Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 28:




Cung tỳ của Vi tuyển thị quát lên một tiếng chói tai, Trạm Liên nghe vậy dừng tay, chậm rãi ngồi dậy quay đầu nhìn về phía cung nữ kia, đôi mắt nheo lại.
Vi tuyển thị khi được cứu lên chỉ còn chút sức, khó khăn sặc ra nước rồi ho khan vài tiếng, vừa ho khan vừa chỉ về phía Trạm Liên đang đứng thẳng tắp, vẻ thờ ơ lạnh nhạt: "Là ngươi, khụ khụ, ngươi hại ta!"
Những cung bộc tới cứu người ai cũng ngẩng đầu, đủ vẻ mặt nhìn về phía Trạm Liên vẫn tự nhiên như thường. Một số ít cung nhân tự hiểu không nên dây dưa liền lặng lẽ chạy thẳng.
Hoàng hậu đang cùng Hiền Phi đợi người ở Chiêu Hoa cung, vừa tán gẫu đôi điều về việc kiêng kỵ khi mang thai, nghe được tin báo thì nét mặt vô cảm.
Vi tuyển thị và Trạm Liên được đưa vào Chiêu Hoa cung, Vi tuyển thị thay xiêm y sạch sẽ, tóc còn ướt nhẹp, lại thêm sắc mặt trắng bệch, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Hai người vừa tới, Đức Phi liền theo sau tới thỉnh an, nàng ta thấy dáng vẻ khổ sở của Vi tuyển thị vô cùng đáng sợ, cười một cái nói: "Chuyện gì vậy, ban ngày mà đã tắm rửa rồi sao? Sao tóc còn chưa lau đã tới rồi?"
Vi tuyển thị vừa nghe vậy nước mắt đã chực rơi xuống.
Toàn hoàng hậu khẽ chau mày: "Thôi đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hai đầu gối của Vi tuyển thị cùng quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, thiếp có chuyện không dám nói!"
"Chuyện gì thì nói thẳng, bổn cung sẽ xử trí công minh!" Toàn hoàng hậu lạnh nhạt đáp.
Trạm Liên liếc nhìn sắc mặt hoàng hậu đạm nhạt không chút thiên vị.
"Chuyện là." Vi tuyển thị dập đầu một cái, nâng người rồi nói: "Thiếp ở cạnh bờ hoa trì gặp Mạnh thị, nói với nàng ta hai câu, Mạnh thị khen vòng ngọc gia truyền của thiếp đẹp mắt, muốn thiếp cởi ra cho nàng ta xem, thiếp chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền tháo xuống đưa nàng, ai ngờ nàng ta cầm vòng ngọc, nhìn quanh yêu thích không muốn buông, càng không muốn đưa cho thiếp, ép thiếp phải đưa cho nàng. Chiếc vòng này là vật mẫu thân trước khi qua đời đưa lại cho thần thiếp, thiếp không nỡ, muốn lấy lại, Mạnh thị không những không đồng ý, còn muốn đẩy thiếp xuống hồ!"
Trạm Liên trước đây từng nghe rất nhiều kẻ đổi trắng thay đen, chỉ không ngờ bản thân có ngày bản thân lại thành đối tượng bị chỉ hươu bảo ngựa.
Toàn hoàng hậu nghe chuyện này thật giống chuyện cũ đã quen tai, khóe môi ẩn ý, nàng quay đầu hỏi: "Mạnh thị, có việc này sao?"
Trạm Liên cười lạnh một tiếng: "Hoàng hậu nương nương, lúc trước muội cướp cây trâm hoa sen của Vĩnh Lạc công chúa, vì đó là món bảo bối cực phẩm, ngoài nó ra thì thứ vòng tay a hoàn gì đó, còn phải xem nó có lọt vào mắt muội không đã."
Những người ngồi đó đều mang vẻ kinh ngạc.
Vi tuyển thị nói: "Nương nương minh giám, thiếp có nhân chứng!"
Lời chưa dứt, ngoài cung vang đến tiếng truyền báo vang dội, hoàng đế bệ hạ đại giá quang lâm.
Toàn hoàng hậu đứng dậy nhìn xuống phía dưới, chúng phi muôn vàn biểu cảm từng người đứng dậy, nhưng không biết là ai đã báo tin cho hoàng đế. Tay của hoàng hậu vô thức ôm lấy cái bụng.
