Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 71:




Thanh âm môi lưỡi quấn quýt trong nội thất yên tĩnh cực kỹ rõ ràng lại ngượng ngùng, cái lưỡi nhỏ hết lần này đến lần khác bị liếm láp cuốn chặt, nàng thẹn thùng quay đầu, lưỡi lớn thâm hậu lập tức đuổi theo chui vào trong, quấy nhiễu khiến nàng trốn không xong, chỉ có thể để mặc cái lưỡi kia muốn gì được nấy.
Nàng khẽ nghẹn ngào, không biết phải hùa theo ra sao.
"Dừng lại đi, ca ca..." Nàng khó khăn nói mấy chữ, hai má ửng hồng, như con cá nhỏ thiếu nước thở dốc liên tục.
Trạm Huyên tạm thời buông tha cái miệng nhỏ của nàng, bờ môi nóng rực ướt át liên tục dao động trên gương mặt mỹ miều, "Muội không phải bảo trẫm hôn hay sao? Hử?"
Dứt lời lại như sợ nàng hối hận, môi đang mơn man trên gương mặt nhỏ phát ra cả âm thanh giờ lại chuyển sang bờ môi mềm hồng diễm của nàng, tiếp tục bá đạo nuốt lấy.
Lời của Trạm Liên như thánh chỉ khai trai*, trải qua đại bi đại hỉ, thân thể Trạm Huyên đã tới bờ vực bạo phát dần dần mất đi lý tính, hắn không thể nào thỏa mãn mà mãi gặm cắn môi lưỡi ngon ngọt nhất thế gian này, nhắm mắt khẽ than ra tiếng thở thỏa mãn trầm thấp, trên chóp mũi đọng mùi thơm mê hồn của Liên Hoa nhi, bên dưới là thân thể mềm mại như không xương ngày nhớ đêm mong, tay Trạm Huyên không thể khống chế.
*khai trai: người ăn chay chuyển sang ăn thịt.
Trạm Liên bị hôn đến ngây ngất, thân thể càng quái lạ, dường như có cơn sóng lớn cuộn lên trong người, đánh vào từng mạch máu của nàng.
"Liên Hoa nhi..." Khí tức Trạm Huyên cũng hỗn loạn, hắn dựng người dậy, vẫn không ngừng hôn lên bờ môi đã sưng đỏ của nàng, nhìn nàng chăm chú nói đứt quãng, "Muội có đồng ý, đồng ý làm phu thê với trẫm?"
Trạm Liên liên tục thở gấp, đôi mắt đẹp hiện ra sóng nước trong suốt nhìn qua ánh nến hướng về thiên tử ca ca đang gần trong gang tấc, Trạm Liên trong mộng đã cảm nhận được tình cảm dời non lấp biển này của ca ca, nàng cũng không thể cự tuyệt, chỉ khẽ ậm ừ, không nói nhiều đáp lại một chữ "Ừm"
Trạm Huyên nghe vậy không lộ xúc cảm, khẽ nghiêng đầu, đột nhiên tự tát cho mình một cái, khiến Trạm Liên đau lòng kinh ngạc thốt lên.
"Không phải là mơ." Hắn lấy lưỡi lướt qua gò má đau đớn, nhìn bảo bối dưới thân khúc khích cười hì hì.
"Ca ca ngốc..." Trạm Liên khẽ động muốn ngồi dậy nhìn mặt hắn, lại bị hắn đè xuống.
"Nếu đã đồng ý với trẫm, chúng ta sẽ làm luôn lễ phu thê thôi." Giọng Trạm Huyên khàn đặc vô cùng.
Trạm Huyên sao không biết hành động này của mình đê tiện? Có điều, người chết đuối đang tuyệt vọng vô cùng đã bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, hắn ngoại trừ tóm chặt lấy cành cỏ cứu mạng này còn có thể làm sao? Hắn không thể nào giữ được Liên Hoa nhi, nhưng Liên Hoa nhi lại giữ mọi vui buồn của hắn, nếu sớm mai Liên Hoa nhi lại thay lời...Vậy hắn từ cực lạc lại rơi xuống đáy vực làm sao chịu được? Chỉ sợ sẽ điên mất.
Bây giờ sự vui mừng như điên cuồn cuộn trong người, hắn đâu thể cho phép việc bi thảm như vậy xảy ra? Trạm Huyên cúi đầu hôn thật sâu bảo bối của hắn.
