Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 96: Tự phế tu vi




Vốn dĩ Lục Thanh Không cho rằng rất khó gặp Na Liêm, nhưng sau khi hắn nói với gã sai vặt Lược Nguyệt Lâu một câu mình là bạn của Bất Húy, rất nhanh đã có người tới dẫn hắn đến Nam phủ phía sau Lược Nguyệt Lâu.
Mãi tới khi đến phủ đệ của Nam Thanh Hà, Lục Thanh Không mới cảm thấy có chút hão huyền, hắn nói nhỏ: "Chúng ta cứ thế là vào rồi?"
Chu Phụ Tuyết không nhát gan như hắn, nhàn nhạt đáp: "Nếu như bọn họ từ chối huynh, không lẽ huynh còn muốn đánh vào?"
Lục Thanh Không bĩu môi: "Huynh đánh không lại, muốn đánh cũng là đệ đánh."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chẳng bao lâu sau, hai người theo kẻ khác xuyên qua khu vườn trong phủ, lại qua hành lang tay vịn tới biệt viện của Nam phủ.
Trong thư phòng nghị sự, Na Liêm ngồi trên giường mềm trước án thư, một tay cầm mảnh ngọc lệnh nhẹ nhàng xoay, biểu tình có chút u ám.
Đến khi hai người Lục Thanh Không và Chu Phụ Tuyết đi vào hắn mới ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt liếc hai người một cái, đôi mắt quyến rũ nhấc lên, hắn cười như không cười, nói: "Các ngươi muốn có ngọc Thất Khiếu Linh Lung à?"
Chu Phụ Tuyết thấy hắn thẳng thắng vậy cũng không quanh co làm gì, nói: "Đúng vậy, xin Na Liêm đại nhân vứt bỏ thứ mình yêu thích, chúng ta có thế lấy bất cứ thứ gì ngài muốn để đổi."
Na Liêm thấy có hứng thú, hai chân y bắt chéo, lười biếng chống cằm nhìn bọn họ, thập phần hiếu kỳ: "Vậy ngươi nói xem các ngươi có thứ gì ta không có thế?"
Chu Phụ Tuyết lập tức câm nín, Lục Thanh Không bên cạnh dường như có hơi sợ hắn, lúng túng hỏi: "Vậy ngài muốn cái gì? Chỉ cần chúng ta có, gì cũng có thể đưa cho ngài."
Na Liêm nghe thế cười "phụt" một tiếng, dường như không biết làm sao, ngón tay thon dài của hắn hơi khép lại, móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng cách không cắt về phía bọn họ. Hắn dùng loại ngữ điệu cực kỳ tùy ý nói nhẹ tênh: "Vậy ta nói nhé, muốn tính mạng của một trong hai người các ngươi thì sao? Các ngươi cũng đưa chứ?"
Mặt Lục Thanh Không xấu mặt đi ngay.
Chu Phụ Tuyết không biến sắc, nói: "Có thể."
Lục Thanh Không: "Phụ Tuyết!"
Na Liêm cười ngay: "Khắp Ngũ Châu đều đồn yêu tu Quỷ Phương chúng ta đúng sai không phân, làm ác vô số. Ngươi cứ vậy mà tin ta à? Lỡ như ta lấy tính mạng ngươi sau cùng lại không đưa ngọc Linh Lung, các ngươi làm gì được ta."
Chu Phụ Tuyết đáp: "Trước sau cũng phải thử."
Na Liêm bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến cuối cùng có chút biến hóa, y hứng thú tới mức điểm vào bên mặt, đôi mắt cong lên, nói: "Ta biết rồi."
Đã biết tại sao người này tu vi chẳng tính là tuyệt đỉnh, nhìn thấy còn có chút chẳng hiểu phong tình(1) rốt cuộc vì đâu mà có thể làm cho Bất Húy canh cánh nhiều năm như vậy.
Na Liêm cười cười, nói: "Đột nhiên ta đổi ý rồi, chỉ cần ngươi tự phế tu vu ta sẽ giao ngọc Linh Lung cho ngươi."
Tự phế tu vi?
Lục Thanh Không gần như trợn mắt nhưng khiếp sợ khí chất tàn bạo trên người Na Liêm nên không dám lên tiếng.
