Tất nhiên, chỉ là phấn hoa không thể làm Dương Tam dị ứng được rồi. Ngay cả yêu quái như Tiểu Kim mới biến thành người một thời gian ngắn đều không sợ chút nào.
Tuy trò xiếc này không ảnh hưởng gì đến cô nhưng Dương Tam cũng đâu phải yêu quái mới đến nhân gian, sao mà không rõ có người động tay động chân, nếu không hộp phấn đang yên ổn lại có phấn Dạ Lan được.
Thợ trang điểm Tiểu Triệu mặc cái váy dễ thương nhắc nhở: "Cô còn chưa bôi kem dưỡng cho cô ấy, sao lại đã đánh phấn rồi?".
Thợ trang điểm Tiểu Trịnh có gương mặt trái xoan hơi run rẩy, cười ngại ngùng, "Suýt nữa thì quên đấy".
Dương Tam nhìn Tiểu Trịnh rồi hỏi: "Bát tự (1) của cô là gì?"
(1) Bát tự" là "tám chữ", đó là: Can, chi của năm sinh; Can, chi của tháng sinh; Can, chi của ngày sinh; Can, chi của giờ sinh.
Tiểu Trịnh hỏi: "Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?".
Dương Tam khẽ cười, đôi mắt cong cong, nhìn có vẻ rất vô tội, "À, tôi thấy cô rất vừa mắt, đang tính xem bói cho cô".
Tiểu Trịnh và Tiểu Triệu đều là nhân viên của chương trình, hôm qua đã được chứng kiến khả năng nói đâu trúng đó của Dương Tam. Tiểu Trịnh trong vô thức trở nên phấn khích nói ra bát tự của mình.
Chỉ xem tướng mặt thì bình thường cô cũng có thể biết được vận mệnh sắp tới, còn muốn chi tiết hơn thì phải xem bói.
Dương Tam không ngừng bấm đốt ngón tay khiến người ta hoa mắt, hai cô bé bị không khí này ảnh hưởng cũng tự giác trở nên nghiêm túc hơn.
Dương Tam nghiêm túc nói: "Năm cô tám tuổi từng gặp phải kiếp nạn liên quan đến sống chết, suýt nữa không qua khỏi".
Tiểu Trịnh khẽ mở miệng, nhìn Dương Tam đầy kinh ngạc: năm cô tám tuổi bị tai nạn ở cổng trường, gần như không qua khỏi, thậm chí chân cô bây giờ vẫn còn vết sẹo tai nạn ấy.
"Năm cô mười hai tuổi gia đình xảy ra thay đổi lớn tác động đến tương lai của cô".
Tiểu Trịnh không khỏi gật gù: khi đó mẹ cô có quan hệ bên ngoài, ly hôn với cha cô rồi mang cô theo.
"Khi cô học trung học từng can dự vào chuyện tình cảm của người khác".
"Năm hai mươi tuổi có hoa đào nát, ồ, hay là lấy chồng?".
"Hai mươi ba tuổi có sự thay đổi lớn trong công việc".
"Ừm, từ nửa năm trước bắt đầu có tiền bất chính".
Mỗi một câu đều như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô. Trịnh Trân không ngờ rằng quá khứ cô ấy che giấu lại không thể giấu giếm trước mặt Dương Tam, người như ngồi trên đống lửa.
Cả người cô ra run rẩy, môi run run, "Đủ rồi! Đừng nói nữa!"
Dương Tam nhếch môi, "Sao cô lại căng thẳng thế, tôi chưa nói xong mà".
Thật ra cuộc sống của Tiểu Trịnh này không tệ, cũng từng có một số việc đáng kể, nhưng đấy không phải việc của cô. Chỉ cần cô ta dám có gan cùng người khác tính kế cô cũng đủ để Dương Tam ghi thù.
Đúng thế, cô nhỏ mọn thế đấy, chỉ thế cũng ghi thù đấy!
Mà quan trọng nhất là, tay cô lại bị chuột rút! Tất cả chỉ tại xem bói cho cô ta!
Dương Tam nheo mắt, không giận mà uy, "Cô không khai thật chuyện vừa rồi đi? Còn muốn tôi xem bói cho cô nữa à?".
Cả người Trịnh Trân liêu xiêu như sắp ngã, nước mắt lưng tròng, nhìn như một đứa trẻ bị bắt nạt, "Tôi nói, tôi nói mà".
