Kim ngọc bại nhứ: Có thể hiểu là bên ngoài đẹp đẽ bên trong mục nát.
Đại sư huynh núi Nhật Chiếu bị một con rắn to bằng bàn tay dọa cho hôn mê, nằm nửa canh giờ mới đỡ lại.
Minh Chúc "ôi" một tiếng, thân thể mềm nhũn từ từ phục hồi, ngẩng đầu mới phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng ngực Chu Phụ Tuyết, bên tai còn vang lên tiếng rột roạt ồn ào.
Minh Chúc thẳng người, thấy Lục Thanh Không đang ung dung chén một bàn thức ăn trước mặt, không hề lo lắng gì cho đại sư huynh nhà mình.
Lục Thanh Không thấy hắn tỉnh lại, cười lạnh: "Chà, đại sư huynh tỉnh rồi, đồ ăn đệ cũng ăn gần xo… ặc!"
Minh Chúc mặt không cảm xúc, đưa tay đè đầu Lục Thanh Không xuống, suýt nữa ấn đầu hắn vào canh sườn trước mặt.
Lục Thanh Không hất tay hắn ra, sờ soạng khắp mặt mình, tức giận nói: "Ngươi làm gì đó?"
Minh Chúc nói: "Tên nhãi không tôn trọng đại sư huynh nhà ngươi, vi huynh suýt nữa bị hành chết, người còn tâm trạng ngồi đây ăn ăn."
Lục Thanh Không nhìn hắn đầy nham hiểm, nỗ lực đè xuống khát khao muốn hất bát canh vào mặt hắn, mỉa mai: "Đúng ha, hồi hãy đúng là nguy hiểm ha, suýt nữa con rắn to bằng đầu ngón tay nuốt mất sư huynh rồi, hù chết bọn này."
Minh Chúc lạnh mặt, còn muốn đưa tay đè đầu hắn đã bị Chu Phụ Tuyết không còn gì để nói ra sức ngăn lại, nói: "Sư huynh đừng rộn, ăn vài miếng trước đi."
Minh Chúc bấy giờ mới không tình nguyện ngồi lại, nghiến răng nuốt xuống mấy đũa thức ăn Chu Phụ Tuyết gắp cho, còn cùng Lục Thanh Không giao đấu bằng mắt.
Thẩm Hồng Xuyên vẫn luôn ngồi đấy không đếm xỉa tới, nhìn ngọc lệnh trong tay, ngọc lệnh Văn Phong Lâu thường là đưa linh lực vào thúc giục, ngọc lệnh đẹp đẽ ấy sẽ bay lên không, hiện ra ảo ảnh hình sách, có thể lật xem tùy ý.
Hắn không buồn ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Lục Thanh Không, đệ mà còn dám nói năng lỗ mãng, coi chừng huynh cho đệ ở lại đây rửa bát đó."
Lục Thanh Không ăn ké chột dạ, đành phải không tình nguyện thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Minh Chúc bấy giờ mới thư thái.
Thẩm Hồng Xuyên đọc nhanh như gió, vừa đọc vừa uống trà, tư thái lười nhác ưu nhã, đúng là cảnh đẹp ý vui, trong lúc mọi người ăn cơm hắn cũng đọc xong tin tức trong ngọc lệnh, ra dấu bằng mắt với Minh Chúc còn đang uống canh, không dấu vết mà lắc đầu.
Minh Chúc sững ra một chút, bỏ canh ra, hơi rũ mắt.
Lục Thanh Không thấy vậy ghét bỏ nói: "Có gì thì nói thẳng, chỗ này có con nít nhé, hai người các ngươi đừng có mà mắt đi mày lại... Chu Phụ Tuyết, che mắt lại, đỡ mất công bị chọt mắt."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Thẩm Hồng Xuyên lạnh nhạt liếc Lục Thanh Không, không thèm chấp nhặt với hắn, nhạt giọng: "Huynh nhớ rõ buổi sáng các đệ nói muốn đi chợ đen một chuyến, cần huynh phái người đưa đi không?"
Lục Thanh Không nhỏ giọng nói thầm: "Khỏi, chó của ngươi cắn loạn, ta sợ giữa đường hắn lén giết chúng ta diệt khẩu."