Mọi người đứng ngoài điện Chiêu Hoa cung đón xa giá, còn chưa thỉnh Minh Đức đế vào trong, Thục Tĩnh Thái Phi lại điều Hồng cô cô đến, bỗng chốc vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt Trạm Huyên lay động hướng đến phía Trạm Liên, ánh mắt nhắn nhủ an tâm, hắn đánh giá cả người nàng một lượt, thấy nàng lông tóc không hao tổn gì, mu bàn tay hơi động đậy, lúc này mới nhanh chân bước vào Chiêu Hoa cung.
Hoàng hậu đợi người lần lượt tiến vào, dựa theo phân vị dần an tọa, Hồng cô cô cũng được hoàng hậu ban ngồi, Trạm Liên và Vi tuyển thị đứng trước mặt mọi người.
Trạm Liên lãnh đạm, Vi tuyển thị vô cùng đáng thương, chúng phi nhìn hai nàng, lại liếc trộm sắc mặt hoàng đế.
Minh Đức đế không tỏ vui giận ra mặt: "Trẫm nghe có chuyện ngoài ý muốn, mới tới xem qua, hoàng hậu nếu đang thẩm vấn, trẫm cũng nghe cùng."
Hoàng hậu nói: "Cùng lắm là chuyện nhỏ, kẻ nào lại kinh động thánh giá, thần thiếp nếu biết sẽ giáo huấn nàng ta."
Minh Đức đế đáp: "Là nô tài của Ngự Thư Phòng đi qua trông thấy, quay về có nói thêm một câu thôi."
"Thì ra là vậy, thần thiếp trách sai người rồi, nên đem nô tài này cho mười gậy mới được." hoàng hậu khẽ nở nụ cười, quay đầu, đạm nhạt cho Trạm Liên mở lời: "Mạnh thị, vừa rồi chuyện gì xảy ra, muội mau nói rõ mười mươi với bệ hạ."
Trạm Liên nói: "Thiếp thực không biết nói gì, thiếp chỉ là đi qua hoa trì về Ninh An cung, vị Vi tuyển thị này gọi thiếp lại, nói là vòng tay nàng ta rơi xuống nước, muốn thiếp ngó thử nàng ta một cái, thiếp vừa tới cạnh ao, Vi tuyển thị liền tự mình nhảy xuống, chớp mắt cung tỳ của nàng ta liền chỉ vào thần thiếp, nói thần thiếp đẩy tuyển thị xuống nước."
"Bị kinh động sao?" Minh Đức đế đá lông mày. Quả thực là một khắc cũng không thể rời, chuyện vừa rồi nghe ra không biết ai nào rơi xuống nước, khiến hắn bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh cả người.
Lời vừa khỏi miệng, chúng phi lại muôn vàn gương mặt.
"Không ạ, tạ bệ hạ thương cảm." Trạm Liên vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu với hắn. Nàng cũng mốn xem kẻ nào lộ ra đuôi cao.
Trạm Huyên coi như không thấy: "Người đâu, ban ngồi."
Vi tuyển thị bỗng nhiên hoàn hồn, vội vã kêu: "Bệ hạ, Mạnh thị ăn nói bậy bạ!" Nàng ta nói xong câu này, lại đau đớn dập đầu như chịu thiên oan đại ức: "Bệ hạ, Mạnh thị này ăn nói linh tinh, rõ ràng nàng ta muốn cướp vòng ngọc của thiếp, thiếp không nỡ cho, nàng ta liền thô bạo đẩy thiếp xuống nước."
Minh Đức đế nghe vậy, sắc mặt thay đổi hẳn.
Cảnh xưa hiện về, hoàng đế yêu muội muội đến si mê há lại không giận dữ? Những người ngồi quanh tâm tư khác biệt, nhưng cũng chờ lúc hoàng đế đại nộ.
Vi tuyển thị thấy thế, như có sự cổ vũ, nàng ta ngồi dậy lớn tiếng nói: "Nô tài ở đây đều có thể làm chứng cho thiếp."
Trạm Liên nghe vậy, nhướn lông mày liếc về phía Vi tuyển thị.
Toàn hoàng hậu lúc đó gọi tới mấy cung bộc, ngoại trừ cung tỳ Tiểu Hỉ của Vi tuyển thị, cung nữ Lam Yên của Ninh An cung, còn có hai thám giám đi ngang.
Toàn hoàng hậu hỏi Lam Yên trước: "Vi tuyển thị và Mạnh thị, là chuyện gì?"
