Đại Ôn Thần

Chương 7:




Bị người ta đuổi giết là loại cảm giác gì?
Hứa Ngâm Thu hiện tại đã cũng đã cảm nhận được, đó chính là cảm giác khẩn trương, kích thích, và khốn cùng.
Chẳng qua, người nào đó ở bên cạnh nàng dường như lại rất thích thú với trò chơi đuổi giết này, cả người hắn như toát ra một loại cảm giác hưng phấn.
“ Ngươi không phải là không được bình thường? ” Nàng thật sự nghi ngờ điều này.
Phong Tế Vân dựa người vào một gốc cây đại thụ, nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, ngay cả lông mi cũng không thèm động đậy, chỉ phát âm đúng một chữ “ Sao? ”
“ Nào có loại người giống như ngươi, bị đuổi giết mà còn thấy vui vẻ như vậy? ” Nếu là người bình thường thì sẽ không có loại phản ứng này.
“ Không phải là muốn giết ngươi sao? ” Hắn làm ra vẻ vô tội.
“ Giống như là nhân tiện nhắm cả vào ngươi luôn.” Tiếp nhận sinh ý này thì Thanh Y lâu quả là lời to, một hòn đá ném hai con chim, hắn còn nói là cái gì cũng không chịu cùng nàng mỗi người một ngả tự gánh tai họa, khiến hai người họ trở thành mục tiêu rõ ràng hơn. “ Có cần phải cải trang không? ”
“ Không cần.”
“ Để như vậy thì quá mức rêu rao.” Căn bản giống như đang khiêu khích Thanh Y lâu vậy.
“ Chúng ta cũng không có làm điều gì sai.” Hắn mượn lại lời của nàng.
Ách… Nàng phải nhìn nhận lại vấn đề này, nàng không có làm gì sai, nhưng hắn thì nàng không dám cam đoan nha.
“ Biểu tình của ngươi thực khiến người ta đau lòng mà.”
“ Rốt cuộc là vì sao mà ngươi bị người của Thanh Y lâu đuổi giết? ” Nàng rất tò mò.
“ Sư phụ của ngươi là ai? ” Nàng luôn rất cẩn thận, ngay cả khi thi triển võ công cũng làm cho người ta vô phương tìm hiểu, làm hắn hao tổn tâm trí không ít. Hiện tại hắn cũng chỉ biết là nàng am hiểu thuật dịch dung, nhưng người am hiểu thuật dịch dung trên giang hồ không phải là ít, nếu muốn tìm ra ai là sư phụ của nàng cũng không phải dễ.
“ Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? ” Hứa Ngâm Thu lập tức làm mặt phòng bị.
“ Tò mò.”
“ Không thể nói được.”
“ Câu trả lời của ta cũng giống ngươi.”
Làm người sao có thể làm như vậy chứ? Thật quá đáng!
Nhìn thấy nàng tức giận như vậy, Phong Tế Vân liền phì cười.
“ Ngươi không cần quá đáng vậy nha.” Hứa Ngâm Thu lại càng muốn phát hỏa.
“ Ta đâu có.” Hắn vừa cười vừa nói.
“ Ngươi đang cười còn gì.” Nàng lên án hắn.
ắn bất đắc dĩ xua xua hai tay, “ Ta cũng không muốn cười, nhưng mà biểu tình của ngươi thực đáng cho người ta xem nha…” Không cần khó xử như vậy chứ.
“ Càng cười ta càng tức giận nha.” Nàng khẽ trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đanh lại, tràn ngập ý cảnh cáo.
Không ngờ, Phong Tế Vân thấy vậy lại càng cười to hơn.
“ Uy…” Muốn nhẫn nhịn, nhưng mà nhịn không nổi nữa rồi, Hứa Ngâm Thu trực tiếp dùng hành động để biểu lộ tâm tình của mình, vung tay đánh một chưởng về phía hắn.
Hắn khẽ lắc mình tránh né, nhảy lên trên cây đại thụ, liên tục xua tay, “ Ta không cười, không cười.” Nha đầu này ra tay không kiêng nể, một chưởng đó đánh ra mà né không kịp thì đúng là thê thảm.
“ Kế tiếp chúng ta phải đi đâu? ” Nàng đứng dưới gốc cây nhìn hắn.
“ Ta nghĩ là ngươi có mục tiêu để đi.” Nàng lộ rõ vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“ Ta không có mục tiêu.” Nàng sở dĩ muốn ra ngoài hành tẩu giang hồ, vì muốn tìm cho mình một đấng trượng phu, hoàn toàn không hề có mục tiêu chính xác để đi, nếu tìm được phu quân, hành trình bôn tẩu giang hồ cũng sẽ chấm dứt ngay.
