Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 4:  




Mạnh Quang Dã bước một bước bằng ba bước của Trạm Liên, Trạm Liên còn chưa bước ra khỏi sân viện đã bị hắn đuổi kịp, nhưng hắn lại cô ý bước chậm lại, từ từ đi phía sau nàng.
Bây giờ Xuân Đào đã trải qua tất cả mọi kinh sợ, ngược lại cũng quên mất giật mình, nàng nhìn cảnh nhị gia chân dài nhưng cũng muốn cất bước vượt qua trước mặt tiểu thư của mình thì có chút buồn cười.
Trạm Liên nghiêng đầu liếc hắn một cái, không thèm để ý tới chuyện này, chỉ ra hiệu cho Xuân Đào để nàng ta đi trước dẫn đường cho mình.
Nàng còn chưa nhớ được đường trở về viện của mình đâu.
Trên đường trở về yên tĩnh lạ thường, chẳng ai bảo ai cứ thế ăn ý im lặng không nói một lời, chẳng mấy chốc đã đến sân viện của mình, Trạm Liên đứng trước cổng viện, xuay người gật đầu mỉm cười, “Nhị công tử, cảm ơn.’’
“Đại tẩu, có thể chậm một bước nói chuyện một chút được không?’’ Mạnh Quang Dã nghe ra trong lời của nàng có ý đuổi khách liền mở miệng nói.
Trạm Liên nghiêng đầu, bàn tay đang dấu trong tay áo nhẹ nhàng vẫy vẫy với Xuân Đào, Xuân Đào nhìn hai người một cái rồi vén áo hành lễ trước khi bước vào sân.
Đợi Xuân Đào rời đi, Mạnh Quang Dã tiến lên một bước, so với Trạm Liên đang đứng trên bậc thang dáng người của hắn còn cao hơn rất nhiều, “Đại tẩu.’’
Trạm Liên theo bản năng lùi về phía sau, lẳng lặng chờ chắn nói tiếp. Ai ngờ Mạnh Quang Dã chỉ đứng ở đấy trầm mặc chăm chú nhìn nàng.
Trạm Liên cay mày.
Trên đầu tường một đôi chim khách bay qua cất tiếng kêu huyên náo, Mạnh Quang Dã lúc này với dịch dịch thân mình, thấp giọng nói với nàng một câu, “ Ngươi phải biết chăm sóc cho chính mình một chút.’’ Vừa dứt lời hắn đã trực tiếp xoay người rời đi.
Trạm Liên nhếch khóe môi, “Nhị công tử.’’ Nàng gọi.
Mạnh Quang Dã đã đi một đoạn khá xa ngay lập tức xoay người lại.
“Ngọc bội của người bị lệch rồi.’’ Sau khi nhàn nhạt nói xong, Trạm Liên đầy cửa vào sân nhỏ của mình.
Mạnh Quang Dã nhất thời kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống chiếc ngọc bội hơi xiêu vẹo của mình rồi đưa tay chỉnh lại ngay ngắn, lại ngẩng đầu nhìn về cánh cửa viện đang đóng chặt, ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ.
Sau khi bước vào sân nhỏ xa lạ mà hôm nay mới thuộc về mình, Trạm Liên nhìn không gian xơ xác tiêu điều, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cảm xúc phức tạp không thể nói thành lời. Lúc này ở trong Hạm Đạm cung, hẳn là những cây hoa đào nàng tự tay vun trồng đã nở hoa rồi đi? Chẳng qua là bây giờ làm sao mình mới có thể trở lại chốn cũ vốn dĩ thuộc về mình?
Nha hoàn trung thành Xuân Đào ở lại trong sân không dám đi quá xa, thấy chủ tử của mình đi vào lập tức tiến lên nghênh đón, “Phu nhân, người đã trở lại, nhị gia không làm khó ngài chứ?’’
Trạm Liên lắc đầu một cái.
“Vậy ngài ấy tìm người…’’
“Không có gì.’’
Xuân Đào không thể tin rằng không có chuyện gì xảy ra, nếu như bình thường, nàng nhất định sẽ truy hỏi mấy câu, chỉ sợ phu nhân bị thiệt thòi, nhưng hôm nay nàng lại không dám hỏi nhiều, nàng có cảm giác như người đang đứng trước mặt mình đây tựa như là một chủ tử mới.
Trạm Liên theo hành lang uốn khúc đi đến nhà chính, đột nhiên nàng lại ngừng ở trước cửa cau mày nhìn một lúc, sau đó tiếp tục bước qua cánh cửa đi vào trong phòng quan sát một vòng, chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Phu nhân, người đột nhiên lại đắc đội với lão phu nhân, cô gia và tiểu thư, sau này phải làm sao bây giờ?’’ Xuân Đào lúc này mới nhớ tới vấn đề trọng đại này, đi theo phía sau Trạm Liên hỏi. Phu nhân đang đi tới đi lui làm gì vậy? Chẳng lẽ là để cho vơi bớt đi phiện muộn trong lòng?
“Chuyện đó không thành vấn đề. ’’ Trạm Liên dừng lại ở trong phòng khách, chỉ chỉ vào những đồ vật xung quanh, “Nơi này mới là có vấn đề.’’