Lam Yên quanh co không dám nói.
"Lớn mật, thánh thượng ở đây, còn không thành thật khai ra." Toàn hoàng hậu hét vang một tiếng.
Lam Yên sợ đến dập đầu lạy: "Bẩm bệ hạ, hồi nương nương, Vi tuyển thị, Vi tuyển thị nói là thật!" Khóe mắt Toàn hoàng hậu ẩn tia cay nghiệt. Bọn họ coi nàng là người đã chết, đường hoàng trắng trợn như vậy ngang ngược trên đầu nàng sao!
Trạm Liên tuy biết Lam Yên này chắc chắn khác thường, nhưng chính tai nghe lời lẽ đảo điên thị phi của nàng ta, lửa giận vẫn bùng lên. Đây đều là kẻ xảo hoạt vi phạm pháp lệnh.
Hoàn toàn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, mở miệng nói lời cay độc hại người, những người hàm oan mà chết, quả thực có miệng mà không thể tỏ.
Toàn hoàng hậu hỏi lại hai tên thái giám, hai tên thái giám vâng vâng dạ dạ, vẫn một mực nói nghe thấy Trạm Liên cưỡng ép để chiếm vòng ngọc của Vi tuyển thị.
Vi tuyển thị khuyên nhủ mà Mạnh thị không nghe, nô tỳ của Vi tuyển thị nói còn sống động hơn, dường như trước mắt phảng phất rõ ràng vậy.
Vi tuyển thị lau lệ mà nói: "Bệ hạ, nương nương, thiếp và Mạnh thị không hề oán thù, Mạnh thị còn là muội muội ruột thị của hoàng hậu, nếu không thực có chuyện này, thì thiếp có trăm lá gan, cũng không dám ăn nói hàm hồ!"
Ba người thành hổ, trăm miệng khó cãi. Đây chính là tâm tình lúc này của Trạm Liên. Một cái miệng cãi sao với mười cái miệng? Cho dù là phán quan sáng suốt nhất triều Lương, cũng khó lòng phân giải ân oán từ những kẻ như nhân chứng này!
"Bổn cung nghe mà thấy lạ." Đức Phi lúc này khẽ lắc đầu, như vẻ hồ nghi:
"Ngươi là tuyển thị tiểu chủ, Mạnh thị cùng lắm là thê thiếp của quan quân bên ngoài, nàng ta sao dám cướp đồ của ngươi?"
Vi tuyển thị nói: "Hồi nương nương, Mạnh thị bây giờ cậy bản thân được bệ hạ tín nhiệm, chẳng ai dám động tới nàng ta."
Nếu như đứng trước mặt là Toàn Nhã Liên thực sự, với những lời bịa đặt vô cớ này, ắt đủ làm nàng ta chết đi sống lại. Trong lòng Trạm Liên chộn rộn, trừng mắt nhìn. Bọn họ đổ oan cho nàng không quan trọng, thứ làm nàng tức giận hơn, bọn họ lại mượn chuyện của Vĩnh Lạc, coi như trúng điểm yếu rồi.
Vết thương trong lòng tam ca, vậy mà không thèm quan tâm cảm nhận của tam ca, đâm chết tim hắn!
"Mạnh thị, ngươi thực sự nói những lời ấy?" Toàn hoàng hậu lạnh lùng hỏi.
"Nương nương, tuyệt đối không có."
"Hoàng hậu nương nương, Mạnh thị lớn tiếng quát những lời này, nô tài ở đây đều nghe thấy cả." Vi tuyển thị nói.
Mấy tên nô tài làm chứng đồng loạt gật đầu cho phải.
Minh Đức đế nở nụ cười thâm sâu.
Chúng phi vẫn âm thầm quan sát đế vương, thấy khóe môi hắn mặc dù cong lên, nhưng trong đáy mắt không có một tia tình cảm, khó tránh tê tái cả đầu óc. Thánh thượng lẽ ra phải long nhan tức giận, lẽ ra phải nổi trận lôi đình, nhưng...không nên nhất là tâm tình khó đoán như vậy.
"Bệ hạ, sao người lại cười?" Toàn hậu lộ vẻ kinh ngạc trông về phía hoàng đế.
Minh Đức đế nhìn quanh hậu cung của mình, chậm rãi nói: "Trẫm cười những kẻ điêu nô thường ngày gặp chuyện bỏ chạy còn nhanh hơn chuột, hôm nay đúng là mượn gan của trời." Kẻ nào cũng đồng ý làm nhân chứng.
