Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 15:  




Mạnh Quang Dã nhìn thấy dáng vẻ của đại ca như vậy, sắc mặt càng thêm thâm trầm, “Đai ca, huynh quên rằng đại phu bảo huynh phải tu thân dưỡng tính hay sao, tránh xa những chuyện mây mưa nam nữ.’’
“Cơ thể của ta ta tự biết, chuyện này còn cần ngươi quan tâm sao?’’
“Con nha, đại ca con đã hỏi qua ý kiến của đại phu, đại phu nói bệnh tình của hắn đã khá hơn một chút.’’ Mạnh lão phu nhân nói.
Mạnh Quang Dã nói, “Mẫu thân và đại ca còn chưa hiểu ý con sao, con nói huynh ấy không thể làm những chuyện như vậy, không chỉ vì bản thân huynh ấy mà căn bệnh này còn có thể lây sang người khác.’’
Kim Châu đứng sau lưng Mạnh Thải Điệp,sau khi nghe những lời này, không thể kiềm chế được bật khóc, “Không muốn, không muốn.. huhu.’’
Khuôn mặt của Mạnh Quang Đào trở nên u ám, nhanh chóng cho người kéo nàng ta ra ngoài.
Kim Châu bị hai tên gia đinh kéo đi, còn không ngừng khóc lớn ồn ào.
Mạnh Thải Điệp còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Mạnh Quang Dã đã sáng tỏ mọi chuyện, trong lòng càng thêm hụt hẫng, người đại ca hắn từng vô cùng kính trọng ngày xưa đã không còn tồn tại nữa, “Bản thân đại ca đã mắc phải căn bệnh này thì chớ, đứng gieo bệnh cho người khác nữa.’’
Mạnh Quang Đào nhìn thấy trong đáy mắt của đệ đệ hiện lên khinh bỉ thì lập tức giận dữ, giận đến mức nổ phổi chậm chân, “Ngươi thì biết cái gì, ta đây vì Mạnh gia mới hi sinh bản thân mình, bây giờ ngươi lại nhìn ta như một tên quỷ háo sắc.’’
Mạnh lão phu nhân sợ nhất là thấy hai huynh đệ gây gỗ, bà vội vàng đứng lên giải thích, “Lõ nhị à, đại ca con nói không sai, bởi vì gần đây phụ nhân kia thường xuyên vào cung, cũng không biết sẽ làm gì Mạnh gia, đại ca con sợ nàng hại Mạnh gia mới dùng đến hạ sách này để cho nàng ta hiểu rõ thân phận của mình hiện tại.’’
Mạnh Quang Dã mím chặt môi, không nói một lời.
Mạnh Quang Đạo cho là nhị đệ không còn gì để nói, cất giọng: “Phụ nhân kia hại Mạnh gia của chúng ta, ta sao có thể để mặc nàng ta làm như vậy, còn ngươi ngược lại thì…’’
“Đại ca đừng nói nữa.’’ Mạnh Quang Dã thở dài, cắt đứt lời huynh trưởng đang thao thao bất tuyệt..
Mạnh lão phu nhân thấy vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi, “Lão nhị, con đây là…’’
Mạnh Quang Dã nhìn nhìn người nhà của mình một vòng, lắc đầu thở dài, “Đương kim Hoàng Thượng tuy còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn của ngài không hề non nớt, tất cả các quan viên lớn nhỏ trong triều thậm chí là ở bên ngoài sợ rằng đều bị ngài nắm giữ trong lòng bàn tay. Tại sao đại ca không suy nghĩ một chút, từ trước đến ngay Hoàng Thượng xử phạt nghiêm minh, lại ban thánh chỉ gả Toàn tứ tiểu thư mà ngài ấy ghét nhất cho Mạnh gia chúng ta?’’
Mạnh Quang Đào nghe ra được ý tứ sâu xa trong những lời này, hoảng sợ biến sắc, ngay cả đứng còn không thể đứng vững, “Ý ngươi là…’’
“Đúng vậy, Hoàng thượng đã sớm biết đại ca mắc chứng bệnh này mới gả Toàn tứ tiểu thư cho huynh.’’ Mạnh Quang Dã còn tưởng rằng đại ca của hắn dẫu có thối nát như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ hiểu được chuyện này, ai ngờ hôm nay hắn đã thành ra như vậy còn không thể phân biệt được đúng sai.
Mạnh lão phu nhân nghe xong thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Hoàng Thượng đã biết được thói xấu phong lưu của lão đại nhà mình, thậm chí còn biết được chứng bệnh xẩu hổ này, hắn từ này về sau còn có thể có cuộc sống tốt sao?
