Đại Ôn Thần

Chương 5:




Sắc phấn hồng, mang theo mùi hương hoa đào thoang thoảng, mặt trên có hoa văn thủy ấn, trên thiếp không có chữ, trong thiếp cũng chỉ vẽ những cánh hoa đào, đây chính là Hiệt Hoa thiếp nổi danh thiên hạ.
Hàm chứa bên trong là tình thơ ý họa đất GiangNam, lại mang theo cả cái vẻ phong lưu lãng tử, khi xem thiếp, chỉ e cũng khiến người xem động lòng xuân.
Đáng tiếc, đây lại không hề giả mạo, là Hiệt Hoa thiếp làm cho người trong giang hồ chỉ nghe tên cũng đủ kinh hãi.
Đây đã là Hiệt Hoa thiếp thứ hai mà Mộ Dung sơn trang được nhận, lúc này chiếc thiếp đang nằm trên giường của Hứa Ngâm Thu.
“ Không phải chứ, đến thật rồi.” Hứa Ngâm Thu tay cầm thiếp, vẻ mặt buồn bực tự nói với mình.
“ Lúc ấy, ngươi đang ở đâu? ” Mộ Dung Kiếm Phi mười phần tò mò. Chiếc thiếp đầu tiên mà tiểu muội hắn nhận được là vào lúc nửa đêm, nó được đặt trên giường của nàng ấy, đến nay nghĩ lại thực khiến người ta không rét mà run.
Hứa Ngâm Thu mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm nhìn đến chiếc thiếp đang làm cho nàng không ngừng nhăn nhó. Nàng đến Cô Tô thành chỉ vì tưởng rằng có thể đục nước béo cò, tìm được một đấng trượng phu cho mình, vì sao lại bị cuốn vào rắc rối như thế này?
“ Nàng đang trèo tường.” Phong Tế Vân trả lời thay nàng.
Mộ Dung Kiếm Phi xoa xoa cằm, cố gắng tự chấn định, “ Trèo tường? ”. Là hắn nghe lầm rồi thì phải.
“ Nơi nguy hiểm như vậy, lưu lại thì đúng là ngu ngốc.” Nàng không hề giả câm giả điếc nữa.
“ Phong huynh? ” Mộ Dung Kiếm Phi quay sang hỏi bạn tốt của hắn.
Vẻ mặt của Phong Tế Vân cực kì đứng đắn, nghiêm túc, thản nhiên buông một câu: “ Ta xem nàng ấy trèo tường.”
Mộ Dung Kiếm Phi đứng cũng không muốn vững, cảm thấy chính mình nói chuyện thôi cũng thấy khó khăn, “ Cho nên các ngươi không thấy Cảnh Lan Thành đột nhập vào trang? ” Đây như thế nào có thể biến thành sai sót ngẫu nhiên chứ, chỉ sợ ngay cả đến kẻ đưa thiếp – Cảnh Lan Thành mà biết được cũng choáng váng không biết nói gì hơn.
“ Đây đúng là ông trời trêu người mà.” Nếu kẻ chủ mưu đó đã nhìn được gương mặt của nàng thì nhất định sẽ không để lại Hiệt Hoa thiếp này đâu.
“ Vậy mà hắn vẫn có thể ung dung quay lại Mộ Dung sơn trang một lần nữa.” Sắc mặt của Mộ Dung Kiếm Phi lúc này nhìn không tốt chút nào.
“ Khi ta ngồi xổm ở đầu tường, có nhìn thấy một bóng người phi qua.” Dừng một chút, Hứa Ngâm Thu nói tiếp: “ Khi biểu ca kéo ta trở về, ta lại thấy có bóng người xẹt qua nóc nhà.”
“ Đúng vậy.” Phong Tế Vân chứng thực lời nàng vừa nói.
“ Nói cách khác, các ngươi đã nhìn thấy hắn? ” Mộ Dung Kiếm Phi có chút kích động.
“ Đáng tiếc là đêm nay không có ánh trăng, bóng người đó rất nhanh, lại mơ hồ quá, ta không giúp được gì cho ngươi.” Hứa Ngâm Thu không hề lưu tình đánh vỡ tan hi vọng mong manh của hắn. “ Mộ Dung sơn trang xem chừng lúc này rất không an toàn.” Nàng thẳng thắn nhận xét.
Người của Mộ Dung sơn trang nghe được câu này đều đen mặt, không nói được câu gì.
“ Thu nhi.” Phong Tế Vân nhẹ giọng nhắc nàng giữ chừng mực.
