Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 49: Mộng xuân thoáng qua




Xuân mộng vô ngấn: thế sự dễ dàng thay đổi như giấc mộng đêm mùa xuân vụt qua, chẳng để lại vết tích.
Giờ Thìn còn chưa tới, Chu Phụ Tuyết cả người đầy mồ hôi bừng tỉnh từ giấc mộng.
Hắn ngồi ngây ra trên giường khoảng một khắc mới phát ra tiếng thổn thức đầy xấu hổ từ cổ họng, vùi mặt vào gối.
Hắn mơ một giấc mộng hoàng lương(1) tim đập mặt đỏ, tỉnh lại rồi trái tim vẫn nhảy bình bịch, cơn khô nóng khắp người khó biến mất.
Trong mơ, hắn mơ mơ mơ màng màng nằm trên một người mang mặt nạ quỷ, ngón tay hắn đè chặt năm ngón tay thon dài người đó lên chăn gấm, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn người đó hòa theo động tác của mình run rẩy, nghe thấy âm thanh vì cố nhẫn nhịn mà nghẹn ngào vang lên làm huyết mạch người ta phun trào khiến Chu Phụ Tuyết trong cơn mơ sinh ra cảm giác thỏa mãn quỷ dị, dù chết bây giờ cũng không uổng đời này.
Chắc là động tác dữ dội quá, người đó hơi nghiêng đầu, mặt nạ quỷ lệch qua một bên để lộ ra nửa gương mặt đầy nước mắt, dưới con mắt ngập hơi nước mông lung là vệt đỏ đập thẳng vào mắt Chu Phụ Tuyết.
Chu Phụ Tuyết bị dọa tỉnh luôn.
Hắn làm tổ trên giường, đập đầu vào gối cả buổi, cuối cùng không thể không đối mặt với quần áo hỗn độn của mình.
Chu Phụ Tuyết đỏ mặt, không cảm xúc nào ngồi xổm chỗ hồ nước ở hậu viện giặt tiết y, hắn bình tĩnh cả buổi rồi mới kiềm nén được tâm tư không hợp với luân lý xuống.
Không biết người khác tuổi thiếu niên, lần đầu tiên sẽ có phản ứng gì, dù sao thì bây giờ Chu Phụ Tuyết cũng sợ ba hồn sáu phách bay sạch nhách. Hắn hong quần áo xong rồi mà bên tai còn đỏ bừng, thầm nghĩ: "Nếu để đại sư huynh biết, huynh ấy sẽ đánh chết mình."
Chu Phụ Tuyết đưa ra kết luận cho bản thân mình, lại bổ sung thêm: "Nếu mấy sư huynh khác biết, chắc chắn cũng sẽ đánh chết mình."
Hai nhóm người "đánh chết hắn" hệt như Định Hải thần châm vậy, đóng mấy hồn bay phách lạc của hắn vào cơ thể, chẳng dám suy nghĩ lung tung nữa.
Hắn không còn hồn vía thay quần áo, đang định đến hàn đàm bỗng có người xông đến, ôm vai hắn đầy thân thiết.
Chu Phụ Tuyết quay đầu đã thấy Thẩm Đệ An nói nói cười vui vẻ với mình: "Phụ Tuyết về rồi, chuyến này rèn luyện ra sao rồi?"
Chu Phụ Tuyết cả người không được tự nhiên, không chút dấu vết dời tay Thẩm Đệ An ra, nhàn nhạt đáp: "Cũng ổn, Thập sư huynh khỏi bệnh rồi à?"
Mấy hôm trước Thẩm Đệ An bệnh nặng, nằm hết mấy ngày mới xuống giường nổi, lúc này trên gương mặt nhợt nhạt còn chút dấu vết cơn bệnh, đại để hắn quen bị bệnh rồi, vung tay tùy ý, nói: "Không sao, hôm nay chúng ta không lên lớp sáng, tới hàn đàm kiếm đại sư huynh chơi, huynh nghe nói hình như sư phụ bắt huynh ấy bế quan năm rưỡi đấy, ha ha ha huynh phải đi tới bỏ đá xuống giếng một phát mới được."
Mấy năm nay, mỗi lần Minh Chúc bị phạt Thẩm Đệ An đều sẽ nhảy tới mỉa mai châm chọc, không sót lần nào. Lần này người còn bệnh mà vẫn hết lòng với chức trách bò sang bỏ đá cũng xem như là một kiểu sống chết có nhau về mặt ý nghĩa.
Chu Phụ Tuyết quen rồi, hắn "ừm" một tiếng, sau đó hai người sóng vai đi tới hàn đàm sau núi.