Chu Phụ Tuyết từ đầu tới cuối không chút biến sắc, nói thẳng: "Có thể."
Hắn nói xong, ngay cả thời gian cho Lụ Thanh Không phản ứng cũng chẳng có đã lấy tay đè thẳng vào tâm mạch, một luồng linh lực khuấy đảo chấn đến. Chỉ trong nháy mắt, gân mạch cả người hắn chảy ngược, trong thoáng chốc đã hủy hết tu vi mấy mươi năm của hắn.
Chu Phụ Tuyết là kẻ bướng bỉnh, đánh gãy răng thì sẽ nuốt xuống chung với máu, đau đớn thế này hắn cũng chỉ run người, khóe môi chầm chầm chảy ra vết máu bị hắn lau đi chẳng để tâm.
Lục Thanh Không thất thanh: "Phụ Tuyết!"
Na Liêm thấy hắn làm việc nhanh gọn sạch sẽ thì vỗ tay cười nói: "Rất tốt."
Hắn gập ngón tay búng ra, một viên đan dược đỏ như máu trôi nổi tới trước mặt Chu Phụ Tuyết. Hắn hờ hững kêu: "Ăn đi."
Chu Phụ Tuyết làm theo. Sau khi đan dược vào miệng thì biến thành dòng chảy ấm áp dần dần hồi phục kinh mạch tàn phá nặng nề của hắn.
Hắn có chút ngạc nhiên nhưng chẳng biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh nhạt nhìn Na Liêm, nói: "Ngọc Linh Lung."
Lúc này Na Liêm mới đứng dậy khỏi ghế, y phục đen của hắn kéo lê trên đất. Hắn đang định nói gì đó, bên cạnh bỗng truyền tới chấn động kinh thiên địa, trúc giản trên giá sách lắc lư dữ dội, sột soạt lách cách rơi xuống.
Na Liêm nhíu chặt mày, cất giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Kế đó, một người từ ngoài nghiêng ngả lảo đảo vọt vào quỳ ngay xuống đất, khàn giọng nói: "Đại nhân, Bất Húy đại nhân hình không ổn rồi."
Na Liêm có chút mịt mờ: "Cái gì gọi là không ổn rồi?"
Yêu tu y sư đó run lẩy bẩy đáp: "Vì thương thế trên tay ngài ấy nên dẫn tới linh lực mất khống chế, nếu cứ như vậy, có thể Bất Húy đại nhân sẽ…"
Na Liêm tức giận: "Có thể cái gì? Đừng có úp úp mở mở nữa!"
Y sư nhắm mắt, cắn răng thưa: "... Có thể khô cạn linh lực, ngủ mãi không tỉnh."
Thân thể yêu tu này của Minh Chúc cũng vì quá mạnh mẽ, trong số yêu tu cũng coi như tu vi đăng đỉnh, sớm đã không thể chết đi, kết quả tệ nhất là ngủ say ngàn vạn năm. Thân thể còn đó, hồn phách bị vây khốn trong vỏ bọc mãi mãi không được siêu sinh.
Sắc mặt Na Liêm xấu đi, y nói với Chu Phụ Tuyết: "Các người nghỉ ở đây đi, ta sẽ quay lại ngay."
Nói xong phất tay áo rời đi.
Sau khi Na Liêm đi rồi, thân thể trước đó còn đứng vững của Chu Phụ Tuyết chớp mắt chao đảo lắc lư, suýt đứng không nổi, y được Lục Thanh Không còn đang kinh hồn chưa ổn lại đỡ lấy.
Trong mắt Lục Thanh Không toàn là ánh nước, khàn giọng mắng: "Đệ điên rồi hả? Hắn kêu đệ phế bỏ tu vi là đệ phế vậy, sao huynh không biết đệ nghe lời vậy hả!? Đệ đệ đệ đệ bao giờ nghe lời huynh thử một lần xem huynh kêu đệ là tổ tông luôn!"
Mặt Chu Phụ Tuyết trắng bệch, y dựa đầu vào vai Lục Thanh Không, nhẹ nhàng thở dốc một lát mới đứng thẳng người, lắc đầu nói: "Đệ không sao."
Lục Thanh Không còn còn muốn mắng nữa nhưng vừa há miệng thì suýt khóc ra luôn.