“ Hứa cô nương, lúc đó hắn tới từ phía nào? Như thế nào tới được đây? ” Mộ Dung Kiếm Phi tiếp tục thu thập tin tức một lần nữa, mãi không chịu thôi.
Bị hắn hỏi lại, Hứa Ngâm Thu nhăn mày, khẽ liếc Phong Tế Vân một cái, bĩu môi nói, “ Không biết, ta không chú ý.” Lúc ấy nàng không hề biết kẻ đó chính là Cảnh Lan Thành, nếu biết, không cần ai nhắc nhở, sống chết gì nàng cũng phải bắt Phong Tế Vân đưa nàng rời đi.
“ Phong huynh? ” Mộ Dung Kiếm Phi đem tia hi vọng cuối cùng đặt cả vào bạn tốt của mình.
“ Ta chỉ quan tâm đến hành tung của nàng.” Thiếu chút nữa là hắn để cho nàng chạy mất dạng, làm gì còn tâm trí để ý người ngoài.
Mộ Dung Kiếm Phi nghe bạn tốt thẳng thắn trả lời, nhất thời không tìm được câu gì để nói.
“ Đêm đã khuya, ta cũng mệt rồi, có chuyện gì thì để mai nói.” Nàng nhịn không được che miệng lại ách xì một cái.
“ Mộ Dung, có gì để mai tính.” Phong Tế Vân quyết định.
“ Được rồi, các ngươi nhớ cẩn thận.” Mộ Dung Kiếm Phi bất đắc dĩ phải đi.
“ Đêm nay nhận được thiếp, chắc chắn là một đêm không yên tĩnh rồi. ” Trái ngược với vẻ mặt đầy lo lắng của mọi người, Hứa Ngâm Thu lại hoàn toàn bình thản.
“ Ngươi ngủ chỗ nào? ”
“ Nóc nhà.” Dù sao thì tiết trời cũng rất nóng, sẽ không lo bị cảm lạnh.
Phong Tế Vân trong mắt không khỏi ánh lên sự tán thưởng đối nàng. Đây đúng là biện pháp hay nhất.
Mộ Dung Kiếm Phi mắt cũng sáng lên, vỗ tay tán thưởng, “ Diệu kế.” Đem chính mình hoàn toàn bại lộ không phòng bị, lúc này lại chính là phương pháp bảo hộ tốt nhất.
***
Khẽ thổi nhẹ, phiến lụa mỏng hơi nâng lên, rồi từ từ hạ xuống, khiến da mặt cũng có chút ngứa ngáy.
Mặc trên người bộ y phục áo làm bằng gấm tím, váy làm bằng lụa trắng, trên mặt lại che thêm một tấm mạng mỏng màu trắng, Hứa Ngâm Thu ngồi ngay bên cửa sổ, tay chống sườn tỏ ý buồn bực, không vui.
Nàng không có biện pháp nào khác, từ khi nhận được Hiệt Hoa thiếp kia, nàng phải đeo mạng che mặt, mặc trên người bộ y phục kiểu cách cầu kì, tóc cũng được vấn lên theo kiểu thông dụng nhất lúc này, gắn trên đầu không biết bao nhiêu trâm ngọc, trên tay cũng phải đeo chiếc vòng có gắn những quả chuông bạc nho nhỏ, thậm chí, ngay bên hông cũng đeo một vòng chuông bạc.
“ Ai.” Thở dài thật dài, người nàng hiện giờ cũng chẳng khác gì cái Linh Đang (*), đi chỗ nào cũng thấy tiếng vang, chẳng có chút riêng tư nào cả. Điều duy nhất đáng mừng lúc này, không chỉ có nàng phải chịu sự đãi ngộ đặc biệt kiểu này, còn có thêm Mộ Dung tam tiểu thư.
(*) Linh Đang hay Đinh Đang: là gậy có treo rất nhiều chuông, đồ dùng trừ tà của các pháp sư.
Rốt cuộc là ai đã nghĩ ra cái trò này chứ?
Nếu chỉ có việc bị biến thành một cái Linh Đang thì nàng cũng không đến mức quá buồn bực như vậy, từ sau khi nàng nhận Hiệt Hoa thiếp, cái tên họ Phong kia cứ giống y như keo dán, bám dính lấy nàng, không chịu rời ra nửa bước. Nàng tốt xấu gì thì cũng vẫn là một thiếu nữ chưa gả đi, chuyện này rất dễ khiến cho người ngoài nhìn đến sẽ hiểu lầm.
Theo hắn, muốn hắn làm trượng phu?
