Tướng mặt của Điền Vũ Kha rất tốt. Trán nở, mũi đầy đặn, khóe miệng hướng lên trên, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một người có số quý nhân phù trợ, hơn nữa cô ấy chăm chỉ lại có thực lực, về lý mà nói phải nổi từ sớm rồi mới phải.
Dương Tam nhìn lên đỉnh đầu của Điền Vũ Kha, thấy cái vận may ít một cách thảm thương----- dù gương mặt có tốt đến đâu cũng không đỡ được sự cản trở của số mệnh.
Cô nói chậm rãi: "Trước kia vận may của cô rất tốt, chỉ là sau này mới xui xẻo phải không?"
Điền Vũ Kha giật mình, ngẫm nghĩ một lúc, hình như đúng là vậy. Trước khi vào đại học, cô đã có tiếng là người may mắn, chính là cái kiểu cạy nắp cocacola mười lần thì có đến năm lần trúng thưởng. Khi cô thi đại học, ở phần thi trắc nghiệm lại phát huy hơn hẳn bình thường, điểm số đứng đầu trong số sinh viên nghệ thuật.
Tuy nhiên từ sau năm thứ hai đại học, vận may của cô càng ngày càng kém. Điền Vũ Kha cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ vận may của cô đã dùng hết trong cả chục năm nay rồi, sau đó mới thấy lo lắng.
Có lẽ cô không nên tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa. Vì các bộ phim gần đây cô quay đều xảy ra vấn đề, không ít người nói số cô xui xẻo, hợp tác với cô sẽ xảy ra chuyện. Người đại diện của cô đã lâu không nhận được kịch bản mới rồi.
Nhưng mà cô vẫn thực sự thích diễn xuất...
Điền Vũ Kha cố dằn lại tâm trạng buồn bã, nói: "Ừm, khoảng chừng năm thứ hai đại học thì vận may mới kém như vậy". Cô nhớ rõ như vậy là vì trước kỳ thi cuối kỳ cô đã ốm một trận, nếu bình thường không nắm chắc kiến thức thì sợ là đã phải thi lại. Hơn nữa trong thời gian đó cô còn đen đủi đến mức suýt nữa bị chìm trong bể bơi, về sau còn bị gãy xương. Sau đó mẹ cô phải đưa cô đi chùa cầu Trời khấn Phật mới đỡ hơn một chút.
Mẹ của Điền Vũ Kha sốt ruột hỏi: "Đại sư, chuyện này là do có nguyên nhân ạ?"
Ở trong mắt bà, cô gái Dương Tam nhìn như học sinh trung học này lại là người thực sự có bản lĩnh, không chỉ nhìn ra được việc bà bị sảy thai, ngay cả vận mệnh của con gái bà cũng có thể nhìn ra được, còn trâu bò hơn cái gọi là Thần bói toán trên TV kia.
Dương Tam thản nhiên nói: "Đây là do có người làm, cô ấy vốn là một người có mệnh phúc lộc song toàn. Nếu không có manh mối nào khác tôi cũng chỉ có thể nhìn được vậy thôi".
Mặt Điền Vũ Kha trắng bệch, "Ý của ngài là có người muốn hại tôi sao?"
Dương Tam ngồi xuống, cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói: "Cũng không hẳn là có người hại cô, có thể cô đã chạm phải thứ gì đó mới xảy ra việc này".
"Khi cô học năm thứ hai có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
Điền Vũ Kha cố gắng nghĩ lại, mãi rồi mới nói: "Trước kỳ thi năm thứ hai tôi bị ốm một trận, sốt cao ba ngày, mà trong mấy ngày đó hình như tôi đã nằm mơ, mơ thấy một cái bình hoa".
Bình hoa?
Trong lòng Dương Tam khẽ động, bình hoa có liên quan đến vận mệnh làm cô không nhịn được mà nghĩ đến Bình Đoạt Vận. Nhìn từ bên ngoài Bình Đoạt Vận giống một cái bình hoa. Trước khi cô ngủ say, từng có một con Khuyển Yêu không biết trời cao đất dày đã đưa cái bình này cho cô, định cướp lấy vận mệnh của cô mà sử dụng. Dương Tam có kiến thức rộng rãi, liếc mắt cái đã nhận ra liền chén luôn con Khuyển Yêu đấy. Còn cái bình hoa kia cô không cẩn thận quăng vỡ thành nhiều mảnh, dứt khoát đốt luôn rồi ném đi.
Giọng cô trở nên nghiêm túc: "Trên bình hoa đó có phải được in hình Tì Hưu năm màu không?"
Hai mắt Điền Vũ Kha sáng rực lên, "Đúng vậy! Chính là cái bình hoa đó!".
Cô ấy không có chút nghi ngờ nào với Dương Tam, giấc mơ đó ngay cả mẹ cô còn không biết, Dương Tam lại một câu đã nói ra được hình dáng cái bình hoa trong mơ đó, thực sự là thần kỳ.
Dương Tam sờ sờ mũi, nếu nói như vậy thì chuyện này của Điền Vũ Kha có liên quan đến cô, là bị cô làm cho liên lụy à? Khi đó cô đã dùng Thái Dương Chân Hỏa đốt cái bình hoa, theo lý mà nói nó đã hỏng đến mức không thể hỏng hơn được nữa, hẳn là không thể tác quái được.
