Tô thành gần đây rất náo nhiệt, nhờ vào sự việc đình đám là giang hồ đệ nhất mĩ nhân muốn luận võ kén rể, từng đoàn người kéo về đây tham gia các hoạt động lớn, nhiều không đếm xuể.
Đồng thời, khiến cho các khách điếm trong Cô Tô thành đều chật ních, khắp nơi đều có bóng dáng của các vị nhân sĩ võ lâm, không chỉ có đại đa số là thanh niên trai tráng, đệ tử các môn phái, còn có không ít các vị hiệp khách ở độ tuổi trung niên, bọn họ đều là lấy thân phận là bậc trưởng bối mà đến, có người đơn thuần chỉ là đến xem, nhưng cũng có người lại chuẩn bị để tỉ thí võ nghệ.
Hứa Ngâm Thu lấy tay lau mồ hôi. Nàng thật không tưởng tượng nổi tâm tình của Mộ Dung tam tiểu thư sẽ như thế nào khi thấy mấy vị hiệp khách trung tuổi này tỉ thí trên võ đài, ít nhất thì nàng ta cũng muốn đổ mồ hôi lạnh.
“ Ngươi suy nghĩ gì thế? ” Biểu tình của nàng thực sự rất phong phú.
“ Không có gì.” Nàng đổi tay chống xuống bàn, lại nhìn cách đó không xa, người hầu trà kể các chuyện xưa tích cũ, nước miếng văng lung tung đã nói xong.
“ Tối nay nghỉ ở đâu? ”
“ Hỏi ta làm gì, không phải ngươi cũng có đầu để suy nghĩ sao? ” Nàng chẳng phải là quản gia kiêm luôn nha hoàn của hắn, sao phải lo việc cơm ăn ba bữa và nghỉ ngơi cho hắn. Hơn nữa tiền đều do nàng phải chi trả.
“ Nơi nghỉ chân thì có, nhưng chỉ sợ ngươi không chịu đi.”
“ Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta sẽ không chịu đi? ”
“ Ngươi chắc chắn sao? ”
Định trả lời “ Chắc chắn”, cũng may là nàng kịp ngậm mồm đúng lúc, có chút đề phòng kẻ mặt mày tuấn tú kia.
“ Ngươi xem, chính ngươi còn khong chắc chắn sẽ đi.” Hắn lập tức nắm bắt thời điểm để chứng minh là mình nói đúng.
Điều này khiến cho Hứa Ngâm Thu mười phần buồn bực cả mười, vẫn là không phản bác lại hắn.
“ Ngươi tự lo cho mình là được rồi, ta tự đi tìm chỗ nghỉ chân.” Cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn phương án tốt nhất… tránh xa hắn ra.
“ Thân là bằng hữu, ta sao có thể chỉ biết lo cho mình.”
“ Ta không thấy ngại, một chút cũng không.” Nàng dùng biểu tình tha thiết chân thành nhất đối hắn, lời nói vô cùng thành khẩn.Nàng rất muốn nhìn hắn mà nói, tốt nhất từ nay về sau hai người coi như không quen biết, như chưa từng gặp nhau.
Hắn không phải không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng nàng càng muốn tránh xa hắn ra, hắn càng muốn giữ nàng ở bên cạnh. Nữ tử thú vị được như nàng, trên đời không gặp nhiều, coi như hắn ra tay trước để kiếm lời.
Huống hồ, hắn nhận ra, nàng không sợ hắn sẽ thừa nhận thân phận thật là sát thủ, mà hình như lại muốn tránh việc đó, hắn rất muốn biết là cái gì đã làm nàng trở thành như thế này?
“ Là bằng hữu thì những lúc như vậy không nên khách khí với nhau.”
“ Thực sự không cần.” Nàng vẫn tiếp tục từ chối, khống muốn dây dưa với hắn thêm nữa.
“ Nếu vậy thì ta đi theo ngươi vậy.”
Cái gì? Không phải chứ, như vậy nàng sẽ phải gánh theo gánh nặng chi tiêu của hắn nữa sao.