Hứa Ngâm Thu lập tức lắc đầu phủ định. Hắn là một mĩ nam tử, bình thường thì những nam nhân có bộ dạng đẹp đẽ, sẽ có không ít đào hoa vây quanh, chẳng lẽ muốn nàng ngày ngày khiêng búa đi chặt bớt hoa đào quanh hắn sao? Tưởng tượng đến đó, nàng đã muốn bỏ chạy.
Bực mình chết được… Vì sao diện mạo của hắn lại không thể bình thường được như phụ thân nàng chứ?
Ánh mắt từ cửa sổ hướng vào trong phòng, nhìn về phía người đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Hứa Ngâm Thu không nhịn được rên khẽ trong lòng. Cho dù là dưới dạng gì đi nữa, chịu sự tù túng như vậy cũng không phải là việc vui vẻ gì cho cam.
“ Làm sao vậy? ” Phong Tế Vân vẫn không mở mắt, nói với ra.
“ Ta cảm thấy ngươi cố ý làm vậy.” Biết rõ là hắn càng bảo hộ nàng kĩ càng, Cảnh Lan Thành sẽ càng chú ý, muốn bắt nàng đi hơn. Ngay cả Mộ Dung sơn trang cũng cố ý tăng thêm số lượng người bảo hộ nàng, rõ ràng là khiến nàng càng thê thảm hơn.
Đúng vậy, là hắn cố ý, nếu phải bảo hộ Mộ Dung Yên Dung, hắn thà ở sát bên cạnh để bảo hộ nàng. Huống gì chuyện này lại rất kì quái, trong lòng hắn có nghi ngờ, nhưng lại thiếu chứng cứ xác thực, nên hắn biết lựa thời thế, im lặng theo dõi tình hình.
Một kẻ đã mai danh ẩn tích gần hai mươi năm giờ lại xuất hiện, còn gây ra chấn động lớn, hơn nữa lại ở Cô Tô thành – nơi tập trung nhiều nhân sĩ võ lâm. Cho dù Cảnh Lan Thành có tiếng bừa bãi, nhưng một hành động thiếu khôn ngoan như vậy, cũng không phải là điều mà một kẻ đã từng trải nên làm.
Hứa Ngâm Thu không muốn biết trong lòng hắn đang suy tính cái gì, nàng chán ghét bị người ta lợi dụng như vậy. Nhất là giam cầm sự tự do của nàng.
Điều này càng làm nàng thêm buồn chán.
Phong Tế Vân cũng nhìn ra sự buồn chán lộ rõ trên mặt nàng, nhưng cũng không có biểu hiện gì. Nàng quá mức thong dong, bình thản, mới khiến cho hắn cảm thấy bất an, lo lắng.
“ Vì sao ta nhất định phải đeo cái mạng che mặt này? ”
“ Nhìn rất đẹp.”
“ Biểu hiện sự giả dối.”
“ Đúng.” Hắn vốn muốn nhân cơ hội này xem hoa, hoa đẹp hơn biểu hiện giả dối, mà nàng mặc y phục kiểu cách, che mạng mỏng, dáng người yểu điệu, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp như nước hồ thu, từ xa nhìn lại thì rõ ràng là một tuyệt thế giai nhân duyên dáng yêu kiều đang ngồi bên khung cửa sổ.
Đã nhiều ngày nay, mỗi khi nhìn nàng, hắn đã muốn cầm lòng không được, đành phải nhắm mắt lại dưỡng thần, tứ đại giai không.
“ Ta thật sự không thể ra ngoài sao? ” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
“ Không thể. ”
“ Rốt cuộc phải đợi tới khi nào a? ” Hứa Ngâm Thu phiền chán bước lại gần chỗ hắn. Ở cùng với một mĩ nam như hắn, dính chặt không rời, nàng cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
“ Không biết.”
“ Đấu võ lôi đài kén rể của Mộ Dung tiểu thư không có kết quả sao? ”
“ Ân.” Nay tâm trí của mọi người đều bị Hiệt Hoa thiếp làm cho rối loạn, không như lúc trước, vì mưu cầu danh lợi mà tỉ thí lôi đài nữa. Dù sao thì vô luận là kẻ nào đoạt giải, cũng không dám cam đoan có thể dựa vào thực lực bảm thân mà bảo hộ mĩ nhân chu toàn.
“ Nếu như có người thắng được, mà Cảnh Lan Thành lại đến đây bắt người, những người khác còn ở lại hỗ trợ sao? ” Nàng thực sự thấy ngạc nhiên.
