*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng hít một ngụm khí tránh cho bị Minh Chúc làm tức chết, hắn thu hồi tầm mắt nhìn tới đống đồ linh tinh rơi trên đất, lạnh lùng nói: "Sư phụ kêu đệ nói với huynh, ngày mai huynh không cần lên đài tỉ thí, chú ý lễ tiết tiếp đón khách quý là được."
Minh Chúc đứng lên, nghiêng đầu: "Khách quý?"
"Sáng sớm mai, Trường Dạ sơn trang của Thực Thẩm Quốc với Thẩm Hồng Xuyên của Tích Mộc Quốc(1) sẽ đến, cần huynh vào giờ Thìn đến sơn môn nghênh đón, đừng quên thời gian."
Minh Chúc: "Ài…"
Hắn đang định hỏi người của Trường Dạ sơn trang sẽ đến là ai nhưng chắc là Chu Phụ Tuyết cạn sạch kiên nhẫn rồi, lấy một sợi dây buộc tóc màu xanh lá từ tay áo ra đặt lên bàn, hắn không nói gì cả, quay người rời đi.
Minh Chúc đuổi theo, vịn khung cửa gọi: "Thập Tam?"
Chu Phụ Tuyết không để ý hắn, rất nhanh đã biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Minh Chúc không rõ nguyên do, cũng không tiện đuổi theo đành dọn dẹp lung tung một chặp, nện cả người lên giường.
Trước kia hắn quen những ngày dễ chịu có Chu Phụ Tuyết chăm nom, Chu Phụ Tuyết vừa đi khỏi hắn lại quay về cuộc sống của dã nhân, ngày ngày kêu khổ không thôi. Khi mới bắt đầu còn là cả tháng không ngủ được, cuối cùng làm loạn đòi Thẩm Đệ An kê cho đống thuốc với hương liệu mới miễn cưỡng chợp mắt được.
Minh Chúc nhắm mắt dỗ giấc một hồi vẫn không ngủ được đành nhăn mày ngồi dậy nhặt lư hương nhỏ dưới đất lên, quăng một đống hương vào đốt lửa.
Sương mờ vấn vít lượn lờ cả phòng.
Dù lượng thuốc nhiều là vậy, hắn vẫn trằn trọc hết nửa canh giờ mới đi vào giấc ngủ mỏng manh ngắn ngủi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông sớm vang vọng đỉnh núi, Minh Chúc mơ màng bỏ dậy mới phát hiện ra mình lăn xuống giường từ bao giờ, lư hương nhỏ khắc hoa đã đốt hết rồi còn rơi lên eo hắn, Minh Chúc xốc áo lên(2) nhìn, thấy da xanh tím cả mảng.
Còn hai khắc nữa là tới giờ Thìn, hắn cũng không gấp, hãy còn ngái ngủ mà rửa mặt, thay quần đổi áo, ngồi trên bàn chất đầy đồ linh tinh ngủ gật một chốc mới tỉnh hẳn.
Xưa nay hắn rất ít khi búi tóc vì không thích bó buộc, trước giờ dùng dây tùy tiện buộc lại là xong chuyện. Nhưng hôm nay diễn ra cuộc thi so tài tông môn, không chỉ đệ tử hai núi Bắc, Tây có mặt mà còn có số ít tu sĩ đại năng có quan hệ tốt với Quy Ninh chân nhân tới, nếu đại sư huynh núi Nhật Chiếu lôi thôi lếch thếch vậy khéo sẽ bị người trong thiên hạ cười chê.
Minh Chúc giơ tay khó nhọc buộc nửa bên tóc lại, liếc thấy dây buộc hôm qua Chu Phụ Tuyết để lại, hắn cầm sợi dây lên huơ huơ, thấy hoa văn núi Nhật Chiếu đẹp đẽ bên trên, nghĩ một hồi thì cột luôn vào phát quan.
Dây buộc tóc màu xanh lá bay bay rũ đến eo, hắn soi trái soi phải trong gương đến khi chắc chắn phát quan không bị lệch thì mới hài lòng búng vào chiếc gương hoa văn hình nước, cười mỉm: "Thật là đại mỹ nhân mà."
Kính hoa văn nước bị búng đến lung lay.