Âm thanh chấn động bên tai vẫn không dứt, thư phòng ngay ngắn sạch sẽ nhanh chóng biến thành đống bừa bãi.
Lục Thanh Không hết sức lo thư phòng sẽ sập mất bèn đỡ Chu Phụ Tuyết đi ra, tính toán chờ ở bên ngoài.
Chu Phụ Tuyết nghỉ ngơi một chốc, không biết do trời sinh thể chất mạnh mẽ hay do đan dược của Na Liêm bắt đầu có tác dụng, rất nhanh đã phục hồi lại sức lực, hắn ngẩng đầu nhìn biệt viện tro bụi tung bay, thấp giọng nói: "Bất Húy đó…"
Lục Thanh Không nhìn động tĩnh lớn như vậy ngập ngừng nói: "Hắn sẽ không việc gì chứ? Mới vừa nãy huynh nghe người kia nói gì mà ngủ mãi không tỉnh… Không phải hắn lợi hại lắm à, nghiêm trọng quá vậy?"
Đúng ngay lúc đó, ngoài tường bỗng truyền tới tiếng gọi lớn của Na Liêm: "Bất Húy!!!"
Lại là tiếng vang kinh thiên địa.
Lục Thanh Không nói: "Huynh đi xem thử."
Động tĩnh trong biệt viện vẫn tiếp tục như cũ, Minh Chúc đau đến mức thần trí mơ hồ, ngay cả bản thân mình làm gì hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy tay mình đau thấu xương, suýt xé nát cả người rồi hợp lại, trước sau cứ lặp đi lặp lại mấy vạn lần.
Na Liêm đè hắn lại, không dám để hắn cử động loạn xạ, y chỉ đành dùng phong thằng(2) cố định tứ chi hắn. Cứ vùng vẫy như vậy nữa, vết thương trên tay hắn càng nghiêm trọng, máu gần như văng đầy giường.
"Sư phụ…"
"Thập Tam…"
"Cha, Phù Hoa…"
"Đau quá… Đau quá đi…" trên mái tóc trắng của Minh Chúc đều là vết máu loang lổ, dù đang bị trói lại vẫn không khống chế được cả người co giật, khuôn mặt toàn là nước mắt."
Áo trắng trên người hắn đã thấm đẫm mồ hôi, hai chân và một tay bị trói cả chỉ có cánh tay bị thương còn được tự do lúc này đang bị Na Liêm nắm trong tay, mạnh mẽ khống chế động tác vùng vẫy loạn xạ của hắn.
Cả người Minh Chúc đều là mồ hôi, giọng cũng khàn rồi, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ.
Bắt đầu từ khi hắn trở về, trong miệng van nài kêu gọi tên của đủ người, người của Nhật Chiếu dường như hắn đều kêu qua cả.
Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn trong lúc thần trí không tỉnh táo cũng biết những người đó sẽ không bao giờ tới cứu mình, trong cơn mịt mờ, chỉ có khàn giọng: "Na Liêm… Ta sắp đau chết rồi, nhanh cứu ta đi…"
Na Liêm cầm cổ tay đau đến không còn gì cả, nhìn vết thương sâu thấy đến xương của hắn, sắc mặt tái xanh.
Từ sau khi Minh Chúc vào rừng Bất Húy, Na Liêm chưa hề để hắn chịu vết thương nặng, ngày thường xước ra vết thương hắn cũng đau lòng cả buổi, càng không cần nói đến vết thương máu chảy đầm đìa.
Khoa Ngọc nửa người rỉ sét đứng trước mặt Minh Chúc không có biểu cảm nào, chỉ là cánh tay rỉ sét nhẹ run rẩy.
Na Liêm nói: "Rốt cuộc ngươi trông nom hắn kiểu gì mà để hắn chịu vết thương nặng như vậy?!"
Khoa Ngọc không đáp.
Na Liêm cười lạnh: "Ngươi không nói thì ta tra không ra à? Bất kể là ai, nếu để ta biết nhất định sẽ nghiền xương ra tro! Cút đi cho ta!"
Khoa Ngọc cúi người, thân hình biến mất trong không khí.
