Đại Ôn Thần

Chương 9:




Quan tặc vốn là đối lập nhau, phụ mẫu của Hứa Ngâm Thu cũng đối lập với nhau, cho dù là bọn họ đã thành thân.
Mà giống như nữ nhi của quan gia cùng đạo tặc này, nàng từ nhỏ đã nhận được hai kiểu giáo dục bất đồng với nhau, cũng còn may, nàng tự nhận rõ được nhờ việc đó mà nàng có phần kiên cường hơn người bình thường nhiều.
Bởi vì phụ thân từng là thiên hạ Đệ nhất Thần Bộ, là kì nhân trong lời truyền tụng của lục phiến môn, cho nên hắn giỏi truy lùng tung tích đạo tặc, lại am hiểu cả phá án, khám nghiệm tử thi.
Đối nghịch lại, mẫu thân từng là thần trộm nổi danh thiên hạ, cho nên, xét về khinh công nàng đứng đầu thiên hạ, lấy trộm tiền bạc, của cải của người khác dễ dàng giống như lấy đồ từ trong túi ra.
Chính vì quan niệm của cặp phu phụ quan tặc luôn bất đồng, nên sau khi nàng xuất sư sẽ làm Bộ Đầu hay đạo tặc luôn là vấn đề gây giằng co tranh cãi giữa hai người bọn họ, thậm chí là mỗi lần cãi nhau chán xong lại chuyển qua đấu võ phân định.
“ Kết quả cuối cùng là gì? ” Phong Tế Vân rất có hứng thú với đề tài này.
Hứa Ngâm Thu thở dài, hơi mím môi, có chút bất đắc dĩ nói ra “ Cuối cùng, sư phụ nói với ta, nếu không chọn lựa được, không bằng theo nàng lên núi tu hành.”
Vẻ mặt hắn chợt cứng đờ ra. Cơ hồ đã quên mất những gì nàng nói trước đó không lâu, nàng còn có một vị sư phụ.
“ Tu hành? ” Sư phụ của nàng là người đã xuất gia?
Nghĩ đến sư phụ, gương mặt của Hứa Ngâm Thu thoáng hiện nỗi buồn.
Phong Tế Vân nhanh nhẹn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Lòng nàng chuyển biến, Huyền thiên như ý tác cũng theo lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng rơi xuống, “ Ngươi nhận ra nó? ”
“ Thần khí cuối cùng do Tư Đồ Ý tạo ra.” Vẻ mặt hắn không tránh khỏi có phần kính sợ.
“ Binh khí có thể sát thương. Cho nên Tư Đồ gia chế tạo ra thần khí nổi tiếng lợi hại, kì thực các thế hệ sau đó cũng bị nguyền rủa, mỗi một thế hệ sẽ có một người xuất gia tu hành để giảm bớt tội nghiệt cho gia tộc, mà sư phụ ta chính là người tu hành trong một thế hệ đó.”
Phong Tế Vân nhất thời chấn động. Thì ra, phía sau sự huy hoàng lại là nỗi bi thương lớn đến vậy.
Tinh thần khá hơn chút, Hứa Ngâm Thu khẽ cười, nỗi ưu phiền ẩn trong lòng ai đó bị tiếng cười nhanh chóng xua tan đi, “ Không nói chuyện này nữa, nói về độc tính còn tại trong người ngươi đi, ngươi nói Thanh Y lâu có thể giao giải dược cho ngươi không? ”
“ Ngươi nói đâu? ”
Nàng cười nói, “ Ngươi và hắn đã dây dưa từ nhỏ đến giờ, cho nên hắn hẳn là không để cho ngươi chết một cách dễ dàng như vậy đâu.” Sau đó sắc mặt nàng bỗng lạnh lùng hẳn, dùng tay kéo áo hắn, nghiến răng nói, “ Trong lòng ngươi vốn biết rõ điều này, lại vẫn để ta phải chạy đôn chạy đáo, lo lắng cho ngươi.” Hắn quả ác độc mà!
Phong Tế Vân bình tĩnh cười, không hề phật lòng, “ Nếu không như vậy, Thu nhi…” hắn ôn nhu nói tiếp, “ Tình cảm của ngươi còn muốn giấu đến khi nào đây? ”
Hứa Ngâm Thu ngẩn người. Cũng đúng nha, nàng sẽ giấu tới khi nào? Nàng luôn luôn đi tìm trượng phu, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng vì bị yêu nghiệt này vây quanh, bởi vì nàng hiểu được, nam tử như vậy có số đào hoa, nên nàng theo bản năng mà trốn tránh hắn.
“ Sao lại không nói? ”
Nàng cười cười, tự nói với mình, “ Ngươi nói cũng đúng, đại khái là sẽ tiếp tục giấu.” Tình cảm có thể che giấu, cũng chỉ là lừa chính mình thôi, nhìn thấy hắn gặp chuyện không may liền không thể tiếp tục dối gạt mình được nữa.
“ Vì sao lại muốn giấu? ” Hắn thở dài, có chút không hiểu rõ được tâm tư của nàng.
Hứa Ngâm Thu chỉ im lặng nhìn hắn, biểu tình có chút chần chừ, cuối cùng thì cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “ Kì thật, ta rời nhà đi ra ngoài, không nghĩ tới việc nổi danh muôn trạng trong giới giang hồ.”
Điều này thì hắn cũng đã nhìn ra, nàng kị phiền toái như ôn dịch, mà nàng luôn giấu điều này.
“ Ta chỉ nghĩ là sẽ tìm cho mình một trượng phu, sau đó thoái ẩn giang hồ.”
Phong Tế Vân nhìn nàng, không nói được câu gì, khóe miệng khẽ giật giật. Nàng ở chốn giang hồ không hề xưng danh, vậy mà dám lớn giọng đòi thoái ẩn? Việc này đúng là khiến hắn dở khóc dở cười, chẳng qua… Vẻ mặt bỗng khựng lại, hắn nhìn nàng chằm chằm, “ Ngươi nói, ngươi đi ra ngoài giang hồ là để tìm trượng phu? ”
Ánh mắt này phảng phất sự nguy hiểm, Hứa Ngâm Thu theo bản năng định chuồn tới chỗ nào đó an toàn.
Hắn cười có chút tà ý, đem nàng ôm thật chặt trong lòng, “ Giờ lại muốn chạy? ” Khó trách tại sao hắn lại có cảm giác khó hiểu, thì ra động cơ thật sự của nàng không hề đơn thuần như hắn vẫn tưởng.
“ Vì sao ta lại muốn chạy chứ? ” Nàng cứng miệng.