Nghe vậy, Phong Tế Vân không tự chủ, khẽ nhíu mày. Không ý đồ, không dã tâm, cũng không có cả mục đích, vậy thì sao nàng lại hành tẩu giang hồ? Điều này khiến hắn càng thêm hoài nghi ý đồ khiến nàng tìm tới Cô Tô thành ngày trước.
Nàng không phải người thích sự náo nhiệt, như vậy chứng tỏ nàng phải có mục đích khi đến Cô Tô thành. Trực giác mách bảo, hắn không thích mục đích đó của nàng, điều này càng khiến hắn muốn làm rõ mục đích của nàng ngay lập tức.
Ánh mắt của Hứa Ngâm Thu khẽ lóe lên. Hắn đang nghĩ cái gì? Nam nhân này lúc nào cũng lộ ra một loại khí chất bí hiểm, làm cho người ta khó lòng nhìn mặt mà đoán được hắn nghĩ gì.
“ Ngươi đã không có mục tiêu, vậy theo ta là tốt rồi.”
“ Ngươi muốn đi đâu? ”
“ Phật dạy không thể nói.”
“ Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta nhất định sẽ đi theo ngươi? ”
“ Chẳng lẽ từ trước tới giờ, không phải là ngươi đều đi theo ta sao? ”
Nàng thật sự rất muốn dùng bạo lực để vùi dập cái bản mặt tươi cười tràn ngập tự tin của hắn, nhưng cuối cùng là vẫn nhịn xuống. Không quan hệ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ đến khi nàng quy ẩn giang hồ, lúc đó mới trả thù hắn là được rồi.
“ Biểu tình mang nhiều thâm ý nha.” Hắn từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi tiến về phía nàng.
“ Ngươi cũng vậy.” Nàng ngoài miệng thì cười, mà lòng thì cười không nổi.
“ Giữa trưa rồi, ta đi kiếm con mồi để nướng ăn.”
“ Ân.”
Nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất sau những tán cây rừng, biểu tình của Hứa Ngâm Thu cũng rất khó chịu. Hiện tại đây chính là cơ hội chạy trốn rất tốt, đó cũng là ý đồ của nàng khi chạy vào trong rừng già.
“ Rốt cuộc là ta đã làm gì trêu chọc đến hắn vậy? ” Nàng tự nhủ thầm, vẻ mặt trầm xuống.
Cuối cùng, nàng đi nhặt nhạnh đủ củi để nhóm lửa, sau đó tiến về phía một gốc cây đại thụ ngồi xuống, chờ hắn đi săn trở về.
Không lâu sau đó, Phong Tế Vân đã trở lại mang theo hai con thỏ, nhìn thấy nàng, hắn vừa cười vừa nói: “ Ta còn tưởng là ngươi đã bỏ đi rồi.”
Trong lòng nàng cả kinh, cố giữ bình tĩnh hỏi lại:“ Vì sao ta lại phải bỏ đi? ”
“ Chẳng lẽ ngươi đề nghị chạy vào sơn đạo không phải là vì muốn mượn cơ hội để chạy thoát khỏi ta sao? ” Hắn ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Ngâm Thu khẽ nhếch môi, trong lòng không ngừng oán hận. Quả nhiên là hắn đã sớm có phòng bị từ trước, may mắn là nàng còn chưa hấp tấp manh động. Ngoài miệng lại hỏi lại: “ Vì sao ta lại muốn chạy thoát khỏi ngươi? ”
Phong Tế Vân ngạo nghễ liếc nàng một cái, rồi đem hai con thỏ ra bờ suối rửa sạch.
Hắn có ý gì mà lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn nàng?
“ Không nói cũng được, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi ta, đến giờ ta cũng không thể hiểu vì sao ngươi phải làm vậy.” Thanh âm của hắn theo dòng suối mà truyền đến.
Không rõ có họa là quỷ! Nàng bĩu môi khinh thường, lòng âm thầm oán hận. Hắn giống như là không có phiền toái thì phải cố mà tạo phiền phức cho người bên cạnh, hắn là đại diện cho sự phiền toái, người bình thường đều nên tránh cho xa mới là phúc đức.
“ Ngươi không đến giúp đỡ một tay sao? ”
“ Không phải ngươi có thể tự làm sao? ” Nàng tuyệt đối không cần bị người ta đối xử sỗ sàng một lần nữa.
“ Ta chỉ không thích thấy vẻ mặt bàng quan đó của ngươi.” Hắn nói rất nghiêm túc.
Nàng nào có?
“ Ta đi nhóm lửa.” Nàng hạ quyết tâm không đi đến gần bờ suối, lần trước bị hắn kéo, cả người ngã nhào vào hồ nước, khiến quần áo trên người đều ướt sũng… Cứ nhớ lại tình cảnh lúc đó, cả người nàng lại giống như đang bị lửa thiêu đốt, hận là không có cái hố nào trước mặt để chui xuống cho rồi.