Chu Phụ Tuyết nhìn lướt qua Minh Chúc, nói theo: "Sư huynh không khỏe, chúng ta vẫn nên về trước, mai hãy tính."
Thẩm Hồng Xuyên thờ ơ: "Được thôi, các đệ tự đi dạo, buổi tối về sớm nghỉ ngơi, huynh phải ra ngoài một chuyến, ngày mai mới quay về."
Lục Thanh Không nói: "Ngươi đi đâu?"
Thẩm Hồng Xuyên cười như không cười, liếc nhìn hắn: "Sư đệ ơi, đệ nói ma tu như ta nói với sư huynh đệ ra ngoài không về một đêm, trừ bỏ chuyện tầm hoa vấn liễu(1) thì còn có thể làm gì?"
Lục Thanh Không xanh mặt ngay, biết là Thẩm Hồng Xuyên cố ý làm hắn mắc ói vẫn không kiên nhẫn nói: "Cút cút cút."
Thẩm Hồng Xuyên liếc nhìn hắn, bộ dáng quen thuộc cầm ngón tay Minh Chúc chạm vào giữa mày mình, dịu dàng nói: "Sư huynh, đệ để Thẩm Ngọc lại cho huynh, huynh đừng chạy loạn khắp nơi."
Minh Chúc nhíu mày: "Huynh không cần."
Thẩm Hồng Xuyên bất đắc dĩ cười: "Đừng làm rộn, đệ đi đây."
Minh Chúc không ngẩng đầu, gật loạn, không để ý lắm - hắn đang bận lột áo khoác ngoài của Chu Phụ Tuyết, định mặc thay nữ trang kia, Chu Phụ Tuyết liều mạng giữ lại áo không để hắn lột, hai người đang kéo nhau đến hăng say.
Thẩm Hồng Xuyên hơi thở dài, tùy ý gật đầu với Lục Thanh Không rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thanh Không như nhớ ra cái gì đó, chạy vội theo: "Thất sư huynh, huynh trả tiền chưa?"
Thẩm Hồng Xuyên còn đang thản nhiên bước ra bị khựng lại, suýt ngã xuống từ bậc thang, lạnh lùng quay đầu, hung dữ liếc xéo Lục Thanh Không.
Lục Thanh Không lập tức rụt lại.
Đến khi Lục Thanh Không quay lại, chỗ Thẩm Hồng Xuyên ngồi lúc nãy có một kẻ áo đen đang đứng, đúng là ám vệ đi theo cạnh Thẩm Hồng Xuyên đã giao thủ với Chu Phụ Tuyết tối qua, Thẩm Ngọc.
Dường như Thẩm Ngọc có bất mãn lớn với hai kẻ Chu Phụ Tuyết và Lục Thanh Không, sau khi xuất hiện thì yên lặng đứng cạnh Minh Chúc, ánh mắt như dao, tàn nhẫn quét hai người, rặt một bộ tùy thời sẽ ra tay.
Sau cùng Minh Chúc uy phong được một lần, lột phăng áo ngoài của Chu Phụ Tuyết ra khoác lên người mình, cảm thấy vừa ý chống cằm, tư thái mê người: "Vậy các sư đệ, chiều chúng ta đi đâu?"
Lục Thanh Không cảm thấy Thẩm Ngọc vẫn luôn dùng ánh mắt chết chóc nhìn mình, cau mày nói: "Tùy ý dạo trong thành Duyệt Ngọc đi, đi đến đâu hay đến đó… Ta nói chứ huynh để hắn quay vào được không, nhìn ta bằng ánh mắt thâm thù đại hận, cứ như ta thiếu tiền hắn vậy."
Minh Chúc "chậc" một tiếng, tùy tiện vẫy tay, Thẩm Ngọc lập tức gật đầu, biến mất trong giây lát.
Minh Chúc nói: "Đệ đúng là lắm chuyện, phiền ghê."
Chu Phụ Tuyết bị sư huynh hung tàn cực độ cướp mất áo ngoài, cả người chỉ còn trường bào đen, thân hình cao lớn, trên cánh tay vắt tấm áo khoác đỏ Minh Chúc vứt ra, mùi son phấn đầy cả mặt, hắn nhắm mắt theo đuôi Minh Chúc, không biết còn tưởng hắn là hộ vệ.
