Thẩm Hồng Xuyên hái đóa hải đường bên cạnh xuống, ôm mặt Minh Chúc, lấy cánh hoa hải đường dán nhẹ lên dưới mắt hắn, che vệt đỏ chói mắt kia, lại cài phần hoa còn dư kia lên búi tóc, lúc này mới hài lòng.
Minh Chúc mặc hắn dày vò, còn rảnh rỗi làm mặt quỷ với người qua đường… Nguy hiểm quá, may mà hắn sinh ra là thân nam nhi, bằng không với cái nết mời ong gọi bướm nơi nơi này sớm đã bị bắt đi dìm lồng heo.
Tầm mắt Chu Phụ Tuyết vẫn luôn rơi trên người Minh Chúc, lúc này khủy tay bị chọt nhẹ, hắn vừa quay đầu đã thấy Lục Thanh Không đến trước mặt, nhỏ giọng: "Đệ đi xem thử xem, trong tờ lệnh tru phạt kia có viết bất kể sống chết thật không?"
Chu Phụ Tuyết giật mình, chần chờ một lát rồi vẫn nhíu mày rẽ đám đông đi tới trước tờ lệnh tru phạt, tùy ý quét mắt, sắc mặt nặng nề ngay.
Dưới bức tranh cực kỳ giống Minh Chúc quả thật viết là bất kể sống chết.
Chu Phụ Tuyết mặt đầy bất mãn đi về, gật đầu nhẹ như không, thấp giọng nói: "Rốt cuộc tiểu sư thúc nghĩ cái gì? Cho dù người muốn sư huynh nhanh chóng trở về cũng không nhất thiết đề bất kể sống chết chứ, người không sợ đại sư huynh vì lệnh tru phạt này sẽ xảy ra chuyện thật sao?"
Lục Thanh Không lắc đầu: "Đại sư huynh gặp gì cũng đều thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, điểm yếu lớn nhất là sợ chết, tiểu sư thúc nhìn rõ huynh ấy vì bảo vệ mạng sống sẽ không phản kháng nên mới không sợ."
Hắn vừa dứt lời, Minh Chúc chạy bước nhỏ đến, hiếu kỳ hỏi: "Các đệ nói cái gì đấy?"
Lục Thanh Không đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: "Đừng có đứng gần ta đến vậy, mùi son phấn khó ngửi muốn chết."
Minh Chúc thích làm ngược lại lời người ta nói, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn đầy mong ngóng "Tới dựa gần đệ nè tới gần dựa đệ nè" ngập tràn trong mắt Chu Phụ Tuyết đứng kế bên, ra sức nhào lên người Lục Thanh Không, tóm lấy tay hắn, ở bên tai hắn nhả khí như lan: "Sư đệ, tỷ tỷ đi không nổi rồi nè, cõng ta đi nha."
Lục Thanh Không đen cả mặt.
"Thẩm Hồng Xuyên! Thẩm Hồng Xuyên ngươi mau xách thứ xấu xí này ra!" Lục Thanh Không liều mình giãy giụa. "Chu Phụ Tuyết! Hai người các người mù rồi hả?"
Minh Chúc: "Ha ha ha ha!"
Suốt một đường, có Lục Thanh Không phản ứng lại né như né tà, Minh Chúc vậy mà an phận ngoan ngoãn không chủ động quyến rũ người đi đường, tập trung bám dính lên người Lục Thanh Không, nhìn hắn miễn cưỡng thậm chí nổi khùng thế mà lại thấy tâm tình tốt lên.
Ngặt nỗi hắn có một sư huynh một sư đệ đều không phải thứ tốt lành gì, hễ Lục Thanh Không nhịn hết nổi muốn đấm cho, Chu Phụ Tuyết bèn ném qua ánh mắt sắc như dao cạo, lộ ra thần sắc lạnh nhạt "Ngươi ra tay thử xem nào", rất là vô tình.
