Minh Chúc tức giận không ít. Hắn được Thẩm Đệ An dìu đến Vô Cữu Đường vắng vẻ để nghỉ ngơi, ngồi cả nửa ngày chứng tim đập nhanh vẫn không khá hơn.
Thẩm Đệ An ấn mạch hắn, dò xét cả buổi mới nhíu mày nói: "Kinh mạch của huynh rốt cuộc là sao vậy? Có chỗ không thích hợp."
Minh Chúc khó chịu tới mức chẳng nói được gì, cũng không biết là do tức giận hay do cơn hoảng sợ khi thấy mắt rắn ban sáng còn chưa hết, hắn xua tay: "Đệ… về đi, huynh ngồi đây một lát là ổn thôi."
Thẩm Đệ An tức giận: "Đệ quay về lấy ít thuốc cho huynh, ngồi đây đi, đừng đi lung tung."
Minh Chúc mệt mỏi gật đầu, đè ngón tay trắng xanh lên bàn.
Bốn bề vắng lặng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng binh khí va nhau nơi Diễn Võ Trường không xa với tiếng thác nước ào ào, Minh Chúc ấn ngực thở hổn hển thật lâu, trong sự mông lung, hắn cảm nhận được có ai đó vỗ sau lưng mình, giúp mình thuận khí.
Minh Chúc mờ mịt ngẩng đầu thì thấy đối diện hắn là đôi mắt hung dữ âm u lạnh lùng.
Dạ Vị Ương không chút dấu vết di chuyển tay lên chiếc cổ mảnh khảnh của Minh Chúc, cười lạnh: "Trùng hợp quá."
Minh Chúc cứ như chẳng nhìn tới bàn tay dùng sức trên cổ mình, bởi vì khó chịu quá mà mắt hắn tràn ngập hơi nước, hắn cứ thất thần nhìn Dạ Vị Ương chằm chằm, mãi không nói gì.
Ban đầu Dạ Vị Ương định dọa một trận nhưng nhìn Minh Chúc một không giãy giụa, hai không chống cự, nhất thời không thấy thú vị nữa. Hắn buông tay ra, vén áo ngồi xuống cạnh Minh Chúc.
Minh Chúc thở dốc một cách khó khăn, bấy giờ mới hồi phục tinh thần, uể oải nói: "Sao… ngươi tới Nhật Chiếu?"
Dạ Vị Ương bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu sau đáp: "Ta tới đưa ngươi đi."
Minh Chúc lắc đầu: "Ngươi không đưa ta đi được đâu, sư phụ ta sẽ không đồng ý."
Dạ Vị Ương hờ hững nói: "Chỉ cần ngươi muốn thì không ai ngăn được ta."
Mặt Minh Chúc trắng bệch, đột nhiên cười nhẹ: "Sao? Người nhìn trúng ta thật à?"
Dạ Vị Ương buồn bực ngay, tức giận nói: "Ngươi không nói chuyện đàng hoàng được à?"
Minh Chúc cười tới thở không ra hơi.
Dạ Vị Ương nhìn hắn rặt một bộ sắp cưỡi hạc về Tây(1), cũng lười tức giận với hắn, rầu rĩ nói: "Năm đó sau trận lửa to ở sơn trang, ta tìm ngươi rất lâu."
Minh Chúc ghé vào bàn, nhỏ giọng nói: "Từ sau khi trở về từ vách Tế Nhật, ta… với Phù Hoa được người ta đưa tới núi Nhật Chiếu, đương nhiên ngươi không thể tìm thấy rồi."
Dạ Vị Ương im lặng hồi lâu, hắn không từ bỏ ý định, hỏi: "Ngươi thật sự không đi với ta? Quy Ninh có thể bảo vệ ngươi, Trường Dạ sơn trang ta đương nhiên cũng có thể."
Minh Chúc nói: "Khỏi đi."
"Tại sao?!"
Tự Minh Chúc nói không ra lý do, trong đầu chớp mắt lóe ra bộ dáng mấy sư đệ, hắn mịt mờ trong chốc lát mới nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa.
Dạ Vị Ương khuyên thêm mấy câu, phát hiện Minh Chúc vẫn bướng bỉnh như trước chỉ đành không cam lòng mà từ bỏ.