Tiếng là bế quan nhưng đối với một Minh Chúc chẳng xem tu vi là cái đinh gì thì lại hoàn toàn coi hàn đàm là chỗ ở, hắn không tu luyện gì, suốt đêm cuộn tròn bên hồ nước mà ngủ.
Minh Chúc đã quen mỗi ngày Chu Phụ Tuyết đều ở cạnh hắn, dùng giọng ấm áp đọc sách, bất chợt không có âm thanh thôi miên hằng ngày đấy, hắn lăn lộn đến tảng sáng mới miễn cưỡng chợp mắt.
Lần nữa tỉnh lại, Thương Yên Phùng đã rời đi, không biết từ lúc nào Quy Ninh chân nhân đã đến cạnh hồ nước, chẳng biết trăn trở gì mà nhìn chằm chằm sóng nước gợn lăn tăn.
Minh Chúc ngồi sải ra đất, lười đứng dậy mà quỳ luôn, hắn hơi cúi đầu, nói: "Sư phụ."
Quy Ninh chân nhân hững hờ nhìn Minh Chúc, ánh mắt rơi xuống tay trái hắn, tựa như thở nhẹ ra không vết tích.
"Ngươi đúng là to gan, cái chuyện lén trốn này mà cũng làm ra được."
Quả nhiên, câu đầu tiên của Quy Ninh chân nhân là hỏi tội.
Minh Chúc hết sức quen thuộc mà dập đầu, mắt còn không thèm chớp đã nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."
Xưa nay tính hắn là biết nhận sai nhưng sửa thì chết cũng không làm.
Quy Ninh chân nhân lạnh lùng nhìn hắn, nhìn cả buổi cuối cùng cũng chịu thua trước lớp da mặt dày của Minh Chúc. Người thong thả đi qua, vén quần áo rồi ngồi ngay ngắn xuống bên cạnh Minh Chúc, chau mày: "Bao giờ ngươi mới chịu nghe lời ta nói, ở Nhật Chiếu qua ngày thật sự làm ngươi khó chịu tới vậy à?"
"Sư phụ," Minh Chúc nhẹ nhàng gọi, chớp mắt, nói: "con đã biết thiên mệnh của mình, người còn định giấu con đến bao giờ?"
Quy Ninh chân nhân như đã đoán được từ sớm, chẳng kinh ngạc chút nào, chỉ là trong đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng ấy hiện ra một tia thương xót, người đưa tay, sờ nhẹ vào đầu Minh Chúc, nói: "Con cũng biết không thể trái lại thiên mệnh rồi à?"
Minh Chúc cười khẽ một tiếng, nói: "Nếu sư phụ đã biết không thể trái lại thiên mệnh sao còn muốn vây chết con ở núi Nhật Chiếu, muốn thay đổi mệnh cách của con à?"
Quy Ninh chân nhân rút tay về, nói: "Ta là vì muốn tốt cho con."
Minh Chúc rũ lông mi dài xuống che lại đôi mắt, không nói nữa.
Từ nhỏ, lúc hắn tức giận đều sẽ thế, không khóc không la, rũ mắt không nói gì, vẻ mặt vừa bướng bỉnh lại uất ức.
"Ta với Túc Yến, mẹ con, là người quen cũ," Quy Ninh chân nhân nói: "trước khi chết nàng ấy phó thác con cho ta, mong ta bảo hộ cho con cả đời bình an, cho nên ta thà nuôi con thành phế nhân chỉ biết ăn chơi, cái gì cũng không biết mà sống hết quãng đời còn lại còn hơn để con rơi vào nguy hiểm vì cái thiên mệnh rác rưởi kia, con hiểu không?"
Minh Chúc hỏi ngược lại: "Ở Nhật Chiếu con sẽ không gặp nguy hiểm à?"
Quy Ninh đáp: "Có ta ở đây, con sẽ không sao."
Minh Chúc ngây ra trong một chốc, nhớ lại cảnh tượng hai gã Nguyên Anh kia nói về tiểu sư thúc, nhớ lại trản đèn Trường Sinh trong điện Trường Sinh đã tắt bao năm cũng không rơi xuống, không biết đoán ra gì, bỗng hỏi chuyện không liên quan: "Sư phụ, Quy Hà tiểu sư thúc người chết đèn tắt, dùng dáng vẻ u hồn tồn tại ở thế gian này cũng là do ngươi vi phạm thiên mệnh ư?"
Quy Ninh chân nhân sửng sốt, kế đó bàn tay trong tay áo hơi run, nhưng cũng chỉ là trong một chốc đã khôi phục như bình thường. Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Minh Chúc ngồi phía dưới, tia ôn hòa trên mặt đã biến mất chẳng thấy đâu, giọng nói lạnh lùng: "Chúc Nhi, quá thông minh gặp thương tổn, có đôi khi ta tương đối thích dáng vẻ ngu xuẩn con ngụy trang hàng ngày."