Phong Tế Vân cúi đầu cười nhẹ, hắn hiểu rõ. Từ sau lần trước đến giờ, nàng cực kì kiêng kị việc ở cùng hắn tại những nơi nào có nước. Nếu không phải là nàng cứ luôn đề phòng hắn, hắn cũng không nghĩ đến việc phải giở thủ đoạn tiểu nhân làm gì, nàng càng phòng bị hắn, hắn lại càng muốn ra tay với nàng nhiều hơn.
Thanh Y lâu quả lợi hại!
Ai nói là tin tức của Phi Oanh các cực kỳ nhanh nhạy chứ? Rõ ràng phải là Thanh Y lâu mới xứng.
Bọn họ đã trốn chạy trong chốn thâm sơn cùng cốc này đã nhiều ngày, cũng không người nhìn thấy, nhưng mà Thanh Y lâu lại vẫn đuổi theo được tới đây.
“ Đúng là âm hồn đeo bám không chịu buông mà.” Hứa Ngâm Thu vừa nhìn thấy đám sát thủ mặc thanh y thì không nhịn được thốt ra một câu cảm khái.
“ Ngươi thực đáng giá.” Phong Tế Vân khẳng định điều này.
“ Vào thời điểm này mà đả kích đồng bạn thì đúng là không có đạo đức.” Nàng ngạo nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, đây là sự thật không chối cãi được.
“ Mỗi lần chạm trán đều đẩy hết địch nhân cho đồng bạn thì đạo đức ở chỗ nào vậy? ” Hắn lạnh nhạt hỏi lại.
“ Chuyện đó đáng kể gì, biểu ca võ công cái thế, thân thủ nhanh nhẹn, đành phải ra tay giúp đỡ là đúng thôi.” Nàng bình thản đáp trả.
Mỏ nhọn quả lợi hại nha! Phong Tế Vân âm thầm cười trừ.
Hứa Ngâm Thu vẫn làm như bình thường, thấy sát thủ tới gần, lập tức tránh né, tìm một nơi an toàn trốn vào xem hai bên đấu đá. Sát thủ lần này toàn là Thanh Vũ, một mình hắn có thể giải quyết được.
Nhưng mà… Đôi hàng mi thanh tú hơi nhíu lại. Mấy dạo gần đây, sát thủ do Thanh Y lâu phái đi thật kỳ quặc, thường là theo Tử Vũ cho đến Hoàng Vũ, cũng chưa bao giờ thấy cấp bậc nào cao hơn Hoàng Vũ xuất hiện cả… Cảm giác như là có ý đồ đã được tính toán trước, dùng cả biển sát thủ làm chiến thuật những hòng tiêu hao sinh lực của đối thủ, hại họ phải mệt mỏi ứng chiến suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì đánh tập kích một đòn trí mạng – quả là thâm độc.
Đến lúc nàng phát hiện ra điểm bất hợp lý thì đã quá muộn rồi, máu tươi từ vai trái của Phong Tế Vân đã phụt ra, hắn nhịn không được khẽ rên lên, mà lòng nàng cũng ngập tràn căng thẳng.
Không phải Thanh Vũ! Tuyệt đối không phải! Ống tay áo một kẻ bị kiếm của Phong Tế Vân đẩy lên, trên tay hắn rõ ràng là phi tiêu của Hoàng Vũ sát thủ. Khó trách tại sao nàng lại thấy sức chiến đấu của đám Thanh Vũ hôm nay lại khá hơn hẳn, thì ra là thế này đây.
Không nghĩ là Thanh Y lâu cũng làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó như thế này, để cho cấp bậc Hoàng Vũ sát thủ mặc thanh y lẫn lộn hết cả lên.
Một đạo ngân quang từ ống tay áo của nàng bắn ra ngoài, chỉ nghe thấy những tiếng đinh đang va chạm không ngừng, khiến cho đám sát thủ trở tay không kịp.
Ám khí bị đánh trả rơi xuống đất, cũng chỉ là loại tú hoa trâm bình thường.
Phong Tế Vân thấy vậy, trong lòng không thôi thở dài. Ngay đến cả ám khí cũng không có dấu hiệu rõ ràng, sư môn của nàng che dấu tung tích quá tốt.
Vết thương ở vai trái hơi run lên, hắn lập tức hiểu ra trên đao của đối phương có độc, một bên né tránh đòn tấn công của đối phương, một bên nhanh chóng điểm lại huyệt đạo ngăn không cho độc phát công tâm.