"Đúng rồi, nhắc ngươi một chuyện," Dạ Vị Ương bỗng nói: "Coi chừng vị Thất sư đệ kia của ngươi cho tốt."
Minh Chúc đè ngực ngồi dậy, nhíu mày hỏi: "Đệ ấy thì sao?"
Dạ Vị Ương nhìn trái nhìn phải, nhẹ nhàng kề sát tai Minh Chúc, thì thầm: "Hắn đang điều tra chuyện cũ ở vách núi Tế Nhật vào hai mươi năm trước, có thể đã tra ra vài chuyện không muốn ai biết, ta biết hắn quyền cao chức trọng nhưng chuyện này không phải thứ hằn có thể nhúng tay vào, nếu còn tiếp tục chỉ sợ phải rơi vào kết cục chết không toàn thây."
"Chuyện cũ ở... vách núi Tế Nhật?"
"Ừm, là việc năm đó mẹ ngươi và vô số đại năng chết đi, mặc dù Ngũ Châu với Văn Phong Lâu quy hết thành chuyện do ma tu Minh Chiêu làm ra nhưng thực tế hình như không phải vậy." Dạ Vị Ương lấy mảnh ngọc lệnh ra khỏi tay áo, tùy ý vung, nhẹ giọng nói: "Bởi vì Minh Chiêu hai mươi năm trước vốn đã…"
Đồng tử của Minh Chúc co lại dữ dội.
"... vốn đã chết rồi."
Minh Chúc sững sờ trong chốc lát, phủ nhận ngay: "Không thể nào! Lúc trước ta mới gặp ông ta đây, mỗi lời nói hành động của ông ta, ta đều nhớ rõ ràng, vốn không thể…"
Hắn có chút điên loạn, con ngươi run rẩy kịch liệt.
Dạ Vị Ương đè vai hắn lại, nhìn đôi mắt lo sợ bất an của hắn rồi gằn từng chữ: "Cho nên, bây giờ ông ta là quỷ tu."
"Quỷ… tu?"
Ngũ Châu này, quỷ tu còn hiếm gặp hơn cả yêu tu. Xưa nay trăm vạn vong hồn cũng chưa chắc có được một quỷ tu huống hồ là Minh Chiêu tu vi ngập trời, cũng do ông ta năng lực khác lạ nên bị người Ngũ Châu nhất trí coi là tà ma ngoại đạo, so với ma tu người ta còn coi thường hơn.
Dạ Vị Ương nhìn biểu cảm mịt mờ của hắn, hít sâu một hơi, nói: "Lời dừng ở đây, ngươi nhớ kỹ nhất định đừng cho Hồng Xuyên điều tra tiếp chuyện này, nếu hắn còn tra nữa ta cũng không bảo vệ được hắn."
Minh Chúc ngồi ngây ra tại chỗ, hai mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Dạ Vị Ương nói xong rồi, hắn nhẹ nhõm thở ra, cánh tay trong tay áo của hắn cử động nhẹ giải trừ kết giới nơi Vô Cữu Đường rồi quay người định bỏ đi: "Chuyện khác ta không thể nhiều lời, quay về trước đi."
Hắn định bước đi, Minh Chúc vẫn không phản ứng gì bỗng gọi hắn lại.
Dạ Vị Ương quay người nhìn Minh Chúc loạng choạng đứng lên. Ánh mắt Minh Chúc nhìn chằm chặp khoảng không trước mắt, thanh âm có chút khàn khàn, hắn mở miệng.
"Núi Nhật Chiếu của Tích Mộc, Chu Minh Trọng của Hàng Lâu, còn có Trường Dạ sơn trang của Thẩm Thực…" Hắn lẩm bẩm: "Từ khi còn bé ta đã luôn nghĩ các người tốn bao tâm tư vẽ chuyện vách núi Tế Nhật với Ngũ Châu bên ngoài, vì nó mà cứ cách mười năm không tiếc mà mất đi vô số tính mạng đại năng, rốt cuộc vì… giam cầm thứ gì?"
Sắc mặt Dạ Vị Ương đột nhiên thay đổi dữ dội.
"Mà kẻ chết thảm ở vách núi Tế Nhật lại là ai?"
Dạ Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, không chút nghĩ ngợi tung chưởng qua, Minh Chúc vậy mà không trốn, đứng đấy chịu đựng.