Phong Tế Vân khẽ nhếch môi, nói: “ Một lời nói ra, đáng cho người ta phải suy ngẫm.” Đây cũng là chuyện mà nhiều người đang thắc mắc.
Nàng xem hắn chính là hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, làm ngơ, coi như không liên quan đến mình. Mộ Dung đại thiếu gia quả đúng là chọn lầm bằng hữu, đại bất hạnh cho hắn.
“ Ngươi xuống dưới.”
“ Ân? ” Hắn hơi nhíu nhíu chân mày.
“ Ta muốn ngủ một lát.”
“ Giường rất lớn.” Ngữ khí của hắn thực bình thản, tựa như người ta đang nói “ Thời tiết hôm nay rất tốt ” vậy.
“ Xuống mau.”
“ Cùng nhau ngủ.” Thanh âm tràn ngập ý cười.
“ Phong Tế Vân. ” Ai đó nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Ta không ngại.” Hắn thanh minh.
“ Ta để ý.”Taynàng bắt đầu nắm lại.
“ Ngươi không tắm sao? ” Hắn khi xuống giường còn lắm mồm hỏi thăm.
“ Cút! ”
“ Cô nương à, nhã nhặn một chút.”
Một cái gối bay về phía hắn.
Hắn dễ dàng đón được, tiến đến chỗ cửa sổ, đem gối đầu luồn ra sau gáy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Ngâm Thu không ngừng thở dốc, nằm xuống giường.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Trên đời vẫn có cái gọi là “ Thật mà lại giả, giả lại thành thật ”.
Không thể nghi ngờ việc Cảnh Lan Thành là một kẻ rất thông minh, cho nên hắn mới nhân lúc mọi người đều chú ý bảo vệ Hứa Ngâm Thu, thừa dịp trời không trăng không sao mà bắt Mộ Dung Yên Dung đi, đối với Mộ Dung sơn trang mà nói thì đây đúng là hạ nhục uy danh của họ.
Điều đầu tiên mà Hứa Ngâm Thu làm khi nghe được chuyện này, chính là thay đổi y phục, chải lại kiểu tóc cũ, tháo toàn bộ trâm cài, trang sức… đương nhiên không quên việc tháo vòng chuông bạc, tuy là thanh âm nghe thật vui tai, nhưng nàng chịu không nổi.
“ Ngươi thật sự không thèm đi xem sao? ” Nàng thay y phục xong liền chui ra khỏi màn trướng. Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, Phong Tế Vân nói gì cũng nhất quyết không rời nàng nửa bước, nàng cũng chỉ còn cách trốn trên giường, buông rèm đổi y phục.
“ Ta có đi xem cũng vô ích.”
“ Nếu là bằng hữu của Mộ Dung đại thiếu gia, ít ra lúc này ngươi cũng nên ở bên cạnh hắn.” Nàng thật lòng nói.
“ Mộ Dung Yên Dung đã bị người ta bắt đi, nếu lúc này ta ở cạnh Mộ Dung, rủi hắn lại đến nữa ta có thể đảm bảo an toàn cho ngươi sao? ”
Hứa Ngâm Thu chỉ có thể trầm mặc cúi đầu. Đúng là lúc này, tình cảnh của Mộ Dung sơn trang thực hỗn loạn, không ngừng có người ra vào tìm kiếm, không ai còn để tâm đến người như nàng, nếu Cảnh Lan Thành đi rồi còn quay lại, an toàn của nàng e khó lòng đảm bảo. Cho dù không phải là mĩ nhân, nếu rơi vào tay của dâm tặc nổi danh, thân là nữ tử chắc chắn gặp bất hạnh.
“ Ta sẽ không để ngươi bị hắn bắt đi.” Phong Tế Vân cam đoan.
“ Ngươi nói xem liệu Cảnh Lan Thành có thể dịch dung thành bộ dạng của ngươi để gạt ta hay không? ” Nàng đột nhiên nghĩ đến việc này.
“ Không có cơ hội.” Hắn sẽ không cho Cảnh Lan Thành có cơ hội này.
“ Mọi sự không thể chắc chắn chu toàn, lão hổ cũng có lúc ngủ gật, biết sao được? ” Nàng cố ý muốn hướng đến một đáp án.
“ Ngươi có thể nhận thức ra hay không? ” Nàng hỏi lại.
“ Không biết. ” Sự tình không có phát sinh, nàng cũng không dám khẳng định.