“ Khách điếm đều đã hết phòng, ngươi còn ở được chỗ nào? ”
“ Không cần lo phải ăn ngủ vất vưởng ngoài đường, lại không tốn một xu.”
Có chuyện tốt như vậy thật sao? Nàng ngay từ bé đã không tin trong thiên hạ có chuyện ăn cơm không mất tiền, chắc chắn là có vấn đề.
“ Ngươi không tin? ” Ánh mắt của nàng quả rất thẳng thắn.
“ Ta không có.” Nàng chột dạ trả lời.
“ Vẫn là tự mình kiểm chứng, theo ta thì sẽ biết.”
“ Ân.” Hắn nhất quyết không cho nàng chạy, nàng có chạy cũng không thoát, nàng nhận thức rõ hắn không động đến nàng được.
“ Vậy chúng ta đi thôi.”
Hứa Ngâm Thu bất đắc dĩ phải theo hắn rời khỏi trà quán.
Dọc đường đi nàng đã nghĩ tới rất nhiều nơi, chỉ không nghĩ rằng nơi có thể ăn ngủ miễn phí lại là nơi này – Mộ Dung sơn trang.
“ Ngươi quen biết người nhà Mộ Dung?” Nhìn bốn chữ vàng to đến lóa mắt đề trên tấm biển, nàng nhanh chóng nén lại sự ngạc nhiên, dùng thái độ bình thường nhất có thể để hỏi hắn.
“ Ân.” Hắn bình thản trả lời.
Quả nhiên trên giang hồ đâu cũng có mặt tối của nó, một sát thủ lại có liên quan với một gia đình có danh tiếng chốn võ lâm. Khó trách sao mẫu thân luôn dặn nàng, không cần tin chính nhân quân tử, không khéo lại bị người ta lừa đem đi bán.
“ Ngươi tưởng tượng cái gì vậy? ”
“ Đâu có.”
“ Ánh mắt của ngươi đã sớm bán đứng ngươi rồi.”
Đến tám phần là nàng đang nói dối.
“ Phong công tử, cuối cùng ngài cũng đến, thiếu gia vẫn đang mong ngài đến.”
Lúc hai người đứng trước Mộ Dung sơn trang mà nói chuyện, đã có người tinh mắt nhận ra tướng mạo của Phong Tế Vân, mà chạy vào trong bẩm báo với tổng quản ra đốn khách quý.
“ Thật ngại quá, đã đến làm phiền rồi.”
Nhìn đến sắc mặt của Phong Tế Vân lạnh nhạt thật giống với ấn tượng lúc đầu của nàng, Hứa Ngâm Thu khẽ bĩu môi, cảm thấy có gì đó không đúng.
“ Vị này là? ” Tổng quản có chút chần chừ nhìn nàng.
“ Là biểu muội của tại hạ.”
Hứa Ngâm Thu lảo đảo suýt thì té ngã. Biểu muội? Nàng có biểu ca từ bao giờ vậy?
Phong Tế Vân đột nhiên đến dắt tay nàng đi, làm cho tổng quản và nàng trong nháy mắt đều ngẩn người ra.
“ Đi thôi.” Hắn hướng nàng cụp mi xuống, tay có điểm dùng lực.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng một chút cũng không nghĩ đến rút tay lại, rất hợp tác với hắn, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền “ Vâng, biểu ca.” Chỉ có nàng mới biết, hai tiếng “ Biểu ca” là nàng cắn răng chịu đựng mà nói ra.
Hắn trong mắt lộ ra ý cười, nắm thật chặt tay nàng.
Nàng hợp tác đến như vậy rồi, hắn còn dùng sức nắm chặt tay nàng, không phải rất quá đáng, “Tay ta đau ”, nàng khẽ kêu.
Hắn lập tức thu lại lực nắm, nhưng vẫn không buông tay nàng ra.
Trong mắt Hứa Ngâm Thu thì Mộ Dung sơn trang từ thấp đến cao đều thật phức tạp, bất đắc dĩ bị người ta lôi vào.
Có ai tới đem trả lại sự trong sạch cho nàng không, nàng vốn tưởng có thể tìm thấy được cho mình mọt vị hôn phu ở trong này a. Khóc không ra nước mắt mà.
