Dương Tam không ngạc nhiên lắm khi Bắc Bất Nhạc nói giúp mình. Điều khiến cô quan tâm là sự xuất hiện của sư phụ.
Cô cứ thế nhấp vào ID 'Trấn Nguyên Tử', có lẽ do sư phụ không quá quen với một số chức năng của trang web, cũng không ẩn bài đăng, vì vậy Dương Tam có thể thấy được câu trả lời của ông ấy.
[Đồ đệ chạy nhông nhông bên ngoài suốt ngày, lòng dạ buồn rầu, không có ai giúp ta làm ruộng, làm sao hướng dẫn được đây?]
[Thương hiệu điện thoại di động nào chụp ảnh đẹp hơn?]
[Một thời gian trước tôi vô tình làm hỏng máy tính của anh em kết nghĩa, tặng cái gì để xin lỗi thì được đây?]
[Tôi tình cờ nhìn thấy một người bạn thân, có nên nhận cậu ấy không?]
Dương Tam trở nên tò mò, bấm xem lần lượt từng bài một, suýt nữa làm cô cười ngất. Ở bài đầu tiên Trấn Nguyên Tử đau đầu vì đệ tử không ai làm ruộng cùng ông, kết quả các câu trả lời ở phía dưới đều bảo việc làm nông quá mệt, tốt nhất là sử dụng máy móc, lại còn khuyên Trấn Nguyên Tử là dưa xanh hái không ngọt, cứ tùy đệ tử đi.
Đến bài thứ hai, Trấn Nguyên Tử vẫn luôn canh cánh trong lòng buồn rầu về việc điện thoại bây giờ không chụp ra được một tí nào chòm râu của ông ấy.
Dương Tam có cảm giác trong lúc vô tình đã phát hiện ra bí mật của sư phụ, lặng lẽ chú ý tới ID của sư phụ.
Cô tắt bài đăng, không nhịn được mà buồn phiền: ngay cả sư phụ cũng đã học được cách lên mạng của nhân gian, cô không tin là ông không có số điện thoại của cô, tại sao tới giờ cũng không liên lạc với cô chứ?
Mặc kệ nguyên nhân là gì, chờ gặp rồi cô sẽ kêu gào khổ sở, rồi thừa dịp sư phụ mềm lòng, bắt chẹt ông một quả nhân sâm và một vị trí ở Hội Bàn Đào. Nhân sâm và Bàn đào đều là những loại quả ngon nhất mà Dương Tam được ăn, không phân cao thấp.
Có lẽ do phát hiện tung tích của sư phụ khiến Dương Tam hơi chột dạ, ngoan ngoan tu luyện hai ngày.
Sau đó cô nhận được điện thoại của Bắc Bất Nhạc hỏi xem cô có muốn tham gia pháp hội năm nay hay không.
Bắc Bất Nhạc nói: "Pháp hội lần này chủ yếu vì 'Linh Bảo Kinh'. Dương Tam, chắc cô cũng biết Linh Bảo Kinh được lưu truyền đến ngày nay đều không phải là Linh Bảo Kinh thực sự, phần lớn đều do Cát Sào Phủ làm ra. Lão Triệu tỏ ý cuốn Linh Bảo Kinh này đã qua thẩm định, có lịch sử bốn ngàn năm, rất có thể là bút tích thật. Chỉ là do ông ấy cũng không nắm chắc nên trên pháp hội mới định lấy ra một phần cho mọi người cùng thảo luận".
Theo truyền thuyết Linh Bảo Kinh là do Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền thụ cho các thần tiên khác, bởi vậy còn sinh ra phái Linh Bảo, thờ Tam Thanh là thần tối cao, theo đuổi "Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân" là chủ yếu.
Dương Tam nhớ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn, theo bản năng sờ mũi. Trong Tam Thanh, cô có quan hệ tốt nhất với Giáo chủ Thông Thiên- tiếc là sau Phong Thần hắn đã bị giam trong phòng tối. Tiếp theo là Đạo Đức Thiên Tôn, về phần Nguên Thủy Thiên Tôn, khí thế mạnh mẽ, mỗi lần Dương Tam nhìn thấy ông ấy đều tự thấy sợ hãi. Cô dám nhổ chòm râu quý giá nhất của sư phụ cũng không dám hỗn hào trước mặt vị thiên tôn này.