Ba thanh trường kiếm từ hai phía đâm thẳng đến, hai thanh đoản đao khác cũng nhanh chóng tấn công, chung quanh đều là đao kiếm công kích, Phong Tế Vân hôm nay e khó lòng chống đỡ nổi…
Những người đó làm như nàng là người đã chết cả rồi hay sao. Một bóng người lao đến, hai dải dây mỏng từ tay áo nàng bắn vào không trung, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, theo đó là những âm hưởng hỗn loạn, đối phương không kịp trở tay, binh khí đều bị đánh văng lên trên không.
“ Trên đao có độc.”
“ Cái gì? ” Sắc mặt nàng biến đổi, nhanh chóng lấy từ trong người ra một viên thuốc màu đỏ, “ Nuốt vào đi.”
Đám s lại vây lại một lần nữa.
Hứa Ngâm Thu tức giận nhíu mi, “ Thật sự là bức đến thánh nhân cũng phát điên.” Nàng vốn đã hạ quyết tâm là tuyệt đối không để dính máu giang hồ, nhưng đúng như mẫu thân vẫn nói, người ở giang hồ, thân không do mình quyết định, trong phút chốc nhìn thấy hắn bị thương, nàng đã nổi sát tâm.
“ Thu nhi…” Hắn cảm thấy sát khí lộ ra trên người nàng, ánh mắt hắn dừng lại ở một số nhuyễn tác gần như trong suốt đang nằm trên tay nàng, bỗng nhiên cả kinh.
Hắn nghĩ đến những miêu tả về Huyền thiên như ý tác trong kì binh phổ, đó là tác phẩm của một đời Tư Đồ Ý lúc về già đã dồn hết tâm huyết tạo thành. Dấu hiệu tối hiển chính là một số nhuyễn tác gần như trong suốt, tùy tâm như ý. Đó là hồn phách của Kiếm Sư đã được nung chảy ra, tự vũ khí nhận chủ nhân cho nó, nếu không có duyên, cũng không mong sử dụng được.
Khi tâm tư của Phong Tế Vân còn đang rối loạn, thân hình của Hứa Ngâm Thu đã như hồ điệp bay lượn, hai dải nhuyễn tác trong tay nàng không ngừng xoay nhanh, trông rất đẹp mắt.
Trong không khí đưa đến mùi hương hoa đào, ánh mắt hắn khẽ biến đổi, đám sát thủ cũng thấy có chút kì quái, chiêu thức chậm hẳn, hắn giật mình, ngay cả thân mình cũng khó cử động, đành phải cươi khổ, “ Mộ Dung cô nương, thuật dịch dung của ngươi quả nhiên lợi hại.” Hắn không nghĩ là ngay cả hoa đào tô của Cảnh Lan Thành cũng bị nàng mượn tạm.
Có thể điều chế, sử dụng hoa đào tô, ngoại trừ Cảnh Lan Thành ra, cũng chỉ còn có truyền nhân của hắn – Mộ Dung Yên Dung.
Ánh mắt đám sát thủ đều biến đổi.
“ Đâu có.” Tuy là nàng không hiểu lắm vì sao hắn lại muốn để cho đám sát thủ hiểu nhầm nàng là Mộ Dung Yên Dung, nhưng là Hứa Ngâm Thu vẫn lựa chọn mỉm cười phối hợp với hắn.
“ Thu nhi đâu? ”
“ Vậy ngươi phải hỏi nàng ta mới đúng.”
“ Ai…”
Nàng nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng hắn, hướng về đám sát thủ đang bị tê liệt nằm rạp dưới đất cười nói, “ Thứ lỗi không thể tiếp.” Sau đó phi thân đi mất.
Gió thổi qua tán cây, chỉ nghe thấy thanh âm xoẹt qua, hành tung của hai người đã không còn rõ nữa.
Nhìn cả cánh tay đã chuyển thành màu tím đen, liền đó sắc mặt hắn càng xanh tái đi, xem ra trúng phải loại độc này, cho dù có phong bế huyệt đạo cũng không thể ngăn độc tố phát tác.
Nhìn đôi mày càng lúc càng nhíu chặt trên mặt nàng, Phong Tế Vân ngược lại lại thản nhiên nói, “ Ngươi có khoảng thời gian năm ngày để giúp ta tìm đại phu.” Làm cho đám sát thủ nghĩ nàng là Mộ Dung Yên Dung thì có thể khiến cho Thanh Y lâu tạm thời rối trí một thời gian ngắn, nhưng về lâu dài thì vẫn là giấy không thể gói được lửa.
“ Ngươi nghĩ là đại phu có thể giải loại độc này sao? ”
“ Vậy ngươi đã nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian chất độc phát tác? ” Hắn vẫn thản nhiên hỏi.