Hiền phi nói: "Bệ hạ nói vậy, thiếp cũng thấy là phải."
Đức phi nói: "Bệ hạ, bốn kẻ này đứng ở đó, cãi cũng không cãi được, không phải chỉ có thể thành thực kể lại thôi sao?"
"Bệ hạ, thần thiếp nói đều là thực, vị Vi tuyển thị này giá họa cho thiếp, kính xin bệ hạ phái người tra rõ sự tình." Trạm Liên lúc này hướng về phía hoàng đế góp lời, tuy nói với hắn nhưng lại nhìn qua hoàng hậu.
Minh Đức đế theo tầm mắt của nàng nhìn về phía hoàng hậu: "Hoàng hậu, ý nàng thế nào?"
Toàn hoàng hậu lấy làm khó khăn nhìn xuống, cười khổ một tiếng: "Bệ hạ, từ sau khi thần thiếp thân mang long thai, đầu óc ngày càng kém, dường như giống như câu nói nhân gian đàn bà phải chữa ngốc ba năm, lúc này, thần thiếp thực không rõ kẻ nào mới nói thực."
Minh Đức đế khẽ cong môi.
Toàn hoàng hậu thấy thế, trong lòng hồi hộp. Nàng thấy hoàng đế may vẫn chưa bị tiểu nhân xúi giục, cũng chẳng muốn bàn tới, nhưng trông thấy nét mặt ấy lại sợ mình nói sai.
Vốn tưởng long nhan đại nộ nhưng lại thành cao thâm khó dò, kẻ đứng sau tất cả là Đức phi, trong lòng thấp thỏm, chẳng cam lòng để mọi chuyện xôi hỏng bỏng không: "Thánh thượng, theo người chuyện này nên xử trí ra sao?"
"Xử trí ra sao? Ái phi, nàng nói xem xử trí ra sao?" Minh Đức đế cười khẽ hỏi ngược lại.
Lời nói của Đức phi mang vẻ yêu kiều: "Muốn thần thiếp quản lý mấy kẻ trong Bình Dương cung còn tạm được, thiếp sao có thể xử trí nổi chuyện lớn này? Theo thần thiếp, vẫn nên đem Mạnh thị tới cung vụ phủ để xử lý thỏa đáng."
Nụ cười hoàng đế càng sâu hơn: "Cung vụ phủ?" dám đem Liên Hoa nhi của hắn bắt đi như nghi phạm?
Đức phi điếc không sự súng: "Đúng vậy."
Mấy người ngồi đó phát hiện ngữ khí hoàng đế kì lạ, đủ vẻ mặt lại nhìn qua Đức phi.
Hoàng đế khép mắt vỗ đi lớp bụi mỏng của gối kê trên long bào, ung dung thong thả nói: "Cung vụ phủ, không thử thì không biết..." Đức Phi nghe vậy chưa kịp vui mừng, lại nghe được thiên tử nói: "Có điều hôm qua trẫm trông thấy Đức phi dựa vào sủng ái của trẫm, đoạt một cái trâm vàng của Hiền phi, có phải nàng cũng muốn tới Cung vụ phủ một lần?"
Đức phi kinh ngạc đứng dậy: "Bệ hạ chắc hẳn đã nhìn lầm, hôm qua thần thiếp không hề gặp Hiền phi, sao có thể cướp trâm của Hiền phi!"
Minh Đức đế lại chỉ bừa vào một cung tỳ trong Chiêu Hoa cung: "Ngươi, trẫm biết ngươi cũng trông rõ."
Cung nữ này sợ đến mức quỳ xuống, bật thốt: "Nô tỳ trông thấy."
Minh Đức đế lại chỉ vào cung nữ tâm phúc đằng sau Đức phi: "Ngươi cũng trông thấy."
Cung nữ của Đức phi quỳ xuống, mở miệng muốn giải thích giúp chủ nhân, lại thấy ánh mắt không giận mà uy của thiên tử hướng đến, mở miệng mà không nói được lời nào.
Đức phi nghe thấy ẩn ý bên trong, thấy mình bị hoàng đế luôn thân mật vu oan, bỗng chốc oan ức vô cùng, giậm chân hô lớn: "Bệ hạ vu oan cho thần thiếp!"
Ánh mắt Minh Đức đế thay đổi, tiện tay đập ngọc lưu ly trong tay: "Vu oan, ngươi cũng biết là vu oan!"