Phong Tế Vân ôm lấy nàng, dùng khẩu khí rất nhẹ nhàng nói: “ Khó trách sao ngươi vốn kị phiền toái như vậy lại tìm đến Cô Tô thành, ra là ngươi đến ngắm nam nhân.”
Hứa Ngâm Thu thở dài, có chút bất đắc dĩ trả lời: “ Đều là người xem người cả thôi, bọn họ đổ xô đến ngắm mĩ nhân, thuận tiện cho ta ngắm một chút cũng đâu tổn thất gì, không phải vậy sao? ”
Thật sự là một đáp án rất tốt.
“ Ta đây không đủ tuấn kiệt sao? ”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
“ Vì sao ngươi một chút cũng không tính chọn ta? ”
“ Cả phụ thân và sư phụ đều đã từng nói qua, nam nhân xinh đẹp quá mức rất nguy hiểm, mẫu thân lại dạy ta nam nhân âm hiểm lại càng nguy hiểm hơn, mà ngươi lại là cả hai dạng người đó hợp lại, thật sự không phải là trượng phu tốt nhất mà ta nên chọn.” Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn nghĩ như vậy.
“ Ta âm hiểm.” Có người nào đó biến sắc mặt, trầm ngâm tư lự.
“ Ngươi rõ ràng không phải là Nguyệt Sát, lại hại ta bị người khác hiểu lầm là chắp đầu nhân của Nguyệt Sát, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ âm hiểm? ”
Hắn mỉm cười, “ Nhưng lúc ấy ngươi rất tin tưởng ta là Nguyệt Sát, không hề nghi ngờ.”
“ Bởi vì ta không nghĩ là ngươi có lý do gì để gạt ta.” Dừng một chút, nàng thở dài, “ Nhưng mà, phụ thân nói rất đúng, có đôi khi người ta làm việc không vì một lý do gì cả, có lẽ việc ngươi làm là do tâm huyết dâng trào.”
“ Lệnh tôn quả nhiên cao kiến.”
“ Chúng ta còn muốn tiếp tục đi đến Thanh Y lâu sao? ”
“ Ân! Ta đã cho người hẹn hắn.”
“ Nha.”
“ Ngươi không hỏi ta khi nào thì gặp sao? ”
“ Bản thân ngươi là Phi Oanh các thiếu chủ, nếu ngay cả sự tính toán trước cũng không có, Phi Oanh các kia chẳng phải cũng muốn sút giảm thanh danh trong giới giang hồ sao.”
“ Ngoại trừ giải dược, còn có chuyện ngươi bị người ta đuổi giết…”
“ Nghe nói, Thanh Y lâu khi nhận nhiệm vụ, nếu đối phương không chết sẽ không chịu ngừng, khiến họ tự động buông tha ta là rất khó.” Nàng cắt ngang lời hắn, hơi hơi nhíu mày.
“ Ta sẽ không để ai đả thương đến ngươi.”
“ Người sống trên đời, không thể tránh được chuyện xảy ra ngoài ý muốn.” Nàng nói rất thực tế.
Hắn chịu đả kích lớn, “ Vì sao ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta? ”
Hứa Ngâm Thu bất đắc dĩ nhìn đến hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn, cảm khái nói: “ Lần đầu tiên, ta bị Cảnh Lan Thành bắt đi ngay trước mắt của ngươi.”
Sắc mặt của Phong Tế Vân thoạt chuyển sang màu đen sì.
Nhưng mà, nàng vẫn không tính tha cho hắn, tiếp tục nói: “ Lần thứ hai, ngươi trúng độc ngay trước mắt ta, ta còn phải ra tay tương trợ ngươi.”
Mặt ai đó từ đen sì đổi sang xanh tái.
“ Từ đó mà nói, muốn ta tiếp tục tin tưởng ngươi là điều rất khó.” Nàng tổng kết lại.
Chẳng lẽ chuyên môn của nàng từ nhỏ tới giờ là đả kích hắn sao?
Hắn hành tẩu giang hồ tới giờ, mấy lần thất thế đều bị nàng biết hết, lại còn nhớ rất kỹ, đôi lúc còn lôi ra đả kích hắn, giống như sợ hắn sẽ nhanh chóng quên mất vậy.
“ Bất quá ta cũng chỉ nói vài câu đúng với sự thật thôi.” Nàng lãnh đạm nói với hắn.
Phong Tế Vân nhắm mắt lại, đem mọi buồn bực áp chế lại trong lòng, tuyên bố lời thề son sắt của hắn: “ Nhất định sẽ không có lần sau! ”
Nàng thực không biết nể mặt, cười nói: “ Ta rất mong chờ đến lần sau.”
***
Sát thủ thực sự là rất coi trọng thanh danh sự nghiệp của mình.
Cho nên khi nghe được việc Thanh Y lâu chủ cự tuyệt chuyện ngừng truy giết nàng, Hứa Ngâm Thu một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nàng cũng sớm nói qua là không có khả năng đó, chỉ là có người cố tình nghĩ đến việc thử một chút xem sao.
Bất quá, cuối cùng cũng lấy được giải dược, tuy là hai nam nhân phải đánh nhau kịch liệt mới giành được.
Phong Tế Vân đối với hành động khoanh tay đứng ngoài cuộc nhìn của người nào đó có đến thập phần là bất mãn, cho nên sau đó hắn liền chất vấn nàng: “ Vì sao lúc đó ngươi không ra tay? ”
“ Ỷ vào số đông mà chiến thắng thì không phải là hành vi của anh hùng hảo hán.” Nàng rất nghiêm túc trả lời hắn.
“ Nhưng hắn chính là kẻ đã phái sát thủ truy giết ngươi.”
“ Đó gọi là đã nhận tiền bạc ủy thác của người ta, thì phải thay người ta diệt trừ hậu họa, bất quá hắn cũng chỉ là người làm ăn buôn bán thôi.” Nàng không thèm để ý hắn, tiếp tục nói.
Ngươi tuyệt nhiên không lo lắng là ta đang bị trúng độc sao? ”
Hứa Ngâm Thu nhìn hắn, biểu tình căm giận, bĩu môi, “ Hắn căn bản không hề có ý muốn lấy mạng ngươi.” Nhưng cũng không phải là tha cho hắn tự do sống thoải mái, ân oán tình cừu giữa họ thực quá phức tạp.
“ Ngươi cũng từng gặp qua đám sát thủ hắn phái đi giết ta mà.”
Nàng đương nhiên có nhìn thấy, nghiệt duyên của nàng và hắn cũng bắt đầu từ lần gặp gỡ bất ngờ đó. Nhớ lại, lúc đó nàng thật sự nên nhân cơ hội hạ độc thủ cho rồi. Ân, nàng bắt đầu cảm thấy hối hận rồi nha.
