Một cơn gió thổi qua hai người, cảm giác mát lạnh khiến cho Vạn Vân Phỉ phải rùng mình.
Vạn Vân Phỉ run rẩy, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Dương Tam, theo bản năng nhích lại gần cô hơn.
Dương Tam quay sang hỏi cô ấy: "Cô muốn ở ngoài này hay theo tôi vào?"
Dương Tam đã cân nhắc, nếu cô muốn kiếm được càng nhiều tiền, ăn càng nhiều đồ ngon, thì phải thể hiện ra được cái tiếng tăm trừ ma diệt quỷ. Hôm qua cô xuất hiện trước mặt Vạn Vân Phỉ một cách quang minh chính đại chính là vì muốn cô ấy thành trợ thủ của mình. Rượu ngon mấy cũng sợ ngõ sâu mà (1).
(1) Tửu hương dã phạ hạng tử thâm: rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ thâm sâu, ý nói dù có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng cần phải tuyên truyền, phải giới thiệu.
Vạn Vân Phỉ lúc trước đã dám đến nhà ma để livestream cũng cho thấy là người to gan, cô cắn răng nói: "Tôi đi với cô!".
Hiếm khi được chứng kiến người ta siêu độ ác ma, nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ về sau sẽ tiếc đứt ruột.
Dương Tam ừ một tiếng, sau đó thong thả đi vào trong ngôi nhà đầy âm u.
Sau khi hai người bước vào, cánh cửa vốn đang mở rộng đột nhiên đóng sầm lại, ánh mặt trời dường như cũng bị ngăn cách đằng sau cánh cổng nặng nề kia. Trong phòng tối đen như mực, kết hợp với từng cơn gió lạnh lẽo, nếu mang theo máy quay thì chắc có thể quay được phim ma luôn đấy.
Vạn Vân Phỉ run rẩy lấy điện thoại ra ghi hình. Ở một mức độ nào đó mà nói cô ấy cũng là người lợi hại. Ánh sáng từ di động của Vạn Vân Phỉ cũng là ánh sáng duy nhất trong căn nhà này.
Năm bóng đen đã có thể nhìn thấy hình dạng con người vèo một cái xông đến Dương Tam, nhưng khi cách Dương Tam mấy bước thì như chạm phải cái gì đó khiến chúng hét lên thảm thiết.
Dương Tam bĩu môi, mấy con này có thể còn sống được đến bây giờ đúng là do may mắn, cô dám nghênh ngang tiến vào tất nhiên là có cái để dựa vào rồi. Nếu mấy con ma bé tí này mà cô còn không bắt được, chẳng thà chết quách đi cho xong.
Cô búng tay một cái, trên ngón tay xuất hiện một ngọn lửa.
Không giống những ngọn lửa màu vàng mà Vạn Vân Phỉ vẫn thấy, ngọn lửa này có một màu đỏ thuần, nhìn vào cảm giác hai mắt bị thiêu đốt, cô không chịu được mà nhắm mắt lại.
Cô ấy đã như vậy nữa là đừng nói mấy con ác ma kia. Đối với bọn chúng mà nói, chỉ một nhúm lửa như kia còn đáng sợ hơn mặt trời ban trưa, giống như gặp phải kẻ thù truyền kiếp, toàn thân đau đớn làm bọn chúng muốn cầu xin tha thứ cũng không có cơ hội.
Dương Tam vẻ mặt trang nghiêm, rất có dáng vẻ của một đệ tử chính đạo: "Bọn mày may mắn không bị quỷ sai mang đi, đã thế còn không biết đường mà tích đức, ngược lại còn dùng con người làm thức ăn, phạm vào mạng người, hôm nay Dương Tam ta đây sẽ thay trời hành đạo!".
"Chúng mày có ý kiến gì không?"
Dương Tam từ trên nhìn xuống mấy con ma, chờ một lát vẫn không thấy đáp lại, gật đầu hài lòng: "Xem ra chúng mày đều biết bản thân tội không thể tha, nếu không có ý kiến, tao sẽ siêu độ cho bọn mày".
Mấy con ma kia: Mày có giỏi thì bỏ cái ngọn lửa đó đi xem nào, cho bọn này chút sức lực mới nói được chứ!
Dương Tam mặc kệ, nhấc tay một cái thu mấy con ma vào trong tay áo, giữ lại để ăn dần. Pháp thuật mà nàng học giỏi nhất chính là Tay Áo Càn Khôn này.
