Minh Chúc không trốn mà ngược lại còn quay đầu chớp mắt, nói: "Ngươi đành lòng sao?"
Lục Thanh Không chẳng khách khí chút nào: "Ta cũng không ham mê nam sắc, ngươi đẹp hay không thì liên quan gì ta?"
Hắn nói, tụ đao thoáng rời đi, ánh nhìn va vào đôi mắt Minh Chúc, không chút lưu tình rạch tới bên mặt Minh Chúc.
Ngay sau đó, đồng tử của Minh Chúc co lại, hắn nhấc tay phải lên, trở tay đánh ngược một luồng linh lực vào chuôi đao của Lục Thanh Không. Tụ đao sắc bén quét qua một bên mặt hắn, mang theo chút vết máu xé rách hư không bay đến giữa không trung.
Đôi tay Lục Thanh Không nhanh chóng vẽ qua loa một pháp trận trên không: "Phânnn!"
Hắn quát khẽ một tiếng, tụ đao bay giữa không trung trực tiếp phân chia một thành hai, hai thành bốn, tựa như chỉ trong chớp mắt hóa ra cơn mưa đao che trời lấp biển, trắng như tuyết dưới ánh đèn chiếu.
Dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt, hai người như đã luyện phối hợp vô số lần, hết sức tuyệt diệu. Minh Chúc còn chẳng chớp mắt, trong khoảnh khắc mưa đao rơi xuống, hắn giơ tay trút ra toàn bộ linh lực bao trùm lên tất cả lưỡi đao, lấy thế như chẻ tre lao tới hai gã tu sĩ Nguyên Anh kia, thình lình nện xuống.
Lục Thanh Không ưa thích nghiên cứu đồ vật có chút kỳ quái, cho dù là thanh đao nhỏ bình thường đến chẳng thể bình thường hơn cũng có đầy huyền cơ, sau khi cơn mưa đao rít gào rơi tới, hai người kia thôi động linh lực theo bản năng tạo ra kết giới phòng hộ trong suốt trên đỉnh đầu, nhưng đao sắc lại lặng yên không tiếng động xuyên qua kết giới bắn thẳng xuống, lưỡi dao quét qua cơ thể bọn họ, kéo theo vết máu.
Trên boong tàu truyền tới tiếng nổ lớn, bụi mù mảnh vụn quét đến, cắn nuốt hai tên tu sĩ Nguyên Anh vào trong.
Minh Chúc lạnh run, áo choàng đen bị cuồng phong thổi tung lên.
Vết máu đỏ tươi trên mặt hắn từ từ chảy xuống, hắn bèn đưa tay chùi qua loa.
Chỉ trong một chốc mà rút ra linh lực toàn thân, cả người Minh Chúc có hơi thoát lực, hắn khó nhọc thở dốc vài cái, mồ hôi lạnh làm ướt tóc trên trán, nhìn rất chật vật. Chu Phụ Tuyết kinh hồn táng đảm, còn chưa định thần lại đã đỡ hắn dậy.
Kiếm Khoa Ngọc vụt ra từ bên hông rồi hóa thành bóng người nhỏ bé ngay tại chỗ. Nó bay bổng giữa không trung, nói nhanh: "Đã báo người đến đây, cầm cự một chút."
Minh Chúc khó nhọc "ừm" một tiếng, chống thân thể xụi lơ nhìn sương khói trước mặt dần tản ra.
Kiếm Hồng Liên vẫn luôn ở trên người Minh Chúc hình như đã nhận ra gì đó, cẩn thận bay ra, dùng chuôi kiếm chạm vào cánh tay Minh Chúc. Tựa như sợ bị đánh, nó chạm vào là lập tức lùi về sau Chu Phụ Tuyết.
Minh Chúc tùy ý liếc nó một cái, không chấp nhặt.
Kiếm Hồng Liên lại bay ra, chạm vào lại rụt lùi đi, gan nhỏ như chuột.
Minh Chúc hơi không kiên nhẫn: "Khoa Ngọc, bắt nó câm miệng lại."
Khoa Ngọc: "Tuân lệnh."
Khoa Ngọc bay thẳng tới sau Chu Phụ Tuyết chộp kiếm Hồng Liên ra, đè nó lên đất đánh một chặp.