“ Ầy, người trúng độc là ngươi nha, vì sao ngươi xử sự như không liên can đến mình, trong khi ta thì lại cuống cả lên vậy? ”
“ Hỏi rất hay.” Hắn cúi đầu nói nhỏ, khóe miệng cười càng thêm vui vẻ.
Cắn cắn môi, nàng ngồi xếp bằng sau lưng hắn, “ Ta giúp ngươi vận công bức độc ra ngoài.”
“ Lúc này không nên lãng phí khí lực, hiện giờ ta vẫn có khả năng áp chế độc tính, hơn nữa có đan dược trong tay ngươi, vẫn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.” Bọn họ giờ vẫn đang bị đuổi giết, nếu nàng tiêu hao nội lực giúp đỡ hắn, nhỡ gặp lại sát thủ Thanh Y lâu thì e là lành dữ khó đoán trước.
Nàng không phải là không biết suy nghĩ của hắn, nhưng nhìn thấy tình trạng hắn lúc này, lòng nàng không ngừng rối loạn, nàng sợ mình sẽ mất hắn, nỗi sợ hãi này cứ bám riết lấy nàng, làm nàng không thở nổi. Thì ra, nàng muốn tránh xa nam nhân này là vì nàng sợ mình sẽ yêu hắn, nhưng nàng đã yêu hắn mất rồi, giờ nàng phải làm gì?
“ Ta chịu đựng được, đừng khóc.”
Nàng đâu có khóc… khẽ đưa tay sờ lên mặt, tay nàng cảm giác được sự ẩm ướt. Quả nhiên, nàng đang khóc!
Đúng là người chậm hiểu! Phong Tế Vân chỉ lắc đầu cười thầm.
Gương mặt thoáng ửng hồng, nàng quay mặt đi để che dấu sự xấu hổ, “ Vừa bị hạt cát bay vào mắt thôi.”
Hắn mỉm cười, trong sơn động mà đến ánh sáng còn chẳng lọt vào được, tất sẽ không có khả năng bị bụi bay vào mắt, nhưng hắn xác định sẽ không để tâm ý của mình khiến nàng thẹn quá hóa giận.
“ Muốn ta thổi bụi giúp ngươi không? ”
“ Đã theo nước mắt chảy ra rồi, không cần đâu.” Nàng lấy tay vuốt nhẹ hai gò má, tự ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo lại, nếu không thì sao quay lại đối diện với hắn được.
“ Là Huyền thiên như ý tác sao? ” Hắn khẽ hỏi.
Hứa Ngâm Thu thật sự sửng sốt, không nghĩ là hắn có thể nhận ra, “ Ngươi từng gặp qua sao? ” Rõ ràng sư phụ đã từng nói, trên đời này có rất ít người từng gặp qua Huyền thiên như ý tác.
“ Nghe lời người ta miêu tả lại.” Hắn nhẹ nhàng trả lời.
“ Ra vậy.”
“ Làm sao ngươi lại có hoa đào tô? ” Hiểu được nàng không muốn nói thêm về Huyền thiên như ý tác, hắn rất thức thời chuyển đề tài.
“ Mượn của Mộ Dung tam tiểu thư.” Nàng cuối cùng cũng lau khô nước mắt, xoay người đối diện hắn.
“ Nàng ta hào phóng như vậy sao? ” Hắn cười, trong lòng biết rõ chỉ sợ là nàng mượn gió bẻ măng, đến phân nửa là nàng nhân cơ hội khi còn dịch dung gây chuyện ở Mộ Dung sơn trang mượn tạm.
“ Tình thế lúc đó cũng chẳng còn cách nào khác.” Nàng cũng không che dấu thêm.
“ Ngươi luôn làm ta thấy kinh ngạc.”
Còn ngươi thì luôn làm ta khó xử. Nàng âm thầm oán hận.
“ Khụ…” Màu máu đỏ tươi rơi xuống nền đất, sắc mặt của Phong Tế Vân càng nhợt nhạt, vệt máu còn lưu lại ở khóe miệng càng làm cho người ta khiếp sợ.
“ Phong Tế Vân.” Nàng kinh hoàng đỡ lấy người hắn, trái tim nàng quặn thắt, tựa hồ không thể thở nổi.
“ Khụ…” Hắn lại tiếp tục phun ra một bụm máu.
“ Phong Tế Vân…” Nàng càng khinh hãi, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Loại độc này lợi hại hơn hắn tưởng, là kịch độc! Càng áp chế, nó càng phát tác mạnh hơn…
“ Xem ra thời gian của ngươi còn lại không nhiều lắm.”
“ Rõ ràng là của ngươi…” Nàng phản bác lại, nước mắt đã trào ra không ngừng.
