Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 69: Chân tướng sáng tỏ




Minh Chúc tỉnh lại trong tiếng dã thú rống giận rít gào, trong cơn hốt hoảng, nó thấy trong trận pháp cách đấy không xa có hai người đang ôm nhau.
Nó bò dậy khỏi mặt đất, loạng choạng chạy tới phía trước, đến khi nhìn thấy phía trước mặt hai người ấy thì ngây ra tại chỗ.
"Mẹ!?"
Cả người Túc Yến toàn là máu nằm trong ngực Minh Chiêu, người đã chẳng còn chút hơi thở nào.
Minh Chúc quỳ xuống đất, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh căm của Túc Yến, thì thầm: "Mẹ? Cha, mẹ sao vậy? Mẹ lại bệnh rồi à?"
Vành mắt Minh Chiêu đỏ ngầu, chỉ trong chớp nhoáng khi trận pháp khởi động, Túc Yến cắn phá ngón tay, cưỡng chế đẩy hồn phách của hắn rời khỏi cơ thể, mà cái xác kia lại hóa tàn tro tức thì, sức mạnh còn thừa lúc phong kín kết giới nơi vách Tế Nhật rót linh lực vào người, cưỡng ép biến Minh Chiêu thành quỷ tu.
Hắn ngây ngốc ôm Túc Yến, khản giọng nói: "Cút ra!"
Minh Chúc sững sờ nhìn, nó bị Minh Chiêu như đang lên cơn điên chưởng ra, thân thể nhỏ bé của văng thẳng vào đá to cạnh bên, lăn lóc ngã trên đất.
Minh Chúc phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Minh Chiêu ôm chặt thi thể lạnh băng trong lòng ngực, cả người như dại ra. Khí tức tàn độc lạnh lẽo quét quanh như muốn vây cả hai người đang ôm nhau vào trong, không để bất kỳ ai lại gần.
"Túc Yến…"
Gã đàn ông như kẻ điên từng tiếng từng tiếng, gọi tên người trong lòng, gọi mãi chẳng chút dừng lại, sau cùng càng lúc hắn càng tuyệt vọng, âm thanh ngày một nhỏ dần, đến khi màn đêm buông xuống thì chẳng còn âm thanh nào cả.
Minh Chúc lần nữa tỉnh lại là do bị cơn đau trên người kéo dậy, cả người nó lúc ấy toàn mồ hôi lạnh, khó nhọc ngẩng đầu dậy thì thấy ông cha mình hệt như ác quỷ đang đạp cổ tay mình dưới bàn chân ông ta, nhét thanh kiếm lạnh căm đẹp đẽ kia vào mu bàn tay mình từng tấc một.
Nó kêu thảm một tiếng tê tâm liệt phế, muốn vùng vẫy nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào.
Minh Chúc cảm nhận được linh mạch mình bị phế bỏ trống rỗng, kế đó tựa như bị lăng trì, linh mạch lạ lẫm như lửa sục sôi nóng rực bị cưỡng ép nhét vào từng tấc xương máu một, chỉ sót lại bên mua bàn tay trái ấn ký hình hoa sen.
Sau đó nó hôn mê bảy ngày, Minh Phù Hoa khóc lóc tới tìm nó nói sau khi Minh Chiêu đưa nó một món đồ thì nhập ma.
Lúc ấy Minh Phù Hoa hãy còn là một đứa trẻ, vốn dĩ không phân biệt ma tu, quỷ tu khác nhau ra sao, chỉ thấy ông cha nhà mình hai mắt đỏ ngầu, khí tức quanh người không phải thứ thuộc về kẻ tu đạo mới nhầm ông ta thành ma tu.
Sau đó, bọn nó được Quy Ninh chân nhân đưa tới núi Nhật Chiếu, mà Phù Hoa lại có được linh mạch hàn băng bị phế của Minh Chúc.
Hai mươi năm sau, khi Dạ Vị Ương lần nữa nhắc tới, Minh Chúc đã chín chắn hơn nhiều mới cẩn thận nghĩ lại đêm đó có bao nhiêu thứ không hợp lý.
