Băng hồ thu nguyệt: Lòng như băng, sạch như trăng, hàm ý phẩm cách cao thượng.
"Vậy vì sao đèn Trường Sinh đã tắt còn ở trong điện?" Chu Phụ Tuyết nhìn ngọc bài trên trản đèn, nói: "Quy Hà? Là vị tiền bối nào?"
Minh Chúc đẩy cây đèn lên trên bằng lòng bàn tay, trản đèn lắc lư phiêu diêu bay lên: "Huynh cũng không rõ nữa, có điều dựa theo tên thì chắc là sư huynh đệ của sư phụ nhỉ? Sau khi người chết, đèn tắt sẽ rơi lên đài cao nhất, nhưng không rõ chiếc đèn này sao không rơi mà ngược lại còn lượn lờ trên ấy nhiều năm. Uầy, không nói cái này, nhanh, đến đây."
Hắn giẫm lên tảng đá nhỏ có nước chảy róc rách bên trên, nhảy lên đài cao trong điện, để đèn trong tay lên, kéo ngón tay Chu Phụ Tuyết, trích ra một giọt máu nhỏ vào ngọc bài treo bên dưới, rất nhanh, trản đèn dần sáng lên, tên Chu Phụ Tuyết cũng từ từ nổi lên trên.
Minh Chúc nâng đèn Trường Sinh lên, nói: "Quỳ xuống."
Chu Phụ Tuyết sửng sốt, ngay sau đó khom gối quỳ lên nền đất lạnh băng, dòng nước từ tốn lan tràn trên đấy, khí lạnh thấu xương, cả người nó rét run, nhưng một tiếng cũng không kêu ra.
Minh Chúc nói: "Chu Phụ Tuyết, đệ tử thứ mười ba của núi Nhật Chiếu."
Hiếm có khi hắn hạ sắc mặt, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, chẳng có gì cũng cho người ta cảm giác bị áp bách, không giận tự uy.
Chu Phụ Tuyết hơi cúi đầu: "Có đệ tử."
"Vào núi Nhật Chiếu ta, mặc cho trước kia ngươi là vương thất quý tộc hay là kẻ bán buôn thấp kém(1), buông bỏ tiền trần, ngày ngày cần cù, không ngừng không nghỉ, không lơi không lỏng, buông bỏ khi gặp việc khó khăn. Ngươi cô khổ từ nhỏ, chịu hết khốn khó, so với người bình thường càng thấu đáo, tính cách cũng đạm bạc, nếu tuân theo bản tâm trừ đi tạp niệm, giữ điều hay(2), nhất định trở thành kẻ phong tư(3) hơn người, nhưng nếu ngông cuồng tự đại, ngày sau nhập ma cũng chỉ là một suy nghĩ sai lầm, chẳng ai có thể giúp ngươi, hiểu không?"
Chu Phụ Tuyết: "Vâng."
Minh Chúc nề nếp nói hết, lập tức thu lại sự trang nghiêm kia, dùng một tay kéo Chu Phụ Tuyết từ dưới đất dậy: "Ài, chân đau không? Nước ở điện Trường Sinh cũng không phải loại bình thường, đụng vào thời gian lâu sợ là máu thịt cũng đông cứng."
Chu Phụ Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Minh Chúc đưa tay ôm eo nó, dùng sức nhấc lên, thả nó ngồi xuống bậc thang chỗ đài cao, cũng không vén vạt áo nó lên.
Chu Phụ Tuyết lớn bằng này cũng chưa có ai đối xử thân mật đến vậy, mặt lập tức đỏ bừng lên, nó giãy giụa hai cái: "Đừng, đừng chạm vào ta, ta không sao."
Minh Chúc quỳ bên người nó, nghi ngờ nói: "Phải không đó? Vậy đệ đá chân lên cho huynh xem thử."
Chu Phụ Tuyết không dám nhìn hắn, đá loạn một chân, đá cho Minh Chúc đang quỳ trước mặt mình loạng choạng không vững, lăn thẳng xuống từ thềm đá.
Chu Phụ Tuyết: "..."