Minh Chúc tự luyến đủ rồi, ngay khi định thu hồi tầm mắt hắn bỗng thoáng thấy trong mặt kính sắc nét ấy là con ngươi màu đen xám hình như hơi vặn vẹo, kế đó gợn sóng dao động, nó biến thành đồng tử dựng dọc vàng rực, hệt như là…
Minh Chúc sững sờ, đưa tay sờ lên mặt mình, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, một dòng máu chảy ra từ con ngươi dựng dọc vàng rực, theo gương mặt chảy xuôi xuống.
Đây là… mắt rắn!
Minh Chúc đứng phắt dậy, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn chiếc gương vân nước, tim đập như trống. Hắn nghiêng ngả lảo đảo lui ra sau, trước mắt còn lưu lại vết tích đôi đồng tử hờ hững lạnh lẽo kia.
"Mắt… Mắt của mình…" Hắn run rẩy nhấc tay lau khuôn mặt lại nhận ra chẳng có chút vết máu nào cả.
Minh Chúc thở hổn hển, hai chân mềm nhũn dựa vào vách tường ngồi xuống, tim đập nhanh. Cảm giác khó thở lần nữa bao vây khắp, hắn đè ngực mình, trước mắt cảnh trắng cảnh đen khó chịu thật sự.
Khoa Ngọc cảm nhận sự kích động trong lòng hắn, trong phút chốc hiện ra hình người, lao đến: "Chúc Tử?"
Đồng tử Minh Chúc không ngừng lay, nhìn nửa ngày mới nhận ra Khoa Ngọc, hắn nắm chặt tay nó, nói bằng giọng khàn khàn: "Đôi mắt của ta…"
Khoa Ngọc nhìn hắn, nói: "Mắt ngươi làm sao?"
Minh Chúc ngây người.
Khoa Ngọc lấy chiếc gương bên cạnh đưa cho hắn, ngờ vực nói: "Ngươi tự nhìn đi, chẳng có gì hết."
Vốn Minh Chúc rất kháng cự, bản năng co vào góc, nghe Khoa Ngọc nói mới sửng sốt, lát sau quay đầu liếc nhìn vào gương.
Vẫn là đôi đồng tử màu đen xám như cũ như thể đôi mắt rắn vàng rực ban nãy chưa hề tồn tại, ngay cả vết máu trên mặt cũng biến mất chẳng thấy đâu.
Minh Chúc hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, mở miệng thở dốc cả buổi mới nhũn chân đứng lên.
Khoa Ngọc nhìn hắn đầy lo lắng: "Ngươi không sao thật à?"
Minh Chúc rũ tay áo rộng xuống che khuất đôi tay còn phát run, người hắn tái nhợt, lắc đầu, nói: "Không sao, ta còn phải đi đón người, khoan nói đi."
Giờ Thìn vừa qua, Minh Chúc cũng vội ra khỏi Bất Tri Nhã, đệ tử qua lại thấy hắn thì mừng rỡ chào hỏi nhưng đại sư huynh ngày thường cùng mọi người qua lại lại có thái độ khác thường, mặt mày trắng bệch, chẳng nhìn tới ai mà lướt qua như cơn gió.
Thương Yên Phùng với Dịch Phụ Cư đúng lúc ấy nhìn thấy từ xa, kêu một tiếng đại sư huynh, Minh Chúc chỉ ngẩng đầu nhìn họ một cái rồi vội vã bỏ đi.
Thương Yên Phùng nói: "Thế này là sao?"
Dịch Phụ Cư: Không biết.
Rất nhanh, Minh Chúc đã đi tới sơn môn núi Nhật Chiếu. Chuông gió trên tháp Lung Linh va nhau leng keng cả vùng, hắn hít sâu một hơi, con tim đang đập như trống mới dần ổn lại.
Lúc này Khoa Ngọc trong thần thức bỗng nói: "Có người đến rồi."
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn ra xa, bên ngoài sơn môn núi Nhật Chiếu, từ trong sương mù dày đặc còn chưa tản ra dần xuất hiện hai bóng người, một người đúng là Thẩm Hồng Xuyên đã lâu chưa gặp.
Chân Minh Chúc còn hơi nhũn, gắng sức đi hai bước, miễn cưỡng nở nụ cười: "Hồng Xuyên."
Chắc là sắc mặt hắn tệ quá, khuôn mặt vốn tràn ngập nụ cười của Thẩm Hồng Xuyên lập tức sầm xuống, hắn bước nhanh lên trước mấy bước, nói: "Sư huynh, đệ đến rồi."