Còn hễ cứ hắn nhịn không nổi muốn bộc phát miệng mồm mắng chửi, Thẩm Hồng Xuyên lại thong thả "ừm" một tiếng, làm cho mấy lời nói sắp bay ra khỏi mồm hắn vội vã vòng ngược về, sặc một cái chết đi sống lại.
Nội tâm yếu ớt của Lục Thanh Không bị tạo thành vết thương lớn lao, cảm thấy đại sư huynh còn chưa kịp hại nước hại dân thì đã hại hắn điên trước.
Cũng may tính Minh Chúc ham chơi nặng nhưng chẳng dài lâu, tới phòng đơn trong tửu lâu thì mất hết hứng thú với Lục Thanh Không, vắt chân ngồi lên ghế, giao phó việc lớn: "Huynh phải ăn đồ quý nhất."
Lục Thanh Không bị Minh Chúc quấy phá một đường, giận tới mặt mày trắng bệch, nghe thế thì tức giận: "Ăn đồ rẻ nhất, ta không có tiền."
Minh Chúc nhìn hắn như nhìn tên ngốc: "Huynh có kêu đệ trả tiền đâu."
Lục Thanh Không ồm ồm: "Ta mặc kệ, dù sao cũng không cho ngươi ăn."
Minh Chúc nhìn Thẩm Hồng Xuyên, Thẩm Hồng Xuyên bất đắc dĩ gật đầu với hắn, sau đó nội tâm Minh Chúc tức giận bộc phát thành can đảm, gọi gã sai vặt trong tửu lâu đến, một hơi đọc tên mấy chục món ăn, đều là món quý nhất.
Hắn gọi món một hơi không nghỉ muốn trợn trắng luôn, Lục Thanh Không cũng bị hắn chọc tức muốn trợn trắng theo, sau cùng vẫn là Thẩm Hồng Xuyên cản Minh Chúc lại, không để hắn nghẹn chết chỉ vì chuyện gọi món.
Minh Chúc thở hổn hển mấy hơi, thở hồng hộc gọi gã sai vặt đến: "Ta muốn mấy món này, nhớ hết chưa?"
Gã sai vặt vã mồ hôi hột, sợ hãi nói: "Xin lỗi, quý khách gọi nhanh quá, có thể phiền ngài gọi lại không?"
Minh Chúc: "..."
Lần này tới hắn bị chọc tức tới trợn trắng.
Cuối cùng Lục Thanh Không cũng xả ra một hơi: "Đáng."
Thẩm Hồng Xuyên nhịn cười hết nỗi, ho khan một tiếng, nói: "Đừng để ý người này, tùy tiên lên vài món nổi tiếng ở đây là được, cám ơn."
Minh Chúc trừng chằm chặp vào gã sai vặt, ý đồ dùng ánh mắt khinh bỉ hắn.
Gã sai vặt nghe vậy lập từ "ài" một tiếng, vội vã cút ngay.
Gã sai vặt đi cả buổi rồi, Minh Chúc giận đến tức ngực, mặt không cảm xúc nhìn theo hướng hắn rời đi, cứ như đang nghĩ có nên đuổi theo đánh cho một trận không.
Thẩm Hồng Xuyên: "Sư huynh?"
Minh Chúc khó thở, cũng không làm ra công kích gì khác, quay lại thụi khủy tay vào bụng dưới Thẩm Hồng Xuyên, liếc xéo hắn một cái: "Đệ chọn chỗ nào đây? Sai vặt đến tên món cũng không nhớ, tới làm gì chứ?"
Thẩm Hồng Xuyên tốt tính, cười: "Đây là tửu lâu tốt nhất cả thành Duyệt Ngọc, đồ ăn không tệ, lát nữa sư huynh nếm thử là biết."
Minh Chúc nói: "Huynh không ăn."
Ba người đều nghi hoặc nhìn hắn, khống biết sao hắn lại đổi tính.