"Im miệng! Minh Chúc, rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Minh Chúc không cảm nhận được cơn đau, cơ thể chỉ hơi lảo đảo một chút. Hắn dùng thứ ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Dạ Vị Ương một cách kỳ lạ, khẽ hé đôi môi tái nhợt: "Bị ta nói trúng rồi à?"
Khuôn mặt Dạ Vị Ương đầy bất mãn, hắn đi lên tới trước bóp chặt cổ Minh Chúc rồi ném mạnh vào tường. Lực đạo rất mạnh, mặt tường vậy mà xuất hiện vết nứt nhỏ.
"Minh Chúc, ta biết ngươi thông minh từ bé nhưng không ngờ ngươi lại thông minh tới vậy." Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vị Ương toàn là sát ý, chẳng hề còn dáng vẻ tức giận với Minh Chúc đến mức bùng cháy muốn thăng thiên, lạnh lùng nói: "Có những thứ đến Thẩm Hồng Xuyên còn tra đến nửa năm mới tra được mà ngươi chỉ hai ba câu nói đã hiểu ra, nếu không muốn ta đích thân ra tay giết ngươi thì chuyện hôm nay ngươi hãy quên hết đi."
Minh Chúc bị Dạ Vị Ương bóp chặt mạch môn đến vậy còn thấp giọng cười, hắn nhếch môi, giọng mềm mại: "Vị Ương, ta đoán đúng rồi."
Sắc mặt Dạ Vị Ương khó coi cực độ.
Minh Chúc nhấc tay nắm chặt cổ tay Dạ Vị Ương, hơi dùng sức, thế mà có thể nắm tay Dạ Vị Ương vứt sang bên.
Hắn nói: "Các người sợ hắn sẽ ngóc đầu dậy, kiêng dè thứ linh lực ngập trời không thuộc về nhân loại của hắn, sợ hãi nỗi căm hận đã diệt toàn tộc của hắn…."
"Đừng nói nữa…" Dạ Vị Ương thấp giọng, trên khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện tia van nài, "Minh Chúc, xin ngươi, đừng nói nữa…"
Khuôn mặt Minh Chúc lộ ra nụ cười ấm cúng, chỉ là nụ cười chẳng chạm đáy mắt: "Na Liêm…"
Chỉ là một cái tên mà toàn thân Dạ Vị Ương đã run rẩy, gần như hoảng sợ mà bịt kín miệng Minh Chúc, run giọng nói nhỏ: "Minh Chúc, ngươi muốn chết thật sao?"
Minh Chúc nhìn ra sự kinh sợ trong mắt hắn thì ngừng lại, không hé miệng nữa.
Dạ Vị Ương kinh hồn táng đảm nửa ngày mới buông tay, hắn có chút thê thảm ngồi xuống ấn mi tâm, suy nghĩ lúc lâu mới khàn giọng nói: "Nếu Thẩm Hồng Xuyên còn điều tra nữa, đến lúc tra ra cái tên Na Liêm kia thì khi ấy không chỉ ta, còn có Chu Trọng Minh của Hàng Lâu Quốc, cả sư phụ ngươi nữa đều sẽ ra tay đồng loạt, lúc đó dù hắn trốn tới chân trời góc biển cũng khó mà thoát khỏi cái chết."
Minh Chúc khẽ thở dốc, hắn dựa tường ngồi xuống, lát sau mới nói: "Ta biết rồi."
Dạ Vị Ương: "Ngươi thề đi."
Minh Chúc sững sờ một chốc mới cười nhẹ, hắn nói: "Từ trước tới nay ta nói lời luôn giữ lời, đâu phải ngươi không biết."
Dạ Vị Ương vẫn không tin hắn, Minh Chúc đành chỉ tay lập lời thề, bấy giờ Dạ Vị Ương mới tha cho.
Dạ Vị Ương đi khỏi không bao lâu, Thẩm Đệ An đã mang thuốc quay lại, hắn nói: "Mới nãy đệ thấy trang chủ Trường Dạ sơn trang bước ra từ đây, hai người mới gặp nhau à?"
Minh Chúc uống thuốc, yên tĩnh một chốc, sắc mặt đã đỡ hơn rất nhiều mới hắn gật đầu.
Thẩm Đệ An hỏi: "Hai người nói gì thế?"