"Sư huynh!"
Minh Chúc là kẻ da dày thịt béo, bò lên từ dưới như chẳng có việc gì, rũ thứ nước có thể đông cứng máu thịt mà hắn nói khi nãy từ trên người xuống, mắt hoa đào cong cong cười, nói: "Được, đèn cũng thắp xong rồi, chúng ta về trước đã."
Hắn dùng chút lực hơi nâng đèn trường sinh của Chu Phụ Tuyết lên, đèn trôi vào mảng các trản đèn đang sáng, rất nhanh đã chẳng thấy đâu nữa.
Chu Phụ Tuyết "ừm" một tiếng, vừa định đứng dậy, đầu gối quỳ ban nãy bỗng nhiên lan đến cơn rét run, theo kinh mạch lan tràn lên lên trên, cả người như bị đông cứng, giật mình tại chỗ.
Xem ra nói thứ nước đó có thể đông cứng máu thịt quả nhiên đúng là có tiếng có cả miếng.
Minh Chúc đứng bên cạnh thở dài, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Chu Phụ Tuyết, nói: "Đến đây, huynh cõng đệ."
Chu Phụ Tuyết sửng sốt một lát, nửa ngày sau mới nằm lên lưng Minh Chúc, nhỏ giọng nói: "Cám ơn sư huynh."
Minh Chúc cõng nó: "Thật là, mỗi lần có đệ tử mới đến sư phụ đều bảo huynh đi làm bộ thế này, thật là rảnh đến quỡn, mấy chuyện ngoài mặt này có ích gì kia chứ, liệt tổ liệt tông Nhật Chiếu cũng chả nhìn thấy, còn cho mấy đệ chịu khổ nhiều vậy."
Chu Phụ Tuyết nằm trên lưng hắn, nghe hắn quen mồm lải nhải chuyện đại nghịch bất đạo, không biết vì sao lại không chán ghét như lúc trước, nó cọ nhẹ lên xương cánh bướm sau lưng Minh Chúc, thầm nghĩ: "Người này gầy yếu như vầy, sau lưng lại ấm áp rộng lớn đến thế."
Năm ấy Chu Phụ Tuyết mười tuổi chịu đủ khổ sở chốn nhân gian, đây là lần đầu tiên thật sự nhận được sự che chở, cho dù người che chở là tay ăn chơi trác táng người người coi thường.
Đại khái Minh Chúc chửi thầm liệt tổ liệt tông Nhật Chiếu ở điện Trường Sinh gặp báo ứng, hắn mới vừa đưa Chu Phụ Tuyết về Văn Huyền cư, thoa thuốc xong thì có tiểu đạo đồng tới truyền lời nói chưởng giáo tìm hắn.
Minh Chúc ngậm trái cây trộm từ đâu đó chỗ Ngũ sư đệ, mơ màng không rõ, mở miệng hỏi: "Tìm ta? Tìm ta làm gỉ?"
Tiểu đạo đồng sốt ruột, nhìn hắn một cái, nói: "Đại huynh đi thì biết, tiểu sư thúc cũng ở trong điện."
Minh Chúc: "..."
Ngay lập tức Minh Chúc có tật giật mình, vút qua, phất tay áo đuổi người: "Đệ đi nhanh đi, bảo tìm không thấy ta."
Tiểu đạo đồng khóc không ra nước mắt: "Sư huynh đừng làm khó đệ, chưởng giáo nói hôm nay huynh nhất định phải đến, nếu không đến thì sai người bắt huynh đến."
Suýt nữa đầu Minh Chúc đã đập xuống bàn, nửa ngày mới nhận mệnh: "Được, ta đi, ta đi."
Chu Phụ Tuyết ngồi trên ghế, đầu gối bị Minh Chúc băng bó lung tung một mớ băng gạc thật dày, nhìn chỗ băng một đống thật khó coi, cũng may Chu Phụ Tuyết không để ý, nó nhìn thần sắc như chết cha mất mẹ của Minh Chúc, nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, sao vậy?"
