Đại Thần Manh Động

Chương 8: Lưu ly nhược ngư




rước mặt là một Thiên Kiếm trang bị sang trọng, đúng là Đón Gió Nghe Mưa. Nhưng trong lòng hắn lại ôm một cô gái khác.
Lộ Mỹ Hà chỉ nói hai từ đấy, sau đó không nói gì nữa, có thể hai người đang còn Mật Ngữ. Những người còn lại dường như cũng ý thức được điều gì đó, cả thảy đều không nói gì. Diệp Nhân Sênh cảm thấy nhiệm vụ vĩ đại là dàn xếp lại rơi xuống đầu cô.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Mọi người vất vả rồi, các ngươi đi trước đi, ta còn dạy đồ đệ.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đúng rồi Không Tàng, thêm đồ đệ ta vào bang đi.
[Đội Ngũ] Không Tàng Pháp Sư: Được thôi, vừa rồi Thân Hổ có kêu ta tới phó bản, Tiểu Bầu có đi không?
[Đội Ngũ] Bầu Tiên Tử: Có.
Rất nhanh hai người họ rời khỏi đội ngũ, Diệp Nhân Sênh suy nghĩ, không định đi hỏi Lộ Mỹ Hà, khiến cô ấy chỉ còn lại một mình trong đội, dắt đồ đệ chạy trốn.
Cái cảnh này mà có thêm người quen thì thật xấu hổ, để cho cô ấy tự xử lí vậy.
Đêm nay Diệp Nhân Sênh ngủ không ngon, thế nên hôm sau lúc làm mẫu sử dụng thiết bị thể hình thì tinh thần ngẩn ngơ, bất tri bất giác làm hơn một trăm lần động tác chèo thuyền mà không biết mệt, khiến cho khách hàng của cô phải mắt chữ O nhìn mà cảm thán.
Ngoại trừ lần đó ra, cả buổi sáng huấn luyện đều thuận lợi, Diệp Nhân Sênh lau mồ hôi, không hề tắm rửa chỉ muốn xông thẳng về nhà, nhưng ngoài dự liệu, còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy Lộ Mỹ Hà chờ dưới lầu, vẻ mặt lo lắng.
“Đại Hoa Sen, tìm tớ có việc gì thế?”
“Thừa lời! Mau đi theo tớ!”
“Này này, tớ còn chưa thay quần áo thể thao…”
“Không cần, sắp bắt đầu rồi!”
Vì thế, Diệp Nhân Sênh cả người bốc mùi mồ hôi đầu tóc rối bời xuất hiện ở buổi tuyên truyền “Hoa Sơn Đỉnh Online”, sắc mặt không khỏi vô cùng tồi tệ. Nhưng Lộ Mỹ Hà ngược lại lại hứng thú dào dạt, còn đang cùng đám người đứng gần đó bình phẩm đủ điều về cosplay nhân vật trong game, hơn nữa toàn hội trường chật ních toàn là nữ, thỉnh thoảng nhìn về phía chiếc bàn dài trước mặt, tựa như đang chờ mong điều gì đó.
“Này.” Diệp Nhân Sênh vỗ vô sau lưng Lộ Mỹ Hà, “Không phải tối hôm qua cậu chịu kích động…”
“Thì sao?” Lộ Mỹ Hà liếc cô một cái, cười hết sức, “Sao cậu không có ánh mặt của một thiếu nữ mơ mộng cơ chứ, chưa từng xem thông báo trên diễn đàn sao? Có thể hôm nay Đường Dập sẽ đến!”
Chẳng trách ở đây có nhiều con gái đến thế, cô còn đang thắc mắc, từ trước đến hay hội trường tuyên truyền game toàn là trạch nam, còn ở đây hầu như nam nữ đều đông giống nhau, chật ních cả đại sảnh cùng hành lang.