Tại sao Minh Chiêu muốn giết Túc Yến?
Có thể ông ta vốn không giết ai cả mà ngược lại còn muốn chết cùng Túc Yến nhưng vì nguyên nhân khác nhau mà bị ngăn trở, một dòng suối vàng vắt ngang trước mặt hai người khiến cho người đàn ông kiệt ngạo(1) đất chẳng sợ trời chẳng e kia muốn chết cũng không xong.
Mà vì sao sau khi pháp trận khổng lồ đó hoàn thành, vách núi Tế Nhật trở lại cảnh sóng yên gió lặng, đến tiếng gầm thét từ vực sâu cũng chẳng nghe thấy nữa?
Không chỉ một lần Minh Chúc từng phỏng đoán, Na Liêm ngã xuống mấy trăm năm trước trong lời đồn vốn không chết mà giống như bị các tu sĩ đại năng của Ngũ Châu vây dưới đáy vực Tế Nhật bằng kết giới hơn.
Minh Chúc lạnh lùng đối diện với đôi mắt của Minh Chiêu, nói: "Mà yêu tu linh lực ngập trời, nếu Na Liêm chưa chết, mấy trăm năm qua chắc chắn đã trở thành sự tồn tại mà các đại năng khắp Ngũ Châu này không cách nào chống lại cho nên các người mới muốn vây chết hắn dưới đáy Tế Nhật."
Minh Chiêu hơi nheo mắt: "Ồ? Còn gì nữa."
"Có thể vây khốn Na Liêm linh lực ngập trời, kết giới thông thường đều vô dụng, nên các người cứ cách vài chục năm lại khiến tu sĩ đại năng Ngũ Châu hiến thân tế máu, tìm mọi cách phong ấn Na Liêm."
Mà Quy Ninh chân nhân không để hắn tu luyện là bởi không muốn hắn trở thành tế phẩm cho Minh Chiêu hay Chu Minh Trọng hiến tế, nếu đúng là vậy mọi thứ đều thông suốt cả.
Minh Chiêu vẫn luôn rung chân bỗng nhiên dừng lại chẳng tiếng động.
Vẻ mặt Minh Chúc chẳng chút thay đổi: "Những điều ta nói đúng chứ?"
Minh Chiêu lạnh lùng nhìn hắn, lát sau đột nhiên bật cười: "Không hổ là con trai ta, thông minh thật."
Minh Chúc cả kinh, mấy thứ này đều là do hắn lần theo những manh mối nhỏ nhặt, không rõ ràng mà đoán, lúc đoán ra kết quả này hắn còn thấy tám phần là mình điên rồi mới đoán ra như vậy, nhưng giờ phút này đây nhìn thấy phản ứng của Minh Chiêu, nháy mắt lòng hắn lạnh đi một nửa.
"Na Liêm quả thật chưa chết? Sét tím kinh người kia là dấu hiệu hắn sắp ra tới? Hắn sắp ra thật à?"
Minh Chiêu lại lắc đầu ngoài dự đoán: "Cái này thì con đoán sai rồi, sét tím kinh hoảng đó là lôi kiếp thăng thành kỳ Đại Thừa của yêu tu."
Minh Chúc chau mày: "Kỳ Đại Thừa?"
Minh Chiêu cười nhạo: "Con đừng có cảm thấy Thương Yên Phùng kia kỳ Đại Thừa thì tu vi lên tới Đại Thừa thật dễ. Người bình thường tu đến Nguyên Anh phải mất thời gian mấy chục năm, vị Ngũ sư đệ kia của con vận khí quá tốt, trên người có linh mạch kiếm, lại lấy từ chỗ Quy Ninh chân nhân một thanh kiếm tuyệt thế mới giúp hắn chưa tới ba mươi năm đã nhảy vọt lên đỉnh."
"Yêu tu vốn thể chất đặc thù hơn con người, tu vi cần có để vượt qua giai đoạn then chốt(2) cao hơn con người gấp mấy chục lần, cũng chính vì vậy nếu bọn họ đắc đạo sẽ mạnh mẽ hơn hết thảy."