Minh Chúc bận váy lụa mỏng, nhất cử nhất động đều thật tươi tắn, đại khái nửa mặt có mạng che, dọc đường kẻ nhìn hắn không ít, nhưng chẳng ai hoài nghi hắn là Minh Chúc người người mơ ước viết trong lệnh tru phạt, vì vậy Minh Chúc càng không dè chừng.
Thành Duyệt Ngọc là thành chính lớn nhất Tích Mộc, cả ngày kẻ tới lui không dứt, cũng có người chuyên tới vì cảnh sắc mê người nơi thành Duyệt Ngọc, nơi nơi đều là Hành Diên loại nhỏ và thuyền để tiện tham quan.
Minh Chúc không chịu ngồi Hành Diên nên lôi kéo Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không chạy tới bến thuyền, ồn ào đòi ngồi thuyền đi một vòng thành Duyệt Ngọc.
Trong thành Duyệt Ngọc sông ngòi chằng chịt khắp nơi tựa như xuyên qua toàn bộ tòa thành, róc rách hối hả chảy nhập vào sông đào bảo vệ.
Cũng do là thuyền du ngoạn nên một chiếc chỉ ngồi tối đa có hai người, Minh Chúc bèn dẫn theo Thẩm Ngọc ngồi một chiếc, nhảy nhót giục thuyền phu nhanh lướt ra sông.
Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không bất đắc dĩ, đành lên một con thuyền đi theo ra.
"Hắn không biết tiết kiệm à? Đi bộ không phải là được rồi sao còn một hai đòi đi thuyền." Lục Thanh Không lên thuyền, lạnh lùng liếc nhìn Minh Chúc cách đấy không xa, oán giận với Chu Phụ Tuyết, "Lần này chúng ta ra ngoài vốn đã không đem nhiều tinh ngọc theo, ngồi thuyền chắc hết luôn quá, một chiếc hai chiếc, đúng là phá của."
Chu Phụ Tuyết không giỏi tính toán chi li, nghe vậy đành yên lặng ngậm mồm.
Cách đó không xa, Minh Chúc đang liến thoắng với Thẩm Ngọc, lôi kéo hỏi hắn đủ thứ, Thẩm Ngọc coi bộ là kẻ ít nói hiếm cười, bị Minh Chúc quấn lấy đầu muốn trương lên, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh giảng giải một hai rõ ràng cho hắn.
"Ngôi nhà màu trắng to cả vùng đó là chỗ nào? Ta xem nào, thôn… thôn cái gì Lâm… Ồ…"
Thẩm Ngọc nói: "Thôn Lâm Giang, là nơi ở của một vị đại năng trong thành Duyệt Ngọc, nghe nói là dựa theo kiểu Hàng Lâu…"
Hắn còn chưa nói xong, Minh Chúc đã hưng phấn kéo hắn, chỉ vào tòa tháp cao khác, nói: "Rồi rồi rồi, biết rồi, chỗ kia thì sao, chỗ đó giống lầu tháp cao, là gì thế?"
Thẩm Ngọc bấy giờ mới nhìn ra, Minh Chúc cũng không thật sự muốn biết mấy thứ quanh mình là gì, chỉ là ham vui, nhìn thấy cái nào cũng thấy mới lạ, như đứa trẻ chưa thấy qua việc đời.
Biết thế rồi, Thẩm Ngọc liếc lầu cao phía xa, nói: "Chỗ đó là Lược Nguyệt Lâu."
Hắn nói xong thì không nói thêm lời thừa, ai ngờ Minh Chúc nghi hoặc nhìn hắn, giục: "Rồi sao nữa?"
Thẩm Ngọc: "..."
Thẩm Ngọc trầm mặc một lát, nói tiếp: "Lược Nguyệt Lâu cao chỉ sau Văn Phong Lâu, ở giữa phố chợ đen, bên trong là nơi tiếp đón vài quý tộc quan to, đại năng từ khắp nơi, còn bán ít đồ kỳ trân dị bảo mà bên ngoài dù bỏ tiền cũng khó gặp, có điều giá cả thường hay hét cao."
Minh Chúc không dời tầm mắt như trước, ngược lại còn híp mắt nhìn Lược Nguyệt Lâu đến xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì.
Hai người đi quanh hết hơn nửa thành Duyệt Ngọc, sắc trời cũng dần tối lại, mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng tỏa xuống khắp dòng sông, rực rỡ lóa mắt.