“Thiếu nữ mơ mộng…” Diệp Nhân Sênh giả vờ nôn ọe: “Đúng là thủ đoạn của nhà tuyên truyền nha, một minh tinh thì có gì hay?”
Lộ Mỹ Hà biết cô luôn không thích đàn ông có dáng vẻ xinh đẹp, nên cũng lười để ý đến cô, chỉ vào một Thiên Kiếm áo vàng phía trước: “Mẫu hình của cậu đấy.”
“Đây mới gọi là đàn ông.” Diệp Nhân Sênh tán thưởng gật đầu, đi ngang qua một Lưu Vân áo trắng, chọc lấy Lộ Mỹ Hà: “Cái loại tóc dài tiểu bạch ẻo lả này thì có gì hay?”
Hai người lại cãi nhau dọc đường, đi tới hậu đài của hội trường, nhân viên còn đang dán lên tường một bộ tranh tuyên truyền rất lớn, bầu trời xanh lam sẫm tối, trải dài những ngôi sao lấp lánh, màu sắc sáng mờ uốn lượn tạo ra cảnh tượng thần bí mỹ lệ, Diệp Nhân Sênh vừa nhìn đã thích mê, lại nhìn toàn cảnh bức tranh, bên trái phía dưới cây cổ thụ có một chàng trai áo hồng, quần áo phấp phới, mái tóc đen bay lên, như đang ở một thế giới tách biệt.
Diệp Nhân Sênh sực tỉnh, hình ảnh Đường Dập trong vai Ma Ẩn giống y hệt trong bức tranh kia, tuy là tranh vẽ người, nhưng các ngũ quan so với trong game không khác nhau tí nào, linh hoạt kỳ ảo tuấn dật, đích thị là một phong thái mỹ nam hiếm thấy.
Lộ Mỹ Hà si mê nói: “Đây chính là Tiểu Đường Dập nhà tớ!”
“Khà khà khà khà.” Diệp Nhân Sênh cười dâm đãng: “Tớ có chụp màn hình lúc tớ và Tiểu Đường Dập nhà cậu đứng gần nhau.”
Cô vốn muốn nhìn thấy Lộ Mỹ Hà ghen tị mà la hét, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy không có bất kì phản ứng nào.
Thật ra Lộ Mỹ Hà cũng rất giống Diệp Nhân Sênh, đều là thần kinh thô. Đó là lí do mà cô ấy rất ít khi lộ ra vẻ mất mát, Diệp Nhân Sênh thấy cô xuất thần, tuy rằng mơ hồ đoán được nguyên do, nhưng lại không biết an ủi như thế nào, đành vỗ bả vai cô ấy nói lảng sang chuyện khác: “Chị đói bụng rồi, mời cậu ăn cơm được chứ?”
Hai người đến một quán ăn gần Diệp gia đénh chén no nê rồi ai tự về nhà nấy. Ngày mai Diệp Nhân Sênh không có khách hàng, nghe mẹ Diệp lải nhải vài câu mà không hề thấy mệt, ngược lại tinh thần còn tốt hơn.
“Mẹ nói con đấy, đã lớn như vậy rồi mà chẳng nhìn ra tí con gái tẹo nào, thế này thì làm sao gả đi được?…”
“Mẹ, con vừa mới tốt nghiệp đấy được chưa? Có cần gấp gáp gả con đi không…”
“Mẹ con chỉ mong con câu được một chàng rể rùa vàng.” Ba Diệp đột nhiên ló đầu ra sau tờ báo chen vào một câu.
“Không đúng!” Hai mẹ con tâm hữu linh tê*, cùng hướng về phía ba Diệp mà gầm thét. Ba Diệp thu mặt lại sau báo, lắc đầu thở dài, còn nói con gái không đủ nhã nhặn, kì thật hai mẹ con giống nhau như đúc ấy chứ!
(*tâm hữu linh tê: dịch nôm na là trong lòng có điểm sừng tê, ý nói chột dạ.)