“Sao ạ? Có chuyện gì?’’ Xuân Đào nhìn theo ngón tay nàng nhìn trái nhìn phải, nơi này vẫn giống như lúc bọn họ đi ra ngoài mà, vị trí chủ trì đặt một cái bàn dài màu vàng đã cũ, ở giữa đặt một bình hoa có vẻ quý giá, phía trên treo một bức thư pháp, hai bên đặt hai chiếc ghế đơn sơ, bên dưới đặt bốn chiếc ghế giống hệt nhau, một băng ghế sáu chân nhỏ được đặt ở trong một góc, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì?
“Gian hòng này tại sao lại lộn xộn như vậy?’’
“A?’’ Ngay khi đầu óc Xuân Đào còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì Trạm Liên đã kêu bốn tiểu nha hoàn ở trong sân vào, bảo là muốn dọn dẹp lại căn phòng. Mấy tiểu nha hoàn trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, không hiểu căn phòng đơn sơ này cần phải sửa sang lại chỗ nào, một mama quản sự đi theo Toàn Nhã Liên từ Toàn phủ nói: “Phu nhân, lão nô mỗi ngày đều giúp người quét dọn nhà cửa, không biết người có chỗ nào không hài lòng?’’ Tứ tiểu thư không phải mỗi ngày trở lại đều ở trong phòng không ra ngoài, hôm nay sao lại thay đổi như thế này?
“Cái gì cũng không hài lòng!’’ Trạm Liên dứt khoát nói. Căn phòng này cũ nát chết đi được. “Bức thư pháp này treo lệch rồi, bình hoa cũng đặt không ngay ngắn, bàn ghế đều xiêu vẹo, còn có cái băng ghế nhỏ kia nữa, tại sao lại bừa bộn như thế này.’’
Mấy nha hoàn và bà vú trố mắt nhìn nhau, nhưng chủ tử đã lên nói như vậy, mấy người cũng không dám không làm theo.
“Nhanh chóng sắp xếp lại, phòng khách hay nội thất đều phải sắp xếp lại gọn gàng hết, căn phòng như này là cho người ở sao?’’ Nhìn thật tệ mà.
Lục công chúa Trạm Liên tính cách có chút quái gỡ, theo như lời Minh Đức hoàng để chính là “ Trong trái tim người này có nuôi một tiểu yêu quái thích gọn gàng.’’ Nàng không thể chịu được căn phòng của mình có một chút xíu bừa bãi nào hế, tất cả bàn ghế đều phải xếp thật ngay ngắn chỉnh tề, những bức tranh quý treo trên tường không được xiêu vẹo dù chỉ là chút xíu, đồ trang sức quần áo cũng phải bày biện một cách cẩn thận có thứ tự, sách vở gì càng không cần phải nói, kệ sách và bàn sách đều phải sắp xếp theo tứ thừ từ lớn đến nhỏ, hàng lối phải vững chắc. Nếu như có cái gì đó không đúng với ý muốn của mình, trong lòng Trạm Liên sẽ vô cùng khó chịu.
Những cung nữ bên cạnh chịu khổi không ít, các phi tần trong cung muốn lấy lòng nàng cũng chịu đủ sự giày vò, bởi vì nếu đã mời được Lục công chúa đến cung của mình ngồi một chút, còn phải dọn dẹp trong ngoài một lần thật cẩn thận. Lục công chúa tới thấy hài lòng còn tạm được, nhưng nếu không hài lòng thì sẽ ngay lập tức hạ lệnh thu dọn cho đến khi nàng cảm thấy hài lòng mới thôi. Thậm chí có khi phải sửa sang lại cho đến trời tối.
Trạm Liên cũng biết đây là một xấu kỳ quái của mình, nhưng vấn đề là nàng cũng không thể thay đổi được, nhìn thấy thứ gì không ngay ngắn thì ngay lập tức muốn làm cho nó trở nên ngay ngắn. Tam ca thích nhất là dùng tật xấu này của nàng để trêu chọc nàng. Khi hắn muốn nàng ở lại trong thư phòng bồi hắn, không muốn nàng ra ngoài chơi thì sẽ cố tình đảo lộn một đống tấu chương ở trên bàn, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại đó giúp hắn sắp xếp lại gọn gàng. Có một lần nàng quyết tâm mặc kệ tất cả bỏ ra ngoài, nhưng trên đường trở về cung thì lại cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng, rốt cuộc vẫn phải chịu thua quay lại ngự thư phòng dọn dẹp, lúc đó nhìn khuôn mặt tươi cười của vị Minh Đức Hoàng Đế ca ca kia, nàng chỉ muốn kéo hắn muốn mà hung hăng cấu véo một trận.
Tất cả nha hoàn trong viện đều dựa theo chỉ dẫn của Trạm Liên mà bố trí trong ngoài một lần nữa, mệt đến mức mặt đầy mồ hôi, Liên Trạm hài lòng nhìn bức thư pháp và bình hoa đang được đặt vô cùng ngay ngắn, cuối cùng từ bi cho mấy người kia đi nghỉ ngơi, còn chính mình trở về nội thất sắp xếp lại bàn trang điểm của Toàn Nhã Liên.