Cả quá trình mặt Chu Phụ Tuyết đều tỏ vẻ mịt mờ, cảm thấy quanh mình thật hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm gì. Nghe sau lưng có tiếng lách cách leng keng, hắn xoa mày, kéo Khoa Ngọc ra, bất đắc dĩ nói: "Kiếm Hồng Liên gắn với tay trái của sư huynh, ngươi muốn đánh huynh ấy trầy da tróc vảy thêm lần nữa à?"
Kiếm Hồng Liên run bần bật bay tới trốn sau lưng Chu Phụ Tuyết.
Kiếm Khoa Ngọc "xía" một tiếng, quay đầu tìm Minh Chúc.
Sau khi sương khói tan đi, hai tu sĩ Nguyên Anh đó bị tụ đao của Lục Thanh Không làm bị thương, cả người đều là máu. Nhưng cho dù tụ đao kỳ quái quỷ dị ra sao thì lưỡi đao cũng quá ngắn, vốn không làm bị thương chỗ chí mạng.
Một kẻ cười dữ tợn, nhổ tụ đao cắm trên vai ra, đôi mắt hung ác, nham hiểm, lạnh lùng nhìn Minh Chúc đang đứng suýt không vững, nói: "Ta quả là coi thường mấy tên nhãi ranh các ngươi, có chút năng lực đó."
Vừa dứt lời, khắp boong tàu lan ra luồng khí thế Nguyên Anh đáng sợ.
Dưới uy áp của tu vi Nguyên Anh trước mặt, Minh Chúc quay sang vỗ Lục Thanh Không, nói vội: "Phụ Tuyết, đưa Cửu sư huynh của đệ đi!"
Chu Phụ Tuyết định nói gì đấy nhưng ngược lại Lục Thanh Không lại bùng nổ: "Đi đi đi, đi chỗ nào? Đi được sao ngươi không đi với bọn ta? Nói nghe nhẹ nhỉ?"
Minh Chúc lạnh lùng nói: "Khoa Ngọc!"
Khoa Ngọc "ôi" một tiếng, từ hư không biến ra một tầng kết giới trong suốt bao phủ ba người vào bên trong, ngăn cản khí thế Nguyên Anh dồi dào kia.
Khí thế tu vi Nguyên Anh làm người run sợ đánh ván gỗ trên boong tàu vỡ vụn thành bột, bay tán loạn để rồi bị gió thét gào cuốn vào không trung.
Minh Chúc xách theo Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không, bước nhanh tới mạn thuyền, chỉ vài hành động thôi đã khiến hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Nhảy, nhảy xuống đi…"
Lục Thanh Không cả giận nói: "Ngươi điên rồi hả?"
Minh Chúc thở gấp vài hơi, nói: "Mục đích của chúng là huynh, sẽ không đuổi theo đâu.
Lục Thanh Không: "Ngươi…"
"Mấy đệ còn ở lại đây sẽ chết đó!" Minh Chúc tóm chặt vạt áo Lục Thanh Không, ép sát vào khuôn mặt trắng bệch của hắn, khóe môi run rẩy: "Bọn chúng động sát tâm rồi, đệ không nhận ra à?"
Bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc này của Minh Chúc, dù là Lục Thanh Không hay Chu Phụ Tuyết cũng là lần đầu trông thấy, có chút sững sờ.
Minh Chúc hít sâu một hơi, thanh âm hơi run: "Đừng, đừng lo, Khoa Ngọc đẽ gọi người đến, huynh sẽ không sao đâu."
Hắn nói, xách Lục Thanh Không lên ném thẳng xuống dưới.
Lục Thanh Không bị ném bất ngờ, không kịp phòng bị, còn chưa kịp phản ứng đã bị một trận cuồng phong cuốn lấy, rơi thẳng xuống, rất nhanh, tiếng gầm giận dữ vang vọng giữa không trung: "Ta… Minh Chúc… ông nội ngươi…"
Minh Chúc không nghe thấy tiếng chửi bẩn tai của hắn, tay không dừng lại định xách Chu Phụ Tuyết ném xuống theo, nhưng Chu Phụ Tuyết rất cảnh giác đã tránh khỏi tay Minh Chúc, vẻ mặt toàn là kinh hãi nhìn hắn.
Minh Chúc: "Thập Tam, đừng làm loạn, nhanh đi, Khoa Ngọc sắp chịu không nổi…"
Giọng Chu Phụ Tuyết có chút run: "Sư sư huynh… huynh không cần đệ nữa sao?"
