Minh Chúc nhìn Dạ Vị Ương tức tới tái xanh cả mặt, hắn làm bộ kinh ngạc, nói: "Lẽ nào Dạ trang chủ nhìn trúng ta?"
Dạ Vị Ương: "..."
Thẩm Hồng Xuyên sặc một cái: "Phụt…"
Minh Chúc nhẹ lắc đầu, nhìn như có chút tiếc nuối: "Ài, thường nói con thỏ không ăn cỏ gần hang, thanh mai trúc mã lớn lên bên mình từ tấm bé mà Dạ trang chủ cũng ra tay được, chẹp, chẹp, hám sắc đến thế cơ đấy(1), ngài cũng làm ta mở mang tầm mắt thật."
Dạ Vị Ương: "..." Mẹ nó, ai là thanh mai trúc mã với ngươi!?
Dạ Vị Ương lập tức đè kiếm, đứng lên tìm Minh Chúc liều mạng: "Ngươi! Đi! Đánh với ta một trận!
Minh Chúc chỉ hắn: "Ngươi, kỳ Đại Thừa."
Rồi lại chỉ vào bản thân: "Ta, Kim Đan, vượt mấy cấp còn tìm ta đánh nhau? Trời ơi, Dạ trang chủ rốt cuộc ngươi biết mắc cỡ không, ỷ vào tu vi bắt nạt ta."
Dạ Vị Ương: "..."
Dạ Vị Ương tức đến không nói nên lời, giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên nhãi ranh, ngươi hay lắm!"
Mười mấy hai mươi năm qua rồi, cái miệng lanh răng lợi mồm vẫn làm người ta hận như xưa!
Quy Ninh chân nhân vẫn luôn duy trì tư thế uống rượu tao nhã tựa như chẳng có ý kiến gì chuyện hai người tranh hơn thua với nhau, Quy Hà kế bên cũng nhịn cười, không nói gì.
Minh Chúc thấy Quy Ninh chân nhân không quan tâm, không hỏi tới càng thêm ngang ngược(2), cười như không cười, nói: "Tất nhiên ta phải hay rồi, tin là Dạ trang chủ hồi trẻ cũng đã được lĩnh giáo, đã nhiều năm như vậy, Vị Ương ngươi đã là trang chủ thế mà vẫn dễ kích động như vậy, coi ra Trường Dạ sơn trang sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay ngươi thôi."
Ngày thường miệng Minh Chúc có độc thế đâu, nhưng gặp Dạ Vị Ương rồi không biết có bị Lục Thanh Không bám lên không, hắn lải nhải cả buổi chọc cho Dạ Vị Ương không màng tới mặt mũi, muốn ra tay đánh hắn.
Nhưng lúc này, Minh Phù Hoa toàn thân áo trắng từ ngoài đi vào, đầu tiên hành lễ với Quy Ninh chân nhân, kế đó lạnh lùng liếc Minh Chúc: "Im miệng!"
Minh Chúc sợ liền, cúi đầu ngay, một câu cũng không dám hó hé.
"Phù Phù Phù Hoa…" Dạ Vị Ương hít sâu, giọng nói run run: "Hắn… Hắn vô liêm sỉ!"
Trên khuôn mặt lạnh như băng sương của Minh Phù Hoa có chút không biết làm sao cho phải, nàng nhẹ giọng nói: "Dạ trang chủ, thật xin lỗi, anh trai ta ở núi Nhật Chiếu nhiều năm như vậy, tính tình có chút ngông, mong người không chấp huynh ấy."
Hình như Dạ Vị Ương không chấp hắn là không được, nhưng ngặt nỗi mới nãy bị Minh Chúc chọc tức đến nói không nên lời, nhất thời không có cách nào mở miệng.
Minh Phù Hoa lập tức trừng mắt nhìn Minh Chúc, nói: "Còn không ra ngoài đi!"
Minh Chúc "uầy" một tiếng, chạy nhanh tức thì.
Dạ Vị Ương thấy vậy định tóm hắn ngay: "Tên khốn! Đừng… Đừng chạy! Quay lại đây, chúng ta so xem!"