Một tiếng giòn tan vang lên lớp lớp, trừ Trạm Liên, mọi người trong điện đều hãi hùng khiếp vía, cùng đứng dậy quỳ xuống, ngay cả Toàn hoàng hậu cũng gắng cái bụng quỳ xuống bên hoàng đế, cùng với tiểu chủ nô tài nói: "Bệ hạ bớt giận!"
"Nói trẫm bớt giận, nói trẫm bớt giận thế nào! Có kẻ gan chó lớn mật, dám làm bộ trước mắt trẫm, coi trẫm là hôn quân ngu xuẩn à!" Minh Đức đế gầm lên: "Có phải trẫm nên chiều ý các ngươi, làm một con rối trong tay để các ngươi thỏa ý bày bố!"
Lời nói này liên quan tới chu di cửu tộc, chúng phi đều quỳ sát đất, kinh hoàng gánh chịu cơn phẫn nộ của đế vương, lạnh run không dám đáp.
"Loảng xoảng..." đèn lồng làm bằng đồng đổ trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảng, trong điện yên tĩnh không tiếng động lại càng khiến kinh tâm động phách.
Đức phi cuối cũng cũng biết màn kịch hôm nay, là nàng ta tiêu tùng thật rồi. Nàng ta lúc này mới biết hoảng sợ, vừa nãy đế vương hỏi một câu thâm ý với vẻ mặt đó, chẳng lẽ...
Trạm Liên thấy ca ca bùng lửa giận, sợ hắn hại đến sức khỏe, lúc này mới uyển chuyển quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận."
Trạm Huyên vừa thấy nàng quỳ xuống, gọi lớn để nàng đứng lên. Hắn mặc dù ném ngọc lưu ly xa chỗ nàng, nhưng chỉ lo nàng quỳ phải mảnh vỡ: "Bình thân, không cần quản việc naỳ, cùng Hồng cô cô về Ninh An cung đi." Nàng vẫn chưa dùng chút đồ sáng nào đó.
Trạm Liên nghe vậy đứng dậy, nhìn ca ca chăm chú, nói: "Hoàng cung lớn vậy, có vài kẻ tiểu nhân quấy phá, bệ hạ vì những kẻ này hại tới long thể, thực không đáng."
Người khác khuyên nhủ, hoàng đế chỉ thấy như gió bên tai, Trạm Liên khuyên nhủ, hắn lại thấy tri kỷ vô cùng: "Trẫm biết rồi."
Đức phi trước đây là người được thánh sủng nhất, còn cho rằng phong quang vô hạn, có thể từ mưu mô ngày đó, thiên tử không bước vào Bình Dương cung, chính là lạnh nhạt với nàng rồi! Nàng vốn hờn dỗi không thể phát tiết, hôm nay lại quỳ trên mặt đất, nhưng hoàng đế lại chỉ ôn nhu với mỗi Toàn thị Mạnh gia, nàng ta sao chịu được sự phân biệt ấy? Bấy giờ nàng ta tức giận ngẩng người: "Bệ hạ, việc này vốn do Mạnh thị mà thành, làm sao có thể nói nàng ta không quản? Nàng ta đi rồi, những người vô can như chúng thiếp phải quỳ, đây là đạo lí gì vậy?"
Trạm Liên không để ý tới, chỉ nghe theo thánh chỉ, cùng Hồng cô bước ra ngoài điện. Hoàng đế cho Thuận An từ phía sau đi lên.
"Đức phi, câm miệng!" Toàn hoàng hậu hiếm khi mới cương quyết với hậu phi như vậy.
Đức phi càng uất ức không thể phát tiết, hoàng hậu đớn nhược này, cũng nhờ muội muội đắc sủng mà phách lối hơn.
Hoàng đế khom người đỡ hoàng hậu dậy, cũng chẳng thèm ngó xuống một người đang quỳ phía dưới, chỉ lạnh phạt nói: "Tất cả đứng dậy, các ngươi không cần phải quỳ ở đây, trẫm chỉ thêm tức giận."
Đức phi thấy phu quân hoàng đế thường ngày đối xử với nàng ta dịu dàng sủng ái cũng không thèm nhìn tới mình, đối xử với nàng so với tần phi khác như nhau, nàng ta vừa nóng nảy, vừa tức lại sợ sệt, vô cớ đỏ cả vành mắt. Đang an lành, sao bệ hạ lại lạnh nhạt với nàng?