Minh Chúc sững sờ, khuôn mặt đang sụp đổ theo đấy dịu lại, hắn đưa tay về phía Chu Phụ Tuyết, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhạt: "Nói gì không vậy, huynh sẽ không…"
Lời Minh Chúc còn chưa nói hết, Khoa Ngọc đang ra sức ngăn cản cạnh bên đột ngột hét lên, kế đó thân hình giữa không trung biến mất trong nháy mắt, uy áp che trời lấp biển đột ngột lan tới chỗ hai người, ngang nhiên bao phủ lấy họ.
"Không biết sống chết." Kẻ đó mặt đầy sát ý, lạnh lùng nhìn Minh Chúc. Hắn đưa tay đánh thẳng ra một chưởng.
Linh lực toàn thân Minh Chúc đều đã rút sạch. Hắn trơ mắt nhìn chưởng lực đánh tới phía mình. Trong chớp mắt ấy, áo bào màu tro thoáng hiện, Minh Chúc ngơ ngác, cảm nhận được có một người nhào về phía mình, lấy thân bảo hộ hắn.
Đồng tử Minh Chúc co thành một chấm.
Nhưng chưởng lực còn chưa đánh tới Chu Phụ Tuyết, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó, trên người Chu Phụ Tuyết bỗng rộ ra luồng linh lực màu xanh lá, kế đó từng điểm ánh sáng xanh vụn vặt hơi lóe, ngưng tụ thành ảo ảnh bóng người ngay tại chỗ: Đúng là hộ thân chú của Quy Hà.
Chỉ là không rõ vì sao mà hộ thân chú của Quy Hà lại khác hoàn toàn với của Minh Chúc, bóng người bảo vệ phía trước đưa tay ra, nhẹ nhàng phất vào chưởng phong đang đánh úp đến đã hóa giải tức thì đòn tấn công tu vi Nguyên Anh kia.
Chu Phụ Tuyết cũng là vừa lúc nhớ trước lúc đi tiểu sư thúc cho mình hộ thân chú, hắn dốc toàn lực được ăn cả ngã về không mà xông lên bảo vệ Minh Chúc, không ngờ hộ thân chú của tiểu sư thúc thế mà có tác dụng thật, đến đòn tấn công của tu vi Nguyên Anh cũng có thể ngăn lại.
Minh Chúc nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của tiểu sư thúc không biết vì sao đột nhiên thở ra nhẹ nhõm.
Tiểu sư thúc vẫn giống như ngày thường lúc lên lớp sáng với bọn họ vậy, ôn tồn lễ độ, hơi cúi người với hai gã tu sĩ cả người đầy sát ý, dễ chịu nói: "Hai vị đây có thù hận gì với hai đứa sư điệt của ta mà ra tay độc ác đến vậy? Nếu thật sự do đệ tử chúng ta không hiểu chuyện, tại hạ thay bọn chúng nói lời xin lỗi với các hạ, mong rằng người lớn không chấp trẻ con."
Gã tu sĩ cao nhìn thấy khuôn mặt của Quy Hà, đột nhiên cười lạnh: "Ta còn tưởng là kẻ nào? Hóa ra là Quy Hà chân nhân của Nhật Chiếu đã chết thảm trong bí cảnh, đúng là lâu rồi không gặp, ngươi thế mà còn sống cơ đấy?"
Quy Hà hờ hững, tốt tính cười nói: "Đã lâu không gặp, xin hỏi các hạ là ai?"
Kẻ đó: "..."
Chu Phụ Tuyết đỡ Minh Chúc dậy, nghe thấy kẻ kia nói thì hai người liếc nhau ngay lập tức, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Quy Hà? Không phải là tiền bối có trản đèn Trường Sinh trong điện Trường Sinh bị tắt sao? Sao lại là tiểu sư thúc?
Tu sĩ còn lại nhìn bộ dạng đồng bạn mình bị Quy Hà chọc tức tới cắn răng, thấp giọng nói: "Chỉ là một tia tàn thức mà thôi, đánh nát nó ta thì bắt hai tên oắt kia còn không dễ như trở bàn tay à."
Gã bị chọc tức trên mây bấy giờ mới nhịn lại, nói: "Ta đối phó Quy Hà, ngươi bắt Minh Chúc, nhớ kỹ đừng làm hắn bị thương thêm!"
"Biết rồi."
Kẻ đó nói xong thì vòng qua tàn thức của Quy Hà, vọt tới chỗ Minh Chúc và Chu Phụ Tuyết. Quy Hà muốn bảo vệ hai người theo bản năng nhưng còn chưa kịp ra tay, tu sĩ kia lạnh lùng rút kiếm ra, chặn đường của Quy Hà.