Minh Phù Hoa vội che trước mặt hắn, nói: "Trang chủ, người say rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Dạ Vị Ương: "..."
Rượu trước mặt hắn đã uống hớp nào đâu.
Thẩm Hồng Xuyên: "Phụt…"
Đôi huynh muội này đúng là chọc tức người chết cũng không đền mạng.
Phía ngoài lương đình, đệ tử nội môn Nhật Chiếu cũng hiếm được một lần tụ hội với nhau đang xoi mói Diễn Võ Trường đối diện bên dưới.
So tài tông môn, mỗi đệ tử sẽ có một dây vải màu xanh tượng trưng cho Nhật Chiếu, núi Bắc màu xanh, núi Tây là màu xanh nước. Người bình thường sẽ coi như dây buộc tóc hoặc đai buộc lên trán, đưa mắt nhìn, chỗ ngồi đều là xanh lam đan xen nhau.
Cơ mà đệ tử nội môn không làm theo bình thường, đại sư huynh Minh Chúc cột lên dây buộc tóc, Dịch Phụ Cư cột ở cổ tay, Yến Tuyết Ngọc càng kì khôi, che luôn đôi mắt.
Lục Thanh Không là kẻ món nào yêu quý thì treo lên người, coi bộ cũng thích dây vải này lắm nên buộc luôn vào cổ, lúc vừa tới, Thẩm Đệ An còn cười nhạo lúc lâu.
Lục Thanh Không lạnh lùng phản bác: "Kẻ buộc vào eo không có tư cách cười cợt ta, ngươi còn là trẻ con à?"
Nụ cười của Thẩm Đệ An lập tức ngừng lại.
Mấy kẻ kỳ khôi của núi Nhật Chiếu tụ về đây cả, cay nghiệt châm biếm nhau. Nói ra cũng lạ, mấy người này vốn xung khắc như nước với lửa, nhưng sau khi tính kế, châm chọc đối phương xong thì chưa đầy một ngày đã lại như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra, giao lưu bình thường. Cho dù là chuyện nửa năm trước Lục Thanh Không với mấy sư huynh đệ đánh bẫy nhau, sau chuyện đó, mọi người lại ở chung như trước, hoàn toàn chẳng nhìn ra cảnh chó cắn chó không nể nhau lúc ấy.
Lục Thanh Không với Yến Tuyết Ngọc chen vào ngồi với nhau, lúc này đang lôi thôi chuyện trò - cũng do Lục Thanh Không nói chuyện rườm rà, dông dông dài dài khiến cho đệ tử kế bên ồn ào ghé mắt nhìn.
Lục Thanh Không không hề dao động, vẫn như trước, tỉ mỉ giải thích tình huống thi đấu trên đài.
"Đài tỉ thí bên trái là đệ tử núi Bắc, chậc, hai người này gì nhỉ… À, nghĩ ra rồi, Lâm Chi với Tần Vũ, hai người đều có tu vi Kim Đan, vừa nhìn thì thấy thực lực không phân cao thấp, ồ! Xong rồi xong rồi, Lâm Chi chưa chào đã xông lên rồi, cái này tính là đánh lén rồi, chậc chậc, quá đáng ghê, nhưng mà phải nói lại, hồi trước lúc đệ bị vu hãm vụ đồn đại, hình như là hắn ở dưới kêu gào, ừm, đệ mong lần này hắn bị người ta đập thành đầu heo."
Có người thật hết nhịn nổi hắn cứ lải nhải, cất giọng nói: "Cửu sư huynh, huynh ồn ghê, yên lặng một lát được không?"
Lục Thanh Không đứng lên mắng ngay: "Không đấy! Chỗ này là nhà ngươi à? Ta thích nói gì thì nói, liên quan cóc khô gì ngươi? Ngươi ngậm mồm xem cho tử tế cho ta, nếu mà không phục thì cút bên cạnh đi! Ngươi không quản được miệng ta đâu, lo mà quản lỗ tai mình đi, đừng có không biết lễ tiết như vậy, coi chừng người ta cười cho."
Mọi người quanh ngạc nhiên nhìn hắn.
Lục Thanh Không trừng mắt: "Nhìn gì mà nhìn, qua bên kia chơi đi!"