“ Vậy không cần nghĩ nhiều.” Nếu thực sự có một ngày, nhận không ra, vậy chỉ có thể nói rõ một việc… nàng để ý hắn. Nếu Cảnh Lan Thành lừa được nàng, chính tỏ nàng đối chính mình không hề phòng bị; nếu không lừa được, vậy chứng tỏ nàng đối chính mình hiểu biết đã muốn không có chút tì vết nào.
“ Không nghĩ tới không nhắc tới thì sự tình sẽ không phát sinh a.” Hứa Ngâm Thu có chút uể oải. Bảo hộ kỹ càng như vậy, người vẫn có thể tới bắt Mộ Dung Yên Dung đem đi, điều này khiến nàng cảm thấy bất an.
“ Đừng suy nghĩ lung tung.”
Nàng có thể không suy nghĩ lung tung sao? Người kia chính là Cảnh Lan Thành, là nuối tiếc một đời của phụ thân, là địch nhân của mẫu thân. Một người dặn dò nàng nếu gặp thì nhất định phải trừ bỏ, một người lại dặn nếu gặp thì phải tránh thật xa.
Nàng hiện còn đang do dự, rốt cuộc có muốn làm việc kia hay không, vì sao nàng lại là nữ nhi của một cặp vợ chồng muôn đời đối lập với nhau chứ… Nhưng mà, một cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy, nếu không thay phụ thân chấm dứt sự tiếc nuối, thì thật là bất hiếu.
Mà mẫu thân lại căm hận người đó như vậy, muốn nàng tránh cho xa, đơn giản là vì an toàn của nàng, nếu xét đến điều kiện tiên quyết, nàng hẳn sẽ không muốn có chút quan hệ gì đến chuyện này.
“ Ngươi rốt cuộc là đang phiền não chuyện gì? ”Tayhắn khẽ chạm vào hàng mi của nàng, thay nàng vuốt nhẹ, làm chúng giãn ra. Hắn không thích thấy nàng ưu sầu, điều đó cũng khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Nàng đẩy nhẹ tay hắn ra, thấp giọng nói: “ Ta không nghĩ gì hết.” Nàng chán ghét sự phiền toái, nhưng là tên Cảnh Lan Thành này lại có quan hệ rất phức tạp với phụ mẫu của nàng.
“ Nếu vậy thì mau ngủ đi, ta sẽ canh chừng cho ngươi.” Phong Tế Vân ôn nhu khuyên nhủ, những mong có thể giảm bớt lo lắng cho nàng.
Nàng cũng đã muốn ngủ một chút, mấy ngày nay đầu óc luôn căng thẳng, hôm nay lại xảy ra chuyện Mộ Dung Yên Dung bị bắt đi, kế tiếp sẽ đến phiên nàng. Tuy rằng nàng hữu danh vô thực, nhưng việc nàng nhận được Hiệt Hoa thiếp là có thật, người giang hồ liều mình vì danh tiếng, cho dù Cảnh Lan Thành có biết nàng chỉ là một nữ tử nhan sắc tầm thường cũng nhất định phải ra tay.
Nhìn nàng lo lắng nằm trên giường, Phong Tế Vân không khỏi lắc đầu. Trong lòng nàng nhất định đang lo lắng chuyện gì đó.
Bất chợt mùi hương hoa đào lại ngập tràn trong không khí, có chút ngọt ngào, làm người ta liên tưởng đến ánh nắng mùa xuân, khắp trời đều là sắc hồng của cánh hoa đào.
Hoa đào? Hiệt Hoa thiếp! Nàng đang mơ màng cũng bừng tỉnh, khẽ đưa tay sờ, khắp trán đều là mồ hôi lạnh.
Hít một hơi thật sâu, quả nhiên là hương hoa đào, trong lòng có chút kinh sợ. Hương hoa đào tràn ngập, hiển nhiên Cảnh Lan Thành cũng theo mùi hương mà tới.Taynàng cử động một cách khó khăn, khẽ với lấy chiếc túi đeo bên hông, lấy ra một bao giấy nhỏ, thoáng chốc, mùi hương hoa lê đã bắt đầu lan tỏa.
Trong phòng đột ngột phát ra thanh âm, nghe như ai đó ngã xuống, Hứa Ngâm Thu chợt biến sắc. Xem ra là hắn đã trúng phải hoa đào tô.
Trúng hoa đào tô thì toàn thân vô lực, cũng không thể mở miệng nói, là mê dược khiến Cảnh Lan Thành nổi danh giang hồ năm đó, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, mê dược này làm sao hạ? Chỉ cần có người tiếp cận phòng trong phạm vi ba trượng, Phong Tế Vân nhất định sẽ nhận ra, như vậy sẽ không có khả năng có người hạ mê dược từ bên ngoài. Vì vậy, ánh mắt nàng hướng đến ngọn nến ở hoa đèn, nhất định là nó có vấn đề.