“ Khụ… hiện tại, người có thể cứu ta…Khụ… cũng chỉ có ngươi…”
“ Đùng nói nhiều, bảo vệ tâm mạch vẫn quan trọng hơn, nếu không thì dù ta có kiếm được danh y chữa trị cho ngươi, ngươi cũng không sống nổi.”
“ Miệng… thực độc nha…”
“ So với loại độc ngươi trúng phải thì vẫn chưa sánh được.”
“ … ”
“ Đem ăn toàn bộ chỗ thuốc này đi.” Hứa Ngâm Thu lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ, đổ ra đến hơn mười viên thuốc màu đỏ đưa cho hắn.
“ Đều cho ta, ngươi tính sao giờ? ”
“ Hiện tại, người sắp chết cũng không phải là ta.”
Một bên lệ rơi đầy mặt, một bên lại nghiến răng nghiến lợi, giống như hắn là kẻ thù không đội trời chung với nàng vậy; nàng đúng là người lòng đầy mâu thuẫn mà.
“ Nuốt mau.” Ngữ khí của nàng vẫn không hề khoan nhượng.
Phong Tế Vân quyết định vẫn là không nên chọc cho cọp mẹ nổi điên là hơn cả, hiện tại hắn rõ ràng bị bao vây bởi sự yếu lòng của nàng, nên đành đứng ở thế yếu vậy.
“ Một lúc ăn nhiều dược như vậy khẳng định là rất bổ, nếu ta có chảy máu mũi, cầu ngươi trăm ngàn lần đừng có hiểu lầm đó.” Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà lên tiếng thanh minh trước.
Hứa Ngâm Thu trực tiếp đạp mạnh một cái, khiến hắn ngã đập đầu xuống đất.
“ Ta đang bị thương.”
“ Đáng đánh đòn.”
“ Chảy máu mũi.” Hắn khó nén kinh ngạc, “ Thì ra là ngươi cho ta ăn đại bổ hoàn thật.”
Hứa Ngâm Thu nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, nam nhân này…
***
Tiếng vó ngựa chạm xuống nền đường đầy sỏi đá cứ đều đều vang lên, từ trong màn đêm dày đặc, một cỗ xe ngựa chậm rãi tiến đến, cuối cùng thì dừng lại ở tiểu điếm duy nhất trong trấn còn chưa đóng cửa.
Ánh đèn mờ nhạt hắt ra, tiểu nhị trực quán đang gà gật, tựa người ở quầy.
“ Chủ quán, cho một gian phòng tốt.”
“ A… Nga, một gian phòng tốt, có ngay.” Tiểu nhị giật mình tỉnh giấc, nhìn đến thiếu phụ mặc thanh sam đang cười lạnh nhạt đứng trước mặt.
“ Có thể giúp ta một tay đỡ tướng công của ta vào trong không? ”
Nghe thấy tiếng nử tử với vẻ mặt ôn hòa khiến cho người ta mát lòng mát dạ hỏi như vậy, bất kể là ai cũng sẽ trả lời. “ Được! ”
Nháy mắt, màn xe đã được xốc lên, tiểu nhị không tránh được phải liếc nhìn thiếu phụ đó một cái. Bên trong xe là một nam tử sắc mặt vàng vọt, hai tròng mắt vô thần, thoáng nhìn cũng biết là bị bệnh lâu ngày. Một nữ tử hiền lành như thế này, trượng phu lại mắc bệnh lao, đời thật lắm cảnh trái ngang làm sao.
“ Tướng công, chậm một chút! ”
“ Khụ…”
Tuy là đến đỡ giúp một tay, nhưng tiểu nhị lại có cảm giác là nam tử kia lại đem toàn bộ sức nặng của mình dồn lên người thê tử của hắn, làm cho người ta khó tránh khỏi phải lo lắng thay cho nử tử yếu ớt kia được.
“ Tiểu nhị ca, phiền ngươi chuẩn bị giúp ta một bồn nước ấm, tiện làm thêm chút cơm canh đơn giản đem lên phòng giùm.” Sau khi đã đỡ trượng phu nằm thoải mái trên giường, nàng xoay người hướng tiểu nhị phân phó.
“ Được.” Tiểu nhị xoay người rời đi, khi ra còn tiện tay giúp họ đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, trượng phu ốm yếu nằm trên giường, thê tử tiến về phía trước, thuận tay mở cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm.
“ Nương tử, vi phu khát.” Thanh âm ôn nhuận như nước chảy, không thấy có vẻ gì là ốm yếu cả.
“ Hừ.” Thiếu phụ điềm đạm chỉ khẽ hừ một tiếng, một chút cũng không động đậy, tùy ý hưởng những làn gió đêm phả vào gương mặt.