Nếu không nói, lịch sử đen tối của tổ tông mười tám đời nhà cô cũng bị bới ra mất.
..
Trịnh Trân bị thủ đoạn này của Dương Tam dọa đến hoang mang, chẳng những nói việc Phương Đồng Nguyệt động tay động chân vào đồ trang điểm mà cả việc Phương Đồng Nguyệt cho cô ta một trăm ngàn cũng nói hết.
Dương Tam mượn di động của Tiểu Triệu ghi âm sau đó gửi vào hộp thư của mình.
Cô là một yêu quái biết theo kịp thời đại, cái chuyện gửi mail bằng điện thoại di động chỉ là chuyện thường thôi.
Trịnh Trân tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Dương Tam, không dám giở trò trước mặt cô, ngoan như cún, trang điểm theo ý của Dương Tam.
Dương Tam nhìn vào gương, gật đầu hài lòng, mặc dù nhân phẩm của Tiểu Trịnh này còn thiếu sót, nhưng rất có năng lực.
Trước khi đi, Dương Tam ân cần vỗ vai Trịnh Trân, "Chuyện sau đấy làm cho tốt, tôi xem trọng cô đấy".
Cô đã giao cho Trịnh Trân một nhiệm vụ!
Rõ ràng Dương Tam nhìn bề ngoài như một em gái yếu đuối nhưng Trịnh Trân vẫn còn run rẩy, trong mắt có chút kinh hãi.
Tiểu Triệu không có điểm yếu trong tay Dương Tam mà lại là người sùng bái Dương Tam, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh Ba, vận may của em gái tôi không được tốt lắm, liên tục ba năm thi công chức chỉ thiếu một điểm, ngài có cách nào thay đổi không ạ?"
Dương Tam hơi suy nghĩ, mượn di động của cô ấy, mở Weibo tìm tên của Tiểu Kim, lạnh nhạt nói: "Bảo em gái cô chia sẻ con cá Koi này, nó sẽ mang lại may mắn".
Cô nghĩ một chút, thêm một câu, "Đây là cá tôi nuôi".
Tiểu Triệu cầm điện thoại như cầm vật báu, liên tục gật đầu.
...
Khi Dương Tam trang điểm xong, Từ Xuân Thâm cũng đi ra từ phòng cho nam, mặc trang phục giản dị cũng không che lấp được phong thái xuất sắc này.
Dương Tam nhướng mày, nói: "Lên mũi tàu nói chuyện".
Hà Nhất Phàm tự giác đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của Từ Xuân Thâm chợt rơi vào cái rễ mầm trên đầu Dương Tam, màu của nó giống với màu áo của Dương Tam.
Dương Tam chú ý đến ánh mắt, khóe miệng giật giật, "Vẫn nhìn thấy à?"
Từ Xuân Thâm gật đầu.
Lông mày của Dương Tam chau vào rồi lại giãn ra – thôi vậy, chả có gì hay mà để ý làm gì, dù sao thì bây giờ có mỗi Từ Xuân Thâm nhìn thấy. Nếu không phải Từ Xuân Thâm thật sự là con người thì cô không thể không nghi ngờ nguồn gốc của anh ta.
Từ Xuân Thâm nói: "Cô hay vào giấc mơ của tôi, không ổn lắm đâu".
Nhỡ đâu anh nằm mơ thấy cái gì đấy lộn xộn mà cô lại xông vào thì thật xấu hổ.
"Nhưng tôi đói mà".
Từ Xuân Thâm nhìn mầm xanh trên đầu Dương Tam đang cúi đầu ủ rũ, có vẻ cực kỳ tủi thân, đành rời mắt.
Dương Tam thở dài thườn thượt, "Hay là sau này tôi muốn đi vào giấc mơ của anh thì sẽ hỏi anh trước được không?".
Đôi mắt xanh biếc nhìn anh đầy mong đợi, trong mắt như chứa đầy những vì sao lấp lánh, ngay cả mầm xanh cũng đứng thẳng dậy.
Từ Xuân Thâm thấy mình thực sự không thể từ chối được.
"Được rồi".
Dù sao cô bé này cũng đã giúp anh rất nhiều. Dường như anh đang tự thuyết phục bản thân, cũng không phát hiện ra rằng dường như điểm mấu chốt của anh đã dần lui về sau.
Dương Tam cười tít mắt, cả mầm nhỏ cũng uốn thành hình trái tim.
Từ Xuân Thâm ngơ ngác, bất giác cũng nở nụ cười.