Mọi người không đắc tội hắn được, vội vã chạy mất.
Bấy giờ Lục Thanh Không mới thở ra một hơi, ngồi lại định giảng tiếp cho Yến Tuyết Ngọc nghe, đột nhiên Minh Chúc chống lan can từ đằng sau nhảy tới, được Dịch Phụ Cư ngồi bên cạnh đỡ cho mới khỏi ngã.
Minh Chúc mắng Dạ Vị Ương một chặp, tâm tình tốt lên, hắn chen vô giữa Dịch Phụ Cư với Lục Thanh Không, ghé vào lan can trước chỗ ngồi nhìn cuộc so tài bên dưới, híp mắt: "Khi nào mấy đệ lên sân thế?"
Yến Tuyết Ngọc nói: "Mắt đệ không tốt, không sáp vào mua vui đâu, Tiểu Cửu trận thứ tư, Yên Phùng với Nhị sư huynh thứ bảy, chắc là còn chút thời gian nữa."
Thẩm Đệ An cười tủm tỉm, nói: "Còn đệ là y sư chuyên dụng của Nhật Chiếu, không cần thi cũng có tên trong danh sách ra ngoài rèn luyện hi hi hi."
Mọi người lập tức ghen ghét, ngưỡng mộ, căm hận có cả. Lục Thanh Không cảm thấy có chút không cam tâm, rì rầm nói: "Đệ cũng không thi tài cũng có trong danh sách ra ngoài rèn luyện."
Mọi người nhìn về phía hắn, Lục Thanh Không ưỡn ngực, nói: "Đệ có thể điều khiển Hành Diên loại nhỏ như vậy mọi người ra ngoài không cần chen chúc trên Hành Diên, còn tiết kiệm được ít tiền.
Thương Yên Phùng ngồi kế im lặng lắng nghe, bấy giờ đột nhiên lên tiếng: "Đệ cũng có thể không cần thi cũng có tên trong danh sách."
Hắn là kẻ có giá trị vũ lực lớn nhất núi Nhật Chiếu, thi thố mà gặp hắn thì cứ như đùa trẻ con, nhẹ nhàng là có thể hất người ta văng khỏi đài.
Dịch Phụ Cư cũng nói: Đệ cũng được.
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc ghen tị đến đỏ mắt: "Đủ rồi nha, có tin huynh đánh các đệ hết không?"
Mấy người đùa nhau một trận, Minh Chúc đè Lục Thanh Không và Thẩm Đệ An khoe mẽ lên lưng ghế, hung dữ nói: "Huynh muốn đánh cho các đệ khỏi ra ngoài!"
Thẩm Đệ An vội xin tha: "Sư huynh tha mạng, tha mạng đi a a a! Nhìn kìa, là Phụ Tuyết!"
Tay Minh Chúc khựng lại, quả nhiên nhìn thấy Chu Phụ Tuyết người bận áo xanh, mặt không cảm xúc bước lên bậc thang.
Thẩm Đệ An đè Minh Chúc về chỗ, giải thích: "Số đệ ấy không may, bắt trận thứ hai, đối thủ là Phong Hào đệ tử ngoại môn xếp hạng nhất."
Minh Chúc không nhịn được, có chút khẩn trương: "Đệ ấy… có thể thắng không?"
Thẩm Đệ An lắc đầu: "Không biết."
Lục Thanh Không ở bên cạnh thì thầm với Yến Tuyết Ngọc: "Tam sư huynh, bây giờ trên đài là Chu Phụ Tuyết với đệ tử hạng một ngoại môn, Phong Hào, nghe nói là tu vi hậu kỳ Nguyên Anh, coi ra lần này Phụ Tuyết lành ít dữ nhiều rồi."
Yến Tuyết Ngọc nói: "Nghe nói Phong Hào là hàn linh mạch?"
"Đúng vậy."
Minh Chúc đâu có thời gian phân tích này nọ, hắn dùng sức đập lên đùi Lục Thanh Không, nóng ruột nói: "Có thắng được không, có thắng không đây?"