Hành lễ phu thê? Chính là việc những người trong sách tranh kia, thân thể trần như nhộng cùng với nhau? Trạm Liên mở lớn mắt, vừa chống cự lại...hiếu kỳ.
"Liên Hoa nhi, bảo bối, tâm can bảo bối, chiều ý trẫm đi, để trẫm an tâm."
Trạm Huyên kéo tay nàng chạm vào lồng ngực mình, giở trò xấu nói, "Muội không đồng ý, trẫm chắc chết mất."
Dưới cơ ngực cường tráng là tiếng tim đập kích động của ca ca, như đang hòa vào nhịp tin bồn chồn của nàng vậy.
"Liên Hoa nhi, muội thương xót trẫm đi."
Trạm Liên như trúng độc, nàng khẽ khàng, lại ngượng ngùng gật đầu.
Trạm Huyên không dám lãng phí một khắc mạnh bạo hôn nàng.
"Ca ca..." Thân thể mềm mại của nàng run lên.
"Đừng sợ, Liên Hoa nhi, là trẫm..." Trạm Huyên động viên rồi không ngừng hôn.
Trạm Liên khép chặt mắt, thân thể cũng căng ra đến mức khẩn trương. Trong đầu còn hiện lên cảnh tượng trong sách tranh, chỉ cảm thấy lúc này so với khi xem sách ắt sẽ ngại ngùng gấp trăm lần.
Trạm Huyên đang muốn đưa tay ra, lại nghe Thuận An bên ngoài dè dặt nói:
"Chủ tử, chúng ta nên hồi cung rồi."
"Cút!" Giờ ngoài Liên Hoa nhi, ai muốn cản chuyện tốt của hắn, hắn sẽ diệt cả cửu tộc.
Trạm Liên vốn cũng có chút sợ sệt thấp thỏm, hồi phục tinh thần lại ngượng ngùng nói, "Ca ca nên về rồi..."
"Một lát là được, bảo bối, một lát thôi là ổn." Trạm Huyên trưng nụ cười vô hại lừa nàng, nhưng đã thể hiện rõ chủ ý ngủ lại ở chỗ của nàng.
Trạm Liên bất an uốn éo người, Trạm Huyên hít sâu một hơi, mới nhịn xuống sự kích động.
Trạm Liên khẽ rên rỉ, chỉ cảm thấy thân thể đã kỳ lạ đến mức không giống bản thân nữa, nàng dùng sức từ chối, "Ca ca, dừng lại đi, ca ca..."
Trạm Huyên giờ khắc này dục hỏa thiêu người, sao có thể nghe được những lời này, hắn bắt lấy đôi cổ tay trắng ngần giữ trên đỉnh đầu nàng.
Trạm Liên chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó không ngừng tăng lên, tăng lên, nàng kêu lên một tiếng như sắp tan ra.
Trạm Huyên ngẩng đầu, trong mắt mang kia bất ngờ vui sướng, "Liên Hoa nhi, muội thật là một bé con mẫn cảm." Hắn chỉ mới khẽ khiêu khích, nàng đã liền...
Trạm Liên không biết mình bị làm sao, chỉ thấy thẹn thùng vô cùng, cắn môi dưới khẽ khóc than.
Hỉ Phương Nhụy Nhi nghe được tiếng rít lên này, sốt sắng muốn đi vào. Trạm Huyên không thị tẩm người ở Càn Khôn cung, họ dĩ nhiên không biết tiếng kêu đó là vì sao, may mà Thuận An ở bên ngăn cản họ, kỳ lạ khoát tay áo với họ một cái, lại lắc đầu.
"Liên Hoa nhi, trẫm không nhịn nổi."
Trạm Liên biết sắp có chuyện xảy ra, nàng nắm chặt chăn, hai mắt nhắm chặt.
Trạm Huyên biết nàng sợ đau nhất, lại thích chơi xấu, còn cả tính khí bất nhất, lần tới không biết phải chờ đến năm nào tháng nào, nghĩ thầm đau nhiều không bằng đau ít.
Trạm Liên thét lên một tiếng.
Trạm Huyên cuối cùng đã có được bảo bối hằng mơ tưởng, vốn là kích động không thể kìm được, Liên Hoa nhi còn bảy vặn tám vẹo, Trạm Huyên tự thấy không ổn, vội muốn động viên người đang sướt mướt, ai ngờ nàng còn khiến trầm trọng thêm, hắn nhất thời không để ý, thế là...