Minh Chúc là do Quy Ninh chân nhân nuôi lớn, hắn biết người lúc này đang tức giận đành ngậm miệng không hỏi chuyện đó nữa, giọng điệu buồn rầu, đáp: "Đồ nhi biết sai rồi."
"Chuyến này linh mạch Hồng Liên của con bị thương nặng, thời gian ở lại hàn đàm e là phải lâu hơn," trước khi đi khỏi. Quy Ninh chân nhân từ tốn dặn dò, "đừng nghĩ cách rời khỏi nữa, nếu còn để ta biết có lần sau, ngươi cứ ở trong hồ nước sống hết quãng đời còn lại đi."
Nếu không phải Minh Chúc thấy đại nghịch bất đạo quá chắc đã trợn trắng mắt mà nhìn Quy Ninh chân nhân, mới nãy là bộ dáng trưởng bối ôn hòa điềm đạm, phút sau đã thành kiểu cách nghiêm sư, nói chuyện hành sự thật tàn nhẫn.
Minh Chúc tức giận: "Vâng, sư phụ, đồ nhi đã rõ, cung tiễn sư phụ."
Bấy giờ Quy Ninh chân nhân mới rời đi.
Không lâu sau, Chu Phụ Tuyết với Thẩm Đệ An sóng vai đi vào hàn đàm.
Thẩm Đệ An vẫn như trước, thấy bộ dạng uể oải ngồi bên hàn đàm của Minh Chúc thì nở nụ cười trong veo bước tới, nói móc một cách điêu luyện: "Sư huynh ơi, lần này huynh "được bế quan" bao lâu thế, có ra kịp lần so tài của tông môn này không?"
Minh Chúc tùy ý quay qua chào bọn họ, mái tóc dài kết đầy băng sương trong suốt, hắn cũng chẳng thấy lạnh, bộ dạng thật lười biếng.
Từ sau khi bước vào hàn đàm, Chu Phụ Tuyết vẫn cứ cúi đầu nhìn lớp băng, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Chúc, Minh Chúc gọi mấy tiếng mới ngẩng đầu, lúng túng nói: "Sư huynh."
Minh Chúc nắm vạt áo hắn, kéo tới trước mặt mình, nói: "Hỏi đệ đó, sao lại thành ra bộ dáng mất hồn mất vía này, lạnh quá à?"
Chu Phụ Tuyết cứng đờ người ngồi cạnh Minh Chúc, thở cũng không thông, gật đầu lung tung, cũng không nghe được Minh Chúc hỏi gì.
Minh Chúc than một hơi, nói: "Yếu ớt."
Hắn nói rồi xách giá cắm nến bằng thiết để trên án nhỏ làm bằng băng qua, bấm tay búng ra rồi để một tia lửa đỏ tươi vào, đưa sang cho Chu Phụ Tuyết: "Nè, ôm đi."
Chu Phụ Tuyết đỏ tía tai, hắn nhận lấy, khi bàn tay chạm vào giá cắm nến, hắn cảm giác được một luồng khí ấm áp bao phủ cả người, hoàn toàn ngăn cản cơn lạnh rét run quanh mình ở bên ngoài.
Thẩm Đệ An thấy vậy thì chạy sang hưởng ké hơi ấm, bị Chu Phụ Tuyết đẩy về, nhỏ giọng nói: "Cái này là cho đệ mà."
Thẩm Đệ An: "..."
Thân thể Thẩm Đệ An vốn không khỏe, bị đông lạnh một hồi môi cũng trắng bệch, hắn bỏ đá xuống giếng xong thì không ở lại chịu lạnh thêm, nói mấy câu linh tinh rồi đi.
Rất nhanh, cả hàn đàm chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Phụ Tuyết ôm chặt giá cắm nến, cảm giác được tiếng thở của Minh Chúc vang vọng bên tai, hắn như nhớ lại giấc mộng xuân thoáng qua kia, nhớ lại nửa khuôn mặt ẩn nhẫn tuyệt đẹp kia, cả khuôn mặt như bị thiêu cháy.
Minh Chúc còn cho là hắn không quen với hàn đàm, không để ý nhiều, lười nhác dựa vào án nhỏ, che miệng ngáp, trong đôi mắt đào hoa toàn là hơi nước.
Chu Phụ Tuyết không dám nhìn hắn, lắp bắp tìm chuyện nói: "Tối, tối qua, sư huynh ngủ, ngủ không ngon à?"
Trên lông mi của Minh Chúc toàn là nước mắt, buồn ngủ cực kỳ: "Ừa, tối qua kêu Khoa Ngọc đọc sách, đọc tới nửa đêm, thế quái nào càng đọc huynh càng tỉnh, gần sáng mới ngủ được, còn chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức."