“ Ta một chút không thấy là bọn họ thực sự muốn giết ngươi.” Nhìn thế nào cũng giống kiểu như ba ngày đi đánh cá thì có đến hai ngày nằm chơi phơi nắng, thậm chí cấp bậc sát thủ cũng không vượt quá cấp Hoàng Vũ, rõ ràng là có người cố tình làm vậy.
Trong mắt Phong Tế Vân thoáng hiện ý cười, hắn đương nhiên biết rõ ẩn tình trong đó, nếu có thể hạ thủ lưu tình, hắn nhất định sẽ không nỡ xuống tay, dù sao thì hai người bọn hắn cũng là bị thế hệ trước đó làm liên lụy thôi.
Một tia chớp bỗng lóe ngang trời, mây đen che phủ chân trời, nhất thời hơi nước ngập theo không khí tràn ngập đến.
Giờ phút này, tình cảnh này, cũng tương tự cảnh bọn họ ở trong miếu nhỏ gặp nhau, theo bản năng, hai người không hẹn mà cùng liếc sang nhìn đối phương.
“ May mắn là chúng ta tìm được ngôi miếu nhỏ dột nát này để tránh mưa, nếu không thì e đã ướt sũng người cả rồi.” Hứa Ngâm Thu cảm thấy vô cùng may mắn.
Phong Tế Vân cười cười, “ Bị mưa ướt hết cũng không đến mức quá tệ.”
“ Phải không vậy? ” Nàng không nghĩ thế là đúng.
“ Quần áo ướt thì đem hong khô là được rồi.”
Nàng bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn chằm chằm, nhất thời khiến tim nàng đập loạn nhịp. Thâm sơn miếu nát, mưa to cản đường, cô nam quả nữ… Hứa Ngâm Thu không tự chủ được lại nhớ lại tình cảnh phát sinh trong toa xe ngựa dạo trước, cả người nhanh chóng cảm thấy như bị lửa thiêu đốt.
“ Ta muốn biết Mộ Dung Yên Dung hiện đang ở nơi nào.”
Phong Tế Vân đi đến bên nàng, nhìn về phía ngoài trời mưa rơi, “ Tưởng rút củi dưới đáy nồi? ”
Cố chủ hủy bỏ giao dịch, Thanh Y lâu lập tức ngừng việc đuổi giết, quy củ này thì Hứa Ngâm Thu cũng tự hiểu được.
“ Không sai, tương lai vẫn là không thể tiếp tục cuộc sống trốn đông trốn tây được.” Nàng không thích cả ngày cứ phải dịch dung tới dịch dung lui, cảm thấy thực phiền phức, lại càng không thích động chân động tay với người ta, bởi nàng chán ghét mùi máu.
Đem nàng kéo sát vào trong lòng, cảm giác được nàng đang giãy giụa, liền gia tăng lực đạo, ôm chặt một chút: “ Dù sao Mộ Dung cũng là bằng hữu tốt của ta.”
“ Ta hiểu được.” Nam nhân xinh đẹp quả nhiên phiền toái, xem hắn tự rước lấy chu lạn đào hoa, thật sự là yếu nhân mệnh.
“ Tính làm như thế nào? ”
“ Đến lúc đó ta sẽ nói sau.” Khẩu khí của nàng có phần uể oải, chuyện như vậy chưa từng nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng từ khi gặp hắn, mọi kế hoạch của nàng đều thay đổi.
“ Khi nào thì đưa ta đi gặp phụ mẫu của ngươi? ”
Nàng cả kinh, lắc lắc đầu nhìn hắn, đã thấy hắn cúi đầu, dùng ánh mắt đầy chân tình nhìn nàng.
Phong Tế Vân nhẹ nhàng cười, ôm nàng chặt hơn, “ Vẫn là nên đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai một chút mới phải.”
Hứa Ngâm Thu trầm mặc một hồi, sau đó dùng thanh âm rất nhẹ nhàng nói với hắn, “ Hiện tại thì không được.”
“ Vì sao? ”
“ Bọn họ là người đã thoái ẩn giang hồ, mà hiện tại ta đang dính vào chuyện thị phi, không nghĩ tới việc quấy rầy cuộc sống yên bình của họ.”
Phong Tế Vân cũng lâm vào trầm mặc, nàng là vì hắn mới dính vào chuyện thị phi, trong lòng bỗng cảm thấy có chút áy náy, yên lặng ôm lấy nàng
Có đôi khi, mọi lời nói đều chỉ là dư thừa.
Mưa to chợt ập tới nữa, bên trong ngôi miếu cũ nát giữa trời mưa ấy, hai người ôm nhau, lặng yên, tâm cũng thiếp lại gần thật gần…
***
“ Mộ Dung sơn trang ” bốn chữ sơn son thiếp vàng dưới ánh mặt trời phát ra ánh kim đến chói mắt.
Lần thứ hai đi đến nơi này, tâm tình hoàn toàn bất đồng, Hứa Ngâm Thu không khỏi cảm thán thế sự vô thường.
“ Phong huynh, Hứa cô nương, mời vào bên trong.” Mộ Dung Kiếm Phi vẫn tao nhã như trước, lão tổng quản đi theo hắn cũng vẫn biết tiến thoái hợp lúc như cũ.
“ Ta muốn gặp Mộ Dung tiền bối.” Phong Tế Vân nói thẳng mục đích ghé thăm.
“ Gia phụ…”
“ Mộ Dung! ”
Mộ Dung Kiếm Phi hơi cúi đầu xuống. Nói dối trước mặt Phi Oanh các thiếu chủ, quả nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.
Hứa Ngâm Thu vốn không định mở miệng, nhưng mà, nhìn đến bằng hữu tốt của hắn đột nhiên trầm mặc không nói, nàng đành phải lên tiếng, “ Nếu Mộ Dung thiếu gia đã có ý không muốn cho gặp, chúng ta cũng không phải là không thể không gặp trang chủ.”
“ Hứa cô nương…” Mộ Dung Kiếm Phi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“ Mộ Dung tiểu thư hẳn là đã trở lại gia trang rồi? ”
Biết bản thân không gạt được hai người họ, hắn quyết định lựa chọn bảo trì trầm mặc.
Hứa Ngâm Thu chỉ cười, tiếp tục nói, “ Nếu trang chủ đã không muốn gặp ta, vậy thì gặp Mộ Dung tiểu thư cũng được.”
“ Muội muội…”
Nàng trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, “ Mộ Dung thiếu gia, nếu như lần trước ta có thể khiến cho Mộ Dung sơn trang náo loạn, gà chó không yên, thì lần này cũng lại có thể.”