Minh Chúc lắc đầu: "Cũng chẳng có gì, ôn lại chuyện xưa thôi. Được rồi, chúng ta quay về coi thi tài tiếp đi."
Thẩm Đệ An vừa dọn hộp thuốc vừa cười, nói: "Hồi nãy đệ đi ngang qua có nhìn thử một cái, Cửu sư huynh lên đài, chưa tới một giây(2) đã bị đánh văng xuống, cơ mà huynh ấy ỷ mình là đệ tử nội môn nên mắng người đánh huynh ấy một chặp mới chịu ngừng; đối thủ của Ngũ sư huynh là Du Nữ núi Tây, không phải huynh luôn muốn xem hai người bọn họ rốt cuộc ai thắng được ai à, bây giờ đi có khi xem kịp phần kết đấy."
Minh Chúc nghe xong thì đứng dậy ngay, kéo Thẩm Đệ An chạy về phía Diễn Võ Trường.
Nhưng cho dù gắng chạy nhanh, hắn vẫn bỏ lỡ trận đấu xuất sắc nhất ấy, khi hắn quay lại khán đài, Thương Yên Phùng đã chẳng chút tiếc thương mà kề thanh kiếm lạnh lẽo lên chiếc cổ trắng ngần của Du Nữ.
Thắng bại đã rõ.
Thương Yên Phùng rút trường kiếm về, ôm quyền, lạnh lùng vô tình nói: "Đã nhường."
Du Nữ ủ rũ cụp đuôi quay về khán đài, tìm Minh Phù Hoa cả buổi cũng chẳng thấy đâu, đôi mắt sắc bén nhìn thấy Lục Thanh Không, nàng ta lập tức nhào vào ngực hắn, nước mắt rưng rưng nói: "Cửu sư huynh! Hu hu hu Du Nữ vô dụng quá, Du Nữ là phế vật có phải không, vậy mà thua thảm quá."
Lục Thanh Không: "..."
Lục Thanh Không không kịp đề phòng cái ôm, nhất thời thấy ngại ngùng.
Các sư huynh đệ kế bên mắt bỗng lộ ra hung quang, nhìn hắn đầy dữ tợn.
Mồ hôi Lục Thanh Không chảy như mưa, tai đỏ lên nhưng ngoài miệng hắn vẫn mạnh mồm(3): "Muội… Muội đứng dậy ngay, trước mắt bao người mà khóc thút thít thế còn ra thể thống gì?"
Khuôn mặt Du Nữ toàn vệt nước mắt, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương xiết bao mà nhìn Lục Thanh Không: "Hả?"
Lục Thanh Không thua trận tức thì, vỗ vai an ủi nàng.
Minh Chúc kế bên ghen ghét ngưỡng mộ căm hận đủ cả, nói: "Sao không có người đẹp lao vào lòng huynh?"
Lúc này khán đài bỗng ồn ào, đám Minh Chúc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn đã thấy hai bóng dáng quen thuộc trên đài.
Trận cuối, Dịch Phụ Cư đấu với Minh Phù Hoa.
Minh Chúc phơi phới lên ngay, hắn đứng lên chỗ ngồi, gân cổ gào: "Phù Hoa! Phù Hoa! Xử đệ ấy đi! Phù Hoa là giỏi nhất!"
Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn hắn, Minh Chúc không thấy mất mặt chút nào, vẫn gào to như cũ còn hết sức phấn khởi.
Mấy sư đệ khác không mặt dày được như hắn, kẻ kéo tay người kéo chân, cưỡng ép lôi hắn xuống.
Minh Chúc bị kìm cả tay chân vẫn lớn giọng ồn ào: "Phù Hoa sư tỷ của huynh là số một núi Nhật Chiếu!"
Mọi người đều thấy đau đầu vô cùng, đành hùa theo nói: "Rồi rồi rồi, số một số một, ngài nghỉ chút đi."
"Số một Ngũ Châu!"
"..."
- --
(1) Gốc là Giá hạc Tây khứ: đại khái là cưỡi hạc về trời aka ngoẻo
(2) Gốc là Nhất tức - 一息, dùng để hình dung một khoảng thời gian ngắn ngủi
(3) Gốc là Sắc lệ nội nhẫm - 色厉内荏: Ngoài mạnh trong yếu, miệng hùm gan sứa