Minh Chúc cười nói: "Huynh còn ngỡ lúc ấy đệ chỉ thuận miệng nói thế thôi, không ngờ lại tới thật, sao sư phụ chịu cho đệ bước vào vậy?"
Thẩm Hồng Xuyên đưa tay nhẹ nhàng dò thử trán Minh Chúc, thuận tiện đáp: "Đệ đến thay nhà họ Thẩm, không có lấy tư cách đệ tử Nhật Chiếu, đương nhiên sư phụ không ngăn đệ lại được."
Minh Chúc gật đầu nói: "Vậy đi thôi, huynh dẫn đệ đi gặp sư phụ."
Hai người đang định sánh vai nhau rời đi, kẻ nãy giờ bị Minh Chúc bỏ mặc nhịn hết nổi mới lạnh lùng mở miệng: "Đây là lễ tiết của núi Nhật Chiếu các người à? Khách quý tới còn không biết chào hỏi nghênh đón, xem ra phái Nhật Chiếu của Tích Mộc còn không bằng môn phái nhỏ bé khác, đùng là làm ta mở mang tầm mắt."
Minh Chúc ngờ vực quay đầu thì thấy ngay một người nam bận đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, tóc đen được buộc cao lên bằng ngọc phát(3), trên đính mặt dây chuyền lúc lắc nhẹ theo động tác của hắn.
Minh Chúc: "Ngươi là ai?"
Người nam khôi ngô như đang cố nặn ra nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt, gằn từng tiếng: "Minh, Chúc! Ngươi, cố, ý!"
Minh Chúc vẫn mờ mịt như cũ.
Thẩm Hồng Xuyên nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Đây là trang chủ của Trường Dạ sơn trang, Dạ Vị Ương, hồi nãy mắng huynh suốt dọc đường ấy."
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc lấy làm lạ nhìn Dạ Vị Ương đang tức phát run, hơi gật đầu: "Cung nghênh khách quý."
Nói xong thì tóm lấy Thẩm Hồng Xuyên, nghênh ngang rời đi.
Dạ Vị Ương: "..."
Thẩm Hồng Xuyên nhịn cười đi theo hắn, nói: "Sư huynh, nghe nói vị trang chủ Trường Dạ ấy có thù tất báo, lần này huynh không để ý sắc mặt hắn sợ là hắn không dễ bỏ qua đâu."
Minh Chúc không để tâm đến, nói: "Kệ hắn đi, đệ đến như thế nào? Ở lại Nhật Chiếu bao lâu, mấy ngày này ở chung huynh không?"
Thẩm Hồng Xuyên: "Không được rồi, chắc Nhật Chiếu sẽ bố trí phòng cho khách, đệ không thể đến quấy rầy huynh được."
Minh Chúc khựng lại, quay đầu nhìn hắn, buồn bã nói: "Có phải đệ chê phòng huynh bừa bộn không?"
"..." Thẩm Hồng Xuyên không đỏ mặt không ngắc ngứ nói dối: "Không có chuyện đó, huynh nghĩ đi đâu vậy?"
Minh Chúc nhìn hắn đầy vẻ cô liêu, Thẩm Hồng Xuyên vội vã đổi đề tài: "Lần thi này huynh có lên đài không? Nghe nói ba hạng đầu sẽ có nhiều linh đan linh khí đó, huynh vừa ý cái nào chưa?"
Minh Chúc dùng khủy tay hất hắn, không vui nói: "Đừng đánh trống lảng."
Thẩm Hồng Xuyên thầm kêu khổ suốt, ánh mắt liếc qua thấy Yến Tuyết Ngọc với Lục Thanh Không cùng nhau đi tới, tựa như muốn đi tới Diễn Võ Trường với nhau.
Thẩm Hồng Xuyên vội nói: "Tam sư huynh, Tiểu Cửu."
Yến Tuyết Ngọc dừng bước: "Hồng Xuyên?"
Lục Thanh Không càng kinh ngạc: "Vậy mà huynh đến thật? Sư phụ không ném huynh đi à?"
Thẩm Hồng Xuyên bước tới, đè đầu Lục Thanh Không rồi nhét một đống kỳ trân dị bảo vào ngực hắn, cười nói: "Đệ im miệng đi, mọi người định tới Diễn Võ Trường hả?"