Minh Chúc chơi cả buổi trưa, thấy hài lòng duỗi người, nhìn về phía sau bỗng dưng phát hiện chẳng còn bóng người nào, thuyền của Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không chẳng thấy đâu.
Minh Chúc bật cười, đang định nói thuyền phu cập bờ, Thẩm Ngọc vẫn luôn ngồi cạnh đột nhiên rút thanh kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào thuyền phu, cách gã một lóng tay.
Minh Chúc không rõ nguyên do: "Sao vậy?"
Thần sắc Thẩm Ngọc nghiêm túc: "Hắn là ma tu."
Ở thành Duyệt Ngọc, thuyền phu trước nay đều là người bình thường, ma tu ngạo mạn bất tuần, cơ bản sẽ không vì chút tiền mà đi chèo thuyền.
Thuyền phu đầu đội đấu lạp đứng ngược sáng, nhẹ khua mái chèo cạnh bên, thở nhẹ một hơi, làn khói trắng chậm rãi bay lên, dần dần tan biến giữa không trung.
Mùi khói quen thuộc với Minh Chúc từ từ hiện ra.
Minh Chúc ngơ ngác nhìn bóng dáng kia, không biết thân thể cứng lại từ bao giờ.
Thẩm Ngọc bảo vệ trước người Minh Chúc, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là kẻ nào?". Thách 𝑡hánh 𝑡ì𝙢 được ﹎ 𝑡𝗿 𝘂𝙢𝑡𝗿𝘂yen.𝘃n ﹎
Vị "thuyền phu" nhẹ thở dài, lẩm bẩm: "Thật là chướng mắt nha."
Vừa dứt lời, hắn hơi vung tay, một luồng linh lực thật lớn bao trùm cả chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Ngọc có tu vi Nguyên Anh vậy mà bị áp chế trong nháy mắt, không thể động đậy.
Thẩm Ngọc cắn chặt răng: "Ngươi…"
Người nọ lại nhấc tay, Thẩm Ngọc như bị sức mạnh vô hình lôi kéo, văng thẳng ra khỏi thuyền, trong nháy mắt bụi bay đầy trời, che phủ dáng hình hắn.
Minh Chúc hoàn toàn không biết gì cả, cả người đầy mồ hôi lạnh, so ra còn sợ hơn nhìn thấy con rắn trắng nọ, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kẻ kia, con ngươi rung động dữ dội.
Người nọ dễ dàng ném kẻ vướng tay vướng chân ra, bấy giờ hơi buông mái chèo, từ từ bước ngược sáng vào khoang thuyền, ngồi xuống đối diện với Minh Chúc.
Mồ hôi lạnh trên trán Minh Chúc ào ào tuôn, theo hàng mi dài lăn nhanh xuống.
Người nọ từ tốn ngồi xuống, tẩu thuốc trong tay gõ hờ lên mép thuyền, đưa lên môi rít một hơi, phun ra làn khói trắng lượn lờ rồi dần tan.
Cả người Minh Chúc đến cử động còn không được, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn kẻ đối diện hít mây nhả sương khói, Khoa Ngọc xinh xắn nơi ống tay áo không an phận rung kịch liệt, tựa như tiếp theo đó sẽ lao ngay ra khỏi vỏ.
Người đó hít sâu một hơi, phun làn khói làm sặc người lên mặt Minh Chúc, nhìn Minh Chúc bị sặc rồi còn cười cười.
"A Chúc ơi, bao nhiêu năm qua sao con vẫn là bộ dáng chẳng đứng đắn gì?" Minh Chiêu híp mắt cười: "Xem ra mấy năm nay, Quy Ninh nuôi hỏng con rồi."
Minh Chúc trừng hắn dữ dội, Khoa Ngọc trong tay áo run càng mạnh, hắn mấp máy đôi môi tái nhợt nhưng nửa câu cũng thốt không nên.
Minh Chiêu buông tẩu thuốc, cười nói: "Lần sau cha tới núi Nhật Chiếu, vẫn nên chuẩn bị phần lễ tặng hắn mới được."
- --
(1) Tầm hoa vấn liễu: Ban đầu là ngắm nhìn cảnh sắc mùa xuân, về sau ám chỉ việc tới chỗ kỹ nữ.