Cô nhanh nhẹn, thẳng thắn từ chối luôn, "Không đi!"
Linh Bảo Kinh là thật hay giả liên quan quái gì đến cô đâu. Hơn nữa cô mà muốn biết còn không dễ hay sao? Cứ viết lại một bản, tới lúc nhìn thấy mấy người bạn là học trò của Tam Thanh thì hỏi thăm.
Bắc Bất Nhạc không ngờ Dương Tam từ chối nhanh vậy, ông cũng không cưỡng cầu, "Vậy cũng được".
...
Dương Tam kết thúc cuộc điện thoại, cũng không để ý tới việc này nữa. Cô nhìn cơ thể của Hứa Giai Hâm đã rõ hơn lúc mới gặp, nói:"Cô muốn về thăm nhà không?" Có lẽ là do nhớ sư phụ, hiếm khi Dương Tam lại ân cần.
Hứa Giai Hâm sững sờ: "Tôi có thể về nhà không?" Tuy rằng trước kia sư phụ có nói tới nhưng cô cũng chỉ nghĩ là nói vậy thôi, dù sao âm dương khác biệt. Mấy tháng nay cô tu luyện vô cùng khổ cực, càng cố gắng hơn so với Tiểu Hắc và Tiểu Kim. Hơn nữa căn cốt của Hứa Giai Hâm rất thích hợp tu quỷ, tu hành có thể nói là tiến bộ rất nhanh. Bây giờ đã có thể lấy được những vật nhẹ, còn có thể hiện hình trước mặt người khác.
Trừ lúc mới về cô có báo mộng cho em gái để cô ấy tạ lễ dưới weibo của Tiểu Kim, sau đó cũng chưa trở về.
Dương Tam khoát tay, "Vậy thì về mấy ngày đi". Cô dừng lại một chút, nghĩ thầm. Là đệ tử của cô, khó khăn lắm mới về nhà một lần, kiểu gì cũng phải áo gấm về nhà chứ. Học trò con người lúc đi làm còn có tiền lương mà.
Dương Tam lấy ra mấy lá bùa chữa bệnh, trịnh trọng nói: "Đây là tiền lương. Trong hoàn cảnh thường, bệnh bình thường thì có thể chữa được, nhưng không chữa được bệnh nan y".
Hứa Giai Hâm nhận lấy bùa, vui vẻ nói: 'Cảm ơn sư phụ ạ".
Có điều dùng bùa làm tiền lương, đúng là tính cách của sư phụ.
Sau khi nói chuyện với Dương Tam, Hứa Giai Hâm nhanh chóng về nhà. Trên đường về trong đầu cô đã luyện tập rất nhiều lần.
Có điều khi đứng trước cửa nhà cô lại có chút lo lắng, do dự. Sau khi làm quỷ thính giác của cô đã nhạy hơn rất nhiều, cô có thể nghe được những động tĩnh trong nhà.
"Mẹ, sao mẹ nấu nhiều cơm vậy?" Đây là giọng của em gái Hứa Giai Nhạc.
"Quen mất rồi. Nhạc Nhạc, con nói trước đó nằm mơ thấy chị gái con là thật hay giả? Vậy sao nó không vào trong mơ thăm mẹ? Nó còn trách mẹ không cho nó thi nghệ thuật phải không?"
"Mẹ, chắc do chị không kịp thôi. Mẹ đừng nghĩ nhiều. Chắc chắn chị đã được đầu thai rồi".
Hứa Giai Hâm mím môi, bước qua cửa, thấy được mẹ và em gái mình. Trên bàn rất nhiều đồ ăn, đều là những món mà cô thích.
Hứa Giai Hâm kêu lên: "Mẹ".
Sau đó hiện ra trước mặt mọi người.
Mẹ Hứa: "Con vừa gọi mẹ à Nhạc Nhạc?"