Mộ Dung Kiếm Phi chợt biến sắc, mặt tái hẳn đi.
Làm như không thấy sắc mặt hắn biến đổi, Hứa Ngâm Thu nói tiếp: “ Lệnh tôn cùng tiểu thư lo lắng cái gì, ta biết bọn họ cũng biết, cho nên các người không cần phải thử thách lòng nhẫn nại vốn có giới hạn của ta làm gì.”
Phong Tế Vân quay đầu nhìn sang người bên cạnh, lần đầu hắn nhìn thấy biểu tình nghiêm túc mà băng lạnh này của nàng, ngay đến ánh mắt cũng sắc lạnh như dao, khiến cho người nhìn thấy không tránh được cảm nhận không rét mà run.
Nàng thật sự bị chọc cho nổi điên, hắn xác nhận điều này.
Hứa Ngâm Thu quả thật rất tức giận, bởi vì nàng bỗng nhiên trở thành tội phạm nghiêm trọng bị truy nã, mà quan trọng là nàng không hề làm những việc đó.
Nay người trên giang hồ biết rõ lai lịch của nàng không nhiều lắm, Cảnh Lan Thành là một trong số đó, nhất là hắn lại am hiểu thuật dịch dung. Mà Mộ Dung Yên Dung là hiểm nghi lớn nhất của hắn, lại căn cứ vào các tin tức chứng thực của Phi Oanh các, cơ hồ có thể xác định được ai là kẻ đã dịch dung mạo danh nàng đi gây chuyện.
Mộ Dung Kiếm Phi bắt gặp ánh mắt của nàng, bỗng thấy có chút áy náy. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ có ý không tốt muốn đến bái kiến, liền hiểu được là đến chín, mười phần là vì chuyện họ bị sát thủ luân phiên đuổi giết có liên quan, người thuê sát thủ là ai thì đã quá rõ rồi.
“ Các ngươi đi theo ta.” Hắn xoay người đi vào phía trong sơn trang.
Hai người kia chỉ yên lặng đi theo sau.
Ba người vừa ngồi ở phòng khách, đã có hạ nhân mang trà nóng đến mời dùng.
Không bao lâu sau, tổng quản đi rồi lại quay trở lại, nói nhỏ điều gì đó vào tai Mộ Dung Kiếm Phi.
“ Phong huynh, gia phụ chỉ muốn tiếp một mình ngươi.”
Phong Tế Vân liếc sang người ngồi bên cạnh, “ Thu nhi…”
“ Ta chờ ngươi trở về.” Hứa Ngâm Thu quả quyết trả lời hắn.
Lúc đó hắn mới chuyển hướng sang bạn tốt, “ Mộ Dung, chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh sau đó, phòng khách chỉ còn lại có một mình nàng, hạ nhân đều đứng bên ngoài hành lanh chờ nghe gọi.
Trong không khí ngập tràn hương thơm của trà, Hứa Ngâm Thu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại ngồi về chỗ cũ.
Đầu óc nhanh chõng cảm thấy choáng váng, trong lòng nàng cũng chỉ thầm kêu khổ, mang chén trà uống một hơi cạn sạch, chiếc khăn trong tay áo cũng bị thấm ướt hơn nửa.
Đến khi thấy có người đi từ ngoài vào, nàng đã ngục đầu trên bàn trà.
“ Hừ! Rốt cuộc là ngươi vẫn rơi vào tay ta.”
Hứa Ngâm Thu vẫn nhớ rất rõ thanh âm này, đại khái là cả đời này nàng cũng không thể nào quên thanh âm ngọt ngào, cùng với gương mặt giai nhân sở hữu nó.
Ngọn đèn trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt, căn phòng trông cũng càng ảm đạm hơn.
Một chiếc lồng sắt lớn đặt ở giữa căn phòng, bên trong đó có một người nằm bất tỉnh.
Mộ Dung Yên Dung đứng ở bên ngoài, ánh mắt âm ngoan hiểm độc nhìn chằm chằm người kia, nàng đem cây sắt nung đến mức nóng chảy, chậm rãi đổ vào bên trong ổ khóa, tiếp đó là quanh cửa lồng, nàng muốn người nằm kia vĩnh viễn bị nhốt trong cái lồng này.
“ Hứa Ngâm Thu, kiếp này ngươi đừng mơ tưởng đến việc chung sống với Phong đại ca.” Hung tợn nói xong câu đó, Mộ Dung Yên Dung cầm chìa khóa trong tay, xoay người rời khỏi mật thất.
Không biết qua bao nhiêu lâu, người trong lồng sắt khẽ cử động, chậm rãi ngồi dậy.
Nàng vốn không có hôn mê, chén trà đó nàng mới chỉ nhấp một ngụm nhỏ, còn lại đều nhè vào khăn tay.
Giang hồ thực hiểm ác, cho nên sớm thoái ẩn mới là sáng suốt.
Tuy là nàng chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng lại khiến tứ chi mềm nhũn, không dám chắc mười phần thắng, nàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hứa Ngâm Thu không tránh được cười khổ. Cứ nghĩ là Mộ Dung sơn trang bọn họ sẽ không dám động thủ, nhưng xem ra là nàng đã đánh giá khả năng tính toán của mình quá cao rồi.
Nhìn quang một lượt, có thể khẳng định đây là một gian mật thất. Dựa vào tường có chiếc giường đá, bên cạnh đó là chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế bằng đá, hơn nữa còn có chiếc lồng sắt nơi nàng bị nhốt, ngoài ra không còn bất cứ vật gì nữa.
Cuối cùng, Hứa Ngâm Thu nhìn đến cửa lồng, cùng ổ khóa bị sắt nung chảy dính cứng lại, nhịn không nổi mà cười khổ một tiếng. Mộ Dung Yên Dung này thực sự rất hận nàng…
Chiếc lồng sắt này tạo cảm giác băng hàn lạnh đến thấu xương, không giống lồng sắt thông thường, chỉ e là binh khí thông thường không có đủ khả năng phá hư nó.
Cũng không biết Phong Tế Vân đi gặp Mộ Dung trang chủ sẽ gặp chuyện gì? Nghĩ đến vậy, Hứa Ngâm Thu không khỏi lo lắng.
Hẳn là sẽ không có việc gì đâu, Mộ Dung thiếu gia là bằng hữu tốt của hắn, Mộ Dung Yên Dung lại rất mực thương hắn, nghĩ sao thì cũng không thể xảy ra chuyện bất trắc gì được.
Trăm năm sửa đồng bàn độ, ngàn năm sửa cộng chẩm miên.