Minh Chúc nói: "Không phải đã nói tất cả các yêu tu đều đã ngã xuống vào năm trăm năm trước à? Con này là sao?"
Minh Chiêu giải thích: "Nghe nói ẩn sâu trăm trượng trong hang động dưới đáy Tế Nhật nên mới tránh được một kiếp, bây giờ tất cả đại năng ở thành Thủ An đều đến Tế Nhật xem trò vui, nếu tên yêu tu đó độ kiếp không thành, yêu đan, yêu đồng sẽ bị kẻ khác tranh chừng chút một, còn nếu độ kiếp thành công rồi, phong ấn vẫn luôn dao động hai mươi năm qua hẳn cũng sẽ bị nó phá tan, bây giờ có nó… còn cả Na Liêm dưới Tế Nhật là hai, có thể quét ngang khắp Ngũ Châu này."
Lòng Minh Chúc cả kinh, vội nói: "Sư phụ với sư đệ ta đều qua đó hết à?"
Minh Chiêu đáp: "Ừa á, chắc hẳn là đi lấy yêu đan cho tiểu sư thúc kia của con."
"Ông biết tiểu sư thúc ta chết như thế nào à?"
Minh Chiêu suýt trợn trắng, gõ trán Minh Chúc, nói: "Mới nãy còn khen con thông minh sao giờ lại nghĩ không ra, năm đó vách Tế Nhật sáu người chết bốn kẻ, một trong số đó chính là Quy Hà."
Minh Chúc gấp gáp: "Vậy sư phụ dùng bí pháp gì để hồi sinh người?"
Minh Chiêu nhún vai: "Ai mà biết? Chắc là chia mạng nhỉ? Bí pháp kiểu này không được bền lâu, nếu vẫn không có yêu đan hay đèn Trấn Linh sợ là cả hai đều sẽ hồn phi phách tán."
Minh Chúc hít thở không thông, hơi mất kiên nhẫn kéo dây đồng tâm không ngừng quấn quanh, nói: "Ông có thể giúp ta giải cái này không?"
"Con muốn đến vách Tế Nhật à?"
Minh Chúc nói: "Ta tới xem thử thôi, hơn nữa không phải còn có ông ở đó à, ta không sợ."
Minh Chiêu ngây ra một chút, ngay sau đó cười, mắng: "Tên nhãi, giỏi sai cha mình ghê."
Minh Chúc cười lạnh: "Ông còn biết ông là cha của ta à? Tại sao bao nhiêu năm qua không nghe không hỏi tới ta, tại sao làm ta hiểu lầm ông sâu đến vậy, quay mồng mồng ta như thế vậy vui lắm à?"
"Vui lắm." Minh Chiêu thành tâm đáp.
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc không còn kiên nhẫn: "Mau dẫn ta ra ngoài!"
Minh Chiêu ngồi xếp bằng lên bàn, hứng chí bừng bừng, nói: "Vậy trước hết con kêu một tiếng "cha" nghe chơi."
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc oán hận ông cha tồi nhiều năm như vậy, một sớm giải trừ được gút mắc, nhưng để hắn chẳng chút nào để tâm kêu một tiếng "cha" ngay là hoàn toàn không làm được, hắn giận dữ nói: "Lão khốn, ông đừng có mà quá đáng! Mau thả ta ra nhanh!"
Minh Chiêu chẹp chẹp hai tiếng, chẳng cưỡng cầu thêm, người hơi nâng tay, kiếm Hồng Liên mà Thẩm Hồng Xuyên để lại phòng đáp lời mà đến, bị ông ta kéo tới, thong thả như nước dung nhập vào ấn ký hoa sen đỏ trên tay trái Minh Chúc.
Sau khi để kiếm Hồng Liên dung nhập huyết mạch của Minh Chúc ông ta mới tùy tay bấm biến đồng tâm kết quấn quanh kia về thành một sợi dây đỏ bình thường, bị một thứ sức mạnh vô hình kéo đến quấn quanh cổ Minh Chúc.
