"Kiểm tra hành lý xong rồi, chúng ta bắt đầu chia nhóm". Lý Hi nói với vẻ ghen tị, "Đáng ghét, vì sao tôi lại là người dẫn chương trình tuyên bố nhiệm vụ chứ, tôi muốn ở cùng nhóm với thần tượng của tôi cơ!".
Chu Kiến phản bác: "Dù cậu có thể cùng chơi một trận đối kháng, với cái vận may của cậu nhất định không thể chung nhóm với thần tượng được đâu".
Cái vận may rách nát của Lý Hi đã được chứng minh qua mấy tập trước của chương trình.
Tỉnh Vi Ninh cười nói: "Sau này cũng có thể rút thăm nhưng mà kết quả không được tính đâu".
Sáu khách mời chia làm hai nhóm tiến hành thi đấu, người dẫn chương trình là trọng tài cũng là người ra nhiệm vụ, lại thêm ít thử thách cho các tuyển thủ. Vậy nên Lý Hi chắc chắn không thể có kết quả nào khác được.
Lý Hi xắn tay áo, "Được, bây giờ tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy khả năng bốc thăm của tôi!".
Anh ta làm một động tác tay của Ultraman khiến mọi người bật cười. Lý Hi có thể được chọn làm người dẫn chương trình thì không thiếu sự hài hước.
Dương Tam cũng nhếch khóe miệng, ánh mắt rơi vào Phương Đồng Nguyệt vẫn im lặng. Phương Đồng Nguyệt vừa trải qua cú sốc lớn thì không nói không rằng, như thể không còn hứng thú tham gia chương trình, giống như một du hồn lang thang. Sau khi những người khác chứng kiến cảnh tượng kia, trong lòng cũng có sự kiêng kị với cô ta, theo bản năng cũng lờ cô ta đi. Dương Tam không thèm để ý, thực tế sau khi con tiểu quỷ kia bị cô ăn tượng đó đã nứt ra rồi, chẳng qua cô chỉ làm ít thủ thuật che mắt mà thôi.
"Được rồi, mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, đến đây bốc thăm thôi".
Lý Hi cầm ra một cái hộp, bỏ vào trong đó sáu quả bóng, ba bóng đỏ, ba bóng xanh, nếu bốc trùng màu bóng thì sẽ cùng một đội.
Từ Xuân Thâm lấy được một quả bóng xanh từ trong hộp.
Lý Hi nói: "Như vậy đại thần là ở đội Xanh".
Sau đó anh ta hí hứng đưa tay lấy một quả bóng, một giây sau, vẻ mặt sụp đổ - là màu đỏ.
Những người khác không nhịn được ôm bụng cười ầm ĩ, tiếng cười nhạo vang lên không ngừng.
"Ha ha ha, anh Hi à, anh nên hết hy vọng được rồi đó".
Lý Hi vẻ mặt sầu não thả lại quả bóng vào hộp để người khác lấy.
Kết quả bốc thăm cuối cùng như sau:
Đội xanh: Từ Xuân Thâm, Dương Tam, Tỉnh Vi Ninh.
Đội đỏ: Chu Kiến, Điền Vũ Kha, Phương Đồng Nguyệt.
Tỉnh Vi Ninh cực kỳ vui mừng, trên người như có hoa lá bay bay. Có thể chung đội với đại thần mà cô ngưỡng mộ và Dương Tam cực kỳ đáng tin cậy, vận may của cô thực sự là tốt đến bất ngờ.
...
Sau khi chia đội xong hai đội bắt đầu lựa chọn vật dụng. Những đồ mà hai đội có thể lựa chọn gồm: một túi muối ăn, một cái bật lửa, ba cân bột mì, một cái màn, một con dao, một chai dầu ăn.
Nhìn những vật dụng đó là biết trong ba ngày tiếp theo các khách mời thực sự phải tự thân vận động rồi. Cũng không trách được những khách mời ở các tập trước bị chỉnh cho kêu cha gọi mẹ.
Tổ chương trình còn lại chút lương tâm duy nhất chính là cấp miễn phí cho mọi người một con dao phay, một cái nồi, ba bộ bát đũa và ba cái đệm.
