Cái hang này sạch sẽ hơn cả mong đợi, Dương Tam còn tìm được mấy cái tổ ong ở bên trong, giữ lại làm bữa tráng miệng.
Từ Xuân Thâm và Tỉnh Vi Ninh về bãi biển lấy chăn màn, nồi chậu các thứ đến đây. Cái hang này sẽ là căn cứ của họ trong ba ngày tới.
Tính ra có nhiều đồ cần phải lấy nên họ chặt cây làm một cái xe đẩy đơn giản.
Dương Tam ngồi trong hang phụ trách ôm cây chờ gấu!
Tỉnh Vi Ninh vẫn hơi lo lắng, "Hay là anh Ba quay lại cùng chúng tôi đi? Nếu để một mình cô chống lại con gấu thì..."
Dương Tam lặng lẽ rút ra mấy tấm bùa.
Tỉnh Vi Ninh bỗng cảm thấy cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy! Nếu không được anh Ba còn có thể đốt lửa cơ mà.
Dương Tam nhìn bọn họ rời đi, rảnh rỗi không có việc gì làm lấy miếng gỗ vừa chặt làm giáo, vót nhọn một đầu.
Sau khi làm được chục cái giáo, Dương Tam thấy vẫn còn thừa gỗ bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, hào hứng chọn ra ba cái phù hợp ra, bắt đầu điêu khắc.
Người chạm khắc đầu tiên chính là cô, với cô thì cái trò thủ công này quá thường. Khắc xong một cái cô lại co chút ghiền làm tiếp người thứ hai, người thứ ba.
Tỉnh Vi Ninh, Từ Xuân Thâm, Điền Vũ Kha, thậm chí cô còn khắc cả Hà Nhất Phàm.
Cuối cùng một loạt tượng gỗ điêu khắc không thành hình được đặt cùng nhau.
"Cô khắc cái gì thế?"
Tỉnh Vi Ninh thở hồng hộc hỏi, cô và Từ Xuân Thâm vừa mang hết gia sản của họ tới đây. Vừa đến, nhìn thấy mấy cái tượng gỗ hình thù kỳ quái trên mặt đất, thiếu tí nữa là bị dọa.
"Cô không nhìn ra à?"
Dương Tam thấy rõ ràng mình đã khắc họa những đặc điểm của mọi người một cách hoàn hảo.
Tỉnh Vi Ninh đoán, "Là con khỉ à?"
Vẻ tươi cười trên mặt Dương Tam biến mất.
Từ Xuân Thâm trầm tư suy nghĩ một chút, giọng điệu bình thường, "Cô khắc chúng tôi à?"
Vẻ tươi cười lần nữa hiện lên trên mặt Dương Tam, "Anh tinh mắt thật đấy!", cô cầm lên một cái, "Đây là khắc anh này, có phải rất đẹp không?"
Lúc này cô tràn đầy khí thế, khóe mắt, chân mày đều tràn đầy tự tin và đắc ý, miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Từ Xuân Thâm trầm mặc, dường như đang đưa ra một sự lựa chọn khó khăn nào đó. Một lát sau, anh nói: "Rất có tính nghệ thuật".
Tỉnh Vi Ninh nhìn Từ Xuân Thâm bằng ánh mắt 'anh đã thay đổi rồi". Hình tượng nam thần trong tâm trí của cô đã sụp đổ. Cho dù ánh mắt của anh Ba sáng long lanh rất đáng yêu, nam thần cũng không thể trợn mắt mà nói dối chứ.
Dương Tam quay đầu nói với Tỉnh Vi Ninh, "Học hỏi cho tốt vào".
Tỉnh Vi Ninh cảm thấy mình cô độc ở trong thế giới lạnh lẽo này, chỉ có món thịt gấu thơm ngon là có chút ấm áp.
...
Nhắc gấu, gấu tới.
Con gấu ra ngoài săn mồi đã mang con mồi quay lại, nó ngửi thấy trong hang có nhiều mùi lạ- điều này có nghĩa là địa bàn của nó đã bị xâm chiếm. Dã thú có ham muốn độc chiếm rất lớn đối với địa bàn của mình.
Con gấu dũng mãnh tức giận rồi! Nó gầm lên một tiếng rồi lao vào.
Khi con gấu xuất hiện ở gần đó, Dương Tam đã nhận ra nó, cô nở nụ cười rạng rỡ chờ con gấu tới.