...
Thời gian nghỉ ngơi xét cho cùng cũng có hạn, họ lại tiếp tục quay chương trình.
Sau khi dùng bữa sáng, người dẫn chương trình Lý Hi giao nhiệm vụ cho bọn họ.
"Chúng tôi đã mang năm phần bản đồ kho báu giấu trong rừng. Đội Đỏ và đội Xanh trong ba ngày phải tập hợp được bản đồ, đội nào tìm được trước thì dành chiến thắng".
Đúng thế, tổ chương trình cũng thật biết đào hố, trong năm mảnh bản đồ chỉ có ba mảnh là thật, còn lại là giả.
Lý Hi mang một xấp ảnh chia cho hai đội, mỗi ảnh đều là nơi giấu các mảnh của bản đồ kho báu.
Tỉnh Vi Ninh nhìn vào tấm ảnh trên cùng, kháng nghị, "Nhìn cái ảnh này đi, đây là một cái cây còn gì! Cây trong rừng chẳng phải đều như này à?"
Cái này chẳng là đào hố cho người ta chứ còn gì nữa? Phải tinh mắt lắm mới có thể nhận ra cái cây giữa hàng ngàn, thậm chí hàng triệu cái cây.
Mắt của Từ Xuân Thâm chợt lóe, khóe môi hơi cong lên.
Ảnh của cả hai đội đều như nhau, so là vận may và tinh mắt.
Từ Xuân Thâm nói: "Đừng vội, đầu tiên chúng ta cần tìm một cái hang trong rừng để che mưa che gió, nhỡ thời tiết thay đổi lại không nghỉ ngơi được".
Dương Tam nghĩ cũng thấy có lý. Trên đảo này có lẽ có khu rừng tươi tốt nên độ ẩm cao, xảy ra mưa to cũng không lạ. Đến lúc đấy trời mà mưa thì tổ chương trình lại càng thích.
Tỉnh Vi Ninh cũng hiểu, mặc dù có chăn nhưng ban đêm gió thổi mạnh rất là lạnh ấy.
Đội của họ nhanh chóng thống nhất ý kiến, nhưng đội Đỏ bên kia lại xảy ra tranh chấp.
...
Chu Kiến là người đáng tin cậy, đề nghị: "Chúng ta nên tìm một cái hang làm căn cứ che mưa chắn gió trong ba ngày tới đã".
Điền Vũ Kha đồng ý nói: "Đúng thế. Tôi nhớ tập trước mấy người Lâm Duyệt vì không tìm được cái hang nào nên chăn cũng ướt hết ấy".
Phương Đồng Nguyệt lại muốn ngược lại, "Không dễ gì để tìm được một cái hang để nghỉ ngơi đâu, cũng chẳng biết mất bao nhiêu thời gian nữa. Tôi thấy tranh thủ lúc bọn họ tìm hang động thì chúng ta đi tìm bản đồ trước đi".
Cô ta nở một nụ cười khiêu khích, "Hơn nữa hòn đảo này ngày nào cũng nắng, mỗi tháng chắc cũng chẳng mưa được đến hai lần, chúng ta ở đây có ba ngày thôi, cũng sẽ không đen đủi như vậy đâu".
Cô ta nói vậy khiến Chu Kiến cũng do dự.
Điền Vũ Kha nói: "Tôi vẫn thấy không nên mạo hiểm".
Phương Đồng Nguyệt đối chọi lại, "Mọi người cũng thấy thực lực của đội Xanh rồi đấy, chúng ta không có chút ưu thế nào trước họ, nếu không nhân cơ hội này để cách biệt, chúng ta rất khó thắng. Muốn thắng lợi tất nhiên phải có chút mạo hiểm".
Cuối cùng Chu Kiến cũng bị Phương Đồng Nguyệt thuyết phục, hai đấu một, Điền Vũ Kha chỉ có thể theo đa số.
Phương Đồng Nguyệt cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
...
Đội Dương Tam bước vào trong rừng, cành lá rậm rạp che kín đầu, chỉ thấy một chút ánh nắng chiếu qua khe.
Tỉnh Vi Ninh bùi ngùi, "Đúng là trong rừng thoải mái thật, vừa vào là mát hơn nhiều rồi!"
