Kể từ ngày Trạm Liên ở trong phòng Mạnh Quang Đào bày tỏ dáng vẻ uy phong của mình, Mạnh phủ gió yên sóng lặng một thời gian dài. Trạm Liên ngay cả việc thỉnh an mẹ chồng vào mỗi sớm chiều cũng không làm, Mạnh lão phu nhân cũng không dám có bất cứ ý kiến gì, chẳng qua thức ăn đưa đến viện của nàng hàng ngày đều đã nguội lạnh.
Trạm Liên không thèm quan tâm đến vấn đề này, tất cả số thức ăn này đều thưởng hết cho người làm, còn nàng ở trong viện của mình mở ra một phòng bếp nhỏ, phân phó Xuân Đào ra ngoài phủ tìm một nữ đầu bếp giỏi mời vào. Mỗi ngày đều tự mình điều chỉnh khẩu phần hai bữa ăn, chẳng bao lâu sau, sắc mặt đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều, ngay cả tay chân mảnh khảnh yếu ớt khi xưa cũng có thêm chút thịt.
Manh lão phu nhân nghe nha hoàn bẩm lại những điều này, tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Bà không nghĩ tới chỉ để cho độc phụ kia nghỉ ngơi nửa ngày, chỉ trong chớp mắt đã nàng đã thay đổi chóng mặt như thế này.
“Hưu nàng, Đào nhi, con nhất định phải hưu nàng ta!’’ Có một người con dâu như vậy ở trong nhà, cổ họng bà tựa như đang hóc một cái xương cá thật to, không thể nuốt trôi cũng không thể nào gỡ ra được.
Mạnh Quang Đào thả chén vào cái khay bên cạnh, “Mẫu thân, nhi tử cũng muốn hưu một độc phụ như nàng ra, nhưng cuộc hôn nhân này là do bệ hạ tự mình ban thánh chỉ, nhi tử thật sự không còn cách nào.’’
“Chẳng lẽ chúng ta phải hậu hạ nàng ta như tổ tông sao? Chờ con khỏe lại, nàng ta còn danh chính ngôn thuận chiếm vị trí vợ cả, nghĩ đến cháu đích tôn của ta sau này còn phải cung phụng nàng ta như mẹ cả… Chuyện này quả thực… Muốn lấy mạng ta mà.’’ Mạnh lão phu nhân vốn dĩ không biết cái gì gọi là đích thứ, nhưng đến kinh thành lâu ngày cũng hiểu ra dự tôn quý và thấp hèn ở trong đó, hơn nữa còn ăn sâu vào trong định kiến của bà.
Mạnh Quang Đào sao có thể cam lòng như vậy? Hắn một mực không lập gia đình, kiên quyết giữ lại vị trí của người vợ cả, là bởi vì hắn đang dựa vào sự ưu ái của Hoàng Thượng và lục công chúa dành cho mình, chờ đến lúc lục công chúa đến tuổi cập kê, hoàng thượng sẽ gả nàng ấy cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ một bước lên đến tận mây xanh, trở thành phò mã của lục công chúa được sủng ái nhất Đại Lương này. Ai ngờ lục công chúa lại đoản mệnh, nói chết liền chết, chỉ hại hắn đành phải một lần nữa tự tìm hiền thê cho mình. Cũng chẳng ngờ rằng, khi hắn đang mắc phải căn bệnh chết tiệt này thì một đạo thánh chỉ đột nhiên ban xuống, hắn buộc phải cưới vào cửa một người xui xẻo nhất toàn bộ kinh thành, không những thế nàng ta còn bị hoàng thượng vô cùng căm ghét. Bây giờ thì hay rồi, hưu thê cũng không hưu được, đánh cũng không đánh được, cuộc sống của một nam nhi đại trượng phu phải trải qua như thế nào đây?
Mạnh Thải Điệp như thường lệ tới thăm đại ca, ngồi cách giường bệnh một khoảng khá xa, thong thả cắn hạt dưa, “Mẫu thân, đại ca, hai người đừng tức giận, con có cách chỉnh nàng ta.’’
Mạnh lão phu nhân quay đầu nhìn về phía con gái, “Con có cách gì?’’
Mạnh Thải Điệp cắn một hạt dưa, vừa ăn vừa nói: “ Mẫu thân, người yên tâm, chúng ta không trị được nàng, nhưng có người lại có thể.’’