Bên kia ba Diệp mẹ Diệp lại bấm nhau, bên này Diệp Nhân Sênh đã đóng cửa phòng, đăng nhập vào trò chơi, vừa mới đứng lại trong thành, đã thấy Lệnh Hồ gửi lời mời tổ đội.
Diệp Nhân Sênh đồng ý, mở danh sách Bạn Tốt ra, vừa mới lướt qua không nghĩ Lộ Mỹ Hà có online, hai người họ vừa mới về nhà xong, hiếm thấy Lộ Mỹ Hà lên mạng lúc này, cô nghĩ ngợi, quyết định hay là cứ hỏi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Muốn làm gì thế Đại Hoa Sen = =
Nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy Lộ Mỹ Hà trả lời, Diệp Nhân Sênh quan sát tọa độ của cô ấy, đương nhiên đó là chỗ Nguyệt Lão gần điện Lăng Vân, mà tọa độ của Đón Gió Nghe Mưa cũng vậy.
Đột nhiên cô cảm thấy có điều không tốt, liền cưỡi con ngựa đỏ phi về phía Nguyệt Lão. Trong kênh của hệ thống chủ thành Thần phái quét vô cùng nhanh, cho dù đã lựa chọn kênh đội ngũ nhưng cũng sẽ bị thông báo của hệ thống đẩy đi, thế nên Lệnh Hồ vừa nói gì đó, cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì đã bị đẩy đi, lại lười lật lại tìm, nên vừa đánh chữ vừa chạy.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta đang ở chủ thành, hình như bạn ta có chút việc, ngươi vừa nói gì vậy.
Lần này cô cẩn thận để ý lời trả lời, cách một lúc sau, cô đã chạy tới nơi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: là chuyện của Hoa Vương?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = =! Làm sao ngươi biết.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Lúc nãy ngươi không online, cô ấy bị lùng bắt.
Trong lòng Diệp Nhân Sênh trầm xuống, cô cưỡi ngựa đứng trước mặt Nguyệt Lão, liếc mắt trông thấy Hoa Vương với Đón Gió Nghe Mưa.
Nhưng mà một giây sau, danh hiệu “Nương tử của Đón Gió Nghe Mưa” và “Phu quân của Hoa Vương” trước tên hai người đều tự động biến mất. Diệp Nhân Sênh nhướng mày, còn đang ở trong khung đối thoại nói một câu “Làm thế nào…” nhưng không gửi đi.
Vì vốn dĩ không cần hỏi tại sao.
Cô chạy đến chỗ sai dịch* xem danh sách truy nã, rõ ràng Hoa Vương có tên trong đấy, mà tên của người truy nã cô ấy là Lưu Ly Nhược Ngư, có vẻ như chính là cô gái ngồi trên kỳ lân.
(*Sai dịch: người chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước)
[Hệ Thống] Bạn tốt của bạn là Hoa Vương đã log-out.
Đại Hoa Sen này, không biết từ khi nào lại học Vương Bát, vừa gặp chuyện đã bỏ chạy.
Bởi vậy cũng có thể thấy tính nghiêm trọng của chuyện này, Diệp Nhân Sênh nhíu mày, tất cả mọi người đều online, nhưng trong kênh của bang phái lại im lặng khác thường, cô nhẹ nhàng tìm thấy Tô Vi Hải.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Tô Vi Hải: Tiểu Tô, vì sao Hoa Hoa ly hôn ngươi có biết không?
[Mật Ngữ] Tô Vi Hải nói với bạn: (biểu tượng kinh ngạc) Chuyện lớn vừa mới xảy ra vậy mà Sênh Sênh ngươi đi vắng sao?! Chuyện này ta không thể nói hết với ngươi được, ngươi cứ nhìn là biết… trong kênh thế giới mắng chửi mà hoa cả mắt!