Minh Chúc sờ eo mình, "hừ" một cái, nói: "Huynh thấy mình hơi béo nên lúc nãy đổi quần áo còn siết đai lưng thật chặt, có hơi khó chịu. Ăn nhiều quá khéo lát nữa ghìm thở không nổi mất."
Ba người: "..."
Thẩm Hồng Xuyên xoa đầu chó của hắn, mềm giọng nói: "Sư huynh, tin đệ, thật sự không béo, vẫn nên nới lỏng thắt lưng chút đi, khó chịu lắm."
Minh Chúc cũng thấy hơi khó chịu, do dự mấy hơi mới chạy tới sau rèm châu trong phòng để đổi đồ.
Hắn đi rồi, sắc mặt dịu dàng của Thẩm Hồng Xuyên lập tức trầm lại, bàn tay khớp xương rõ ràng nhịp nhịp lên bàn, mắt như dao sắc đảo qua lại giữa hai đứa sư đệ, rít từng chữ như băng: "Rốt cuộc ai trong các ngươi nói huynh ấy béo, thành thật khai báo sẽ được tha mạng."
Lục Thanh Không thẳng thắng nói: "Tóm lại không phải ta, ta làm gì quan tâm hắn béo hay gầy."
Thẩm Hồng Xuyên "à" một tiếng, tầm mắt rơi lên người Chu Phụ Tuyết mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Vậy là ngươi."
Chu Phụ Tuyết nhíu mày: "Ta không có ý đó."
Thẩm Hồng Xuyên nói: "Nhưng ngươi nói rồi."
Chu Phụ Tuyết chần chừ một lát, dứt khoát nhận luôn: "Phải."
Thẩm Hồng Xuyên híp mắt nhìn hắn lúc lâu, còn đang nghĩ xem phải trừng trị tên tiểu sư đệ của hời này ra sao thì bỗng nghe tiếng hét thảm của Minh Chúc truyền ra phía sau rèm, gần như vang khắp tửu lâu.
Thẩm Hồng Xuyên quyết đoán, lập tức vén màn lên vọt vào, còn chưa đứng vững đã thấy trước mặt lóe lên bóng đỏ, Minh Chúc quần áo hỗn loạn nhào tới, trốn sau Thẩm Hồng Xuyên, cả người phát run.
Thẩm Hồng Xuyên vội nói: "Sư huynh, sao vậy?"
Đồng tử Minh Chúc lay động dữ dội: "Có… Có kẻ tới muốn giết ta…"
Thẩm Hồng Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thanh trường kiếm lấp lánh treo không trung - chắc là do Minh Chúc kinh hoảng quá nên vứt Khoa Ngọc ra, lúc này Khoa Ngọc có chút mịt mờ đảo quanh, khắp phòng chẳng có lấy một bóng người, hoàn toàn không có người tới giết hắn như Minh Chúc nói.
Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết cũng chạy đến, nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt thì bối rối nhìn nhau.
Thẩm Hồng Xuyên nhìn cửa sổ để mở, do dự chốc lát rồi đi nhanh tới. Không có hắn che chắn, Minh Chúc lập tức nhào về trước, run rẩy lao vào lồng ngực của Chu Phụ Tuyết.
"Hắn hắn… Hắn đến đây lấy mạng huynh… Hắn theo tới!" Minh Chúc nói năng lộn xộn khiến Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết ngơ ngác, không biết rốt cuộc hắn nói ai.
Thẩm Hồng Xuyên né Khoa Ngọc trên không, đến bên cửa sổ nhìn cũng không thấy kẻ nào khả nghi, đang định xoay người, ánh mắt liếc thấy trên song cửa sổ có một con rắn nhỏ màu trắng to cỡ đầu ngón tay, lúc này còn không sợ trời không sợ đất phun tin với hắn.
Cuối cùng Thẩm Hồng Xuyên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, xách con rắn trắng lên, quay sang lắc đầu với Lục Thanh Không, nói: "Không sao."