“ Thu nhi, ta là bệnh nhân.” Hắn lại quay về với thân phận người đang bị thương.
Tay của Hứa Ngâm Thu khẽ nắm lại, sau đó lại chậm rãi thả ra, xoay người đi về phía bàn, thay hắn rót một chén trà.
“ Nước đây.”
Hắn đỡ lấy, có chút do dự, rồi mới chậm rãi nói. “ Vợ chồng ở cùng phòng mới không khiến người ta nghi ngờ.”
“ Ta không nghĩ sẽ cùng ngươi ở chung một phòng.”
“ Khụ… Ngươi vẫn là phải chiếu cố đến ta…”
Nàng trầm mặc không nói gì, trong lòng oán hận, hắn không muốn để nàng đụng tới Mộ Dung Yên Dung, nếu không àng nhất định phải đánh nàng ta tới mức Mộ Dung phu nhân cũng không nhận ra nữ nhi của mình.
“ Lại nghĩ gì vậy? ”
“ Đang nghĩ đánh người.” Nàng oán hận nhìn hắn.
“ Mạng của ta không dễ dàng lấy được đâu…” Ngươi sẽ không muốn làm không công đúng không? Hắn dùng ánh mắt để bổ sung nốt vế sau.
Nàng đương nhiên không nghĩ, nhưng cứ tiếp tục như thế này, nàng sắp nhẫn nhịn nhiều đến mức muốn nội thương.
Đang lúc bầu không khí trong phòng đương căng thẳng, thanh âm của tiểu nhị từ bên ngoài đã truyền đến, “ Khách quan, tiểu nhân mang nước ấm mà ngài cần đến rồi đây.”
“ Vào đi.”
“ Một lát nữa đồ ăn sẽ mang đến ngay, phiền phu nhân chịu khó chờ chút.”
“ Không vội.”
“ Có việc gì xin cứ gọi tiểu nhân.”
“ Ta biết rồi.”
Nhìn của phòng đóng lại một lần nữa, Phong Tế Vân cảm khái thốt ra một câu, “ Ngươi ở trước mặt người khác, vĩnh viễn mang một bộ dáng hiền lương, thục nữ, nhưng vừa mới đóng cửa lại, ngươi liền lộ nguyên hình, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, đây không phải là độc quyền của nữ nhân các ngươi chứ? ”
“ Nghe nói là ngươi đã kiểm chứng qua nhiều lần rồi.”
Hắn bị nàng trừng mắt nhìn, vội lấy lòng nàng, “ Chịu thiệt, để bị mắc mưu nhiều lắm cũng không phải là chuyện tốt, cũng không đáng khen ngợi.”
“ Không phải nói “ Chết dưới khóm mẫu đơn, làm quỉ cũng phong lưu ” hay sao? ”
“ Thân thể do phụ mẫu ban cho, phải biết quí trọng, mẫu đơn tuy đẹp nhưng sinh mạng mình vẫn quan trọng hơn.” Hắn ngừng một chút, rồi bật cười khẽ, “ Huống hồ gì ngươi cũng không được tính là mẫu đơn.”
Cố nhịn rồi, nhưng là nhịn không nổi… “ Vậy sao ngươi không giao sinh mạng của mình cho mẫu đơn? ”
“ Cho nên ta mới nói là xinh đẹp thật ra tác động không lớn, như ngươi là tốt rồi.”
Hứa Ngâm Thu nhúng khăn vào nước ấm, sau đó lao đến rất nhanh, trực tiếp áp vào mặt hắn, thanh âm ôn nhu vang lên. “ Đi đường nhiều ngày vất vả rồi, ta giúp tướng công lau mặt.”
Người bị khăn nóng áp vào mặt chỉ có thể cười thầm trong lòng, hắn đương nhiên cũng nghe được tiếng bước chân của tiểu nhị đang đến gần, huống hồ gì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn được nàng “ quan tâm ” kiểu này, đã sớm thành thói quen rồi.
“ Khách quan, đồ ăn đã đem tới rồi đây.”
“ Mang vào đi.”
Tiểu nhị bưng đồ ăn vào để trên bàn.
“ Làm phiền ngươi rồi, tiểu nhị ca.”
“ Phu nhân đừng khách khí.”
Chờ tiểu nhị rời đi, Hứa Ngâm Thu mới chậm rãi bưng bát canh lên, sau đó đem một viên thuốc hòa vào trong canh.
“ Canh đại bổ.” Phong Tế Vân nhìn nàng cười cợt. Mấy ngày gần đây, nàng thường xuyên mất tích trong chốc lát, mà hắn lại được ăn đầy đủ các loại canh hòa với thánh dược chuyên dùng giải độc, thậm chí có cả thánh dược chữa thương của các danh môn chính phái.