Hứa Giai Nhạc vẫn còn đang buồn bã, thất thần: "Không ạ".
"Mẹ" Hứa Giai Hâm lại kêu tiếng nữa.
Mẹ Hứa vô thức quay đầu lại, ngẩn người.
...
Nửa tiếng sau, mẹ Hứa khóe mắt hơi đỏ, nhìn đứa con gái quý báu của mình, "Ăn nhiều chút đi con, đây là món Địa Tam Tiên mà con thích ăn nhất này".
Vẻ mặt cha Hứa cũng rất kích động.
Nỗi đau mất con đã được xoa dịu rất nhiều sau khi nhìn thấy con gái, mẹ Hứa không ngờ được rằng lại còn có thể gặp lại Hâm Hâm, cho dù không phải người sống, bà cũng thỏa mãn. Hơn nữa con gái còn nói sau này có thể về thường xuyên.
Hứa Giai Nhạc nửa đùa nửa thật nói: "Mẹ, sau khi chị về mẹ còn không thèm để ý đến con".
Mẹ Hứa mắng cô một câu nhưng vẫn gắp cho cô món sườn sốt tương mà cô thích.
Cha Hứa nói: Nếu Hâm Hâm đã có sư phụ, lại nhờ có sư phụ cứu con bé ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút quà cảm ơn cũng như là quà bái sư chứ nhỉ?"
Hứa Giai Hâm nghĩ tới Dương Tam, nói: "Sủi cảo mẹ làm rất ngon, đến lúc đó con sẽ mang về là được". Trải nghiệ𝑚 đọc tru𝙮ện số 1 tại ⩶ T 𝗥 U 𝗠 T 𝗥 U 𝒀 Ệ 𝑁﹒Vn ⩶
Tặng cô ấy đồ quý giá gì đó còn chẳng bằng tặng cô đồ ăn ngon. Cô lấy ra lá bùa rồi nói: "Đây là bùa chữa bệnh do sư phụ tự tay viết, rất có hiệu quả ạ".
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Hứa Giai Hâm, cha mẹ Hứa chắc chắn không tin vào cái gọi là bùa chữa bệnh gì đó. Bây giờ Hứa Giai Hâm nói phải thì là phải.
Mẹ Hứa cười nói: 'Bà ngoại con quanh năm đau xương khớp, ngày mai mẹ đem tặng bà". Sau đó hỏi Hứa Giai Hâm sư phụ cô thích ăn sủi cảo vị gì để bà làm mấy loại.
Nhà họ Hứa bị đau buồn bao phủ suốt thời gian qua, cuối cùng cũng lại có tiếng cười đùa.
...
Lần này Hứa Giai Hâm định ở nhà hai ngày, ngày hôm sau cô đi cùng mẹ đến thăm bà ngoại. Khi cô còn nhỏ bà ngoại cũng rất chiều chuộng cô, khiến cô rất quan tâm. Có điều ở nhà bà ngoại cô không định hiện thân. bà ngoại tuổi đã cao, nhỡ đâu một ngày nào đó nói lộ ra thì không hay.
Hứa Giai Hâm không muốn vì vậy mà mang tới phiền toái cho sư phụ.
Mẹ Hứa đưa hai cô con gái về thăm mẹ mình là bà Lý. Bà Lý đã lớn tuổi, mắt lại kém. Bà nghe con gái nói chuyện nằm mơ thấy cháu gái, mắt bà cũng đỏ lên: "Con bé ở dưới đó ổn là được rồi, lúc rảnh mẹ cũng đốt ít tiền vàng cho nó, cũng để nó có cái đút cho tiểu quỷ để đỡ khổ sở. Không biết ở Địa phủ đó có mua được quần áo mới không nữa?"
Hứa Giai Hâm ở bên cạnh vừa dở khóc dở cười lại vừa cảm động.
Hứa Giai Nhạc ở cạnh nói: "Có thể mua quần áo mới ạ, trong mơ chị con còn nói có thể mua cả đồ trang điểm mới nữa ạ". Cô vừa nói vừa nhấy mắt với Hứa Giai Hâm.
"Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi".
Mẹ Hứa lấy ra lá bùa đeo cho bà Lý, nói với bà đeo cái này tốt cho cơ thể, bảo bà đừng tùy tiện tháo xuống.
Bà Lý khoát tay, "Mấy đứa giữ mà dùng, đưa cho Nhạc Nhạc đeo".
"Chúng con đều có cả rồi ạ". Hứa Giai Nhạc ở bên cạnh nói.
Bà Lý hỏi, "cái bùa này có chữa được bệnh tâm thần không?"
Mẹ Hứa thắc mắc nói: "Mẹ à, họ hàng nhà mình có ai bị bệnh ạ?"
Bà Lý thở dài, nói: "Con có nhớ đứa bé A Nguyệt kia không? Con bé thật sự là một đứa bé đáng thương mà".
Hứa Giai Hâm nghe vậy cũng nhớ ra. A Nguyệt là một chị gái ở hàng xóm, hơn cô hai tuổi. Lúc sinh cô mẹ cô qua đời vì khó sinh, năm cô sáu tuổi, cha bị chôn vùi trong quặng mỏ, tuy rằng được một ít tiền đền bù, bởi lúc đấy A Nguyệt còn quá nhỏ nên số tiền kia được nhà chú cô ấy cầm.
Mẹ Hứa nói: "Mấy tháng trước con thấy A Nguyệt vẫn còn tốt mà".
Bà Lý nói: "Nghe nhà hàng xóm nói, A Nguyệt va chạm cái gì không sạch sẽ nên bị điên rồi".
Bà Lý đã lớn tuổi, lại mềm lòng, lúc này đây mới bảo con gái đưa bùa cho A Nguyệt - con bé là bà nhìn nó lớn lên, cuộc sống sau này còn dài, nếu như không bình phục được thì đời này vậy là xong rồi.
Mợ của Hứa Giai Hâm rửa một đĩa nho rồi bưng đến, "Em nghe nói con bé đi học về muộn, đi qua nghĩa trang, thế là bị ma dọa, sau đó điên điên khùng khùng. Em nghe nói sắp tới nhà chú con bé sẽ đưa nó đến bệnh viện tâm thần".
Hứa Giai Hâm nhíu mày, ấn tượng của cô với A Nguyệt rất tốt, tuy rằng cô ăn nhờ ở đậu nhưng cũng là một cô gái lạc quan, yêu đời. Cứ đi xem trước xem sao, nói không chừng cô cũng có thể giúp đỡ một chút.
Mẹ Hứa tức giận nói: "Con đi qua xem sao". Sau đó lại hỏi: "Nếu là bị va chạm sao không mời thầy đến xem ạ?"
Giống một người chị họ của bà, trước đây cũng va chạm phải cái gì đó không sạch sẽ, sau đó phải mời thầy đến mới đuổi đi được.
Bà Lý lắc đầu: "Nghe nói vật kia rất lợi hại, ngay cả hòa thượng cũng bó tay".
Vừa nói chuyện, bà Lý vừa được con gái và con dâu đỡ tới nhà họ Tôn hàng xóm.
Cửa nhà họ Tôn dán mấy cái bùa trấn quỷ khiến Hứa Giai Hâm không được thoải mái, có điều bùa này ngăn được quỷ bình thường chứ không ngăn được cô.
Không bao lâu, thím của Tôn Nguyệt nghe tiếng đập cửa đi ra mở, vẻ mặt không vui lắm, "Sao mấy người lại đến nữa vậy?"
Hiển nhiên không phải lần đầu bà Lý đến thăm Tôn Nguyệt.
Bà Lý nói: "Ta đến thăm A Nguyệt, con bé còn ngủ à?"
Hứa Giai Hâm nhìn vào phòng khách nhà họ Tôn, trong góc có một bóng người ẩn hiện. Cô hơi nhăn mày, trong phòng khách nhà họ Tôn thế mà lại bao vây một con quỷ? Đây là con va chạm với A Nguyệt sao?