Lục Thanh Không cũng yên lòng, ban đầu bọn họ còn tưởng có kẻ vì lệnh tru phạt, phát giác ra Minh Chúc nên đến bắt người, còn nâng cao cảnh giác, náo loạn nửa ngày thế mà chỉ là con rắn bé bằng bàn tay.
Thẩm Hồng Xuyên ném con rắn nhỏ xuống, quay lại nói với Minh Chúc: "Sư huynh, không sợ, hắn đi rồi, sẽ không có ai tới giết huynh đâu."
Minh Chúc rúc vào lồng ngực Chu Phụ Tuyết, lắc đầu loạn xạ: "Không… Không phải, hắn theo tới… Hắn muốn nuốt ta! Ban nãy hắn há miệng…"
Thẩm Hồng Xuyên có chút không biết nói gì.
Chuyện Minh Chúc sợ nhất đời này, một là chết, kế là độ cao, sau nữa là sợ rắn.
Truy ngược nguồn cơn, đại để là hắn tự nhớ đến duyên cớ mơ thấy ác mộng hằng đêm.
Trong cơn ác mộng, hắn nắm chỗ nhô ra trên vách núi, dưới chân là vực sâu đen tối vô biên, mùi tanh theo gió lạnh thổi lên, thôi cả người hắn lung lay muốn ngã.
Minh Chúc gắng sức giãy giụa, muốn trèo lên, sau đó giữa cơn mộng mị hắn cảm giác cơn đau chân thật truyền đến từ cổ tay, thân thể rơi ngay xuống vực, bị con rắn trắng thật to nhào lên nuốt chửng.
Để rồi sau đó bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Lâu dần, không biết có phải Minh Chúc bị ác mộng ngày qua ngày đó dọa ngu người không, luôn coi rắn là ác nhân đuổi giết mình, hễ nhìn thấy, sợ hãi kêu thảm thiết như vậy là còn nhẹ, có lần còn xỉu ngang.
Cũng vì thảm cảnh mất mặt lần đó mới khiến trên dưới núi Nhật Chiếu đều biết đường đường đại sư huynh Nhật Chiếu thế mà lại sợ con rắn nhỏ nhoi.
Minh Chúc ngày thường cà lơ phất phơ, rặt bộ chả sợ ai hết, nhưng thực tế sợ nhiều thứ lắm, tùy tiện mang ra một cái là có thể chế ngự hắn.
Thẩm Hồng Xuyên thấp giọng dỗ mãi cũng chưa được, bất đắc dĩ nói: "Mấy năm nay huynh ấy còn nằm mơ à?"
Lục Thanh Không cau mày nói: "Hình như… là vậy, chưa từng khỏi, ta còn nhớ sau khi ngươi đi chưa được bao lâu, Thẩm Đệ An có kê chút thuốc an thần gì đó cho huynh ấy, uống liên tục hơn một tháng cũng không khởi sắc chút nào."
Thẩm Hồng Xuyên "chậc" một cái, nói: "Tên phế vật Thẩm Đệ An đó."
Lục Thanh Không nói: "Để huynh ấy hòa hoãn tí là được, chúng ta ăn cơm trước đi?"
Thẩm Hồng Xuyên nhìn Minh Chúc run run rúc vào trong ngực Chu Phụ Tuyết, lại liếc Lục Thanh Không một cái, nói: "Sư huynh thành ra thế này ngươi còn có tâm trạng ăn uống?"
Lục Thanh Không ăn ngay nói thật: "Ngươi gọi toàn món quý giá, ta nhìn giá rồi… Bán đại sư huynh cũng trả không nổi, nên ngươi trả rồi thì không để lãng phí được, đúng không."
Thẩm Hồng Xuyên phục lăn.
Chu Phụ Tuyết ôm Minh Chúc cả người xụi lơ lên, Lục Thanh Không đi theo hai bước mới quay đầu nói với Thẩm Hồng Xuyên: "Phải rồi, ăn không hết, gói mang về được không?"
Thẩm Hồng Xuyên: "..."
"Cút."
Thật mất mặt.