( Tạm dịch: Trải trăm năm mới có thể cùng vui sống, trải ngàn năm mới có thể ngủ cùng giường.)Đại khái là thế.Bà con thông cảm cho, văn tài của ta rất rất kém. T_T
Phong Tế Vân cùng Hứa Ngâm Thu được Mộ Dung trang chủ đứng ra làm chủ hôn, trước mặt mọi người cử hành hôn lễ.
Nến đỏ thắp sáng, không khí hân hoan vui mừng ngập tràn động phòng.
Khi mọi tiếng ồn ào huyên náo đã qua đi, màn đêm lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Phong Tế Vân mặc một thân hồng y khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm xa xăm, trên mặt tuyệt nhiên không có vẻ gì là vui mừng cả.
Long phượng hỉ chúc (*) trên bàn đột ngột chao đảo, ánh nến cũng hơi lay động như muốn phụt tắt.
( Long phượng hỉ chúc: loại nến có khắc hoa văn rồng phượng, chuyên dùng cho hôn lễ.)
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, tân nương ngồi ngay ngắn ở đầu giường đã có chút không kiềm chế được, “ Ngươi không giúp ta bỏ khăn voan ra sao? ”
Người đứng bên cửa sổ chậm chạp xoay người lại, bật ra tiếng cười khẽ.
“ Ngươi cười cái gì? ”
“ Ngươi không phải là vẫn nghĩ người khác đều là kẻ ngốc đúng không, Mộ Dung Yên Dung? ”
Thân người đội khăn voan che mặt hơi chấn động, “ Ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Ta rõ ràng là Hứa Ngâm Thu…”
“ Ngươi không phải.” Hắn lạnh lùng phát ngôn.
“ Sao ta lại không phải là Hứa Ngâm Thu được? ” Tân nương xốc khăn voan lên, ánh đèn chiếu rọi vào gương mặt nàng, cho dù có che giấu khéo mấy cũng không nhìn ra bản chất bình thường được.
“ Thu nhi nàng ấy hiện đang ở đâu? ”
“ Ta đang ở ngay trước mặt ngươi.”
Mắt Phong Tế Vân hơi híp lại, “ Không cần ở đó thử lòng kiên nhẫn của ta.”
“ Ta rõ ràng…”
“ Ta hiểu rõ từng tấc da thớ thịt của nàng.”
Mộ Dung Yên Dung giận dữ bỏ đi lớp dịch dung, trở lại gương mặt vốn có của mình, “ Như vậy là các ngươi đã làm qua chuyện bại hoại rồi? ” Vì sao? Rốt cuộc thì nữ nhân kia có cái gì đáng để cho người ta động tâm chứ?
Hắn chính là sẽ không giải thích cho nàng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, “ Chuyện này cùng ngươi vốn không có quan hệ.”
“ Chúng ta vừa rồi đã cùng bái thiên địa.”
“ Người ta cưới là Hứa Ngâm Thu, có anh hùng trong thiên hạ đứng ra làm chứng.” Hắn bình thản nói.
“ Nếu đã biết ta không phải nàng ấy, sao lại còn muốn thú ta? ” Nàng vẫn không thôi truy vấn.
Phong Tế Vân lộ rõ sự chán ghét, nhíu mày nhìn nàng, “ Nàng ấy vẫn đang nằm trong tay ngươi.”
“ Ha ha…” Mộ Dung Yên Dung bỗng nhiên ngửa đầu cười như điên như dại, “ Ngươi nếu đã biết nàng ở trong tay ta, vì sao còn vạch trần ta? Ta có thể tùy thời mà giết nàng.” Vừa dứt lời, gương mặt của nàng ta đã trở nên hung tợn, không còn cái vẻ xinh đẹp ngày thường.
“ Ngươi không thể.”
Câu trả lời cho nàng không phải là của Phong Tế Vân, mà là của một người khác.
Khi nhìn thấy đại ca xô cửa đi vào, Mộ Dung Yên Dung cả kinh ngã ngồi xuống giường, “ Đại ca…”
Mộ Dung Kiếm Phi đau đớn nhìn muội muội mà hắn yêu thương nhất. Từ nhỏ cho tới lớn, vô luận là nàng gây chuyện gì, hắn đều che chở, giải quyết thay nàng. Nhưng mà, nhưng hôm nay hắn thấy mình đã quá sai lầm rồi, nàng như thế lại điêu ngoa tùy hứng, vì tình riêng mà bất chấp mọi hậu quả, còn đâu là gia giáo của Mộ Dung gia nữa?
“ Ta vẫn không muốn tin mọi chuyện này là do ngươi làm ra, nhưng mà, ngươi lại làm ta mất niềm tin một lần nữa, Dung nhi, vì sao vậy? ”
“ Đại ca, ta thương hắn.” Mộ Dung Yên Dung gào lên. Theo từ năm nàng mười hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Tế Vân nàng đã yêu hắn, yêu nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa một lần để tâm tới nàng, đến tột cùng là vì sao?
Mộ Dung Kiếm Phi lộ ra vẻ mặt xanh tái, cứng rắn nói với nàng: “ Nhưng hắn không hề yêu ngươi.”
“ Không yêu ta là sao? Hiện tại người hắn yêu đang nằm trong tay ta, hắn có thể không ngoan ngoãn nghe lời ta.” Ánh mắt của nàng ngập tràn oán độc.
“ Ngươi lại muốn cưỡng cầu hạnh phúc như vậy sao? ” Hắn đau lòng nhìn đến muội muội đang phát điên vì yêu của mình.
“ Cho dù là bất hạnh, ít ra hắn cũng ở bên cạnh ta.” Mộ Dung Yên Dung vẫn điên cuồng mà bướng bỉnh.
“ Phong huynh, thực xin lỗi.”
“ Không phải ngươi sai.” Phong Tế Vân lãnh đạm chuyển hướng nhìn ra cửa sổ, “ Chuyện nhà các người, ngươi tự mình giải quyết đi.”
“ Ta sẽ không nói cho ngươi biết nàng ta ở nơi nào.”
Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, “ Ta không cần ngươi nhiều chuyện.”
“ Vậy thì sao ngươi lại chịu làm hôn lễ giả cùng với ta? ” Mộ Dung Yên Dung không hiểu.
Mộ Dung Kiếm Phi kì thực cũng không hiểu được. Nếu Phong huynh chỉ muốn vạch trần muội muội của hắn, cũng không nhất thiết phải làm thế này.
Quay lưng về phía hai người bọn họ, khóe môi của Phong Tế Vân lặng lẽ gợi lên, “ Bởi vì ta thú tân nương tên là Hứa Ngâm Thu.” Trước tiên là tin tức này sẽ được lan truyền khắp trong giới giang hồ, điều này sẽ khiến ai đó có muốn chối cũng chối không lại, muốn chạy cũng chạy không xong.