Lục Thanh Không đau tới mức nhe răng trợn mắt, nói: "Thua cũng có chết đâu, huynh kích động như vậy làm gì?"
Minh Chúc kệ hắn, chồm qua người Dịch Phụ Cư, nắm tay áo Thương Yên Phùng, nói: "Ngũ ca, Ngũ ca, đệ nhìn xem, Phụ Tuyết thắng được không? Phong Hào đó lợi hại đến vậy à?"
Thương Yên Phùng nói: "Dù sao cũng dư sức đánh huynh."
Minh Chúc: "..."
Chu Phụ Tuyết cầm kiếm bước từng bước lên, hắn đứng trên đài thi đấu linh thạch đen, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Phong Hào mặc đồng phục bình thường đứng trước mặt.
Phong Hào nét mặt nghiêm nghị, chắc cũng là người trầm mặc kiệm lời, thấy hắn cũng chỉ hơi gật đầu.
Theo ánh sáng bạch ngọc hơi lóe lên giữa đài tỉ thí, kiếm quanh trên thân hai người vọt lên tận trời, Phong Hào vung tay lên trên, một thanh kiếm băng trong suốt trong chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Trong thoáng chốc, trên đài tỉ thí băng tuyết ngập trời.
Chu Phụ Tuyết thờ ơ đứng xem, kiếm Vô Tâm bị hắn câu ra bằng ngón tay, bay đến trên đỉnh đầu, kế đó một thành hai, hai thành bốn, rất nhanh che trắng một vùng đất trời.
Lục Thanh Không mồm miệng nhanh nhảu: "Hàn linh mạch của Phong Hào quả nhiên không giống bình thường, nhìn kĩ sẽ thấy toàn bộ đài tỉ thí đều bị hàn khí của hắn bao phủ, nếu Chu Phụ Tuyết nhất thời không tra xét kĩ để hàn khí chui vào kinh mạch thì sẽ mất khả năng hành động… ài! Bọn họ ra tay rồi. Phụ Tuyết là muốn lấy cứng đối cứng à? Nhưng không phải đệ ấy tu vi Kim Đan à?"
Lục Thanh Không còn chưa nói xong đã bị khí thế phát ra từ trên người Chu Phụ Tuyết làm cho kinh sợ: "Nguyên Nguyên Anh!?"
Khuôn mặt Chu Phụ Tuyết lạnh lùng, nhìn ra còn muốn lạnh hơn tràng tuyết bay lả tả quanh mình đến mấy phần, dây vải của núi Nhật Chiếu được hắn buộc vào thân kiếm Vô Tâm, hoa văn trên đó bay bay, chẳng hề bị hàn khí xung quanh ảnh hưởng tí nào.
Tốc độ hai người rất nhanh, tựa như chỉ một thoáng đã tiếp nhau mấy trăm chiêu, kẻ nào tu vi hơi thấp chỉ thấy hai tàn ảnh quấn nhau, tuyết lớn rơi khắp trời, rất nhanh đã rơi thành lớp mỏng trên linh thạch đen.
Minh Chúc khẩn trương, ra sức nhéo đùi Lục Thanh Không.
Lục Thanh Không: "Đệ vốn cho là Phụ Tuyết sẽ gặp khó khăn với hàn linh mạch, nhưng coi ra hàn khí hình như chẳng ảnh hưởng gì tới đệ ấy cả, còn gia tăng linh lực vào kiếm Vô Tâm, còn chặn chiêu… shh! Đại sư huynh, huynh muốn chết hả?! Muốn nhéo thì đi mà nhéo mình ấy, nhéo người khác là cái giống gì đây?"
Minh Chúc tâm sự nặng nề, hắn buông lỏng tay, không chớp mắt nhìn trên đài tỉ thí, hình như tay phải nhéo cái gì mới có cảm giác an toàn, chưa bao lâu sau hắn đã lần mò nhéo lên tay Lục Thanh Không, Lục Thanh Không bị nhéo tới phẫn nộ.
Thương Yên Phùng nhìn thấy buồn cười, nói: "Sư huynh, đừng sốt ruột, thắng bại đã phân, là Phụ Tuyết thắng."