Ngay khi Mạnh gia đang đau đầu tụ tập lại bày mưu tính kế hèn hạ thì Trạm Liên sau khi khóc một trận trút hết nỗi lòng ra ngoài đã dần dần làm quen với sự thật mình đã trở thành Toàn Nhã Liên. Trải qua mấy ngày đêm nơm nớp lo sợ, không thấy hồn phách của mình bất ổn, cũng không thấy Hắc Bạch Vô Thường đến tìm mình, biết rằng câu chuyện hoang đường này đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nàng đành phải tự mình an ủi rồi thả lỏng tinh thần không dám suy nghĩ quá nhiều.
Ngày hôm đó nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm chiếc gương đồng mới mua chăm chú quan sát rồi lại cẩn thận so sánh dung mạo của Toàn Nhã Thương và dung mạo đã từng thuộc về mình. Vĩnh Nhạc công lúc qua đời khi vừa bước sang tuổi mười lăm, nếu như nói nàng khi đó tựa như một đóa hoa sen thanh khiết đang chớm nở thì nhan sắc Toàn Nhã Liên lại như một đóa mẫu đơn đang chờ khoe sắc. Trạm Liên ở hoàng cung lộng lẫy kia đã thấy qua đủ loại mỹ nhân, Toàn hoàng hậu dĩ nhiên cũng là một người đẹp trong số kia, nhưng khách quan mà nói, mấy người họ còn kém xa so với ngũ quan xinh xắn của Toàn Nhã Liên lúc ấy. Thời gian sau, Toàn Nhã Liên tự mình hủy hoại nhan sắc của chính mình, biến bản thân gầy đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ, mấy ngày nay Trạm Liên ngày ngày chăm sóc, chế tạo nhiều phương thức làm đẹp bí truyền mà mình thường sử dụng trước đây trong cung, vẻ đẹp của nàng càng ngày càng lộ ra rõ ràng. Xuân Đào nhìn thấy nàng mỗi ngày còn ngạc nhiên nói rằng phu nhân đẹp ra trông thấy.
Trạm Liên yêu thích cái đẹp, vứt bỏ những muộn phiền về thân phận hiện tại, ngược lại mình còn được một thân xác xinh đẹp này, cũng có thể coi như là một niềm an ủi.
Chẳng qua là bộ móng tay cũng sắp dài ra một lần nữa nhưng nàng còn chưa nghĩ ra cách để gặp lại Tam ca. Với thân phận hiện tại của mình thì chuyện này thực sự rất khó khăn, các quý nữ kinh thành sợ rằng cũng không muốn qua lại với nàng, có lẽ ngay cả Toàn Hoàng Hậu cũng không dám gọi nàng vào cung, hơn nữa trên danh nghĩa nàng cũng chỉ là phu nhân của một quan thất phẩm, khi Mạnh Quang Đào qua đời, nàng lại trở thành một quả phụ, một quả phụ muốn gặp Đương kim Thánh Thượng đã khó lại càng khó hơn, chẳng lẽ cả đời này nàng sẽ không bao giờ được gặp lại Tam ca của mình sao?
Trạm Liên nhẹ nhàng bôi kem lên tay rồi chăm chú sửa lại hàng lông mày. Bây giờ, chỉ còn cách án binh bất động, trước hết phải tìm hiểu rõ ràng xem trong hai năm qua đã xảy ra những chuyện gì, sau đó mới từ từ tìm cách tiếp cận Tam ca. Xem ra trong vòng một năm rưỡi nữa không cách nào gặp được huynh ấy rồi, nhưng gặp rồi thì sao, muốn để cho hắn phát hiện ra mình là Liên nhi mà hắn từng yêu thương nhất cũng là một chặng đường dài và vất vả.
Nghĩ đến đây, chân mày nàng càng nhíu chặt lại, nếu như là người khác, Trạm Liên có thể sẽ rủ bỏ tất cả, chỉ muốn nhàn nhã sống qua ngày, nhưng đó là Tam ca cưng chiều chiều mình đến tận xương tủy, làm sao nàng có thể rời bỏ hắn một lần nữa.
***
Bình Nam vương là họ hàng xa của Đương kim Hoàng Đế, bởi vì tổ tiên khi xưa xả thân lập công nơi chiến trường, được ban cho tước vị vương gia cha truyền con nối. Vị vương gia hiện nay chính là đường huynh của Minh Đức hoàng đế, Trạm Diệp. Dưới trướng lão vương gia có năm nam ba nữa, trong đó người được yêu thương nhất không phải là đứa con trai trưởng kế thừa tước vị của mình, mà là út nữ Phương Hoa.