Tối qua hắn không ngủ được, trở mình suốt bèn lôi Khoa Ngọc ra cho bắt chước Chu Phụ Tuyết đọc Thanh Tĩnh Kinh, tính tình Khoa Ngọc với thanh tĩnh hoàn toàn không ăn nhập gì nhau nhưng vì tinh thạch, nó ôm sách vui vẻ đọc.
Giọng nó trong trẻo dễ nghe, giọng trẻ con đọc sách không tính là ầm ĩ nhưng mà Khoa Ngọc cũng không biết được bao nhiêu chữ, một câu mười chữ có thể đọc sai mất chín, Minh Chúc quen nghe giọng Chu Phụ Tuyết đọc câu chữ rõ ràng lập tức không nhịn được, mở mắt sửa lại một câu cho đúng.
Cuối cùng Minh Chúc không chịu được nữa, đoạt lấy sách, từng câu từng chữ chỉ cho Khoa Ngọc nhận mặt chữ, đọc cho Khoa Ngọc nghe tới ngủ luôn.
Ầm ĩ tới canh năm, Minh Chúc chẳng còn buồn ngủ được bao nhiêu.
Chu Phụ Tuyết nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Minh Chúc, ngây ra cả buổi, không biết xuất phát từ tâm lý nào, hắn đột nhiên nói: "Bằng không mỗi đêm đệ tới đây đọc sách cho huynh."
Minh Chúc lười biếng mở mắt, xua tay, đáp: "Khỏi đi, lát nữa sư phụ sẽ phong kín hàn đàm, chắc phải đến mùa thu sang năm mới cho huynh ra, đệ có muốn vào cũng vào không được."
Chu Phụ Tuyết thì thầm: "Mùa thu… năm sau…"
Linh mạch Hồng Liên trong người Minh Chúc luôn không ổn định lắm, cách một quãng thời gian Quy Ninh chân nhân sẽ tìm cớ để hắn tới hàn đàm bế quan vài tháng mới có thể hoàn toàn áp chế ngọn lửa cháy bỏng trong kinh mạch, lần này kiếm Hồng Liên rời vỏ, linh mạch trong cơ thể hắn không còn bị áp chế nên thời gian vào đây lâu hơn trước kia."
Minh Chúc không tiện kể mấy thứ rối tinh này với Chu Phụ Tuyết, cười nói: "Sinh mạng của tu sĩ rất dài, hơn một năm tựa như cái chớp mắt, không cần lo lắng, chờ huynh ra ngoài đệ lại đọc sách cho huynh nghe, được không?"
Chu Phụ Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày mới gật đầu: "Ừ."
Minh Chúc tủm tỉm cười nhìn hắn, nghĩ thầm: "Tiểu Thập Tam thật ngoan, nhiều sư đệ là thế, nó lại là đứa làm người ta an tâm nhất."
Chu Phụ Tuyết thất hồn lạc phách rời khỏi hàn đàm, đi thật xa mới quay đầu nhìn sơn động đầy băng sương, nhìn cả buổi mới cắn răng rời đi.
Bên trong hàn đàm, cấm chế do Quy Ninh chân nhân bày ta từ từ dâng lên ngăn cách hết thảy âm thanh ở bên ngoài.
Khi quanh người chẳng có ai, vẻ mặt của Minh Chúc luôn là trống rỗng hờ hững, hắn đứng dậy cởi đồ trên người ra, quần áo chạm đất, chỉ còn áo trắng mỏng manh, phác họa rõ ràng thân hình cao gầy.
Hắn đi chân trần xuống hồ nước cạnh đó, hạ mắt nhìn hình ảnh phản chiếu rõ ràng trong hồ.
Dường như hết thảy hàn khí đều phát ra từ hồ nước mãi mãi không đóng băng này, Minh Chúc không cảm xúc gì đi vào giữa hồ nước rét run, mái tóc dài rối tung ướt dần, hàn khí theo làn da chui vào kinh mạch nóng cháy tựa như sôi trào trong cơ thể hắn.
Mãi đến khi hàn đàm không còn dâng lên, hắn mới dần nhắm mắt lại, để thân thể lơ lửng chìm vào đáy hồ.
Lát sau, hắn như bức tượng băng đẹp đẽ, hai mắt khép hờ, không còn động tĩnh nào cả.
- --
(1) Giấc mộng hoàng lương: Điển cố Hoàng Lương mộng. Có người nằm mơ thấy mình công thành danh toại, con cháu đầy nhà, về sau lại chịu cảnh bị hãm hại, chết nơi phố xá thì tỉnh lại, trải qua hết một đời trong mộng mà ở bên ngoài nồi hoàng lương còn chưa nấu xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.