Dương Tam liếc nhìn Điền Vũ Kha một cái, nếu vận may của cô ấy thực sự bị cướp đoạt thì vật đó phải ở gần. Nhưng Dương Tam không cảm nhận được mùi của vật đó trong nhà cô ấy.
Dương Tam đứng dậy, nói: "Bình thường cô vẫn ở đây à?"
Điền Vũ Kha lắc đầu, "Tôi ở trong một tiểu khu gần công ty". Bình thường cô cũng không tiêu gì tốn kém, tích cóp từng chút cũng mua được một căn.
"Đưa tôi tới đó xem sao". Dương Tam bình tĩnh nói.
"Được".
Điền Vũ Kha hơi căng thẳng, cô cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong đừng xui xẻo như trước nữa là được.
"Chờ tôi một chút". Lý Thiến nói xong quay người đi vào phòng mình, một lát sau cầm ra một bao lì xì, nhét vào tay Dương Tam, nói một cách chân thành: "Mặc kệ chuyện có thành hay không, lần này đều phải cảm ơn đại sư, đây là một chút quà tạ lễ cho ngài".
Suy nghĩ của Lý Thiến cũng thông suốt, nếu đại sư có thể giải quyết chuyện của con gái thì quá tốt, nếu không giải quyết được thì con bé cũng hết hy vọng, không lăn lộn trong giới giải trí nữa, như vậy cũng coi như đạt được mục tiêu ban đầu của mình, bất kể có như thế nào, thù lao này vẫn phải trả!
Trong lòng bà cũng biết một đại sư có bản lĩnh như Dương Tam là rất đáng quý, về sau có thể có chuyện nhờ cô ấy giúp đỡ, vì vậy khi về phòng bà đã tăng gấp đôi số tiền ban đầu dự tính.
Dương Tam cảm thấy lì xì khá dày, cho luôn vào ba lô, cũng không cần biết là bao nhiêu.
Điền Vũ Kha lái xe đưa Dương Tam đến nơi cô ở, mất khoảng một tiếng rưỡi. Công ty của Điền Vũ Kha tên là Chanh Tươi, thực lực cũng được xem là đứng đầu tại đất nước này. Tiểu khu này vì gần công ty, môi trường yên tĩnh, ra vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt vì thế không ít nghệ sĩ của công ty đều mua nhà ở đây.
Khi Điền Vũ Kha dẫn Dương Tam đi vào thì gặp một đồng nghiệp trong công ty.
"Vũ Kha, đây là bạn cô à?" Người phụ nữ có vẻ mặt yếu ớt hỏi.
Điền Vũ Kha lạnh nhạt nói: "Là em họ xa của tôi". Lăn lộn trong cái giới giải trí này đã nhiều năm, Điền Vũ Kha ít nhiều cũng có chút trưởng thành hơn, không thể nói ra thân phận của Dương Tam, nếu không lại phải nghe mấy tin đồn bậy bạ, không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe nữa.
Người phụ nữ cười nhẹ, nói: "Cô đang tính nếu cô không thành công thì đẩy thân thích lên hả? Mà cũng đúng thôi, nếu cô ta có thể nổi tiếng, cũng có thể nâng đỡ cô giống Tề San rồi".
Xem tình hình này, Dương Tam biết người này và Điền Vũ Kha rất không hợp nhau, trong lời nói đều giấu kim. Cô liếc mắt một cái, ấy, nhìn mặt cô ta chắc sắp có hoa đào nát rồi.
Điền Vũ Kha lạnh nhạt nói: "Không phiền cô lo". Nói xong kéo Dương Tam đi thẳng về nhà mình.
- --
Căn nhà của Điền Vũ Kha có hai phòng ngủ một phòng khách, tuy nhỏ nhưng ngăn nắp.
Dương Tam vừa vào nhà đã nhận ra mùi tà khí nhàn nhạt.
Cô hơi sửng sốt, cảm thấy tà khí này rất quen thuộc. Đúng rồi, cô từng thấy tà khí này trên người Hà Hằng, người đại diện của Tề San. Chẳng lẽ là do Bình Đoạt Vận sao?
Cô theo mùi đó đi tới, mở một cánh cửa, ánh mắt dừng lại trên một khung ảnh.
Tà khí phát ra từ chỗ này! Cuối cũng cũng tìm được rồi!
Trong đó là ảnh của Điền Vũ Kha và Tề San, nhìn cả hai đều trẻ trung, rạng rỡ.
Dương Tam cầm cái khung ảnh lên hỏi: "Tại sao cô lại có cái này?"
Điền Vũ Kha vẻ mặt không thể tin nổi trợn tròn mắt, "Ý của cô là, là do cái khung ảnh này?"
Tay Dương Tam bóp chặt làm khung ảnh lập tức nát ra thành mấy mảnh, khung rỗng, bên trong lăn ra một mảnh vỡ.
Dương Tam nheo mắt, mảnh vỡ của Bình Đoạt Mệnh thực sự đã lưu lạc đến nhân gian.
Điền Vũ Kha nhìn thấy mảnh vỡ kia, hốc mắt hơi đỏ, "Là Tề San tự tay làm tặng cho tôi vào năm thứ hai đại học".
Giọng điệu cô ấy mang theo sự kìm nén đau đớn, "Cô ấy rõ ràng là người bạn tốt nhất của tôi mà".
"Chuyện này có gì hiểu lầm không?"
Dương Tam nhún vai, "Cô có thể tự hỏi cô ta".
Cô lấy lại mảnh vỡ của Bình Đoạt Mệnh.