Trạm Liên cảm nhận được dị biến, dừng lại không khóc nữa, chỉ mở to một đôi mắt mang vẻ đáng thương nhìn hắn, "Tam ca ca, xong rồi sao..."
Nàng dù hỏi vậy, nhưng đã chắc là xong việc rồi. Bởi vì trên sách tranh, đều chỉ cần nam tử và nữ nhân hợp thành một nơi là được rồi.
Khó trách Trạm Liên có suy nghĩ này, bởi vì sách tranh đó đều không- biết- động!
Trạm Huyên cũng muốn chết rồi. Có lòng muốn nổi sóng gọi gió trên người tâm can bảo bối, để nàng không thể thích nam tử khác nữa, ai ngờ nước xuôi một dòng, còn chưa bắt đầu đã xong rồi...Sỉ nhục, sỉ nhục ngút trời. Huống hồ lại xảy ra ở lần đầu tiên của hắn và Liên Hoa nhi, thế thì còn gì thể diện của hắn nữa?
Bảo bối này còn hỏi hắn đã xong chưa, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào...Nói xong rồi cũng không được, khí khái nam nhi của hắn, đều tan thành tro rồi...
Trạm Huyên bị đả kích quá lớn, suy sụp ngã xuống cạnh Trạm Liên, giả chết không chịu ló mặt.
Ai ngờ nữ nhân yêu kiều còn thêm dầu vào lửa, "Muội đau vô cùng, lần sau không làm nữa." Thì ra là chuyện này. Cũng chỉ tầm thường thôi. Trạm Liên có chút thất vọng không tên.
Trạm Huyên chỉ muốn đâm đầu vào đậu phụ mà chết, hắn phơi ra da mặt siêu dày mới gượng cười nói: "Liên Hoa nhi, thực ra là...bản chất việc này rất vi diệu. Lần sau chúng ta..."
"Có gì vi diệu chứ, trừ đau ra vẫn thấy đau, tam ca lần sau còn làm vậy nữa, muội sẽ không cho huynh hôn." Trạm Liên sụt sịt mũi.
Nàng cúi đầu nhìn, lập tức vừa thẹn vừa sợ kêu một tiếng.
Trạm Huyên nghe vậy vươn mình ngồi dậy, vội vã động viên nói: "Liên Hoa nhi đừng lo, lạc hồng là xử nữ đều sẽ có."
Trạm Liên tất nhiên biết chuyện lạc hồng, có điều không biết lạc hồng này ở đâu ra, hôm nay tự mình lĩnh hội, mới biết...Trạm Liên không khỏi đỏ mặt,
"Tam ca mau mặc xiêm y vào, hồi cung đi."
Trạm Huyên vốn không thoải mái, lại bị Trạm Liên hiểu lầm như vậy, chỉ muốn lấy lại thể diện, có điều thông cảm nàng lần đầu, thân thể lại mềm mại, cũng chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên, phẫn nộ gạt đi suy tưởng.
Trạm Huyên gọi người vào hầu hạ, Trạm Liên vì ngượng ngùng nên không muốn hắn ở lại thêm khắc nào, Trạm Huyên mang một gương mặt bi ai sầu hận đi khỏi nội thất, nhận lấy ánh mắt khó tin nổi của Thuận An, "Bệ hạ, người đây..." Nhanh như vậy đã xong rồi hả?
"Câm miệng!" Ánh mắt như dao găm mạnh mẽ liếc về phía ông.
Thuận AN lập tức thức thời ngậm miệng.
Trạm Huyên nhanh chân ra chính đường, xuống sân trước nhà chính, một cước đá gãy gốc cây hoa quế.
Hoàng đế vẻ mặt u am trở về cung, nô tài cung Càn Khôn thấy sắc mặt chủ tử vô cùng không tốt, Thuận An công công cũng vâng vâng dạ dạ, nên càng sợ đến không dám thở mạnh, mang tới toàn bộ tinh thần để hầu hạ chủ tử.
Trạm Huyên nghiêm mặt thay y phục tắm rửa, cúi thấp đầu, sắc mặt từ từ chuyển tối sang sáng, khóe môi cong lên, thoải mái cười lớn.
Bảo bối Liên Hoa nhi của hắn, rốt cuộc đã hòa làm một với hắn rồi!
Thuận An ở ngoài nghe được tiếng cười, nhưng lại không hiểu, nhanh như vậy đã xong việc, bệ hạ còn cười nổi, chẳng lẽ...Điên rồi hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.