Sau đó là một câu chuyện khiến Diệp Nhân Sênh cảm thấy như sấm rạch giữa bão táp.
Thì ra Đón Gió Nghe Mưa vốn chơi một trò chơi khác, làm chủ server khiến cho phong sanh thủy khởi, không biết thế nào lại động đến Tranh Giành Trung Nguyên, những nguyên lão của bang phái trước kia cùng hắn ‘nhảy’ game, dựng nên bang phái Gió Mát Mưa Phùn như bây giờ, nhưng vấn đề chính là lúc hắn đang giữ trụ cột thì có gặp mặt vợ mình, lúc này thấy hắn ở bên này có nick lớn như vậy thì cũng muốn qua đó, Đón Gió Nghe Mưa vốn định trước khi vợ đến sẽ nói rõ với Hoa Vương, nhưng không ngờ rằng mấy chị em của vợ lại tới trước, chuyện này rốt cuộc giấu không được, vợ chính thức nổi trận lôi đình, đem chuyện này huyên náo cho mọi người cùng biết, trong bang phái mọi người giúp đỡ Hoa Vương mắng trả lại, nhưng không biết làm thế nào mà ở trong mắt người ta, Lộ Mỹ Hà chính là một người thứ ba, có mắng thế nào cũng không thể bằng khí thế của người ta.
Mới đầu Diệp Nhân Sênh vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó tĩnh lặng suy nghĩ một lúc, cô tin rằng Lộ Mỹ Hà không hề biết Đón Gió Nghe Mưa đã có vợ, nhưng đại đa số mọi người đều không tin. Tên khốn Đón Gió Nghe Mưa này cũng thật chẳng có trách nhiệm gì cả, không những để vợ tùy ý điều khiển bang phái truy đuổi Hoa Vương, làm không xong còn đổ tội Lộ Mỹ Hà dụ dỗ hắn.
Tức giận thì cứ tức giận, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, Lộ Mỹ Hà cũng log-out, lúc này cô thật sự không làm được cái gì, đi mắng Đón Gió Nghe Mưa thì thật lãng phí thời gian, thời điểm này còn không bằng đưa tiểu đồ đệ của cô đi thăng cấp.
Vì thế mà đêm nay, lỗ tai của Lệnh Hồ bị JQ*.
(*JQ: gian tình, cưỡng gian. Có thể nói là vì chị Sênh “ưu ái” Lệnh Hồ mà khiến anh ấy cảm thấy nhột.)
Diệp Nhân Sênh rất giống mẹ Diệp, lúc nào cũng nhắc tới nhắc lui chuyện này, từ “Đón Gió không có tiểu kê kê” cho đến “Con trai vốn có vấn đề”, lúc đầu cô còn có thể bình luận về chuyện này một cách khách quan, nhưng không ngờ càng nói càng hưng phấn, càng mắng chửi càng nghiện, sau này giết quái thì mãnh liệt lạ thường, nhiệm vụ hoàn thành rất nhanh, Lệnh Hồ xem thường không thèm để ý đến cô, tự đi giao nhiệm vụ, Diệp Nhân Sênh đuổi theo, kết quả đêm nay lại gặp được cả một đám người.
Hình như là Đón Gió Nghe Mưa đưa nick nhỏ đi thăng cấp, toàn là một đám nick nữ, theo thứ tự là Lưu Ly Nhược Ngư, Kim Bộ Diêu, Tố Thủ Tiêm Tiêm và Vị Ương Vị Ương. Có lẽ đại khái là vợ của Đón Gió và bạn của cô ta.
Hiển nhiên là Đón Gió Nghe Mưa cũng nhìn thấy Diệp Nhân Sênh, nhưng lúc này mà nói chuyện thì chỉ thêm phần xấu hổ, thế nên cũng chỉ đành đi lướt qua.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Trở thành Trần Thế Mỹ rồi mà vẫn còn kẹp chặt mấy cây hoa cúc nhỉ, xem ra làm người được đấy, đừng vội đắc ý nếu không sau này lại đau.