“Rốt cuộc đại ca đã mắc bệnh gì?’’ Mạnh Thải Điệp còn không biết nặng nhẹ đặt một câu hỏi
Không ai để ý tới câu hỏi của nàng, Mạnh Quang Dã nói tiếp, “Vì vậy, từ nay về sau đừng nhắc lại chuyện Toàn tứ tiểu thư hại Mạnh phủ của chúng ta nữa, cho dù là thật, cũng là từ đại ca mà ra, không thể oán trách được người khác.’’
Vừa dứt lời, hắn đã xoay người rời đi.
Trạm Liên chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ liên tục gặp ác mộng, ngủ không bao lâu đã tỉnh. Nàng làm sao có thể động đậy nhanh như vậy, chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm vào nóc giương. Nghĩ đến những hành động càn rỡ mà Mạnh Quang Đào đã làm với mình trên chiếc giượng này, nàng không nhịn được sự ghê tởm trong người, cố gắng di chuyển nửa trên người mình, ghé vào bên cạnh giường không ngừng nôn ra.
Thẳng đến canh tư, nhuyển cốt tan trong người mới tiêu tan hết hiệu lưc, Trạm Liên lập tức phân phó Xuân Đào thu dọn đồ đạc, từ mình đem những thứ mà Mạnh Quang Đào đã từng chạm qua đưa đi đốt hết, cầm chiếc khăn ướt không ngừng chà xát lên mặt mình, chà đến khi khuôn mặt đỏ bừng cũng không chịu dừng tay.
Nàng lúc này không muốn ở trong Mạnh phủ thêm một khắc nào nữa, thà ở trước cửa cung chờ đợi đến giờ mở cửa còn hơn là ở trong phủ này một lát.
Trạm Liên không bao giờ ngờ đến bản thân mình sẽ có một ngày chật vật như vậy, nàng thậm chí còn muốn ngay lập tức băm vằm Mạnh Quang Đào ra làm trăm mảnh, nhưng nàng cũng biết hai chữ nhẫn nại, tương lai còn dài ở phía sau, nàng nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.
Gã sai vặt bên người Mạnh Quang Dã thấy động tĩnh ở trong phòng, ở bên ngoài thỉnh an với nàng, còn nói lại lời của Mạnh Quang Dã bảo nàng cứ yên tâm, nếu có chuyện gì hắn sẽ đi mời nhị gia đến đây.
Trạm Liên nghe hắn nhắc đến Mạnh Quang Dã, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nàng nói: “Thay ta trở về cảm ơn nhị gia một tiếng, nói với hắn đại ân đại đức của hắn nhất định ta sẽ không bao giờ quên. Xin hắn đi ra ngoài nhớ cẩn thận mọi việc, đừng để bản thân mình bị thương.’’
Gã sai vặt ngoan ngoãn vâng lời.
Trạm Liên lại gọi hai gã tiêu sư vô dụng tới, hai tên tiêu sư lúc này đã phát hiện hai phu thê nhà này khác thường, nhưng cũng đã muộn.
Trạm Liên mắng hai người kia mấy câu, rồi bảo Xuân Đào đưa bạc đuổi bọn họ đi.
Mama quản sự tiến lên nhận tội, Trạm Liên lạnh lùng quát, “Cút ngay cho ta, ngươi đã không coi ta là chủ tử, ngươi cũng không phải là mama của ta, thu dọn đồ đạc trở về quê đi.’’
Vừa dứt lời, nàng không thèm quan tâm đến mama quản sự khóc lóc kêu oan, bảo Xuân Đào kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa rồi sai người đi chuẩn bị xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, khi trời còn tối đến như mực, Trạm Liên đã ngồi trên xe ngựa rời khỏi Mạnh phủ.
Còn chưa đi được bao xa, sau lưng truyền đến vó ngựa khẩn cấp, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp xe ngựa, Trạm Liên nghe được phu xe cất tiếng gọi: “Nhị gia.’’
Trong lòng Trạm Liên bỗng rung động, cho người dừng xe lại, vén rèm ngẩng mặt lên.
Mạnh Quang Dã một thân trang phục màu đen nhảy xuống xe ngựa, mượn chút ánh sáng leo lắt của ngọn đèn đầu khom người nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh lấp lánh, “Đại tẩu đã tốt hơn chút nào chưa?’’
“Đừng gọi ta là đại tẩu.’’
"... Ngươi đã tốt hơn chút nào chưa.’’
“Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.’’
Mạnh Quang Dã nơ một nụ cười phức tạp, “Là Mạnh gia đối xử không tốt với ngươi.’’