Đồ trang sức của Toàn Nhã Liên thật sự là ít đến đáng thương, năm đó nàng mới mười hai tuổi nhưng trên người đã đeo nhiều đồ hơn nàng ta có bây giờ. Trạm Liên kêu Xuân Đào đưa danh sách đồ cưới để nàng nhìn một chút, thật may Toàn gia còn muốn giữ lại mặt mũi của mình, đồ cưới cho cô mặc dù không nhiều nhưng cũng khá thích hợp.
“Phu nhân, người thật sự đã quên hết mọi chuyện rồi sao?’’ Xuân Đào nhận lấy danh sách đồ cưới từ trong tay nàng, không nhịn được mở miệng hỏi.
Tròng mắt của Trạm Liên xuất hiện một cỗ âm u: “Ừ.’’
Nước mắt của Xuân Đào lại rơi xuống, “Tiểu thư đáng thương của nô tỳ…’’
Toàn Nhã Liên đúng thật là rất đáng thương, cứ để cho Xuân Đào khóc lóc tiễn đưa nàng ta lần cuối cùng. Bây giờ ngẩm nghĩ cẩn thận lại, hồi đó Toàn Nhã Liên chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, làm một ít chuyện ngu xuẩn chẳng có gì lạ, nhưng xui xẻo thay người nàng ta làm hại lại là mình, lại còn đụng phải Tam ca nhỏ mọn thù dai, hoàn toàn phá hủy cả đời nàng ta.
Trạm Liên thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy vận mệnh trêu ngươi. Hơn nữa mình bây giờ lại sống trong thân xác Toàn Nhã Liên, cũng không biết là phúc hay là họa. Gia đình trở mặt không muốn gặp mình, hơn nữa dựa vào mức độ ghét bỏ của tam ca đối với nàng ta, nàng phải làm như thế nào mới có thể cùng hắn giải thích nàng chính là đóa hoa sen hắn đã từng yêu thương nhất, mà không đến nỗi vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị hắn lôi ra chém đầu.
Dựa theo mức độ hiểu biết của Trạm Liên đối với Minh Đức Hoàng Đế, chỉ có thể là khả năng thứ hai. Từ trong miệng nữ nhân hắn căm ghét nhất nghe được câu chuyện hoang đường rằng nàng chính là người muội muội hắn từng nâng niu trong vòng tay, nếu là nàng, nàng cũng lôi người này kéo xuống.
Vậy rốt cuộc nàng lên làm sao đây? Chẳng lẽ nàng cứ thế nương nhờ trong thân xác Toàn Nhã Liên này mà sống như thế này cả đời sao, còn không thể nhận lại ca ca của mình? Ánh mắt hết sức bi thương của tam ca khi ấy vẫn còn in đậm sâu trong ký ức của cô, hắn ôm nàng, liên tục run rẩy gọi nàng “Liên nhi”, nhưng nàng ngay cả lời an ủi huynh ấy cũng không thể nào nói ra thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự bi thương càng nồng đậm trong ánh mắt kia.
“… Xuân Đào, khi Lục công chúa qua đời… Hoàng Thượng vẫn khỏe chứ?’’
Xuân Đào lau nước mắt, tuy không hiểu tại sao chủ tử của mình lại hỏi về Lục công chúa, nhưng nàng vẫn đem những điều mình nghe được kể lại cho chủ tử, “Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng lúc ấy rất đau lòng, ngài ấy mấy chục ngày trời vẫn không chịu thượng triều, ngày ngày đều ở Hạm Đạm cung của Lục công chúa ngẩn người cho đến khi mặt trời dần buông xuống, đến khi thái phi và các vị đại thần liên tục khuyên bảo, ngài ấy mới trở lại triều, hơn nữa không lâu sau, Hoàng Thượng lại hạ lệnh đi đến hành cung ở hơn nửa năm, cho đến Tết Nguyên Đán mới hồi kinh.’’
Trạm Liên nhắm chặt hai mắt, vô cùng đau lòng. Nàng biết tam ca ca yêu thương nàng, nhưng nàng cũng không biết rằng sau cái chết của mình, huynh ấy lại đau khổ đến như vậy. Bãi triều mấy chục ngày, chuyển đến hành cung, tất cả cũng bởi vì hắn không thể buông bỏ được nàng.
Nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, Trạm Liên đang ở trong nỗi đau đớn tột cùng, những giọt lệ không sao ngừng lại được.
“Phu nhân, phu nhân, người sao vậy? Đếu là do Xuân Đào thích khóc, chọc đến người cũng thương tâm, người đừng khóc, Xuân Đào sai rồi…’’
Càng được người khác trấn an, Trạm Liên càng muốn khóc. Nàng gục đầu trên bàn tràng điểm, càng khóc càng to. Bản thân gặp một chuyện hoang đường, bên người không có một ai quen thuộc, lại thêm sự đau lòng và nỗi nhớ Tam ca, tất cả mọi chuyện dồn nén vào nhau, càng nghĩ càng muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.