Còn nếu muốn có thêm đồ thì phải chiến thắng trong các trò chơi.
Hai đội phân biệt tách ra, bắt đầu thảo luận trình tự lựa chọn.
Bên đội Xanh:
Từ Xuân Thâm hỏi hai người, "Hai người muốn chọn cái gì?"
Dương Tam không chút nào do dự, "Bột mì!".
Ăn là quan trọng nhất!
Tỉnh Vi Ninh: "Ơ, không chọn dao à? Nếu có dao thì thái rau sẽ tiện hơn chứ?"
Khóe miệng Từ Xuân Thâm khẽ giật một cái, "Không phải là còn dao phay sao?"
Tỉnh Vi Ninh bị nam thần cười đến thần trí điên đảo – nam thần nói cái gì cũng đúng (^0^) ~
"Ừ, thì bột mì, sau đó đến cái gì?"
Dương Tam vẫn như trước lấy ăn làm đầu, "Muối!".
Không có muối ăn gì cũng chẳng ngon.
Từ Xuân Thâm biết lắng nghe lời nói phải: "Bổ sung muối đúng là rất quan trọng".
Hai đánh một, lại thông qua.
Vẻ mặt Tỉnh Vi Ninh câm nín nhìn bọn họ: có phải là ảo giác của cô không, sao thấy có mùi nuông chiều ở đây nhỉ?
Thấy cả đội này là người mới, Lý Hi đang muốn đi tới nhắc nhở cho họ một chút, nghe thấy họ thảo luận, khóe miệng giật giật, "Không phải nên chọn bật lửa đầu tiên à?", rất nhiều khách mời đã thất bại khi tìm cách nhóm lửa, có một cái bật lửa thì lợi hơn nhiều.
Dương Tam nói một cách bình tĩnh, "Không sao, tôi có cách".
Lý Hi mặt đầy vạch đen: cô bé này suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Dương Tam thấy mình vẫn rất dân chủ, vì cô đã chọn hai cái đầu nên cái cuối cùng nên để hai người đồng đội chọn, "Cái thứ ba hai người muốn lấy gì?", cô không lấy dầu, nếu cần thiết có thể tóm lấy con vật nào đó để lấy mỡ.
Từ Xuân Thâm nói nhẹ nhàng, "Đến lúc đó còn gì thì lấy".
Ba người nhanh chóng đi tới thống nhất.
...
Trò chơi đầu tiên là trong một phút xem ai có thể ăn nhiều nho xanh nhất. Đúng thế, chương trình đã chuẩn bị cho người chơi những quả nho chua đến ê răng.
Dương Tam xung phong nhận nhiệm vụ, "Tôi đây!".
Ăn thì cô không có gì phải sợ hết.
Người chơi bên kia là Chu Kiến, anh ta cười với Dương Tam, "Thật ra tôi không muốn bắt nạt một cô bé đâu".
Dương Tam híp mắt: hờ hờ, kiểu gì cũng phải làm cho anh ta kêu cha gọi mẹ.
Khi đồng hồ bấm giờ bắt đầu chạy, Chu Kiến vồ lấy một chùm nho nhét vào miệng, vừa ăn, mặt mày nhăn nhó, tuy anh ta thích nho chua nhưng những quả nho này đúng là chua ngoài dự kiến của anh
Anh ta vừa ăn vừa tự cổ vũ bản thân, cố lên, vì bật lửa, kiểu gì cũng phải thắng vòng này.
Nhưng khi anh ta vừa quay sang, nhìn thấy tình hình bên chỗ Dương Tam, suýt thì bị nghẹn nho.
Anh ta thấy mình đã nhanh rồi, chỉ nửa phút đã ăn hết nửa đĩa, Dương Tam thì ngược lại, đã ăn hết một đĩa và chuyển sang đĩa thứ hai, thậm chí đĩa thứ ba.
Tốc độ ăn của cô nhanh, động tác uyển chuyển, vẻ mặt ung dung như thể cô ấy đang ăn cái gì đó rất ngon mà không phải là nho chua.
Sau một phút, Dương Tam đã giải quyết xong ba đĩa, Chu Kiến mới được một đĩa.