“ Phong huynh, cuối cùng thì huynh cũng đến rồi..” Từ sảnh chính, một nam nhân mặc tử y bước ra nghênh đón, bỗng thất thần khi nhìn thấy hai người đang tay nắm tay.
“ Mộ Dung huynh, đã lâu không gặp. lạnh nhạt đáp lễ lại.
Hứa Ngâm Thu lập tức nhân cơ hội hắn buông tay nàng, đem tay rút về trong ống tay áo, lại lùi ra sau vài bước, tạo khoảng cách với người nào đó.
Phong Tế Vân nhìn thấy nàng như vậy vẫn không nói câu gì.
“ Phong huynh, vị cô nương này là? ”
“ Là biểu muội của ta, Hứa Ngâm Thu.”
Xong rồi, ngay cả tên cũng bị nói ra rồi, về sau có muốn phủ nhận cũng rất khó. Lòng nàng không ngừng rên rỉ.
“ Hứa cô nương.”
“ Mộ Dung công tử.” Nàng một chút cũng không thấy tốt đẹp gì, quả thực đau đầu mà.
Trước mặt là Mộ Dung công tử, mặt mày phong nhã, tuấn tú, lộ rõ khí chất của con nhà gia giáo. Cùng với loại người luôn ẩn giấu sự lạnh lùng xa cách như Phong Tế Vân có bất đồng rất lớn, nam tử như thế này mới là người tốt nhất để chọn làm trượng phu.
Nhưng mà, trước mặt người tốt như vậy, nàng lại ở trong thân phận là biểu muội yêu quý của người khác.
“ Phong huynh, trước giờ ta chưa từng được nghe ngươi nói qua.” Mộ Dung Kiếm Phi có chút hoài nghi dò hỏi.
Đó là vì hắn căn bản không có biểu muội. Hứa Ngâm Thu trong lòng oán hận trả lời.
“ Việc riêng của ta thôi.”
Vừa thấy được biểu tình lãnh đạm của hắn, Mộ Dung Kiếm Phi cũng biết hắn không nên hỏi nhiều, những hoài nghi còn đầy cũng tạm để trong lòng, kiềm chế không nói thêm gì nữa.
“ Biểu ca, ta đói bụng.”
Hắn ngoái đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên ý cười, trầm ấm nói: “ Ân, đói bụng ròi sao? ”
“ Đúng vậy.” Nàng đón nhận ánh mắt của hắn, không hề né tránh.
Mộ Dung Kiếm Phi vội vàng mở lời, “ Việc này dễ thôi, người đâu, mau chuẩn bị điểm tâm.”
Người này đúng là không có mắt mà, chẳng lẽ hắn không hiểu là nàng muốn lánh đi chỗ khác sao?
Phong Tế Vân cười thầm trong lòng, cái gì cũng vờ không biết, ra vẻ thơ ơ lạnh nhạt.
“ Không thể ăn cơm sao? ” Nàng làm ra vẻ đau khổ mà nói.
Mộ Dung Kiếm Phi lấy tay phải bụm miệng ho khẽ, cố gắng không cười, dùng sức gật gật đầu.
“ Có thể, đương nhiên có thể.” Dừng một chút rồi hắn lại nói tiếp, “ Nhưng ngay lập tức chuẩn bị bữa tối cũng cần có thời gian, tại hạ tưởng có thể cùng Phong Tế Vân và cô nương dùng bữa chung với nhau. Cô nương vẫn không chịu nể mặt ta một chút sao? ”
“ Biểu ca.” Nàng bổ nhào về phía hắn, kéo kéo tay áo hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn tốt nhất nên phối hợp với nàng, “ Ta thật sự rất đói.”
“ Vậy ta cùng ăn.” Hắn nói rất tự nhiên.
Được lắm! Da mặt hắn quả thực rất dầy, cứ như vậy mà khiêu khích lòng nhẫn nại của nàng.
Mí mắt cụp xuống, nàng thấp giọng nói, “ Được.” Thù này nàng nhất định ghi nhớ.