Hai người nhất thời không nói một lời, nhưng bốn mắt vẫn đối mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Mạnh Quang Dã mở miệng, “Ta đưa ngươi đi.’’
Trạm Liên nói, “Không cần, lát nữa ngươi phải ra khỏi thành, vẫn nên trở về chuẩn bị một chút thôi.’’
“Chuẩn bị tốt rồi, đưa ngươi đến cửa cung ta sẽ rời đi.’’
Trạm Liên không nói gì nữa, chăm chú nhìn hắn mạnh mẽ nhảy lên yên ngựa.
Một đường yên tĩnh, đến bên ngoài cửa tây của hoàng cung, Mạnh Quang Dã chào hỏi với thái giám canh giữ của cung một chút rồi quay lại nói với Trạm Liên: “Trong cung có một thủ lĩnh cấm quân tên là Diệp Lộc, có chút giao tình với ta, nếu như có chuyện gì, tẩu có thể cho người đi tìm hắn.’’
Trong lòng Trạm Liên bỗng trở nên âm áp, nàng cảm ơn hắn một tiếng, “Ngươi cũng phải cẩn thận.’’
Mạnh Quang Dã gật đầu, lại nhìn nàng một lúc, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi.
Trạm Liên ở trong xe ngựa chăm chú nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Mạnh Quang Dã, vẻ mặt có chút khó chịu.
Đợi cửa cung mở ra, xe ngựa nhỏ chở Trạm Liên và Xuân Đào lộc cộc chạy vào. Trở về hoàng cung quen thuộc mơi có tam ca, tâm trạng của Trạm Liên cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại, cảm thấy không ai có thể làm tổn thương nàng được nữa. Nhưng tâm trạng vừa với buông lỏng, sự ủy khuất và tức giận lại nảy sinh. Nàng không thèm nghĩ đến cái tên vô sỉ Mạnh Quang Đào nữa, chỉ trách người đã gây nên mọi chuyện này, Minh Đức Hoàng Đế. Nếu không phải hắn ban thánh chỉ gả Toàn Nhã Liên cho Mạnh Quang Đào, nàng có thể suýt bị hắn làm nhục sao? Tất cả đều là do tam ca ca.
Trạm Liên nhớ lại những ấm ức mà nàng đã chịu đựng, càng nghĩ càng tức giận, lúc này hận không để dừng trước mặt Trạm Huyên mà đánh hắn mắng hắn một trận ra trò.
Bước qua cửa cung thứ ba, Trạm Liên xuống xe ngựa, theo thái giám dẫn đường đi vào An Ninh cung. Thái phi giờ này đã thức dậy, nhưng vẫn đang trong giờ tụng kinh vào buổi sáng, Hồng cô cô chuyển lời Thái phi đã phân phó, để cho mấy người Trạm Liên trước tiên đi thu xếp đồ đạc một chút, đợi đến giờ Mẹo mới vào điện thỉnh an.
Trạm Liên được đưa đến một gian phòng nhỏ ở phía tây An Ninh cung, Xuân Đào và một tiểu cung nữ được Hồng cô cô mang đến im lặng cẩn thận thu dọn, Trạm Liên đứng ở ngoài cửa quan sát một lát rồi lặng lẽ ra khỏi An Ninh cung.
Hậu cung là nơi Trạm Liên nhắm mắt cũng có thể tìm được đường đi, ra khỏi An Ninh cung, đi thẳng theo một con đường lớn, rẽ qua một con đường nhỏ ở
Ninh Bình cung, ngoặt qua một khúc cong nữa thì đã đến cổng chính quả Hạm Đạm cung.
Lúc này vẫn còn sớm, đám cung nữ thái giam trong cung đều bận rộn làm việc của mình, hơn nữa, từ sau khi Trạm Liên qua đời, Hạm Đạm cung đã bị Minh Đức Hoàng Đế khóa lại, vì vậy người đi tới đi lui qua nơi này cực kỳ thưa thớt, khi Trạm Liên đi tới cổng chính cũng không thấy một bóng người.
Trạm Liên hoài niệm sờ sờ hình đầu con thú nơi cánh cửa cung, tiếp đó ngồi xổm người xuống, qua khe cửa hẹp sờ mò tìm thứ gì đó, chỉ chốc lát sau, nàng đã móc ra mười viên lưu ly bóng loáng to bằng ngón tay cái. Cầm khăn tay lau đi bụi bẩn trên đó rồi cẩn thận xếp mười viên lưu ly này thành hai hàng, đặt chỉnh tề ngay trước cửa Hàm Đạm cung.