Sau khi mấy con ma bị bắt, hơi thở âm u lạnh lẽo trong căn nhà bị cuốn sạch, cánh cổng vốn đang đóng chặt cũng được mở ra.
Vạn Vân Phỉ còn chưa kịp khôi phục lý trí: "Chỉ như thế này thôi à?"
Cô ấy còn tưởng đâu phải niệm chú siêu độ, quăng tiếp mấy lá bùa, bày ra thế trận lớn cơ đấy.
Dương Tam nói: "Lười lắm, mà cũng chẳng muốn phí sức vào mấy cái đó".
Chủ yếu là tại ba con ma hôm qua bị sét đánh, ăn không ngon như cô tưởng tượng, nên Dương Tam tính đổi cách khác, chiên ngập dầu có vẻ ngon hơn.
Vạn Vân Phỉ à một tiếng, lập tức tìm lý do cho Dương Tam, "Đúng vậy, cao nhân như cô hoàn toàn không cần dùng đến bùa chú".
Vừa nãy trên tay Dương Tam không có một tí khói lửa nào, có lẽ đây thật sự là thế ngoại cao nhân rồi (2).!
(2) Thế ngoại cao nhân (世外高人): mô tả một người rất mạnh mẽ, phi thường, thường được người khác ngưỡng mộ, sợ hãi, một người không thuộc về thế giới này.
Dương Tam liếc nhìn nắng sớm ở bên ngoài, "Chúng ta về thôi". Cô còn cần tiêu hóa gấp mấy con ma này nữa.
"Được, tôi mời cô ăn sáng, tôi biết gần đây có một nhà bán canh cay (3) cực kỳ ngon".
(3) Nguyên văn: Hồ lạt thang (胡辣汤): là bữa sáng truyền thống ở Hồ Nam, là món ăn truyền thống thường gặp trong bữa sáng của người dân tộc Hán, được chế biến từ nước canh xương hầm ninh với nhiều loại dược thảo trong thiên nhiên (dựa theo tỷ lệ) cộng với ớt và hạt tiêu mà thành.
Dương Tam vẫn thích những món ăn ngon của nhân gian, tuy rằng ăn chẳng no được nhưng nhấm nháp mĩ vị thôi thì cũng tạm.
...
Món canh cay mà Vạn Vân Phỉ đưa Dương Tam đi ăn đấy rất hợp khẩu vị, nước sánh và đậm đà, thơm cay, cực kỳ ngon miệng. Dương Tam húp một suất vẫn cảm thấy chưa đã thèm, yêu cầu ông chủ lấy thêm vài suất nữa. Nửa giờ sau cái bàn trước mặt cô đã chồng sáu cái bát to.
Sáu bát canh cay lót dạ vẫn chưa làm cho Dương Tam thỏa mãn.
Vạn Vân Phỉ vẻ mặt quắn quéo (4) nhìn cái bàn đầy bát, canh cay của nhà này có tiếng là đầy đặn, một bát đã đủ no, dù là đàn ông trưởng thành, chỉ hai đến ba bát là no căng, Dương Tam thì hay rồi, gọi phát sáu bát!
(4) 囧 ý nghĩa là phiền muộn, xấu hổ, buồn bã, bất lực, bối rối, không nói nên lời...
Cô ấy không no sao?
Cô vô thức nhìn vào cái bụng bằng phẳng của Dương Tam, không khỏi dâng lên cảm giác kính nể.
Dương Tam hiểu nhầm ý cô, nói: "Phần của tôi sẽ tự trả".
Vạn Vân Phỉ lắc đầu, "Không sao, để tôi mời cô, canh cay tôi vẫn mời được mà". Sáu bát canh cay cũng chỉ có mấy chục đồng, hôm qua Dương Tam còn cứu mạng cô đấy.
Vạn Vân Phỉ sợ Dương Tam khách sáo với mình nên vội vàng trả tiền trước. Sau khi tính tiền, cô không nhịn được hỏi: "Bình thường cô vẫn ăn nhiều như thế à?"
Dương Tam chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "Không có".
Mới có sáu bát canh cay, còn chả bõ dính răng, chỉ nếm thử thế đã.
Vạn Vân Phỉ nhớ tới Dương Tam vừa phát huy hơn bình thường, gật gù rồi tiễn Dương Tam về.
Khi trở về chỗ trọ, Dương Tam lôi mỡ Phu Chư (5) được phơi khô từ trong vòng tay không gian ra, đem năm con ma ném vào chảo mỡ, dùng Thái Dương Chân Hỏa đun nóng mỡ, lúc sau một mùi thơm khó tả lan ra khắp căn phòng.