Lặng lẽ lau đi những giọt mồ hôi lạnh, Mộ Dung Kiếm Phi thủy chung cho rằng tình huống giữa Phong Tế Vân và Hứa Ngâm Thu lúc đó có đến thập phần quỷ dị.
“ Ta không có được ngươi, nàng ta cũng đừng hòng có được ngươi.”
“Dung nhi, ngươi làm loạn đủ chưa? ” Bỗng dưng hét lớn một tiếng.
Mộ Dung Yên Dung ngẩn người ra đó.
“ Phong huynh không so đo với ngươi, nhưng người của Mộ Dung gia như thế nào có thể gây ra chuyện như vậy? Đầu tiên là thuê sát thủ giết người, giờ thì là mạo danh thế thân, ngươi còn muốn làm gì nữa thì mới chịu ngừng tay lại? ”
“ Người của Mộ Dung gia? ” Vẻ mặt của Mộ Dung Yên Dung bỗng trở nên điên loạn, “ Ta có thể được coi là người của Mộ Dung gia sao? Phụ thân có coi ta là người của Mộ Dung gia sao? Vì sao mẫu thân phạm sai, lại muốn bắt ta gánh chịu lỗi lầm đó của người? Vì sao nàng năm đó bị người ta làm nhục lại không tìm đến cái chết để giữ gìn sự trong sạch của mình? Vì sao? ”
Mộ Dung Kiếm Phi đương trường hóa đá, đầu óc choáng váng.
Phong Tế Vân trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc. Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Mộ Dung Yên Dung không thể không giết Thu nhi.
Gió theo lối cửa sổ mở rộng lùa vào phòng, trong đêm mùa hại oi ả, nhưng Mộ Dung Kiếm Phi lại cảm thấy như đang đứng trong hầm băng vậy.
Khó trách tại sao phụ thân biết rõ Tam muội thuê sát thủ giết người, nhưng lại không hề ngăn cản; Khó trách tại sao Hứa cô nương bị người truy giết, lại vẫn rất bình tĩnh…
Hứa Ngâm Thu không biết là mình đã bị nhốt bao lâu, nhưng nàng biết rõ là mình đang rất đói, đói đến mức không sao tĩnh tâm ngồi yên được nữa rồi.
Tên Phong Tế Vân như thế nào mà vẫn chưa tìm thấy nàng? Nàng nhịn được thầm oán trách hắn. Nếu lần này hắn lại khiến cho nàng thất vọng, thì đừng hòng mơ tưởng còn có cơ hội khác.
Ôm cái bụng đói, nàng chỉ còn cách nhìn chăm chú vào song sắt cửa lồng thôi. Cố gắng đợi thêm hai ngày nữa, cũng không phải đói không trụ nổi, nếu thật sự không chịu được, nàng sẽ lại dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng để bảo toàn tính mệnh thôi.
Vào thời điểm đói quá mức như thế này, tất sẽ muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không thấy khó chịu, cho nên Hứa Ngâm Thu cố gắng không suy nghĩ nhiều thêm nữa, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Ngay tại khi nàng đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, nàng lại nghe thấy có tiếng bước chân, tinh thần nhất thời xao động.
Nàng hiểu rõ người đến đây không phải là Mộ Dung Yên Dung, nàng ta chính là muốn để nàng chết đói tại nơi này.
“ Thu nhi…” Hắn nhìn đến nàng vẫn không nhúc nhích ngồi yên một chỗ.
“ Phong Tế Vân..” Nàng hữu khí vô lực nói, “ Có gì ăn không? Ta sắp đói chết! ”
Phong Tế Vân nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại của nàng, lửa giận theo đáy lòng không ngừng cuộn trào lên.
Mộ Dung Kiếm Phi đi ngay sau hắn tự nhiên cũng phải hiểu, lập tức xoay người đi chuẩn bị đồ ăn. Hắn không nghĩ tới Tam muội sẽ đem người giam ở cấm địa của Mộ Dung sơn trang, Nếu không phải là Phong Tế Vân khẳng định như chém đinh chặt sắt nếu như không phải là ở chỗ này, Hứa cô nương nhất định là đã bị hủy thi, không để lại giấu vết gì, hắn cũng sẽ không hạ quyết tâm đi cầu khẩn phụ thân.
Mộ Dung Kiếm Phi rất nhanh nhẹn, không lâu sau đó, đã bưng đồ ăn tới.
Tuy bị giam đói mấy ngày liền, nhưng Hứa Ngâm Thu lại ăn rất chậm rãi, hoàn toàn từ tốn, không ăn ngốn ngấu liền lúc để tránh bị nghẹn.
“ Giờ phải làm sao đây? ” Mộ Dung Kiếm Phi nhìn chiếc lồng được chế từ hàn thiếc vạn năm trước mặt, nhăn mặt. Khóa đã bị phá, cửa lồng dùng sức cũng không phá được.
“ Tìm thứ gì có thể phá được hàn thiếc vạn năm đến.” Phong Tế Vân không chút do dự trả lời.
“ Cần thời gian.” Mộ Dung Kiếm Phi thành thật trả lời lại, khẩu khí thập phần bất đắc dĩ.
“ Muốn bao lâu nữa? ” Hứa Ngâm Thu ung dung ngồi trong lồng hỏi.
“ Không xác định được.” Hắn nói thật lòng. Thông thường, người sở hữu thần binh đều giống như thần long, kiến thủ bất kiến vĩ ( Rồng ẩn mình, chỉ thấy đầu mà không thấy được đuôi), mà dù cho có tìm được họ, người ta có chịu cho mượn hay không mới là vấn đề.
“ Phong Tế Vân, ngươi thấy như thế nào? ”
Hắn nghe nàng nói vậy, chân mày bất giác nhíu lại, đăm chiêu nhìn nàng, “ Vì sao ta lại có cảm giác ngươi đang nhàn nhã quá mức vậy? ” Nhìn thấy nàng không có việc gì, hắn mới có thể thả lỏng một chút, nhưng tự nhiên lại cảm thấy có gì đó không thích hợp với tình cảnh hiện tại lắm.
“ Ngươi đã nói ta không tin tưởng ngươi.”
“ Không chỉ có một lần.”
Nàng gãi gãi đầu, giương mắt nhìn hắn, có chút chần chừ, “ Vậy thì hiện giờ ngươi đã biết, ta thực sự tin tưởng ngươi.”
“ Có ý gì? ” Hắn không hiểu lắm.