Quả nhiên, mọi người nghe được âm thanh mặt băng bị phá vỡ, trên đài tỉ thí tuyết chầm chậm rơi hiện ra bóng dáng hai người, Chu Phụ Tuyết một tay để sau lưng, một tay bấm quyết, nom rất phức tạp, mà Phong Hào ở đối diện trông rất nhếch nhác, nhăn nhó trước mấy thanh kiếm bay quanh mệnh môn mình.
Phong Hào thở dốc mấy cái, nói: "Ta thua rồi."
Chu Phụ Tuyết hơi gật đầu, thu kiếm Vô Tâm về, nói: "Đã nhường rồi."
Chu Phụ Tuyết không quan tâm hơn thua, đánh xong thì quay người định đi, Phong Hào đột nhiên gọi hắn: "Sao huynh không bị hàn khí của ta làm ảnh hưởng?"
Bước chân của Chu Phụ Tuyết dừng lại, hơi nghiêng đầu.
Trên khán đài, Minh Chúc bỗng cất giọng: "Cái gì?! Đệ nói lại lần nữa xem?"
Thương Yên Phùng vội trấn an hắn: "Sư huynh, huynh bình tĩnh chút đi, là đệ ấy một hai bắt đệ dẫn tới hàn đàm bế quan tu hành, đệ ngăn không nổi đệ ấy, hơn nữa cả quá trình đệ đều canh chừng kế bên, không để đệ ấy xảy ra việc gì đâu."
Minh Chúc suýt bùng nổ: "Không được! Vậy cũng không được! Sao đệ làm vậy được! Đệ ấy bao lớn, tu vi không đủ mà đệ dám để đệ ấy bến quan ở hàn đàm lâu tới vậy? Đệ… Đệ… Đệ muốn huynh tức chết phải không?"
Thẩm Đệ An kế bên thỏ thẻ: "Nhưng mà sư huynh, tu vi người ta bây giờ vượt qua huynh một khúc thật xa rồi ý."
Minh Chúc hung dữ trừng hắn: "Im ngay!"
Thương Yên Phùng không biết làm sao, nói: "Sư huynh, huynh cũng thấy rồi đó, bây giờ đệ ấy có sao đâu, tu vi còn tăng cao, hơn nữa đánh với hàn linh mạch của Phong Hào chẳng mảy may phí sức, cái này không phải là việc tốt sao?"
"Hàn đàm là chỗ nào hả." Minh Chúc giận tới tối tăm đầu óc, yếu sức nói, "Đệ là kỳ Đại Thừa cũng ở trong đó lâu nhất có ba(3) năm, đệ ấy khi đó mới Kim Đan, liều lĩnh đi vào… như vậy… a, không được, huynh sắp tức chết rồi."
Minh Chúc tức giận một hồi thì Chu Phụ Tuyết đã thong thả cầm kiếm đi tới trước mặt bọn họ, khẽ gật đầu với mấy vị sư huynh rồi ngồi xuống. Hắn nhìn bộ dạng tức tối há mồm thở dốc của Minh Chúc thì nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Đệ An vội nói: "Không, không sao hết, thân thể đại sư huynh không khỏe lắm, huynh đưa huynh ấy ra ngoài hít thở tí."
Nói xong vội đỡ Minh Chúc thở không ra hơi ra ngoài.
Minh Chúc vừa đi vừa dùng hơi thở mỏng manh kéo Thương Yên Phùng, không sức lực nói: "Thương… Thương Yên Phùng, chuyện này huynh với đệ chưa xong đâu, đệ chờ đó cho huynh…"
Thương Yên Phùng: "..."
Thẩm Đệ An vội kéo hắn đi.
- --
(1) Gốc là Sắc đảm bao thiên - 色胆包天, dùng để hình dung kiểu có gan lớn tham luyến sắc dục
(2) Gốc là Đặng tị tử thượng kiểm - 蹬鼻子上脸: Đối phương nể nang không quan tâm đến hành vi thái quá nhưng bạn không cảm kích còn ngạo mạn, kiêu căng hơn
(3) Gốc là nửa năm nhưng chương trước có nói Thương Yên Phùng bế quan ba năm nên mình sửa theo chương trước