Cung nữ của nàng thấy nàng không muốn dịch bước, liếc mắt cũng không dám cầu xin một tiếng, bệ hạ hôm nay tâm tình khác biệt, nương nương cũng không thể hơn thua với bệ hạ trong lúc mấu chốt này.
Đức phi chung quy vẫn biết tiến thối, cúi đầu chớp mắt mấy cái, lui ra cùng những kẻ khác.
Toàn hoàng hậu tâm tình lên voi xuống chó, hoàng đế trước mặt chúng phi dìu nàng đứng dậy khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ tất cả thối lui, hoàng hậu sai người thu dọn chỗ ngồi, lại sai mang chén trà mới, lại tự đưa đến cho Minh Đức đế, ôn nhu nói: "Bệ hạ, mời người dùng ngụm trà."
Ai ngờ Minh Đức đế không nhận, hắn đưa mắt nhìn nàng một cái, vuốt nhẹ ngọc bội trong tay rồi cho hoàng hậu ngồi xuống.
Toàn hoàng hậu khép mi che ánh khác lạ trong mắt, lòng lại thấp thỏm.
Trong điện im ắng hồi lâu, dù hoàng hậu có lòng kiên trì, cũng bị sự bí bách yên tĩnh này khiến đứng ngồi không yên.
May sao hoàng đế cuối cùng cũng đưa mắt về phía nàng mở miệng: "Hoàng hậu còn nhớ năm đó tứ muội của nàng đẩy Vĩnh Lạc xuống hoa trì không?"
Hoàng hậu làm sao quên được? Việc đó như bóng đen dù muốn quên cũng quên không nổi.
"Hoàng hậu tiến cung nhiều năm, dĩ nhiên biết trẫm với Liên Hoa nhi thương yêu tận xương tủy, muội muội nàng đẩy muội ấy xuống hồ, không chỉ có nổi giận lôi đình mà đã tỏ rõ tâm tình trẫm khi ấy."
"Vâng..." Toàn hoàng hậu cay đắng đáp lời.
Minh Đức đế khẽ than: "Nhưng dù trẫm lửa giận ngút trời, cũng không nghĩ sẽ giận chó đánh mèo với Toàn gia, Tuy rằng vì việc này mà vắng vẻ với nàng không được tốt, nhưng nàng thực lòng nói trẫm nghe, trẫm có từng có lúc nào đối xử bạc đãi với nàng?"
Toàn hoàng hậu nhìn về phía hoàng đế, sắc mặt thay đổi, lắc đầu.
"Nàng hẳn cũng rõ suy nghĩ của trẫm?"
"Thần thiếp không dám phỏng đoán thánh ý."
Minh Đức đế nở nụ cười: "Nàng không dám đoán, vậy trẫm nói cho nàng hay. Trẫm khi đó muốn xem xem nàng vì muội muội của mình mà đối với trẫm, đối với Liên Hoa nhi cầu xin thế nào, nên mới bảo toàn ngôi vị hoàng hậu của nàng."
Toàn hoàng hậu hít một luồng khí lạnh vào trong, không ngờ rằng, bản thân nàng đã suýt mang danh phế hậu.
Tuy nói từ trước tới nay, phế lập hoàng hậu là việc đại sự trong triều, nhưng xét cùng vẫn là việc trong nhà đế vương, cho dù nàng không phạm sai lầm, nhưng chỉ cần vướng chút trắc trở, thiên thử vẫn có thể đưa nàng xuống mười tám tầng địa ngục.
"Trẫm chọn nàng làm hậu, tất nhiên vì nàng có điểm khiến trẫm vừa ý hơn cả, nhưng hành vi của nàng bây giờ, trẫm phải nói với nàng lời thật lòng, trẫm rất thất vọng."
Toàn hoàng hậu nghe vậy sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp người xuống: "Bệ hạ, thần thiếp biết sai." hoàng đế đang oán nàng chỉ biết lo cho mình, ngay cả muội muội ruột thịt cũng không quản?
Nô tỳ Chiêu Hoa cung kẻ nào cũng quỳ rạp xuống theo chủ nhân.
Minh Đức đế cụp mắt, lạnh nhạt liếc hoàng hậu, không nói gì.
Nội điện lúc này tịch mịch, không ai dám thở mạnh.
Toàn hoàng hậu đổ mồ hôi lạnh, lâu sau mới nói: "Thần thiếp xin dùng toàn lực điều tra việc này, trả lại thanh tĩnh cho hậu cung."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.