"Tới rồi".
Ngay khi hai người kia nghe thấy cô nhắc nhở đồng thời cũng nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú, mặt bỗng biến sắc. Tiểu Trương đang cầm máy quay thậm chí cũng đặt máy quay xuống, cầm lấy ngọn giáo mà Dương Tam làm trước đó.
Cũng có khá nhiều người hành động như anh ta, một số người nhát gan còn thấy chân mình muốn mềm nhũn cả ra rồi. Mấy người vệ sĩ cũng lấy súng gây mê mang theo ra, đề phòng bất ngờ.
Làn gió thoảng qua mang theo mùi dã thú, cùng lúc đó một con gấu cao lớn, cường tráng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, vẻ ngoài hung dữ của nó khiến người ta không nghi ngờ gì trong vài phút nó có thể xé xác mọi người ra.
Từ Xuân Thâm lập tức bảo vệ hai cô gái ở sau lưng mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Dương Tam lập tức phát ra một phần sức mạnh của mình lên người con gấu, khí thế thuộc về loài yêu quái lớn mạnh đè lên hai chân con gấu khiến nó rạp một phát xuống đất.
Dương Tam khẽ cười, "Không cần làm lễ lớn như này đâu mà~"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết con gấu này đang làm cái trò gì, cũng không thực sự dám tiến tới.
Dương Tam đi ra từ sau lưng Từ Xuân Thâm, chậm rãi bước tới chỗ con gấu sau đó nắm lấy tay trái của nó như đang ước lượng gì đó, một lúc sau cô mới nói: "Ừm, bàn tay này cũng thơm ngon lắm".
Con gấu tức mà không dám nói, cả người run rẩy mắt thường cũng có thể trông thấy, gào lên một tiếng. Chỉ là so với tiếng gầm giận dữ như ban nãy thì tiếng này lại rõ ràng tràn ngập tủi thân.
Dương Tam kinh ngạc nhìn cái đầu to lớn của nó, "Ô, mày nghe hiểu được à?"
Đảo Huyền Nguyệt là một hòn đảo biệt lập hiếm người sinh sống, có lẽ đây là lần đầu tiên con gấu này gặp được con người vậy mà nó có thể hiểu được, chẳng lẽ đã có được trí thông minh rồi?
Nếu không có trí thông minh mà nói thì ăn cũng được. Đằng này nó có được thì cho thấy nó có tiềm năng của Yêu tu, cô ăn nó thì không tốt lắm.
Dương Tam quyết định thử nghiệm lại lần nữa, "Mày có muốn bị tao ăn thịt không hử?", tuy rằng cô có thể sử dụng bùa hiểu được động vật nhưng đang ghi hình chương trình, cô vẫn muốn khiêm tốn một chút.
Con gấu lắc đầu như trống bỏi, nước mắt sắp trào ra – ác ma, đây nhất định là ác ma mà!
Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhốn nháo. Anh Ba đang nói chuyện với con gấu phải không?
Nhìn thấy con gấu vừa nãy hận không thể ăn thịt bọn họ lúc này lại có bộ dạng cúi đầu ngoan ngoãn, khiến người ta không thể tin vào mắt mình.
Dương Tam nhìn thịt thỏ và thịt nai con gấu vừa mang về, vỗ vỗ bàn tay, "Tôi thấy chúng ta nuôi Tiểu Hắc cũng được đấy, nó là gấu của vùng này nên vừa đúng lúc có thể hỏi nó mấy chỗ trên ảnh chụp kia".
Tất nhiên lý do thực sự là con gấu này đã có trí thông minh cô không thể xuống tay được, mặt khác cô cũng muốn tìm hiểu lý do vì sao con gấu này cũng chỉ tầm năm, sáu tuổi, căn cốt cũng không phải là tốt lắm, có thể có được tạo hóa như vậy chắc chắn do ngoại vật. Có khi nào là do luồng linh khí nồng đậm mà cô cảm nhận được ngay từ đầu không?
Những người khác cảm thấy họ đang tích tụ rất nhiều phàn nàn nhưng không biết phải nói từ đâu.
Tiểu Trương không nhịn được mà nói: "Nhưng mà giữ nó lại rất nguy hiểm đó".