Tuy là nàng không hề nói gì, hắn cũng biết nàng hao tổn nhiều tâm trí, cũng phải mạo hiểm nhiều, mà lai lịch của nàng hắn cũng đã mơ hồ đoán ra được, chỉ là chưa dám xác nhận thôi.
“ Bổ cái đầu ngươi.” Nàng tức giận lườm hắn. Nếu không phải là dùng các loại thánh dược kéo lại, thì có lẽ giờ này nàng đang cúng cho hắn rồi cũng nên.
“ Nếu không phải canh đại bổ, thì sao gần đây ta luôn thấy khí huyết sôi sục lên; Nỗi lòng chưa giải được, thường xuyên bị kích động dục vọng? ”
Hứa Ngâm Thu xém tí nữa thì sặc nước miếng. Hắn nhất định phải khiêu khích nàng như vậy sao?
“ Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp.” Nàng nói cứng.
“ Kỳ thực ” Hắn cố ý dừng một chút, “ Ta không ngại.”
Mặt của Hứa Ngâm Thu trong nháy mắt đã đỏ ửng, bối rối cầm bát canh trên tay, dùng một hơi uống cạn.
“ Ai, ngươi muốn bổ cái gì a! ” Hắn thở dài.
Nàng vừa chán nản, vừa giận dữ, xấu hổ nhảy ra, hai tay nắm thành quyền, hung dữ nói: “ Ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin là ta sẽ lấy tay vả miệng ngươi không vậy? ”
“ Ta ưa một phương thức trừng phạt khác.” Hắn nghiêm túc đề nghị.
“ Cái gì? ” Nàng ngơ ngác hỏi lại.
“ Dùng miệng của ngươi cắn ta.” Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Vẻ mặt nàng đầu tiên là xấu hổ đến cực điểm rồi lại chuyển sang xanh mét, nàng tiến đến bên giường, dùng tay giữ chặt cằm của hắn, lấy ra một cái bình sứ nhỏ đổ vào miệng hắn.
Hắn chỉ mỉm cười, dùng tay giữ thắt lưng của nàng, “ Cho ta uống cái gì vậy? ”
“ Độc dược.” Nàng nghiến răng oán hận.
“ Mưu sát chồng.” Hắn giật mình.
“ Vì dân trừ hại.” Nàng trả lời đầy mỉa mai.
“ Có thể đem lớp da trên mặt ta bóc đi được không? ” Hắn rất không thích hình tượng người mắc bệnh lao hiện tại, mỗi khi người ngoài nhìn đến, đều có vẻ đồng tình với nàng, điều này làm hắn cảm thấy tổn thương nặng nề.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười, thản nhiên nói: “ Không thể.”
“ Bộ dạng anh tuấn kiệt xuất không phải là lỗi của ta.” Hắn thành khẩn nói.
“ Nhưng có thể khiến sát thủ tìm tới dễ dàng thì lại là lỗi của ngươi.” Nàng so với hắn lại càng thành khẩn hơn.
“ Bọn họ là đang đuổi giết ngươi.” Hắn kiên quyết phản đối bộ dạng này.
“ Nhưng là do mặt của ngươi quá dễ gây chú ý.” Nàng bổ sung lý do.
“ Vậy ngươi dám xác định là mình để mặt thật thì không có vấn đề gì sao? ”
Hứa Ngâm Thu mỉm cười, “ Bình thường có khi lại là sự tự vệ tốt nhất.”
Tuy là đang phản bác, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận là nàng nói rất đúng, giống như nàng có vẻ ngoài không hề đặc biệt gì, cho dù là người của Phi Oanh các có muốn truy tìm, cũng phải đau đầu suy nghĩ. Hơn nữa nàng lại tinh thông thuật dịch dung, càng khiến cho vấn đề tìm người của Phi Oanh các càng gian nan, khổ sở hơn.
“ Xem ra gần đây ngươi đã chọc giận không ít người.”
“ Ta cũng không phải loại người thích gây phiền phức.”
“ Nhưng cũng không phải là loại người sợ gặp phiền phức.” Phong Tế Vân tiếp lời nàng. Vào thời điểm tất yếu, nàng không tiếc thân mình mạo hiểm, điều này cũng khiến hắn cảm thấy bất an.
“ Ta đói bụng rồi, ăn cơm trước đã.” Nàng chuyển hướng đề tài, cũng gạt luôn cánh tay đang ôm giữ quanh lưng mình.
Hắn cười khổ, cũng mượn cơ hội này để suy nghĩ thêm. Vẫn là phải giải quyết chuyện này, lần này Thanh Y lâu xém chút thì hại hắn mất mạng, thù này nếu không trả, thì thật khiến cho người ta xem thường hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.