Lục Thanh Không nhìn đống đồ hiếm có ấy thì mắt sáng rỡ ngay, hắn nhét cả vào nhẫn trữ, vẻ mặt ghét bỏ cũng thay luôn, gật đầu, đáp: "Đúng rồi, cuộc so tài tông môn sắp bắt đầu rồi, sự phụ chắc cũng tới rồi…"
Hắn vừa nói xong, chuông trên đỉnh núi lại vang mấy tiếng.
Yến Tuyết Ngọc nói: "Được rồi, ôn chuyện thì để tối ôn, đừng làm lỡ thời gian, không sự phụ lại phạt đó."
Đài gỗ so tài tông môn được dựng trên Diễn Võ Trường thật lớn ngoài thác nước chỗ Vô Cữu Đường, Diễn Võ Trường có lên mấy trăm người cũng không cần chen nhau, được chia ra ba khu, hắc linh thạch nghìn vàng khó cầu rải đầy đất kèm theo phát trận rườm rà giúp cho người tỉ thí có thể tùy ý phóng thích linh lực cũng không sợ lan tới người bên ngoài.
Bên ngoài Diễn Võ Trường, đá to vây một vòng quanh đài cao, trên đã ngồi kín đệ tử tới xem, rộn ràng náo nhiệt vô cùng.
Đám Minh Chúc bước lên bậc thang, nhìn trái nhìn phải thì thấy Quy Ninh chân nhân với Quy Hà, Đao tiên sinh đã đến từ sớm, bọn họ đang ngồi chỗ đình nhỏ, trước mặt mỗi người kê án nhỏ, trên án để vò rượu với ly.
Cạnh bọn họ là Dạ Vị Ương cả người áo đen đến trước một bước từ khi nào đang vui vẻ chuyện trò với Quy Ninh chân nhân, phong độ nhẹ nhàng, sang trọng bức người, không hề có vẻ gì là dữ tợn hung ác như ban nãy.
Yến Tuyết Ngọc với Lục Thanh Không giữ sẵn chỗ ở phía ngoài tiểu đình, chào hỏi rồi ngồi xuống luôn, Minh Chúc không cần lên trận đành phải vào lương đình với Thẩm Hồng Xuyên.
Thẩm Hồng Xuyên đi vào, hơi ôm quyền, rất đúng mực nói: "Thẩm Hồng Xuyên của Tích Mộc Quốc(1), bái kiến Quy Ninh chân nhân."
Quy Ninh chân nhân lạnh nhạt liếc nhìn, cuối cùng cũng không làm mất mặt mũi Hàng Lâu Quốc, hờ hững nói: "Ngồi đi."
Thẩm Hồng Xuyên cũng không khách sáo, ngồi vào chỗ trống cạnh bên.
Minh Chúc gắng sức làm ra vẻ ổn trọng, chín chắn, sau khi hành lễ thì đi tới, đứng bên trái Quy Ninh chân nhân.
Ba đài cao trên Diễn Võ Trường đã có đệ tử bước lên tìm người tỉ thí, bên ngoài cả một vùng ồn ào rung trời.
Minh Chúc mặt không đổi sắc, ưu nhã đứng đó, thi thoảng rót rượu thay Quy Ninh chân nhân, hắn chẳng buồn nhìn Dạ Vị Ương ở kế bên đang lạnh lùng liếc mình.
Thoạt nhìn, Dạ Vị Ương là kẻ tính tình nóng nảy, nhịn cả buổi cũng không nhịn được nữa mới nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Ai ai cũng nói đại đệ tử Minh Chúc của núi Nhật Chiếu dung mạo khuynh thành, quả là một khuôn mặt đẹp đẽ không gì sánh bằng, không biết Minh Chúc tu sĩ tu vi ra sao."
Minh Chúc nhìn thẳng, hờ hững nói: "Ta đẹp, cái này ta tự biết là được, không mượn khách quý khen vòng khen vo, hơn nữa trước mặt trưởng bối khen ta đẹp, không lẽ khách quý không thấy hành vi cử chỉ không đứng đắn chút nào à?"
Dạ Vị Ương: "..."
Ai khen ngươi? Mẹ nó, ta đang châm chọc ngươi đấy!
- --
(1) Gốc đề là Hàng Lâu, nhưng chương 26 có nhắc Thẩm gia là gia tộc số một Tích Mộc nên mình sửa theo chương 26
(2) Trung y: lớp áo giữa
(3) Ngọc phát: Phát quan bằng ngọc
- --
Cre: 冻冻
Phụng Tuyết
Mục tiểu ca