Dù cho bây giờ nhìn nó có vẻ ngoan ngoãn nhưng cái bộ dạng hung dữ lúc nãy đã để lại cho họ ấn tượng quá sâu, cứ nghĩ đến việc ở cùng một con gấu như thế này Tiểu Trương đã cảm thấy chân mình mềm nhũn rồi.
Dương Tam nói một cách tự tin: "Nó không dám đâu. Đúng không hả Tiểu Hắc?"
Tiểu Hắc hơi do dự một chút rồi nằm xuống ngửa bụng mình lên, sau đó kêu một tiếng 'meo meo'. Âm thanh cực kỳ mẫu mực, chỉ nghe âm thanh mà không nhìn con gấu thì tưởng như là mèo kêu vậy.
Móa nó!!! – đây là biểu hiện của sự nghi ngờ cuộc đời này!
Tỉnh Vi Ninh trực tiếp than thở, "Đây còn là một con gấu thông thạo ngoại ngữ nữa?"
Dương Tam hào hứng hỏi con gấu, "Mày còn có thể làm gì nữa?"
Con gấu đứng dậy, giậm chân xuống đất, ngẩng cao cái cổ ngắn cũn hầu như không tồn tại của mình rồi tru lên một tiếng.
Mọi người ngẩn ra: đây là tiếng sói tru.
Con gấu lại tiếp tục ò ó o.
Ô là gà gáy kìa.
Mọi người đều đã lộ ra một vẻ thanh thản của Phật hệ (1), kể cả bây giờ con gấu có nói tiếng người thì bọn họ cũng không thấy lạ đâu.
(1) Được gọi là "thanh niên Phật hệ", những người trẻ này theo đuổi lối sống bàng quan, thờ ơ với sự đời dù không phải là người tu hành.
Con gấu bắt chước xong lại ngoan ngoãn dựa vào chân Dương Tam.
Dương Tam giơ bốn ngón tay lên, "Tiếng gấu, tiếng mèo, tiếng sói, tiếng gà, ồ, Tiểu Hắc của chúng ta rất bác học đấy, thế mà lại biết những bốn ngôn ngữ cơ".
Cô nhìn Tỉnh Vi Ninh rồi hỏi: "Cô biết bao nhiêu loại?"
Tỉnh Vi Ninh ho khan một tiếng, "Tiếng phổ thông, tiếng địa phương và tiếng Anh".
Ba với bốn, cô ấy đã thua! Cô ấy đã thua một con gấu!
Dương Tam dùng ánh mắt sáng ngời truyền đạt hàm ý "Ngay cả gấu cô cũng không bằng" khiến Tỉnh Vi Ninh cực kỳ buồn bực.
Từ Xuân Thâm nói thản nhiên, "Tôi biết bảy loại".
Cho dù bình tĩnh như Từ đại thần cũng không muốn mang cái tiếng thua cả một con gấu.
Dương Tam vỗ về con gấu, đặt xấp ảnh trước mặt nó, "Nào, nói cho tao biết mày nhớ rõ cái nào?"
Con gấu im lặng nhìn, cuối cùng tìm ra được năm trong ba mươi bức ảnh, tuy không được nhiều như Dương Tam nghĩ nhưng cũng rất hài lòng.
Cô cười với con gấu, "Đi nào, đưa ta tới đó nào!".
Tỉnh Vi Ninh hỏi, "Cô muốn chúng tôi đi cùng không?"
Cái này cô cũng chỉ hỏi thế thôi, nhìn cái bộ dạng cung kính của con gấu kia với anh Ba thì cô đã biết chuyến đi rất suôn sẻ rồi.
Dương Tam lắc đầu, hất cằm về phía mấy con mồi trên mặt đất mà con gấu mang về, "Gần trưa rồi, cô với Từ Xuân Thâm nấu cơm trước đi, một mình tôi đi lấy bản đồ kho báu là được rồi".
Một người quay phim không nhịn được hỏi đồng nghiệp: "Cái này có tính là ăn gian không?". Anh quay nhiều chương trình như thế mà chưa từng thấy đội nào lại thoải mái như vậy.
Tiểu Trương tức giận nhìn anh ta, "Con gấu này do người ta dùng bản lĩnh thuần phục được, tất nhiên không coi là ăn gian được! Đạo diễn cũng không nói không được cho động vật giúp đỡ".
Dương Tam nghe thấy họ nói, gật gù, chỉ vào Tiểu Hắc rồi giới thiệu trước ống kính một cách nghiêm túc, "Đây là thành viên ngoài biên chế của đội Xanh chúng tôi, tên là Tiểu Hắc, nó biết được bốn thứ tiếng, mong hãy tôn trọng".
