Đại Thần Cách Vách, Em Thích Anh

Chương 9:




Trang Thừa đến trước cửa phòng Lâm Diễn, giơ tay gõ nhè nhẹ, sợ bản thân châm vào dúm thuốc nổ Lâm Diễn.
Lâm Diễn đang tiến hành bước tô màu cuối cùng, sau khi tô màu xong chỉ cần dùng PS đem toàn bộ poster này nọ P lên là xong. Click lưu lại, Lâm Diễn đóng giao diện PS đứng dậy đi mở cửa.
Tạm thời cậu còn chưa muốn bại lộ một thân phận khác của mình trước mặt Trang Thừa.Mà Trang Thừa chắc cũng là CV, bản thân mình có loáng thoáng nghe thấy anh ấy ghi âm mấy đoạn thoại rất quen.
Chẳng qua thân phận của Lâm Diễn đã sớm bại lộ rồi. Ừm, nhờ có cú điện thoại kia của Trang Thừa.
Trang Thừa nhìn Lâm Diễn thần sắc xem như bình thường trước mặt, quả tim treo cao cuối cùng có hơi hạ xuống. Trước đó anh vẫn cứ lo có khi nào mình bị Lâm Diễn ăn trúng thuốc nổ nổ trúng hay không, coi mòi bây giờ thuốc nổ đã nổ hết rồi.
“Lúc ra ngoài tôi quên mang chìa khóa theo, cho nên muốn leo qua từ ban công nhà em.”
Lâm Diễn gật đầu, “Ò, vậy em cho anh mượn cái thang, dùng thang an toàn hơn.”
=w= thế là Trang Thừa thuận lợi về nhà.
Lâm Diễn phát hiện một vấn đề.
Từ sau cú điện thoại mình gào thét với cô nàng kế hoạch hôm đó, hình như có chỗ nào đó trở nên kỳ quái?
Tỷ như Thừa Tướng cái tên khanh hóa kia =_= éc, Thừa Tướng sama, cư nhiên bắt đầu tiếp cận mình?
Lâm Diễn sợ nhảy dựng.
Mặc dù cậu là fan của Thừa Tướng sama, nhưng mà được thần tượng nhà mình tiếp cận mạc danh kỳ diệu thế này, hình như xem ra có chút không bình thường…
Hơn nữa…
A này cái ngữ khí thiếu ăn đập của Thừa Tướng sama sao mà giống thằng cha cách vách vậy chứ!
Lâm Diễn hít sâu, trong lòng không ngừng thôi miên bản thân: Đây là ảo giác đây là ảo giác, Thừa Tướng đại nhân sao có thể là Trang Thừa đây… Mặc dù trong tên hai người đều có chữ Thừa nhưng mà đây không đại biểu cho gì hết… Mặc dù hiện giờ nhìn lại hai người đều nhị như nhau…
Đây không phải trọng điểm.
Từ sau khi Trang Thừa tự động thăng cấp thành nhân thê, phòng bếp nhà Lâm Diễn trên cơ bản chưa hề động tới.
Hôm nay khí trời tốt đẹp, Lâm Diễn tranh thủ xuống lầu xem xem tiệm bánh ngọt nhà mình, trông thấy buôn bán không tệ, tuần tra hai vòng các phục vụ thợ bánh cũng không có lười biếng tiêu cực gì gì, hài lòng gật đầu, sau đó chuẩn bị trở về.
Cậu cũng đã thăng cấp lên thành ông chủ phất tay. [ý chỉ ẻm phất tay hông thèm làm nữa]
Dù sao hết thảy chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong tiệm đều do phó tiệm lúc nào cũng nhiệt tình mười phần phụ trách, đối với việc này cậu tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc Lâm Diễn xoay người vừa vặn trông thấy Trang Thừa xuống lầu đang đi về phía mình.
“Sao anh xuống đây?”
Trang Thừa nhướn mày, chìa tay bóp bóp cái mặt nào đó trước mắt, “Thế nào? Cho em qua nhà tôi ăn cơm, không cho tôi tới tiệm em uống trà chiều?”
Một bên bóp xong một bên âm thầm cảm thán xúc cảm thật tốt.Xem ra mình nuôi Lâm Diễn cũng không tệ, trên mặt cũng có thịt rồi.
Lâm Diễn vươn tay gạt móng vuốt Trang Thừa ra: “Trà chiều, em sở trường nhất đó. Ngồi đi, đại gia em tự mình xuống bếp, cho anh biết sự lợi hại của em.”
Lâm Diễn hơi hơi hất cằm, bộ dáng có chút tự hào.
Mặc dù đại gia nấu cơm không ngon, nhưng mà mùi vị bánh ngọt của đại gia tui vẫn rất ngon đó!
Lâm Diễn vừa nói vừa xắn tay áo tiến vào bếp, Trang Thừa ở trước mặt thuận tay mang lên cái mũ cao cao méo mó cho cậu, cười nói: “Thế thì, vạn phần mong đợi.”
Lâm Diễn trừng Trang Thừa một cái, chỉnh lại cái mũ méo, thắt tạp dề, đi vào gian làm việc trong suốt độc lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.