Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 12: Thiếu nữ kỳ dị




“Dù sao bọn họ cũng chưa về ngay, chúng ta đi nơi khác dạo đi.”
Trác Uyên xoay người đi đến, Bàng Thống lĩnh biết hắn không nghe lọt tai nên đành bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một con phố. Nơi này có vài tên tán tu bày quán bán các đồ vật, một là lấy vật đổi vật, hai là đổi chút linh thạch tu luyện.
Với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, ở chỗ này chắc có thể tìm được vài thứ tốt đã bị mai một.
Dọc theo đường đi hai người nhìn sang trái phải, Bàng Thống lĩnh xem đến hai mắt tỏa sáng, có rất nhiều lần đều muốn xuất túi tiền, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đần độn không quan tâm của Trác Uyên vẫn đi phía trước, hắn ta cũng chỉ có thể lập tức đuổi kịp.
Có lẽ đến hắn ta cũng không ý thức được, hắn đường đường là thống lĩnh hộ vệ, không biết khi nào đã có thói quen đi theo Trác Uyên rồi.
“Ai, thế gian nào có nhiều thứ tốt không bị phát hiện mà chờ ngươi đi vớt như vậy chứ. Bỏ, đi thôi.” Trác Uyên dạo hết tất cả phố phường một vòng, vẫn không có đồ vật nào vào được mắt của hắn như cũ, bất đắc dĩ đành lắc đầu.
Nhưng mà chưa đợi đến lúc hắn rời đi, một tiếng ồn ào đã truyền vào vào tai hắn.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên bán hàng rong đang đỏ mặt tía tai cãi nhau với một thiếu nữ trẻ tuổi.
Trác Uyên tò mò nên dẫn theo Bàng Thống lĩnh đi đến bên người hai người kia. Lúc này, hắn mới thấy rõ dáng vẻ của thiếu nữ. Nữ hài kia mặc một thân váy trắng, lông mày cong cong giống ánh trăng, nhìn qua rất dịu dàng nho nhã, mặc dù đối phương đã chửi ầm lên nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng tươi cười như cũ, không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn cứ kiên trì theo ý mình.
“Mặc ngọc này của ngươi, không phải hàng thật.”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó không phải thật? Đây chính là mặc ngọc thuần túy nhất, mặc dù phơi dưới ánh mặt trời một ngày, nó cũng vẫn lạnh lẽo như nước như cũ. Chế thành ngọc bội đeo bên người, sẽ trợ giúp to lớn cho tu luyện…”
Nước miếng của người nọ bay loạn, nói mặc ngọc của hắn ta thuần khiết như thế nào: “Tiểu thư, cuối cùng ngươi hiểu hay không vậy chứ?”
Nữ hài lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười như cũ: “Ta không hiểu biết về mặc ngọc, nhưng là ta đã thấy mặc ngọc chân chính một lần, biết cái này của ngươi là giả.”
“Ha ha ha… Ngươi đã thấy qua một lần đã dám nói có thể phân rõ mặc ngọc thật hay giả sao? Mọi người mau nghe đi, thiên hạ có chuyện hoang đường như vậy sao?”
“Có, ta có bản lãnh này. Nếu là định giá mà nói, mặc ngọc kém nhất mười khối linh thạch, mặc ngọc tốt nhất trị giá trăm khối linh thạch, còn khối này của ngươi chỉ trị giá ba khối mà thôi.”
“Đi đi đi… Cô nương nhà ngươi nói bừa, đừng quấy rầy lão tử buôn bán. Dựa vào đâu mà ngươi định giá mặc ngọc này chứ?”
Nữ hài mỉm cười không nói, nhưng hai mắt vẫn nhìn người nọ như cũ, thẳng đến khi trong lòng người kia tức giận nhưng lại không thể phát tiết.
Tục ngữ nói, không duỗi tay đánh người cười.