Mặt Minh Chúc như đưa đám: "Tiểu sư thúc lại lừa huynh, chắc chắn người đã đem chuyện ở lớp buổi sáng nói cho sư phụ."
Tiểu đạo đồng đứng kế bên cẩn thận nói: "À thì... Đại sư huynh à, mỗi lần huynh nói bậy nói bạ với tiểu sư thúc, lúc đó người thì hứa sẽ không nói lại cho chưởng giáo, nhưng lần nào tan học lại không đi thẳng tới chỗ chưởng cáo trạng, bao nhiêu lần rồi, huynh cũng nên nhớ lâu hơn chứ."
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc suýt khóc: "Thập Tam à, cơm trưa huynh sẽ cho người đưa sang cho đệ, đệ tự ăn đi."
Chu Phụ Tuyết: "Huynh thì sao?"
Minh Chúc nói: "Huynh đi chịu phạt quỳ."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Minh Chúc theo tiểu đạo đồng đi thẳng đến chỗ Quy Ninh chân nhân, cửa còn chưa vào đã vén luôn vạt áo quỳ cạnh Giới Tử ngoài đại điện, nói: "Đệ tử biết sai rồi."
Trong đại điện, Quy Ninh chân nhân tựa như quen rồi, nói luôn: "Năm canh giờ, quỳ thẳng, để cho đệ tử qua lại nhìn xem đại sư huynh núi Nhật Chiếu rốt cuộc là kiểu quấy phá gì."
Minh Chúc quỳ thẳng tắp, nói: "Vâng."
Bây giờ đúng giờ dùng bữa trưa, đệ tử tới lui không dứt, tốp năm, tốp ba đi qua hắn, còn liếc mắt nhìn, có trào phúng, có buồn cười, có cả vờ đau lòng, mà đại sư huynh tựa như không biết xấu hổ, còn cười vang chào hỏi với người quen.
Quy Ninh chân nhân nửa dựa vào đệm trên giường trong đại điện, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị không giận tự uy, lạnh nhạt nhìn Minh Chúc ngoài điện: "Tính tình này của nó cũng là giống người cha không đàng hoàng kia, không chí tiến thủ, biết sai không sửa, nếu không quản nghiêm, chỉ sợ ngày sau cũng nhập ma đạo."
Tiểu sư thúc khoanh tay đứng cạnh, nhỏ dịu cười, nói: "Sư huynh đừng phạt nó, lời nó nói có chút phiến diện nhưng cũng xem như cách giải thích khác người, so với đệ tử chỉ biết cắm đầu đọc sách cũng tốt hơn nhiều."
Quy Ninh chân nhân còn bất mãn: "Khỏi nói đỡ cho nó, để nó quỳ cho nhớ lâu, lỡ sau này nó vì mớ tà ma ngoại đạo này nọ mà nhầm đường lạc lối, ai có thể chế phục nó?"
Tiểu sư thúc trầm mặc chốc lát, nói: "Sao lần này đi Bách Kiếm Sơn sư huynh lại bảo nó đi? Mấy năm nay nó vẫn nghĩ cách trốn khỏi núi Nhật Chiếu, huynh không sợ nó nhân cơ hội này chạy đi hay sao?"
"Cho nên ta mới cho Chu Phụ Tuyết đi," Quy Ninh chân nhân cười lạnh: "Minh Chúc người này tuy là nhìn thấy ai nó cũng đối xử tốt, nhưng thật ra nó so với người ta càng bạc bẽo, vô tình, người duy nhất có thể kiềm chế nó cũng chỉ có... "
Tiểu sư thúc: "Ừm?"
Quy Ninh chân nhân khựng lại một lát mới nói: "Cũng chỉ có kẻ đồng bệnh tương liên với nó, Chu Phụ Tuyết."
"Nó quả thật đối xử với Chu Phụ Tuyết có chút đặc biệt, nhưng huynh có thể chắc chắn một Chu Phụ Tuyết nhỏ nhoi có thể khiến nó thành thật không trốn đi à?"
Quy Ninh chân nói: "Không phải còn thêm một Lục Thanh Không linh mạch tàn phế sao?"