Đón Gió Nghe Mưa dừng Kỳ Lân lại, dường như tự biết đuối lí, không nói gì cả. Trái lại vợ của hắn là Lưu Ly Nhược Ngư dừng lại, đại khái là vừa mới trải qua việc này, đối với ba chữ Trần Thế Mỹ hết sức nhạy cảm.
[Đối Diện] Lưu Ly Nhược Ngư: Ngươi nói ai?
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Hả? Ta nói ai thì người đấy tự hiểu, ta đưa đồ đệ đi thăng cấp, ngươi đừng có xù lông lên như thế.
[Đối Diện] Lệnh Hồ: …
Đồ đệ đại nhân dùng mấy dấu lửng tỏ vẻ vô tội.
Thần phái không thể công kích lẫn nhau, coi như bọn hắn tức điên phổi thì cũng không còn cách nào, thừa dịp Lưu Ly Nhược Ngư chưa kịp phản ứng, Diệp Nhân Sênh nhanh chóng chúc ngủ ngon Lệnh Hồ rồi vui vẻ thoát mạng.
Hai tuần sau đó vô cùng im ắng, Lộ Mỹ Hà không hề online, nhưng có lẽ đã khôi phục lại, hai người ra ngoài làm vài chén rượu, cùng mắng Đón Gió Nghe Mưa và vợ của hắn đến máu chó lên não.
“Thì ra hắn đi công tác là lừa tớ, chính là quay về game cũ giúp vợ hắn…”
“Ngoan nào, đừng nghĩ nữa, bọn đàn ông chỉ bằng cộng lông!”
“Lão nương sẽ không bao giờ kết hôn trong trò chơi nữa!”
“Đúng thế đúng thế, có cái khỉ gì hay chứ? Ông chủ, cho thêm hai chai bia —— ”
Đương nhiên, hai người uống say đến nỗi đông ngã tây nghiêng, bị mẹ Diệp mắng đến máu chó lên đầu.
Từ lúc cấp bậc của đồ đệ được nâng cao, bác sĩ Ngọc Thanh Diệp Nhân Sênh đã không còn vui vẻ mà chém quái nữa, thời gian hai người đánh quái càng nhiều hơn, gặp mấy nhiệm vụ phó bản, cũng chỉ có thể kêu người trong bang đến hỗ trợ, nếu người không đủ thì tổ đội thêm mấy người ngoài, may mà thao tác của Lệnh Hồ rất tốt, còn mang theo một bác sĩ cấp bậc hơn tám mươi, rất thích hợp với phó bản.
Cứ như vậy lúc dạy đồ đệ, Diệp Nhân Sênh cũng có điểm kinh nghiệm, mấy ngày nay cô đã đột phá lên cấp chín mươi, mắt thấy Lệnh Hồ cũng sắp thăng cấp đến tám mươi, lúc này Lộ Mỹ Hà đột nhiên online, hơn nữa còn nhao nhao bảo muốn cùng cô đưa Lệnh Hồ thăng cấp.
Tuy rằng rất có thể cô ấy tới để quấy rối, nhưng xét cho cùng thì gần đây Đại Hoa Sen toàn gặp nạn tâm tình không tốt, Diệp Nhân Sênh liền mời cô tổ đội, đã nói là ba người cùng đi đánh tiểu cổ thụ, nhưng Diệp Nhân Sênh đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy Lộ Mỹ Hà xuất hiện, đang định nói vài câu thúc giục cô ấy thì lúc này phát hiện ra cột máu của Hoa Vương trong đội ngũ đang giảm xuống rất nhanh.
[Bang Phái] Hoa Vương: Thiếu chút nữa thì quên tớ còn đang bị lùng bắt…
[Bang Phái] Bánh Mỳ Đại Vương: Ta thật sự nhổ vào tên khốn kia, hắn còn là đàn ông sao?