Sau đó, Phong Tế Vân và Mộ Dung Kiếm Phi cùng được chứng kiến một màn khiến người nhìn thấy đều phải kinh ngạc, thân thể của nàng trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, thong dong chui lọt qua song sắt, rồi lại khôi phục lại hình dáng bình thường.
Mộ Dung Kiếm Phi há hốc miệng ra nhìn.
Ánh mắt của Phong Tế Vân sáng rỡ lên, “ Lui cốt thuật.”
“ Ngươi xem, ta thực sự tin tưởng ngươi, vẫn chờ ngươi đến cứu ta.” Nàng dựa người vào ngực hắn.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, “ Nếu ta đến trễ khoảng hai ngày, ngươi không phải sẽ lại biến mất nữa? ”
Hứa Ngâm Thu không nề hà, khoanh hai tay trước ngực, “ Ngươi xem xem, ta cho ngươi cơ hội, ngươi lại thật sự hi vọng mình sẽ tìm được một thi thể sao? ”
Trong nháy mắt, Mộ Dung Kiếm Phi liền nhìn thấy bạn tốt ôm chặt lấy Hứa Ngâm Thu, thanh âm ngấp ngáp, “ Không cần cho ta cơ hội đó, vĩnh viễn không cần như vậy.”
“ Ta biết.” Thanh âm của nàng bình thản, mang theo ý xoa dịu an ủi.
Mộ Dung Kiếm Phi chợt cười khẽ. Hai người này thoạt nhìn thì tựa hồ như không hề giống với các cặp tình lữ khác, nhưng đây lại là con đường đi riêng của họ.
“ Mộ Dung Yên Dung đâu? ” Hứa Ngâm Thu hỏi hắn.
Vẻ mặt của hắn bất giác đông cứng lại, đôi mắt cũng cụp xuống, “ Xem ra…”
“ Phiền Mộ Dung thiếu gia mang những đồ mà lệnh muội đã trộm trả về chỗ cũ đi.” Nàng chỉ nói có vậy.
Mộ Dung Kiếm Phi lập tức gật đầu.
“ Chúng ta đi thôi.” Phong Tế Vân ôm ngang thắt lưng của nàng, rồi tiến dần ra ngoài.
“ Phong huynh…”
“ Mộ Dung, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt.” Phong Tế Vân vẫn không quay đầu lại.
Mộ Dung Kiếm Phi lúc này lại cười rất thoải mái. Vẫn là bằng hữu tốt!
***
Ba tháng sau, ở gần bờ sông xinh đẹp, có một tòa lầu đơn giản đang giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho hỉ sự.
Kết quả, đêm hôm đó có một toán sát thủ mặc thanh y dũng mãnh xông vào, khiến cho tân lang vốn luôn bình tĩnh, lãnh đạm tức giận đến mức chửi ầm cả lên.
“ Vân ca, uống ngụm trà đi.” Tân nương tìm được một ấm trà còn nguyên vẹn giữa đống hỗn độn tại hỉ đường, thay vị hôn phu rót ra một chén trà.
“ Quả thực là khinh người quá đáng.” Không tính lần ở Mộ Dung sơn trang, lần thứ tám rồi, đây đã là lần thứ tám hắn thành thân, mà cái tên bất lương Thanh Y lâu chủ kia lại đến phá đám tới tám lần.
“ Ngươi không thấy kì quái sao? ” Hứa Ngâm Thu mặc hỉ phục màu đỏ thẫm ngồi ở trên chiếc ghế duy nhất còn lành lặn tại hỉ đường, mặt đầy tâm trạng, tự hỏi.
“ Cái gì? ”
“ Vì sao mỗi lần Thanh Y lâu lại khéo tìm đến như vậy? ”
Một câu nói khiến người bừng tỉnh ngộ, “ Chẳng lẽ trong các có nội gián.”
Vì thế, người nào đó bị phá hôn lễ đến tám lần, hấp tấp lôi theo thê tử chạy đến phân đà của Phi Oanh các hỏi cho ra lẽ.
“ Bẩm thiếu chủ, bởi vì người tới đây trả giá rất cao, cho nên lâu chủ đã đồng ý cho phép bọn thuộc hạ bán tin tức.”
Phong Tế Vân sắc mặt biến đổi, nghiến răng thật chặt. Vì bạc, phụ thân nỡ bán đứng hắn!
“ Thiếu phu nhân, lại uống thêm một ly sao? ”
Nghe được bên kia một hỏi một đáp, người đang tức đến phát hỏa kia quay đầu lại, sau đó lại nhìn thấy một màn khiến hắn tức đến mức nắm chặt tay đến độ nổi gân xanh.
Tân nương của hắn đang cười yếu ớt uống trà, bên cạnh là phân đà chủ đứng làm chân chó hầu hạ.
Hôn lễ của họ bị người ta phá đến tám lần, thế nhưng nàng một chút cũng không thấy tức giận! “ Thu nhi! Ngươi không phải là không nghĩ muốn gả cho ta? ”
“ Không có a! ” Nếu không thì việc gì nàng phải gả đi tới tám lần chi cho phiền toái như vậy chứ.
“ Ngươi cũng không thấy thương tâm.”
“ Thương tâm cái gì? ” Vẻ mặt nàng trở nên mờ mịt.
“ Hôn lễ của chúng ta bị người ta phá đến tám lần, là tám lần nha.” Hắn không nhịn được cất cao thanh âm.
“ Hoàn hảo.”
Hoàn hảo? Hắn bắt đầu thấy hai huyệt thái dương đau buốt.
“ Ít nhất họ cũng không phải tìm tới giết người.”
“ Thiếu phu nhân nói rất có lý.” Phân đà chủ thập phần chân chó hầu bên nàng.
“ Cứ tiếp tục như vậy, khi nào chúng ta mới có thể thành thân? ” Có người nhịn không được, gào ầm lên.
Hứa Ngâm Thu trầm ngâm, thấp giọng nói: “ Đại khái là chờ đến khi Thanh Y lâu chủ cảm thấy có thể đi.”
“ Là ta thành thân chứ không phải hắn.”
“ Nhưng là, hiện tại hắn không cho ngươi thành thân.”
“ Là chúng ta.”
“ Ta không can hệ nha.”
Vẻ mặt không sao cả của nàng thực chọc giận Phong Tế Vân, hắn vươn tay kéo nàng vào trong lòng, hướng phân đà hậu viện mà đi.
“ Ngươi làm gì? ”
“ Động phòng! ” Nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Phân đà chủ đang cầm ấm trà trên tay, ánh mắt bỗng sáng lên, chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Không bao lâu sau, trong phân đà có tiếng hét lớn vọng ra, “ Tất cả các người đi chết hết đi cho ta! ”
Sau đó, một thân ảnh màu đỏ ôm theo một thân ảnh màu đỏ khác chạy trên mái nhà, nhanh chóng biến mất trong màn đêm dày đặc.