(5) "Trung Kinh thứ ba" ở đầu Bội Sơn 萯山, là hòn núi Ngao
Ngạn 敖岸, mặt nồm có nhiều loại ngọc dư phù, mặc bấc nhiều cây
chử, vàng ròng, thần Huân Trì 熏池 cư trú. Nơi đó thường cho ra
ngọc đẹp. Hướng bắc trông ra Hà Lâm 河林, dạng nó như cỏ thiến,
như cây cử. Có loài thú, dạng nó như hươu trắng mà bốn sừng, tên
là phu chư 夫諸, thấy thì xóm làng có nước to.
Tiểu Kim đang tu luyện cũng phải hít hà, không thể ngừng đắm mình trong mùi thơm này.
Trên người Dương Tam có một ngọn Thái Dương Chân Hỏa, bình thường chỉ có mười Đại Kim Ô mới có. Nhưng từ khi cô có trí nhớ thì nó đã ở trên người, như lời sư phụ nói thì đây là lễ vật mà một người bạn cũ của gia đình tặng cho cô.
Dương Tam chống cằm, đợi chiên chín năm con ma, dùng đũa gắp lên cho vào miệng, vị ngon giòn bùng nổ trên đầu lưỡi, vị cay nhàn nhạt lại càng khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Đúng là đồ ăn ngon!!!
Mỡ Phu Chư đúng là thích hợp dùng để chiên.
Cô ăn nhoáng cái đã giải quyết xong năm con ác ma này.
Dương Tam lấy sách nấu ăn ra, ghi lại:
Ác ma: có thể dùng mỡ Phu Chư để chiên, kết hợp với Thái Dương Chân Hỏa (dùng sét đánh sẽ làm nguyên liệu có cảm giác bị khô, đề nghị không nên lãng phí của trời).
Sau khi ghi chép xong, cô cất sách đi rồi đứng dậy.
Điều duy nhất làm cô buồn bực là mỡ Phu Chư càng dùng càng ít, không như Thái Dương Chân Hỏa dùng được nhiều lần. Số lượng Phu Chư rất ít, cả ba ngàn năm qua cô mới gặp được một con, thịt cô đã ăn hết, mỡ thì giữ lại để dùng.
Nếu có thể gặp được một con nữa thì tốt quá.
Cô đang nghĩ vậy đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Tam chậm rãi ra mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông đeo kính, mặt mũi bình thường nhưng Dương Tam lại ngửi được mùi tà khí nhàn nhạt trên người anh ta.
Người đàn ông nở một nụ cười hiền lành, nói: "Cô vừa ăn cái gì thế? Mua ở đâu vậy? Thơm quá, tôi ở trên ban công mà thèm đến đói bụng".
Mua được mới là lạ đấy!
Dương Tam thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết, là đặc sản bạn tôi cho".
Người đàn ông dường như không có ý định từ bỏ, tiếp tục thuyết phục cô: "Có thể cho tôi thông tin liên lạc của bạn cô được không? Tôi xem liệu anh ấy có thể mua giúp tôi không?" Hắn lấy ra danh thiếp, ngữ khí có vẻ hơi tự đắc, "Cô yên tâm, tôi không phải là kẻ lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi, tôi là người đại diện".
Ánh mắt hắn nhìn Dương Tam có chút dò xét, giống như đang định giá một món hàng.
Dương Tam lặng lẽ ghi lại cho hắn một khoản --- những kẻ dám dùng ánh mắt này nhìn cô đều đã ở trong bụng cô rồi.
Cô nhìn trên danh thiếp ghi tên Hà Hằng, người đại diện của Tề San, cái tên Tề San này nghe quen quen.
Hà Hằng nói: "Ngoại hình của cô rất thích hợp để bước vào làng giải trí. Nếu cô có hứng thú có thể đến công ty chúng tôi để phỏng vấn".
Dương Tam cất danh thiếp đi, nói: "Để xem thế nào đã".
Hà Hằng cũng không ép buộc, thấy không hỏi được gì từ Dương Tam thì bỏ đi trước.
Dương Tam hơi nheo mất nhìn theo bóng lưng hắn, bắn lên người Hà Hằng một tia linh khí.
Ma chiên mỡ này đúng là rất thơm, nhưng mùi thơm này chỉ có quỷ thần mới ngửi được mà người bình thường thì chắc chắn là không thể.
Lúc sau, một tiếng uỵch vang lên, Hà Hằng đó đã bị ngã.
Dương Tam cảm thấy hả lòng hả dạ quay trở về.