Tiếp sau đó, sẽ có người nhanh chóng đến bắt nàng đi, thời gian của nàng cũng không còn nhiều.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.
Trong phút chốc Hứa Ngâm Thu đã quyết định xong, tâm trí cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng vẫn nằm yên trên giường, chờ người nọ đến gần.
Rất nhanh, nàng đã nghe được tiếng bước chân vọng lại, có hai người, ánh mắt của nàng cũng khẽ biến động.
Trướng giường bị xốc lên, một miếng vải đen trùm xuống, nàng bị người ta bọc trong mảnh vải đó, khiêng trên vai mang ra khỏi phòng.
Nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, nàng biết là mình đã bị mang ra khỏi Mộ Dung sơn trang, tốt ở chỗ bọn họ chỉ muốn bắt người, nên cũng không xuống tay với Phong Tế Vân. Có như vậy nàng mới dám quyết định im lặng, nếu bọn họ dám ra tay với Phong Tế Vân, nàng thà để mất cơ hội lần này cũng phải ra tay ngăn cản.
Gió đêm thổi qua cửa sổ làm ngọn nến đang cháy tắt hẳn, Phong Tế Vân vẫn nằm bất động trên mặt đất.
Đến khi trời sáng hẳn, Mộ Dung sơn trang mới trở nên náo động, vì đã tìm thấy Mộ Dung Yên Dung. Sau đó Mộ Dung Kiếm Phi phấn khởi chạy đến báo tin tốt cho hảo hữu, mới phát hiện ra hắn đang hôn mê bất tỉnh ở dưới sàn nhà.
“ Ngươi nói là đã tìm thấy muội muội rồi sao? ” Phong Tế Vân bình tĩnh hỏi.
“ Đúng vậy, lúc đó chúng ta vội vã tìm người, không để ý đến Tiểu Lục không thể nói, cũng không thể cử động, đã luôn nháy mắt ra hiệu.” Nhìn nét mặt không chút chuyển biến của bằng hữu, Mộ Dung Kiếm Phi ngược lại lại cảm thấy lo lắng. Càng thấy hắn bĩnh tĩnh, càng chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
“ Ra thế.” Phong Tế Vân vẫn rất bình thản, không ai nhìn ra được đằng sau vẻ bình thản ấy chôn giấu bao nhiêu sóng gió động trời.
“ Lúc nhỏ tam muội có theo nguời ta học thuật dịch dung, lần này nàng lén tráo đổi thân phận với nha hoàn thân cận, đến chúng ta cũng không hay biết, nếu không thì ngày hôm qua cũng không hoảng loạn quá mức, tạo cơ hội cho kẻ địch bắt Hứa cô nương đi mất.” Mộ Dung Kiếm Phi áy náy phân giải.
Ngay cả như vậy, trong một đêm Mộ Dung sơn trang để mất hai người, quả thực xấu mặt.
“ Hoa đào tô dùng với nàng ấy vừa mất hiệu lực sao? ” Hoa đào tô nghe nói khó giải, hiệu lực duy trì từ bốn đến năm canh giờ, nếu tính đúng ra thì Mộ Dung Yên Dung đến giờ mới giải được dược lực.
Phong Tế Vân đăm chiêu tiến lại gần giường, hắn thoáng ngửi thấy một mùi hương lạ. Xốc trướng màn lên, không khí bỗng tràn ngập mùi hoa lê. Hương vị này chắc chắn là của nàng, nhưng mà, trước giờ nàng không dùng phấn hương…
“ Phong huynh…” Mộ Dung Kiếm Phi có chút khó hiểu khi thấy bằng hữu đem cây nến ở hoa đèn nhét vào trong tay áo.
“ Ta đi tìm người.” Lời nói còn chưa dứt, đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Không lâu sau, hắn xuất hiện tại một cửa tiệm bán phấn son bột nước tại Cô Tô thành, hắn mua một hộp hương phấn mùi hoa lê, sau đó bỏ đi, tìm một khách điếm thuê phòng nghỉ trọ.
Đóng chặt toàn bộ cửa phòng, hắn mới lấy cây nến từ trong tay áo ra đốt, hương hoa đào nhanh chóng tràn ngập, hắn bắt đầu cảm giác thân thể dần vô lực, cố mở hộp hương phấn, đem hương hoa lê phát tán đi.