“ Để cho ta xuống đi.”
Hai người dừng lại trong rừng.
“ Thu nhi! ”
“ Ân? ” Nàng không ngẩng đầu lên, tiếp tục sửa sang lại y phục của mình.
“ Ngươi xem, trăng thanh gió mát.”
“ Có rất nhiều muỗi.” Nàng dùng tay đập bộp một cái, đang máu dính trong lòng bàn tay chìa ra cho hắn xem.
Vì thế, Phong Tế Vân vốn đang tràn ngập tình ý, liền cảm thấy mất hứng trong nháy mắt. Nha đầu chẳng hiểu phong tình này…
Bốp một cái nữa, nàng nhíu mày, đánh giá tình hình xung quanh, “ Chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ trọ.”
“ Nga.”
“ Thuê một gian phòng tốt là được rồi.” Nàng không hề để ý bổ sung thêm vào.
Nguyên bản ánh mắt của ai đó bỗng sáng rỡ.
“ Thật sự? ”
“ Ngươi ngủ dưới sàn.”
“ Thu nhi.” Nàng thật sự biết cách đạp người ta từ trên trời cao xuống tận đáy địa ngục mà.
“ Đi nhanh đi, ta thực mệt mỏi rồi.”
“ Ta đây cõng ngươi đi.”
Nàng không chút phản đối, leo lên lưng của hắn, khi hắn chạy được một lúc rồi mới bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì Phong Tế Vân cũng thấy được động phòng hoa chúc mà hắn trông đợi đến mòn con mắt.
Người của Thanh Y lâu vẫn còn tiếp tục truy giết.
Còn có nơi cho người sinh sống thì giang hồ vẫn còn tồn tại, mà giang hồ vốn là nơi vĩnh viễn không hề yên tĩnh.
Có người nói, bởi vì Phi Oanh các thiếu chủ cướp mất người trong mộng của Thanh Y lâu chủ, cho nên Thanh Y lâu chủ mới tận lực đuổi giết hắn như vậy.
Cũng có người nói, là do Phong Tế Vân nguyền rủa Thanh Y lâu chủ, hại hắn ta không cưới được thê tử, cho nên Thanh Y lâu chủ mới có thể đuổi giết bằng được thê tử mà hắn vất vả lắm mới thú được.
Còn có người nói…
Phiên ngoại
Về sau này, tại một trấn nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp, Phong Tế Vân rốt cuộc cũng gặp được nhạc phụ, nhạc mẫu của mình.
Nhìn thấy được Đệ nhất Thần Bộ năm nào, hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao khi đi tìm tổng Bộ Đầu để giải quyết việc Mộ Dung Yên Dung giả mạo Thu nhi đi gây chuyện, đối phương lại nói Thu nhi rất giống phụ thân của nàng. Bởi vì ông ấy cũng có một gương mặt bình thường tới cực điểm, tuyệt đối không để lại ấn tượng sâu sắc cho người nhìn.
Mà nhìn đến nhạc mẫu của hắn, cùng với đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung phu nhân khi xưa, có thể nói là khó phân cao thấp.
“ Xuất môn năm năm, cuối cùng cũng đã quay trở về.” Hà Thanh Thanh cảm khái vỗ vỗ đầu nữ nhi của mình.
“ Ta đã nói rồi, nha đầu ngốc này mọi chuyện đều không thích dùng tình cảm để giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà chọn được người thích hợp.”
“ Cho dù ngươi thắng thì đã sao? Rốt cuộc là xú nha đầu này vẫn dẫn theo trượng phu trở về trong vòng mười năm trở lại.”
Phong Tế Vân đứng một bên lặng lẽ lau mồ hôi. Mười năm!
“ Xú nha đầu, nếu ngươi đã bẫy được Cảnh Lan Thành, vì sao không tiện tay giết hắn luôn? Còn để cho đồ đệ của hắn thuê người đuổi giết ngươi khắp nơi như vậy? ”
“ Phụ thân từng dạy, không thể tùy tiện lấy mạng người khác.”
“ Hứa Bình! Ai cho ngươi dạy dỗ nữ nhi của ta như vậy! Cũng may là nàng bình an quay về, nếu có điều gì không tốt xảy ra, ngươi lấy cái gì để bồi thường cho ta hả? ”
Trái lại, Thần Bổ đại nhân vẫn bình tĩnh như trước, khẩu khí hòa ái dễ gần nói: “ Nha đầu ngốc, không phải không cho ngươi đi gây chuyện với người khác sao? Như thế nào lại đi gây chuyện ở Mộ Dung sơn trang? ”
“ Mẫu thân từng dạy, bị người ta bắt nạt thì nhất định phải đòi lại thể diện, nếu không làm sao sống yên ổn trên giang hồ được.” Hứa Ngâm Thu bình tĩnh trả lời.
“ Hà Thanh Thanh, ngươi xem, đều là do ngươi dạy dỗ đó.”
“ … ”
Phong Tế Vân không nói được gì, nhìn đến nhạc phụ, nhạc mẫu, khí thế cao ngất trời, lại nhìn đến nữ nhi của họ, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao nàng lại có cá tính như bây giờ.
“ Đói sao? ”
“ Ân.”
“ Mẫu thân, nhà bếp có gì ăn không? ”
“ Tự nhìn đi. Họ Hứa kia, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không cần luôn giáo huấn nha đầu ngốc này phải tuân thủ theo pháp luật, ngươi thực làm lão nương ta thối mặt.”
“ … ”
Phong Tế Vân im lặng đi theo nương tử xuống nhà bếp, bỏ lại phía sau là mảnh sân đầy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“ Bọn họ vẫn luôn như vậy sao? ”
“ Thói quen là tốt rồi.” Hứa Ngâm Thu lãnh đạm trả lời.
Quả nhiên, thói quen là tốt rồi!
Hắn đã quyết định, như một điều tất yếu, đứa nhỏ của hắn và nàng, về sau, tuyệt đối phải tránh nhạc phụ, nhạc mẫu cho thật xa mới được.
“ Ăn cho no rồi chúng ta đi.”
“ Ách…” Hắn cảm thấy từ sau lúc nhìn thấy nhạc phụ, nhạc mẫu, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái mơ hồ, không rõ.
“ Nếu không đi, chờ lúc họ cãi nhau xong, chúng ta muốn chạy cũng không dễ dàng gì.”
Vì thế, hắn theo nàng bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.