Minh Chúc nắm kéo, có chút không thoải mái: "Không lấy xuống được à?"
Minh Chúc tóm cánh tay hắn nói: "Đừng nhiều chuyện quá, tháo cái này ra sư phụ con cảm nhận được ngay đấy, nếu để hắn biết cha dẫn con đi coi trò hay có khi quay về lại không mua kẹo cho cha đó."
Minh Chúc: "..."
Tiền đồ đại năng quỷ tu của ngài đâu? Bị ngài ăn như kẹo đậu rồi à?
Minh Chiêu nói xong, bắt lấy Minh Chúc rồi nhảy ra từ cửa sổ lầu hai ngự gió bay lên, đưa theo Minh Chúc bay thẳng đến màn trời.
Minh Chúc: "A a a aaaaa!"
Kêu thảm dọc đường bay đến giữa không trung.
Chu vi năm dặm quanh vách núi Tế Nhật đã đầy tu sĩ đại năng, tất cả hệt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chỗ sét đánh xa xa kia.
Mỗi đạo giáng xuống, vách Tế Nhật lại truyền đến tiếng gào rống tê tâm liệt phế, tựa như tiếng kêu bị chọc huyết thảm thiết làm da đầu người ta tê dại.
Quy Ninh chân nhân dẫn theo các đệ tử đứng trên Hành Diên, quần áo bay phần phật nhìn về chỗ sét đánh xuống phía xa, con ngươi hơi ánh sóng nước.
Dạ Vị Ương đã tới chỗ người của Trường Dạ sơn trang tụ hội, còn Chu Minh Trọng không biết có phải lên cơn lười không, kêu Chu Phụ Tuyết để giường nệm lên boong tàu cho mình, bây giờ đang thỏa thuê ngủ ở đấy, đám đệ tử nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Lần này Đao tiên sinh không theo, người có thể đánh đấm cũng chỉ có Quy Ninh chân nhân với Chu Phụ Tuyết vừa đến Nguyên Anh và Minh Phù Hoa, bên người Quy Ninh chân nhân trừ Minh Chúc ra cũng chẳng ai dám đến gần cho nên Thẩm Đệ An, Lục Thanh Không với Du Nữ đều tránh sau lưng sư đệ, sư tỷ, như con thú non sợ hãi rụt rè ló đầu nhìn về phía chân trời.
Thẩm Đệ An cẩn thận kéo tay áo Dịch Phụ Cư, thì thầm: "Nhị sư huynh ơi, cái này là lôi kiếp để yêu tu độ kiếp hả, sao nhìn thấy còn đáng sợ hơn của Ngũ sư huynh lúc trước vậy?"
Lục Thanh Không có nghiên cứu sâu mấy cái này, giảng giải: "Nghe nói đại năng yêu tu đòi hỏi cao hơn tu sĩ loài người một bậc, nếu so đỉnh cao của yêu tu với kỳ Đại Thừa của con người, vậy thì kỳ Đại Thừa của chúng ta giống Kim Đan vậy, không chịu được một đòn.
Thẩm Đệ An như bừng tỉnh, có chút ghen ghét lẫn hâm mộ: "Thân thể yêu tu đúng là to lớn thất, mạnh hơn con người nhiều."
Lục Thanh Không nghe xong quay ngược lại "suỵt" với hắn, nói khẽ: "Huynh đang xem cổ thư, từng thấy một câu, nghe nói Quỷ Phương mấy trăm năm trước bị diệt là vì có kẻ bề trên sinh ra ý nghĩ như đệ vậy…"
Thẩm Đệ An lập tức im bặt.
- --
(1) Kiệt ngạo: bướng bỉnh không chịu phục tùng
(2) Gốc là Bình cảnh - 瓶颈: nút thắt cổ chai, ở đây hình dụng trạng thái sự việc đang phát triển thì gặp cản trở, đình trệ, nếu tìm đúng phương hướng, vượt khỏi "cổ chai" sẽ thoát ra khỏi "miệng chai", đến một vùng mới. Đây là thời kỳ cần xem trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.