Thần trí Minh Chúc vẫn chẳng rõ ràng, kêu: "Cứu, cứu mạng ta… cứu ta…"
Na Liêm tức tới nỗi đồng tử biến thành thú đồng, vừa an ủi Minh Chúc vừa nói với y sư kia: "Trong cổ họng hắn toàn là máu, cứ thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ngươi đi hỏi Nam Thanh Hà xem có linh dược gì có thể hồi phục miệng vết thương thật nhanh không?"
Y sự nhận lệnh đi ngay, đi ra cửa suýt tông phải Lục Thanh Không đang vội vã đi tới.
Lục Thanh Không tai thính, nghe được câu này vội vã bước nhanh vào, trước khi Na Liêm nổi giận thì nói nhanh: "Nhật Chiếu chúng ta có bí pháp có thể dùng linh lực khôi phục miệng vết thương lại như ban đầu, ta có thể thử xem."
Na Liêm nhìn hắn một cái lại nhìn Minh Chúc hơi thở yếu ớt, nói: "Ngươi tới đi."
Hắn nói rồi tránh sang một bên cạnh giường, Minh Chúc chẳng chút động tĩnh bỗng đưa cánh tay máu tươi đầm đìa đó ra nắm lấy hắn, khản giọng nói: "Ngươi đừng đi… cứu ta với… giết ta đi, xin ngươi…"
Na Liêm đè vai hắn lại, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán rét run đầy mồ hôi lạnh của hắn, dịu dàng nói: "Ta không đi ta không đi, đừng sợ nha."
Minh Chúc nghẹn ngào: "Ta không sợ…"
Còn chẳng kiềm được nước mắt.
Lục Thanh Không hoảng sợ nhìn vết thương trên cánh tay, dường như không dám tin có người sẽ vì vết thương đau mà muốn người ta giết mình như hắn, nhưng Lục Thanh Không cũng chẳng nghĩ nhiều, ngón tay y dán lên cánh tay tái nhợt lạnh căm, dẫn linh lực ra từ lòng bàn tay.
Y vừa dán lên, toàn thân Minh Chúc run rẩy kịch liệt, được Na Liêm nhanh tay nhanh mắt đè lại.
Na Liêm: "Nhanh chút đi."
Lục Thanh Không vội vã đẩy nhanh động tác, chỉ mấy giây đã trị lành vết thương.
Sau khi vết thương biến mất, Minh Chúc vẫn khóc lóc kêu đau như cũ, thanh âm không chút đổi thay.
Na Liêm biết hắn đau là vì ám ảnh tạm lý bèn cởi bỏ trói buộc tay chân cho hắn, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn đi, vết thương hết rồi, lát nữa là không đau rồi."
Minh Chúc cuộn rút trên giường, mái tóc trắng rải đầy trên lưng, cả người hắn còn đang run rẩy, rên rỉ không ngừng.
Na Liêm nhìn thấy linh lực mất khống chế trên người hắn được thu về cả, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ lại mới thở phào nhẹ nhõm, y nói nhẹ: "Vốn ta còn muốn giữ lại khối ngọc tốt, khắc con rắn nhỏ cho ngươi làm ngọc bội đeo chơi, nhưng bây giờ ngọc Thất Khiếu Linh Lung ấy lại có việc khác cần dùng, ta mang đi tặng người trước, ngày khác tìm miếng ngọc tốt hơn cho ngươi."
Minh Chúc mơ mơ màng nghe thấy ngọc Thất Khiếu Linh Lung phải tặng kẻ khác lập tức lắc đầu, giãy giụa muốn ngồi dậy, mịt mờ nói: "Không… Không cho ngươi… Ta cần…"
Na Liêm biết hắn muốn ngọc Linh Lung làm gì. Y không nói nữa, vỗ nhẹ lưng hắn, mãi tới lúc thân thể hắn không còn run nữa mới dẫn hai người ra ngoài.
Lục Thanh Không có chút sững sờ, nữa ngày sau mới thầm thì: "Hắn là rắn thật đó…"
Na Liêm tùy tiện vứt ngọc Thất Khiếu Linh Lung cho bọn hắn, không có ý làm phiền nữa, y nói: "Cầm rồi thì đi nhanh, ta không giữ nữa."
- --
(1) Phong tình - 风情: Tình cảm
(2) Phong thằng - 风绳: Gió hóa hình dây thừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.