Nữ hài này vẫn luôn phủ định giá trị mặc ngọc của hắn ta vô cớ, nếu như là người bình thường thì hắn ta đã sớm tát một cái rồi. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nữ hài kia, hắn ta lại không nâng nổi tay.
“Khối mặc ngọc này của ngươi thật sự là giả.”
Đột nhiên, một giọng của nam vang lên từ phía sau, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên mỉm cười nhìn về phía nữ hài kia nói: “Ánh mắt của tiểu thư thật độc đáo, nhưng vạch trần hàng giả lại không làm người tin phục. Phải biết, giả cũng thật, mà khi thật cũng giả.”
Nữ hài kia sửng sốt, nhìn Trác Uyên một cái thật kỹ, như suy tư gì đó rồi gật đầu.
Trác Uyên cười nhạt nhìn bốn phía xung quanh rồi nói: “Chư vị, có thể giúp ta chuẩn bị một ít đồ vật hay không, lưu huỳnh, cỏ linh lăng…”
Những đồ Trác Uyên nói đều là những đồ vật dễ kiếm nhất, sau đó rất nhanh đã có người không chê nhiều chuyện đi chuẩn bị.
Ở trước mặt mọi người, Trác Uyên để mấy thứ này vào trong nước rồi đảo lên, sau đó nhìn về phía tiểu thương kia nói: “Mời người để mặc ngọc kia vào trong nước này.”
“Hừ, để thì để!” Dường như tên tiểu thương kia cũng khá tự tin, chậm rãi thả mặc ngọc kia vào.
Nhưng mà khi mặc ngọc kia tiến trong nước, lập tức lần lượt nổi lên bọt nước, sau đó chậu nước dần dần biến thành màu đỏ, thậm chí còn tản ra mùi máu tanh thoang thoảng.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng tiểu thương kia chấn động, không khỏi kinh ngạc nói.
Nữ hài kia cũng chớp chớp đôi mắt to dịu dàng, ngạc nhiên quan sát tất cả.
“Ha ha… Không cần giật mình, bởi vì vốn dĩ khối mặc ngọc này chính là phỏng chế, cho nên vừa vào nước thuốc sẽ bắt đầu phai màu.” Trác Uyên lấy mặc ngọc kia ra, trả lại cho tiểu thương kia nói: “Hiện tại, ngươi nên hiểu vị cô nương này không nói sai.”
“Ta bị mấy tên hỗn đản kia lừa, mệt cho ta còn bỏ hai mươi khối linh thạch mua về.” Tiểu thương kia nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Mặc ngọc này của ngươi, chỉ trị giá ba khối.”
Nữ hài lại lần nữa nói giá mà nàng định, ngược lại quay đầu cười với Trác Uyên: “Tiên sinh có ánh mắt thật tốt, tiểu nữ tử chỉ biết nó là giả, lại không biết nên chứng mình thế nào, may mà có tiên sinh ra tay tương trợ.”
“Đâu chứ, ta cũng chỉ là đã từng trải qua chuyện này mà thôi.” Trác Uyên hơi khom người, cười nói: “Tiểu thư, ngươi không mua nó sao, tuy rằng chỉ trị giá ba khối...”
“Không được, ta chỉ muốn nói cho người nọ, giá trị khối mặc ngọc kia thôi.” Nữ hài kia cười cười, xoay người rời khỏi phố.
Bàng Thống lĩnh nhìn bóng dáng nữ hài kia dần dần biến mất, đi đến bên người Trác Uyên rồi cảm thán: “Thật là một nữ tử kỳ quái.”
Trác Uyên thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như trút được gánh nặng rồi lẩm bẩm nói: “Ánh mắt của nữ tử này thật sắc bén, may mắn còn chưa đủ kinh nghiệm, nếu không đã bị nàng cướp mất bảo vật này trước một bước rồi.”
Trác Uyên nói xong thì xoay người nhìn về phía khối mặc ngọc kia, trong mắt là vẻ kích động.
Nhưng tên tiểu thương kia, lại bắt đầu thở ngắn than dài mà thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.