Mười viên biểu thị sự vô cùng tức giận của mình.
Trạm Liên vỗ vỗ tay đứng lên, theo đường cũ trở về. Nàng không hề hy vọng Trạm Huyên sẽ nhìn thấy chúng, hắn khóa cửa Hạm Đạm cung lại có lẽ lo sợ nhìn thấy cảnh cũ mà đau lòng, theo lý sẽ không bao giờ đi qua nơi đó nữa, hơn nữa người những cung nữ thái giám trong hoàng cung thấy nơi này vắng vẻ sẽ trộm đi cũng không biết chừng. Dẫu biết vậy nhưng nàng cũng chỉ theo một thói quen nhỏ thể hiện sự tức giận của mình với Trạm Huyên mà thôi.
Trở về An Ninh cung, thì thấy Xuân Đào không tìm thấy mình đang gấp gáp tựa như con kiến bò lên trên chảo nóng, thấy nàng trở về mới có thể thở phải nhẹ nhõm.
Nhỏ giọng khuyên nàng một câu, không muốn cho Trạm Liên một thân một mình đi đi lại lại khắp nơi trong hoàng cung.
Trạm Liên chỉ mỉm cười không nói gì, lúc này mới cảm thấy hơi buồn ngủ, liền đi vào trong phòng ngủ bù.
Trạm Huyên bãi triều trở về, trong đầu nhớ tới mấy tấu chương quan trọng còn chưa phê xong, vừa sải bước đi thẳng về phía Càn Khôn cung vừa phân phó Thuận An triệu tập các đại thần chờ ở trong ngự thư phòng.
Theo lý Càn Khôn cung là cung điện to nhất nằm ở trung tâm hoàng thành, các Hoàng Đế tiền triều sau khi bãi triều có thể nhanh chóng trở về nơi này. Nhưng khi Vĩnh Nhạc công chúa còn sống, Hoàng Thượng sau khi bãi triều sau khi thay đổi triều phục rồi ăn sáng đều cho cung nhân ở trong Hạm Đạm cung hầu hạ, cũng chỉ có những người thân cận mới biết, Hoàng Thượng phải ăn sáng với lục công chúa, lục công chưa mới bằng lòng ăn.
Chẳng qua là đã tạo thành một thói quen khó thay đổi, Vĩnh Nhạc công chúa hương tiêu ngọc vẫn, Minh Đức Hoàng Đế khóa trái Hạm Đạm cung, sau khi bãi triều không đi qua con đường này nữa. Nhưng sau tiết Thanh Minh năm nay, Hoàng thượng mỗi ngày lại sẽ đi qua Hạm Đạm cung, biết rõ nơi đó đã không còn dáng hình tiểu muội muội yêu quý hắn ngày đêm nhớ mong nữa, nhưng sau khi bãi triều cũng sẽ vòng qua một vòng, sau đó mới trở lại Càn Khôn cung.
Cung nữ thái giám không hiểu thánh ý, hắn cũng không muốn tự mình giải thích là do hắn không muốn Liên Hoa nhi của hắn.
Vòng quan bên phải thượng thư phòng, quẹo qua Vịnh Hoa môn, chậm rãi đi đến cánh cổng lớn, thái giám đi trước gào thét mọi người tránh đường, thật ta thì con đường thông đến Hạm Đạm cung rất có ít người lui tới, Hạm Đạm cung đến nay vẫn là một nơi cấm kỵ trong cung, ngay cả ở trước cung lớn tiếng ồn ào cũng bị phạt nặng hơn so với những nơi khác, những người khác thà đi đường vòng cũng tuyệt đối không đi qua con đường này.
Nhất là khi biết rõ Hoàng Thượng lại bắt đầu thường xuyên đi qua chỗ này lần nữa, ngộ ngỡ lọt bào mắt của hắn, không phải là đang tìm đường chết sao?
Mình Đức Hoàng Đế dĩ nhiên không quan tâm đến những suy nghĩ của bọn hạ nhân, bước đến gần Hạm Đạm cung trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chiu, Không đến thì nhớ, đến lại đau lòng, Liên Hoa nhi à, ngươi đem tam ca ngươi dày vò thật khổ sở.
Trong miệng Trạm Huyên tựa như đang ngậm phải hoàng liên, đắng không thể tả, định xoay người trở về Càn Khôn cung, chớp mắt một cái, thấy cảnh tượng ở trước mặt Đạm Hạm cung, chớp mắt xác định một lần nữa, khuôn mặt hắn tựa như nhìn thấy quỷ mà biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.