Phương Hoa huyện chủ năm chỉ vừa tròn mười lăm tuổi xuân xanh, dung mạo xinh đẹp lại dễ thương, tuy chỉ là thứ nữ nhưng lại được lão vương gia yêu thích, ngày thường thường được nuông chiều buông thả, cho nên so với các tỉ muội khác trong nhà nàng càng tùy hứng và phóng khoáng hơn rất nhiều. Năm ngoái lão vương gia không cho phép nàng ra ngoài chơi, nàng liền len lén đổi thành trang phục của gã sai vặt chạy ra khỏi Vương phủ, đi ra đến đường chính chẳng mấy chốc đã bị lạc đường, túi tiền cũng đã bị những tên trộm sớn chú ý tới nàng cướp đi. Huyền chủ cao quý đâu chịu nổi loại ủy khuất này, đứng ở giữa phố phường đông người qua lại khóc lóc thảm thiết. Đúng lúc này lại gặp Mạnh Quang Dã đang trên đường đi phá án, không biết hắn làm thế nào có thể hỏi được rõ ràng lai lịch rồi nhanh chóng đưa nàng trở về Vương phủ.
Phương Hoa huyện chủ đang bước vào lứa tuổi đã biết rung động, mặc dù lúc đầu cẩm thấy dáng dấp Mạnh Quang Dã cao lớn hung dữ, nhưng trên đường theo hắn trở về Vương phủ, trái tim thiếu nữ không khỏi loạn nhịp.
Sau khi nàng trở về viện của mình thì ngày đêm nhớ nhung Mạnh Quang Dã, không chỉ phát thiệp mời muội muội của hắn đến tham gia yến hội để lấy lòng mà còn mặt dày hỏi thăm lão vương gia về một vài chuyện của hắn. Lão vương gia sao có thể không biết tâm tư của nữ nhi, liên quan đến việc chung thân đại sự của đứa con gái mình yêu quý nhất, ông cũng cho người đi điều tra một chút. Hồi đó Hoàng Đế còn chưa hạ chỉ gã Toàn Nhã Liên vào Mạnh phủ, có đại ca làm Trạng Nguyên, Mạnh Quang Dã lại ở trong Lục Phiến Môn, tự mình phá mấy vụ án quan trọng, đường làm quan so với đại ca mình còn thênh thang rộng mở hơn, hơn nữa bản thân tính tình lại chính trực hiền lành, lão vương gia cảm thấy rất hài lòng, đang nghĩ đến chuyện quyết định người này làm tướng công cho ái nữ, nhưng đảo mắt một cái đã nghe thánh chỉ đi Mạnh phủ, muốn trưởng tử Mạnh gia Mạnh Quang Đào thành hôn với Toàn Nhã Liên- tiểu thư danh môn mà mấy vị thiếu gia đến tuổi thành gia đều kiêng kỵ nhất.
Một người cưới, một người gã, cứ thế Mạnh gia và vị Toàn tứ tiểu thư này lại bị ràng vược vào nhau trong cùng một xiềng xích, lão vương gia nhìn thấu mức độ yêu thương của Hoàng Đế dành cho muội muội của mình, trong lòng liền rõ Mạnh gia từ đây đã chấm dứt.
Nhìn đến cháu trái làm Hoàng Đế của mình, nhớ đến sanh tiếng của hai huynh đệ Mạnh gia, lại không kìm lòng được nhớ đén Toàn tứ tiểu thư, rồi hoài niệm Vĩnh Nhạc công chúa đã qua đời, tâm trạng ông lại không thoải mái… Và rồi cái gì nên mất cũng đã mất.
Phương Hoa huyện chủ còn tưởng rằng phụ vương của mình đồng ý thay mình làm chủ cho cuộc hôn nhân này, không ngờ ván đã đóng thuyền, lại bị một Toàn Nhã Liên xui xẻo phá tan tành tất cà. Trong lòng nàng vốn đã vô cùng hận Toàn tứ tiểu thư kia, hôm nay lại nghe được cô em chồng tương lai Mạnh Thải Điệp khóc lóc kể lể nàng ta ở Mạnh gia phách lối như thế nào, còn khiến cho gia đình đang êm ấm bỗng chốc đảo lộn tất cả. Phương Hoa vừa nghe người tình trong lòng mình bị đại tẩu bắt nạt, tức giận đến mức không ngừng đi tới đi tui trong khuê phòng của mình, “ Tại sao trên đời này lại có một nữ nhân xấu xa như vậy chứ, không tuân thủ công dung ngôn hạnh! Huynh trưởng ngươi tại sao không hưu nàng ta?’’