Chu Kiến chắp tay, làm động tác tỏ vẻ mặc cảm.
Anh ta xoa xoa hai bên má bị chua đến tê dại, hỏi: "Em không thấy chua à?"
Dương Tam nói một cách bình tĩnh: "Cũng bình thường".
Cô cứ thế nhét vào miệng, không nhai mà nuốt luôn nên không có cảm giác chua. Nếu không phải sợ dọa mọi người cô còn muốn mở miệng nuốt cả một xô luôn.
Chu Kiến không tin, ăn thử mấy quả nho của cô, sau đó mặt càng nhăn nhó hơn – sao hình như còn chua hơn của mình nhỉ?
Anh ta tâm phục khẩu phục, giơ ngon tay cái lên với Dương Tam, "Thực ra em không có vị giác phải không?".
Dương Tam không thèm để ý đến anh ta, vui vẻ cầm bột mì về.
...
Đội Đỏ thấy bọn họ không do dự mà lấy bột mì, trong lòng thấy rất phức tạp. Bọn họ vất vả thi đấu là vì nghĩ đội Xanh cũng sẽ chọn bật lửa, cuối cùng thì người ta không muốn lấy bật lửa.
Có một cảm giác bị so sánh không rõ.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng cầm bật lửa.
Trận thứ hai là vừa nhảy dây vừa bắn tên, trong quá trình đó không được để vướng dây mà còn phải bắn trúng quả táo trên cây. Đội nào bắn trúng trước thì đội đó thắng.
Đội Dương Tam cử Từ đại thần, bên kia cử Điền Vũ Kha. Cuối cùng Từ đại thần vừa bình tĩnh nhảy dây, vừa ung dung bắn tên, không thừa phát nào, bắn trúng quả táo, đội Xanh thuận lợi lấy được muối.
Cái tư thế đẹp trai kia thực sự khiến các nữ nhân viên mê mẩn.
Điền Vũ Kha bình thường cũng có luyện bắn tên nhưng dưới tình huống nhảy dây thì muốn chính xác càng khó, cuối cùng thở hổn hển, đầu bù tóc rối mới hoàn thành nhiệm vụ.
Khi đầu cô đã đầy mồ hôi, Chu Kiến không kìm được vỗ vai cô, "Em vất vả rồi!".
So với Điền Vũ Kha, anh thấy mình rất tốt rồi. Anh nhịn không được nhìn về phía bên kia, Dương Tam bình tĩnh, Từ Xuân Thâm ung dung, hai người đứng cùng nhau nhìn hết sức hài hòa, thậm chí còn có một loại bí ẩn như nhau.
Anh ta sờ sờ cằm, thối mồm nói một câu, "Từ đại thần và Tiểu Dương đứng một chỗ có chút giống nhau".
Không phải giống vẻ ngoài mà là giống khí chất.
Phương Đồng Nguyệt vốn vẫn im lặng, nói: "Giống vợ chồng à?"
Điền Vũ Kha biết fan nữ của Từ đại thần dũng mãnh đến mức nào, bây giờ chương trình đang quay, nhỡ đâu bị truyền đi, chỉ sợ fan sẽ đến xâu xé Dương Tam mất, cô vội nói: "Đâu, rõ là giống hai cha con mà!".
Lúc này cô cũng chẳng cần biết là có đắc tội với Từ đại thần hay không, cứ kéo Dương Tam khỏi đó đã.
Mọi người nghe thấy vậy thì cười khúc khích.
Từ Xuân Thâm cũng không cảm thấy bị xúc phạm, có lẽ vì Dương Tam cùng tuổi với cháu gái anh nên khi đối mặt với cô anh luôn có cảm giác mình là một người lớn.
Trò cuối cùng là Tỉnh Vi Ninh với Phương Đồng Nguyệt thi gập lưng ngậm quả cherry. Ngạc nhiên là Phương Đồng Nguyệt ấy vậy mà lại thắng được Tỉnh Vi Ninh, một người mẫu thường tập yoga.
Cuối cùng, những vật dụng của đội Xanh nhận được là: bột mì, muối và một thùng dầu ăn, tất cả đều liên quan đến ăn uống.