Minh Chúc lật người lăn xuống, suýt không đứng vững, hắn được Chu Phụ Tuyết chống mới miễn cưỡng không nằm ra đất, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, thấp giọng nói khẽ: "Chu Phụ Tuyết, nếu đệ còn không đi là không còn cơ hội đâu."
Mặc dù nói thế nhưng tay phải còn cử động được nắm rịt vạt áo của Chu Phụ Tuyết, cho dù Chu Phụ Tuyết muốn chạy thật cũng không chạy được.
Chu Phụ Tuyết không còn gì để nói nữa.
Kẻ đến cản trở bọn họ đi tới, nhìn hai người lùi nhanh vào góc tường mới lộ ra ý cười tàn nhẫn: "Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn qua đây, ta đảm bảo sẽ không làm hắn bị thương, sao nào?"
Minh Chúc mím môi, đang định nói thì thì đột nhiên một bên vang lên âm thanh lạnh lùng đến thô lỗ: "Không sao nào hết."
Minh Chúc ngây ra, kế đó Khoa Ngọc trong thần thức hắn nhảy nhót hoan hô: "Đến rồi! Chúc Tử, đây là cứu binh rất đáng tin ta nói với ngươi đó!"
Cứu binh xuất hiện giữa trời, cả người vận y phục đen, mái tóc dài được buộc thành một búi rất qua loa, bị gió thét gào đến bay phất phơ, khuôn mặt tràn đầy lệ khí. Hắn cầm thanh trường kiếm được tôi luyện trong ánh lửa đen kịt chỉ thẳng vào tu sĩ Nguyên Anh đó, khẽ mở đôi môi mỏng.
"Bây giờ cút đi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Chu Phụ Tuyết cau mày, đang ngờ vực người này là ai, Minh Chúc đang ở trong ngực hắn đứng phắt dậy, run run nói với người đó: "Ngũ Ngũ Ngũ Ngũ ca!"
Thương Yên Phùng quay đầu, đôi đồng tử màu xám lạnh nhạt nhìn hắn: "Bái kiến đại sư huynh, Yên Phùng đến muộn."
Khắp Nhật Chiếu, e là cũng chỉ có Thương Yên Phùng dùng thái độ đối với đại sư huynh đối đãi với Minh Chúc.
Cùng lúc đó, Lục Thanh Không chịu thảm bị Minh Chúc quăng xuống, cả người không ổn chút nào, hắn ra sức giãy giụa giữa không trung, moi móc thuyền gỗ trong nhẫn trữ ra muốn ổn định thân mình đang rơi nhưng làm cả nửa ngày cũng không khởi động pháp trận trên thuyền gỗ được. Lục Thanh Không vừa "lệ nóng doanh tròng" mắng Minh Chúc vừa lục lọi tứ tung tìm pháp khí cứu mạng, không biết có phải do hắn sốt ruột quá không, cả nửa ngày cũng không tìm được gì mà người sắp rơi tới đất.
"A a a a a!" Lục Thanh Không không kiềm được phát ra tiếng hét thảm. Nhìn mặt đất cách mình ngày một gần, hắn nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, một đôi tay bỗng giữ chặt thân thể đang rơi của hắn, kế đó tiếng gió rít gào bên tai cũng nhỏ dần. Hắn được một người gập chân lại, bế ngang ôm vào ngực, mùi bánh hoa hồng nồng đậm xộc thẳng vào mặt, đến khi hắn phản ứng lại thì đã được người đón xuống đất.
Lục Thanh Không chậm rãi thở nhẹ ra, nghĩ cứu binh Minh Chúc gọi rốt cuộc cũng đến rồi, trễ thêm chút nữa thì mình bị vứt bẹp thành đống bùn mất.
Hắn từ từ mở mắt, đang muốn nhìn xem là sư huynh nào cứu mình, ngay sau đấy xuất hiện trong tầm mắt hắn là khuôn mặt đẹp đẽ đáng yêu của Du Nữ.
Du Nữ vui vẻ ra mặt, cười mỉm nói: "Sư huynh sư huynh, Du Nữ tới có kịp không thế?"
Lục Thanh Không: "..."
Thân thể cứng đờ của Lục Thanh Không ngây ra nhìn Du Nữ cả buổi, đột nhiên không nhịn được: "Phụtttt!"
Hắn muốn hộc máu.