Mạnh Thải Điệp dùng khăn tay lau nước mắt, “Cuộc hôn nhân này là do thánh chỉ của Hoàng Thượng ban xuống, đại ca ta làm sao có thể hưu thê? Hiện tại nàng ta ở trong phủ tác oai tác quái, nhưng cũng không có ai dám làm gì…’’
“Ta sẽ thay các ngươi chỉnh nàng!’’ Phương Hoa huyện chủ bật thốt lên.
“Nhưng nàng ta là muội muội của đương kim hoàng hâu.’’
“Chuyện này… Cũng không phải…’’ Phương Hoa vừa nghe đến điều này, mấy phần chí khí vừa rồi đã giảm đi một chút.
Mạnh Thải Điệp thấy vậy, nhanh chóng đến bên cạnh Phương Hoa thì thầm mấy lời.
Phương Hoa huyện chủ nghe xong, ánh mắt lóe sáng, mặt mày nhất thời trở nên hớn hở, “Được, cứ làm vậy đi!’’
Hai người bí mật thảo luận thật lâu, Mạnh Thải Điệp trên đường trở về không ngừng cười trộm, về đến phủ không hề đi gặp Mạnh lão phu nhân mà trực tiếp đến viện của Trạm Liên.
“Mời ta đi đến Bình Nam vương phủ làm khách?’’ Trạm Liên nghe ra được dụng ý của nàng ta, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng vừa mới có ý định giết người, thì đã có người cho nàng mượn dao? Chuyện này có phải quá thuận buồm xuôi gió hay không?
Mạnh Thải Điệp thu sự kinh ngạc của nàng vào trong mắt, trong lòng mừng thầm, “Phương Hoa huyện chủ là một người lương thiện, hiếu khách, nàng nghe nói Mạnh phủ vừa mới cưới dâu nên muốn gặp mặt ngươi một chút.’’
Trạm Liên cốt tình làm ra vẻ do dự, “Chuyện này… Liệu có ổn không?’’ Toàn Nhã Liên là một người không hề bước chân ra khỏi phòng, Mạnh Thải Điệp khi không lại mở miệng mời nàng, làm sao nàng có thể ngay lập tức nhận lời?
Thấy nàng ta có vẻ như không muốn đi, Mạnh Thải Điệp hơi lo lắng, “Huyện chủ mời mấy quý nữ trong kinh thành, cũng không phải chỉ mời chúng ta, hơn nữa đây là mệnh lệnh của huyện chủ, người không đi cũng phải đi.’’
Trạm Liên đang nghĩ Mạnh tiểu thư này thật sự quá ngu ngốc, nàng nếu như thật sự không muốn đi thì cũng có trăm ngàn cách từ chối, loại uy hiếp này của nàng ta thì có ích gì? Chẳng qua là Trạm Liên lo lắng vị Mạnh tiểu thư này ngu ngốc đến mức không thể nghĩ ra cái gì nữa để thuyết phục nàng đi, vì vậy giả bộ như khó xử nói: “ Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.’’
Mạnh Thải Điệp mặt mày hớn hở,” Được rồi, thời gian đã được ấn định là ba ngày sau, ngươi đừng quên.’’
Đợi Mạnh tiểu thư sung sướng hài lòng rời đi, Xuân Đào lo lắng nói: “ Phu nhân, Mạnh tiểu thư trước kia luôn không thích người, sao bây giờ lại có lòng tốt như vậy? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có mưu tính gì sao?’’
Trạm Liên nhàn nhạt nói: “Kẻ ngu cũng nhìn ra được.’’ Cô chỉ tay vào chiếc ghế mà Mạnh Thải Điệp vừa ngồi, để cho người khác đém đi vứt bỏ.
“Vậy vì sao người còn đồng ý?’’
Không đồng ý thì sao có thể có cơ hội gặp được Tam ca? “ Vị huyện chủ này có thể làm bạn cùng với Mạnh Thải Điệp chắc chắn cũng chỉ là một kẻ có đầu óc mơ hồ, để ta xem bọn họ có thể bày ra trò gì?’’ Trạm Liên xem thường, không quan tâm chuyện này lắm, “Ngươi mang đem bộ quần Lê Hương vừa mới làm xong vào đây cho ta xem, rồi đi kêu Vương mama vào đây, ta muốn làm thêm hai bộ quần áo nữa.’’
Xuân Đào không tìm ra câu trả lời, chỉ đành phải ngoan ngoãn đi phục mệnh.