Người dẫn chương trình Lý Hi lắc đầu khó hiểu, buột miệng nói ra suy nghĩ trong bụng, "Mấy người đến đây để ăn hay để sống sót trên hoang đảo hả?"
Anh ta không thể nhìn nổi nữa, trong ba ngày tiếp theo không biết cái đội này sẽ làm thế nào để sống sót. Sau khi than thở, với tư cách là người dẫn chương trình, anh ta chia đồ cho các đội.
Lúc cầm con dao thái, anh ta không chú ý liền bị cứa một cái vào ngón tay, miệng vết thương khá sâu, máu chảy ra.
Lý Hi ngơ ngác nhìn vết thương, trong đầu hiện lên câu nói của Dương Tam trước đó.
"Hôm nay anh có tai ương đổ máu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng".
Không thể tin nổi! Không phải linh nghiệm thế chứ?
Những người khác hiển nhiên cũng không quên nhanh như vậy, vừa nhìn Lý Hi lại nhìn Dương Tam – bọn họ cũng không tin Lý Hi vì muốn hợp tác với Dương Tam mà làm mình bị thương.
Lý Hi gọi một cách tha thiết, chân thành: "Cha ơi! Xin cha hãy xem cho con lần nữa đi mà!"
Những người khác bị sự vô liêm sỉ của anh ta gây sốc toàn tập. Tiết tháo đâu rồi, bị anh ăn mất rồi à?
Dương Tam lại thực sự xem mặt anh ta rồi nói: "Tuần sau có thể mua một tờ vé số".
Lý Hi gật đầu, quyết định sau khi quay xong chương trình phải về mua. Lúc này anh ta đã không còn chút nghi ngờ nào.
Trong bụng mọi người vừa sỉ vả Lý Hi không biết xấu hổ, lại hối hận bản thân không nhanh chân như anh ta.
Đạo diễn Chu cười hớn hở, chương trình có vị đại sư nói ra là chuẩn (1) này, không sợ chương trình không nổi tiếng.
(1) Nguyên văn: Thiết khẩu trực đoạn: Mô tả dự đoán chắc chắn và chính xác. Thường được sử dụng để định hình năng lực thầy bói và các nhà tiên tri khác.
...
Vì có cái sự nói ra là chuẩn nên Dương Tam được một phen nở mày nở mặt. Cô cũng đã quá quen với tình huống như này rồi. Một người xuất chúng như cô, giống như ánh sao giữa trời đêm vậy, mọi người nhìn chăm chú là chuyện bình thường.
Nhưng dù có nở mặt như nào, cô vẫn phải ngoan ngoãn ghi hình, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vì trời tối, muốn vào rừng kiếm thức ăn quá nguy hiểm, tổ chương trình hiếm có cung cấp cho họ cần câu để câu cá cho bữa tối, tất nhiên cần câu cũng chỉ giới hạn trong hôm nay thôi.
Từ Xuân Thâm phụ trách câu cá, Dương Tam và Tỉnh Vi Ninh phụ trách kiếm củi, nhóm lửa. Đội bên kia có bật lửa nên cực kỳ nhanh đã nhóm được.
Tỉnh Vi Ninh nghiêm túc nhặt miếng gỗ và tảng đá.
Dương Tam hỏi: "Cô làm gì thế?"
Tỉnh Vi Ninh nói hùng hồn: "Dùng đánh lửa mà".
Dương Tam: "...".
Cô hiếm khi bị nghẹn lời như này.
"Không cần, để tôi".
Cô nói xong rồi lấy ra một lá Bùa Hỏa ngục, dán lên một bó củi, một ngọn lửa nhanh chóng bốc lên đốt cháy củi. Ngọn lửa này còn to hơn của đội Đỏ nữa. Trong đêm tối, ngọn lửa bốc cao mang lại một cảm giác trang nghiêm.
Tỉnh Vi Ninh trợn mắt há mồm, nhảy bổ tới, "Anh Baà, từ giờ về sau anh chính là anh Ba của em".
Anh Ba oai phong, khí phách không thể tả nổi!