Trên đường đi, Từ Xuân Thâm đã giới thiệu thực vật cho Dương Tam và Tỉnh Vi Ninh, bản thân Dương Tam tất nhiên nhận ra được, dù sao cũng đã sống mấy ngàn năm rồi. Thế nhưng Từ Xuân Thâm này lại khiến cô rất ngạc nhiên, rất nhiều loài thực vật anh ta thuộc như lòng bàn tay.
Khi thấy có trái cây ngon, Dương Tam còn hái luôn xuống, rửa sạch rồi ăn. Cả đường đi miệng cô vẫn không ngừng ăn.
Từ Xuân Thâm: "Đây là rau dền".
Dương Tam: "Tôi chả thích ăn vị đấy".
Từ Xuân Thâm: "Đây là rau cải dại".
Dương Tam: "Mùa xuân tôi thích ăn sủi cảo nhân rau cải!"
Từ Xuân Thâm: "Thế để tối nay làm sủi cảo ăn vậy".
Hai người họ làm cho Tỉnh Vi Ninh cười ngất, Từ Xuân Thâm bình thường như một bông hoa lạnh lùng đứng cùng với Dương Tam, luôn có sự thay đổi rất kỳ lạ. Cô mơ hồ cảm thấy Từ Xuân Thâm như này có vẻ chân thực hơn trên màn ảnh, là fan chứ không phải fan bạn gái (2) nên tất nhiên cô rất hóng chuyện như vậy.
(2) Fans bạn gái: Đặc điểm: Xem idol là người yêu của mình, tự ship/YY bản thân với idol và cự tuyệt tất cả các couple hay scandal tình ái có dính líu đến "bạn trai". Mặc dù yêu thương idol rất nhiều nhưng đây cũng là kiểu fans dễ tức giận hoặc tẩy chay, rời bỏ idol khi họ chính thức công khai người yêu (Nguồn:).
Mặc dù xem kịch rất vui vẻ, Tỉnh Vi Ninh vẫn phải lên tiếng nhắc nhở hai người họ, "Đừng quên là mục đích của chúng ta là tìm cái hang trước đã!"
Dương Tam vẻ mặt nghiêm túc: "Dân lấy cái ăn làm trọng (3), chúng ta đang làm chính sự đây!"
(3) Nguyên văn: Dân dĩ thực vi thiên [民以食为天]: Dân lấy cái ăn làm trọng. Giải thích: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Từ Xuân Thâm: "Ừ".
Khóe miệng của Tỉnh Vi Ninh giật giật: mặc dù là fan của anh ấy nhưng cô phải nói một câu là Từ Xuân Thâm rất bất công!
...
Trong buổi sáng, họ đã lần lượt tìm được ba nơi, hai trong số đó đã bị loại thẳng tay vì điều kiện quá tệ.
Cuối cùng họ cũng tìm được một cái hang nhìn cũng rất được.
Mắt Dương Tam sáng rực, "Có mùi mật! Có mùi gấu! Đây là hang gấu đấy!"
Giọng nói của cô không có chút sợ hãi mà còn đầy phấn khích và vui vẻ.
Tỉnh Vi Ninh chấn động, lắp ba lắp bắp, "Thế nếu con gấu quay lại thì sao?"
Dương Tam bình tĩnh nói: "Thế thì vừa đúng lúc còn gì? Buổi tối chúng ta có thể ăn chân gấu đấy!"
Sau đó đưa mắt nhìn Từ Xuân Thâm đầy trông mong, Từ Xuân Thâm không hiểu sao vậy mà thoáng qua đã hiểu ý của cô, "Chân gấu rất khó làm".
Dương Tam lùi mà tiến, "Vậy được rồi, chân gấu thì đợi sau khi ghi hình chương trình xong mang về giải quyết. Nhưng mà những phần thịt khác của con gấu vẫn có thể hầm ăn được đấy!".
"Tôi chưa bao giờ nấu một con gấu cả".
"Không sao! Tôi tin anh mà! Tôi có mang sách dạy nấu ăn!".
Vẻ mặt Từ Vi Ninh run rẩy, đây là bọn họ đã bắt đầu bàn bạc cách để ăn gấu à? Cô bỗng thấy thương thay cho con gấu, hang ổ bị chiếm mất, mật ong dự trữ bị ăn hết, thậm chí cả bản thân cũng thành thịt trong nồi.
Tỉnh Vi Ninh trong lòng vừa lên án hành vi vô nhân đạo này vừa tham gia vào đội ngũ thảo luận. Cô cũng là người ăn thịt gấu, cô cũng có quyền lên tiếng!