Mùi hương hoa đào và hoa lê hòa quyện trong không khí, đem hắn đang trong tình trạng vô lực nhanh chóng hóa giải, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ánh mắt của Phong Tế Vân như sáng lên. Thì ra là như vậy!
Thu nhi, ta thật không ngờ là lại bị ngươi lừa. Ngươi đâu chỉ sớm nghe qua đại danh của Cảnh Lan Thành, ngay cả mê dược độc môn của hắn ngươi cũng biết cách hóa giải, lai lịch của ngươi thật khiến ta thấy tò mò muốn tìm hiểu cho rõ.
Đem toàn bộ cửa sổ vốn đang đóng chặt mở ra, xua tan đi mùi hương hoa nồng đậm trong không khí.
Nhìn ra phía ngoài xa, hắn khẽ thở dài, có chút lo lắng thay cho kẻ đã bắt Hứa Ngâm Thu đem đi.
Hắn sẽ không trở lại Mộ Dung sơn trang, chuyện xảy ra tối qua đã giúp hắn khẳng định trong trang có nội ứng, hắn muốn xem xem, đối phương sẽ có hành động gì tiếp sau đó.
Khi tấm vải đen được mở ra, Hứa Ngâm Thu chỉ nhìn thấy một hạ nhân của Mộ Dung sơn trang. Nàng nhớ rất rõ, lúc ấy có đến hai người đến bắt nàng.
“ Cô nương, ta vốn không hề có ác ý gì, chỉ là để ngươi phải chịu ủy khuất ít ngày thôi.”
Phải vậy không? Rơi vào tay một kẻ vốn là dâm tặc nổi danh, sợ không chỉ là chịu ủy khuất đơn thuần, ngay cả danh tiết cũng sẽ không còn, nàng không thể chịu sự ủy khuất đó được.
“ Để đảm bảo an toàn, tại hạ đành phải điểm huyệt đạo của cô nương, xin chớ oán trách ta.”
Dâm tặc làm được như vậy cũng có thể xem là có phong độ. Hứa Ngâm Thu nhịn không được khẽ cười.
Hắn có chút kinh ngạc khi thấy nàng cười, liền sau đó nhận ra tình thế đã xoay chuyển.
Nhìn đến người đánh ngã nằm dưới đất, Hứa Ngâm Thu bật cười, “ Thật ngại quá, từ nhỏ ta đã được biết đến loại mê dược này, chỉ không ngờ, các hạ lại phạm vào sai lầm một lần nữa.”
“ Ngươi…”
“ Còn không phải sao, tuy ta chán ghét mê hương, nhưng lại rất thích sử dụng nó.” Nàng rất nghiêm túc nói thêm “ Đặc biệt là đối với kẻ muốn hạ mê hương với ta, ta lại càng hạ thủ không lưu tình.”
“ Ngươi rõ ràng đã trúng phải hoa đào tô.”
“ Nếu ngươi đúng là Cảnh Lan Thành như lời đồn đại, ắt hẳn sẽ không thể nào quên.” Nàng vẫn bình thản cười nói.
Bỗng dưng nhớ đến chuyện từ rất lâu về trước, ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi: “ Thiên Diện Thần Tiên Thủ là gì của ngươi? ”
Hứa Ngâm Thu bật cười, “ Gia mẫu vẫn luôn canh cánh trong lòng việc xảy ra năm đó, nàng dặn tiểu nữ khi hành tẩu giang hồ, nếu có dịp gặp được tiền bối, nhất định phải thay nàng đòi lại thể diện.” Cảm tạ mùi hoa lê năm đó, nếu không thì chưa chắc đã có nàng bây giờ, đều nhờ mẫu thân đã phát hiện ra hương hoa lê chính là giải dược của hoa đào tô.
Ánh mắt Cảnh Lan Thành cũng trở nên ảm đạm. Duy nhất có một lần thất thủ năm nào, để cho cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, tựa tinh linh trên trời chạy thoát, khiến hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên.
“ Ta vốn không để tâm đến chuyện của Mộ Dung sơn trang, là các ngươi cố tình gây sự trước, nên ta không thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện được.”
“ Ngươi muốn làm gì? ”
“ Tiền bối nói thử xem? ” Nàng mặt mày câu loan, bộ dáng trông thực đáng yêu.
Tâm tình của Cảnh Lan Thành nhất thời trầm xuống tận cùng. Năm đó Thiên Diện Thần Tiên Thủ đến hay đi đều vô tung vô ảnh, trộm của thiên hạ dễ dàng như ở chốn không người. Hắn nhất thời bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, mới ra tay với nàng, không ngờ nàng lại chạy thoát sau khi đã cho hắn một bài học nhớ đời, khiến hắn mất mặt, lại khiến cho hắn bị thần bổ oai danh đứng đầu thiên hạ truy đuổi, mấy lần liền suýt bị bắt đem về quy án.