[Bang Phái] Sỉ Sỉ: Ta hoài nghi bang phái kia là nữ.
[Bang Phái] Hoa Cúc Căng Thẳng: Hoa Hoa báo tọa độ, có ca ca ở đây.
[Bang Phái] Hoa Vương: 64,145
[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Các hòa thượng, đã đến lúc phô ra bắp thịt!
[Bang Phái] Ka Ka: Ta đi thêm máu cho các ngươi.
[Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Tổ đội ta tổ đội ta.
Nếu Lộ Mỹ Hà đã chọn kênh bang phái, nhất định là cố ý gọi người, thanh niên trong bang nhất thời nhiệt huyết sôi trào tích cực hưởng ứng, Lệnh Hồ tiếp tục đi làm nhiệm vụ, Diệp Nhân Sênh rời tổ với Lệnh Hồ, gia nhập vào tiểu đội cứu viện.
Một nhóm người hơn hai mươi cái đầu, từ bốn phương tám hướng chạy đến chỗ Hoa Vương nằm chết.
Những tên tím bị truy nã có thể khác nhau, nhưng chỉ có thể những người chơi cùng phe phái mới có thể đuổi giết người bị lùng bắt, từ đó lấy được tiền thưởng lệnh truy nã, tiền thưởng truy nã được hệ thống cố định là năm mươi lượng bạc, khác nhau ở chỗ là người ra lệnh truy nã đồng ý thêm nhiều hay ít năm mươi lượng bạc cho bao nhiêu lần giết người, nhưng người nhận lệnh truy nã cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi đã giết người bị lùng bắt, thì bản thân sẽ chuyển thành tên tím, trong sáu giờ không thể khôi phục, tên tím bị giết sẽ rơi ra rất nhiều điểm kinh nghiệm cũng như những trang bị thượng hạng, đây cũng là do công ty đặt ra vì có nhiều người chơi ác ý đuổi giết người ta.
Lúc này Diệp Nhân Sênh đã gần tới nơi, liền dừng lại ở đằng xa, dám truy đuổi mà không sợ chuyển tên tím có lẽ là một nick lớn mãn cấp, cô là bác sĩ hay là cứ đứng đây, đợi tiểu đội của bang phái tới rồi cùng nhau xông lên, ở gần đó cũng có một Phạm Âm tên tím như thế, tên là Kê Kê Phục Kê Kê.
Một người thật phong tao có cái tên phong tao alfm một chuyện rất phong tao, người này không hề lo lắng bị cả đội quần chết, nhưng trên mặt đất không hề xuất ra cái gì, có lẽ hắn sớm đã chuẩn bị, đem trang bị tốt trên người đổi đi.
Sớm đã chuẩn bị, sớm đã chuẩn bị.
Diệp Nhân Sênh lặp đi lặp lại bốn chữ này, đột nhiên cảm thấy điềm xấu. Người này là Phạm Âm, trạng thái bình thường của Phạm Âm đều là ẩn thân hành động, hơn nữa hắn đã làm rất trôi chảy, Lộ Mỹ Hà không sống lại, hắn còn không chạy nhanh đi, chẳng lẽ còn chờ đối phương người ta tới ngược hắn sao? Coi như muốn đợi Lộ Mỹ Hà sống lại, thì ít nhất cũng phải ẩn thân mà chờ chứ?!
Mùi vị âm mưu vừa mới hiện lên, đột nhiên trên màn hình máy tính của Diệp Nhân Sênh bị ánh sáng hoa mĩ của kĩ năng chiếm hết, nháy mắt đã chuyển thành màu tro.
[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Lưu Ly Nhược Ngư giết chết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xoay xong rồi chúng ta bắt đầu lăn lộn nào…
Hai mắt đẫm lệ mông lung xem ra càng ngày tôi càng viết ít đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.