Tiểu Hắc cực kỳ phối hợp kêu 'meo meo'.
Mọi người: "..."
Không nhìn nổi cái sự nịnh nọt này, con gấu này thành tinh rồi à?
...
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hắc, Dương Tam nhanh chóng tìm được năm địa chỉ trùng với trên ảnh và lấy được năm chiếc hộp. Cân nhắc đến việc mình là người có đàn em, Dương Tam trực tiếp bảo Tiểu Hắc cõng cô về.
Tiểu Hắc cần cù chịu khó đến nỗi những người quay phim đi theo phải rớt nước mắt thương cảm, nhìn vẻ mặt Dương Tam thật giống Hoàng Thế Nhân, thậm chí còn muốn ngâm nga một đoạn "Bắp cải nhỏ, vàng ươm dưới đất..." (2).
(2) Hoàng Thế Nhân: tên nhân vật địa chủ độc ác trong vở Bạch Mao Nữ. Hai câu hát trên trong bài "Củ cải nhỏ", dân ca Hà Bắc, là cảm hứng cho bài hát chủ đề của vở kịch Bạch Mao Nữ.
Sau khi bọn họ một người một gấu trở về cơm đã nấu xong. Bữa trưa là thỏ nướng và thịt nai nướng, thịt sau khi nướng chín vàng giòn thì rải một ít muối lên trên, muối ngấm vào sẽ khiến thịt ngon hơn.
Dương Tam hỏi: "Có thể cho Tiểu Hắc một chút cơm trưa được không?"
Tỉnh Vi Ninh tỏ vẻ mình không có ý kiến gì: thịt nai và thịt thỏ này vốn là do Tiểu Hắc kiếm được, bọn họ có thể được ăn là nhờ có Tiểu Hắc.
Từ Xuân Thâm nói: "Cái này ba người chúng ta cũng không ăn hết được, nó cũng được coi là thành viên ngoài biên chế của chúng ta, nên đưa cho nó".
Lời nói của anh coi như đã xác định thân phận của Tiểu Hắc.
Nhân viên công tác ở một bên thèm thuồng vì mùi thịt nướng: Chúng tôi cũng muốn ăn!
...
Ăn uống xong, Dương Tam cùng mọi người mở năm chiếc hộp ra, ngoài các mảnh bản đồ còn có năm loại đồ vật: một chai nước có ga, một thanh sô cô la Dove, một chiếc ô, một chiếc cốc và một hộp mì ăn liền.
Tìm được những thứ này đều nhờ công lao của Dương Tam, Từ Xuân Thâm và Tỉnh Vi Ninh đều bày tỏ những thứ này cho cô ấy hết. Hai ngươi coi như cũng hiểu được thuộc tính tham ăn của cô nàng.
Từ Xuân Thâm định ra ngoài tìm những mảnh bản đồ kho báu khác.
Dương Tam ngăn anh lại, nhìn lên trời một lát nói giọng chắc chắn, "Sắp mưa rồi, đợi tạnh rồi tìm sau".
Từ Xuân Thâm ở lại trong hang, cảm thấy may mắn vì bọn họ đã tìm được một cái hang để trú mưa.
Nửa tiếng sau, một trận mưa như trút nước quét qua một cách dữ dội.
...
Dưới một gốc cây to, Phương Đồng Nguyệt, Chu Kiến và Điền Vũ Kha buồn bã nhìn cơn mưa nặng hạt. Lá cây dù có tươi tốt đến đâu cũng không cản hết mưa được, những hạt mưa các kẽ lá nhỏ giọt xuống người bọn họ.
Cả ba người đều ướt sũng, ngay cả chăn cầm trên tay cũng bị ướt gần hết.
Chu Kiến và Điền Vũ Kha đều có chung một suy nghĩ: biết thế này họ đã tìm một chỗ để tránh mưa rồi.
Mặt Phương Đồng Nguyệt xanh mét, cảm thấy tham gia chương trình này là sai lầm lớn nhất của bản thân, việc gì cũng hỏng, ngay cả ông trời cũng đối đầu với cô ta.
Cô ta còn cảm thấy rằng bây giờ Chu Kiến và Điền Vũ Kha nhất định đang trách cô ta không nghe lời họ.