Nếu cô nương trước mặt hắn thật sự là nữ nhi của nàng ấy, không chừng cũng kế thừa được vài phần thủ đoạn của nàng, mà như hắn thấy, thì đâu chỉ hưởng vài phần thủ đoạn, chính xác mà nói là mẹ nào con nấy, không lẫn đi đâu được.
“ Nghe gia mẫu nói, tiền bối là người phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, thực khiến cho vãn bối ngạc nhiên.”
Nàng vừa nói, vừa gọn gàng động thủ, rất nhanh đã lột bỏ được lớp dịch dung trên mặt hắn.
“ Quả nhiên tuấn tú lịch sự.” Phong thần tuấn tú năm nào vẫn không hề suy giảm, thoạt nhìn cũng chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi. Xem được mặt thật của hắn, nàng mỉm cười ngọt ngào, “ Không biết là nếu ta dịch dung thành tiền bối, sẽ gặp được ai đây? ”
Cảnh Lan Thành biến sắc, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối: “ Không được.”
“ Như vậy, ta xem ra quan hệ của tiền bối với Mộ Dung sơn trang thực đáng nghi ngờ.” Miệng nàng cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như băng. Quả nhiên, dù là danh môn thế gia cũng có mặt xấu xa của nó.
“ Làm cho ta phải nghĩ nhiều a, nghe nói Mộ Dung phu nhân hiện thời, năm đó cũng nổi danh là đại mĩ nhân,” nàng cười đến ám muội, “ Mà tiền bối lại ẩn thân ở Cô Tô thành, liệu có phải có liên quan hay không? ” Nàng giờ không thích phiền toái, cũng không tỏ vẻ e ngại phiền toái, lại càng không tỏ vẻ nàng là một người lương thiện.
Mặt của Cảnh Lan Thành tái nhợt đi. Cô nương sâu sắc như thế này, ngôn từ lại có phần đanh đá chua ngoa, nếu để nàng biết quan hệ giữa hắn và Mộ Dung gia, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến cỡ nào. Không điều tra rõ lai lịch của nàng đã vội ra tay, quả nhiên là thất sách.
“ Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào? ”
“ Vậy còn xem tiền bối có muốn hợp tác hay không nữa.”
“ Ngươi nói đi.” Hắn có chút do dự khi đưa ra quyết định, hắn không đoán trước được hậu quả nếu nàng biết rõ chân tướng sự việc, đành phải cố đem nguy hiểm giảm xuống mức thấp nhất có thể.
“ Tiền bối thực sự phối hợp.”
“ Đâu có.”
“ Trước hết đem quan hệ của ngươi với Mộ Dung Yên Dung nói ra đi.” Nàng lạnh lùng nói. Hai ngày trước khi nàng gặp Mộ Dung Yên Dung, đã nhận ra đó rõ ràng là người khác dịch dung.
“ Cho dù thuật dịch dung có thể thay đổi được vẻ bên ngoài của một người, nhưng mà cũng không thể bắt chước cả ánh mắt cũng bộc lộ ra vẻ đẹp của Mộ Dung Yên Dung được. Mà xét đến thần thái của nha hoàn bên người Mộ Dung tiểu thư khi nhìn Phong Tế Vân, thì đó mới đúng là Mộ Dung tam tiểu thư thật.”
Nàng không nói là không nghĩ mọi chuyện phức tạp, nhưng mà, hiện tại nàng muốn hỏi cho rõ ràng.
Cảnh Lan Thành trợn mắt há mồm nhìn nàng. Nàng như thế nào lại biết?
“ Gia mẫu chính là Thiên Diện Thần Tiên Thủ.” Nàng thong thả đáp “ Hằng năm đều được thưởng thức thuật dich dung của người, đương nhiên cũng lĩnh hội được không ít kiến thức.” Mà hắn đã ẩn thân trong Mộ Dung sơn trang nhiều năm, Mộ Dung Yên Dung ngoài việc học dịch dung thuật, giờ lại trùng hợp vụ việc Hiệt Hoa thiếp phát sinh, càng không tránh khỏi việc có liên quan mật thiết với nhau.
Cảnh Lan Thành thở dài một tiếng. Lần này lật thuyền, hắn oan, nhưng cũng chẳng oan uổng tẹo nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.