Tiểu sư thúc lại lần nữa trầm mặc.
Quy Ninh chân nhân nhìn Minh Chúc ngoài điện, hình như cười lạnh, nói: "Quy Hà à, người càng vô tình, đối với người giống như mình sẽ càng nặng tình cảm."
Quy Hà hơi ngẩng đầu, Quy Ninh chân nhân nhón tay vỗ lư hương đã tắt, rũ mắt thấp giọng nói: "Một khi có vướng bận, đến chết nó cũng đừng mong có thể rời khỏi núi Nhật Chiếu này."
Một tiếng "kẽo kẹt", Quy Hà giương ô trúc màu xanh đi ra từ đại điện, hắn đi nhanh xuống, đến bên Minh Chúc, dịu dàng nói: "A Chúc à, đừng quỳ, về đi."
Minh Chúc u oán nhìn tiểu sư thúc nói lời không giữ lời nhà mình: "Tiểu sư thúc ơi, người nói mà không giữ lời, hại con bây giờ chịu khổ, phải quỳ năm canh giờ á."
Bình thường hắn có đại nghịch bất đạo cũng quỳ không quá hai canh giờ, lần này thì hay rồi, quỳ xong chắc cũng tời nửa đêm.
Quy Hà thập phần vô tội: "Cho nên ta mới nói con đừng quỳ, quỳ lâu sẽ khó chịu lắm."
Hắn ngồi xổm cạnh Minh Chúc, lấy ô trong tay che trên đầu Minh Chúc, thay nó chặn ánh mặt trời chói chang.
Minh Chúc nói: "Ây da tiểu sư thúc đừng hại con, lần trước con cũng nghe lời người, quỳ chưa đủ giờ đã về bị sư phụ phạt thêm nửa canh giờ, hôm nay người còn tới? Lời này người để sư phụ nói với con con mới tin."
Quy Hà giọng vẫn ấm áp nói: "Con có thể không nghe sư phụ, tin tiểu sư thúc một lần đi."
Minh Chúc: "Không tin."
Quy Hà đành đứng dậy, thu ô về, bất đắc dĩ nói: "Ta đây về trước, con từ từ quỳ."
Minh Chúc chớp mắt: "Tiểu sư thúc ơi, người coi, mặt trời gắt đến thế, người không suy xét để ô lại cho sư điệt che nắng ư?"
Áo quần tiểu sư thúc quét đất, tư thái ung dung, băng hồ thu nguyệt, hơi nghiêng người, cong mắt cười, ôn hòa nói: "Không thể, A Chúc, xin lỗi nha."
Minh Chúc cũng không xấu hổ vì bị người ta từ chối, "à" một tiếng, Quy Hà xoay người định đi, lại nghe Minh Chúc kêu mình một, tính tình hắn tốt, quay đầu nói: "Thật sự không thể."
Minh Chúc vô tội, chớp mắt nói: "Không phải, con muốn nói là tiểu sư thúc làm rơi chiếc bóng."
Quy Hà: "..."
Trong tay Minh Chúc cầm chiếc bóng trạng thái nửa người đen nhánh, chiếc bóng đó còn đang nhảy nhót tứ tung lẩm bẩm không biết gì, gan Minh Chúc cũng to, nhìn chiếc bóng nhảy lên từ mặt đất cũng không sợ hãi hay kinh ngạc, như thể tóm được con sâu, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
Mặt Quy Hà nháy mắt tái nhợt, vừa cúi đầu nhìn dưới chân, nơi đó đã sớm chẳng còn chiếc bóng.
- --
(1) Nguyên văn là:
Vương thất quý tộc - 王室贵族: Địa vị cao sang
Phiến phu tẩu tốt - 贩夫走卒, bán hàng rong, sai dịch... ám chỉ người có địa vị thấp kém theo xã hội cũ.
(2) Nguyên văn Khứ vô tồn tinh - 去芜存菁: Loại bỏ tạp niệm, bảo lưu tinh hoa
(3) Nguyên văn 霞姿月韵 - Hà tư nguyệt vận: Đẹp đẽ, phong độ, tư thái ưu nhã