Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc




Năm trước mười tuổi, ta là một đứa trẻ ngốc nghếch nhưng vui vẻ.
Mỗi ngày quấn quít lấy đòi cha dạy ta võ công, học được một chiêu nửa thức cũng phải đi tìm đám thúc thúc bá bá luận võ, bọn họ đều cười nói: “Tiểu Nặc, chờ răng ngươi mọc đủ rồi lại đến nhé.”
Chạng vạng là thời gian ấm áp ở cùng mẹ, bà biết kể rất nhiều chuyện cổ tích thần kỳ, những bạn nhỏ khác đều chưa từng nghe qua.
Mẹ nói bà từ một thời không khác xuyên đến, ta không hiểu lắm, có điều chẳng sao cả, mẹ cũng không phải yêu quái, còn là so với người khác càng đáng yêu hơn.
Ta nhặt được một cái đầu lâu ở sau núi, giấu trong vạt áo: “Mẹ, con nhặt được cái này chơi vui lắm, tặng cho mẹ.”
Chạy đến bên cạnh bà, ta đột nhiên vén vạt áo lên, nương vốn đang cúi xuống định xem, chợt nhìn thấy là cái đầu lâu thì sợ tới mức lui về sau hai bước ngồi luôn trên mặt đất.
Trò đùa dai thành công, ta cười ha ha.
Phụ thân đi tới, đỡ mẹ dậy, dịu dàng hỏi bà có bị thương hay không. Ông luôn như vậy, sợ mẹ bị thương dù chỉ là một chút, ta luyện công bị cắt qua kẽ tay, ông cũng không để ý, còn nói nam tử hán không thể sợ đau.
“Tiểu Nặc, mẹ con thân mình không tốt, không được dọa nàng như vậy nữa.”
Ta giương mắt nhìn sắc mặt mẹ quả thật có chút trắng bệch, bước đi qua kéo tay bà: “Mẹ, đừng sợ, con bảo vệ mẹ.”
Mẹ thương yêu sờ đầu của ta: “Mẹ có cha con bảo vệ là đủ rồi, chờ tiểu Nặc lớn lên, sẽ có cô gái con thích, đến lúc đó con có thể bảo vệ tốt vợ của mình là được.”
“Con không cần vợ, chỉ cần mẹ thôi.”
Mẹ nhìn về phía cha: “Xem đứa con ngốc của chàng, cũng ngốc giống như chàng vậy.”
Cha không nói, kéo tay của ta và mẹ trở về ăn cơm.
Đám thúc thúc bá bá đều thích ăn thịt hầm, thịt nướng, thịt bò kho, mà ta thích nhất ăn điểm tâm của mẹ làm.
Bà nói chỉ toàn ăn thịt sẽ bị thiếu vitamin, bỏ thêm cà rốt bào sợi trong canh trứng gà, thêm rau cải trong bánh chẻo nhân thịt.
Một nhà chúng ta đến Nhật Chiếu quốc, ngồi trên xe ngựa, ta làm ổ trong lòng mẹ, bà lại nằm lên đùi cha. Nếu thời tiết tốt, sẽ tản bộ trên cỏ, cha đỡ mẹ đi chầm chậm phía sau, ta cầm lấy nhánh cây đi phía trước mở đường.
“Mẹ, nhìn con nhào lộn này.” Ta lưu loát lộn mèo ba vòng, quay đầu lại làm một cái thủ thế soái ca.
Bọn họ cười ha ha: “Tiểu Nặc nhà chúng ta càng lớn càng soái.”
Bên chân có một con thỏ chạy qua, ta nhanh chân đuổi theo. Ha, tiểu ngu ngốc, bốn chân của ngươi còn chạy không nhanh bằng hai chân của ta đâu. Nhìn xem cha mẹ bị ta bỏ xa ở phía sau, thuận tay hái một nhánh cỏ ngọt ngậm trên miệng, ta ôm thỏ trắng nằm ngã trên cỏ, thảnh thơi bắt chéo chân chữ ngũ.
“Hai người chậm quá, con sắp ngủ đến nơi.” Ta làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ.
Mẹ cười khẽ: “Nếu ban ngày mà con có thể ngủ thì đúng là kì lạ.”
“Mẹ, người xem con bắt được một con thỏ, chúng ta bắt nó nướng ăn đi.” Nói rồi lại lăn lốc đứng lên, ta ôm con thỏ như hiến vật quý đem cho mẹ.
Nàng yêu thương ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve: “Tiểu Nặc, con thỏ này còn nhỏ như vậy, sao có thể nhẫn tâm ăn nó chứ. Cha mẹ nó nhất định đang chờ nó về nhà ăn cơm đó, không bằng chúng ta thả nó đi.”
Ta phụng phịu, không chịu.
Cha nói: “Tiểu Nặc, nếu con thả nó, chờ trở về phụ thân dạy con lăng giác kiếm pháp nhé?”
Ta chỉ biết ông sẽ đứng về phía mẹ, mỗi lần đều như vậy. Có điều so với kiếm pháp lăng giác mong chờ đã lâu, ta tất nhiên tình nguyện bỏ qua con thỏ này rồi.
Trong Dương thành có một tòa nhà, một nhà ba người chúng ta ở đó một tháng.
Ban ngày đều là mẫu thân tự nấu cơm cho chúng ta ăn, buổi tối phụ thân sẽ mang chúng ta bay lên cây cổ thụ cao nhất, nhìn về phía hoàng cung. Khi đó khinh công của ta cũng không giỏi, rất sùng bái đại hiệp như phụ thân vậy.
“Tiểu Nặc, con nhìn xem tòa cung điện màu đỏ trong viện có cây hải đường chính là tẩm cung của mẹ. Người mặc hoàng bào kia là cậu của con, hướng hắn đang đi bây giờ là Hoa Thần Cung của Thư quý phi.”
“Mẹ của con là công chúa xinh đẹp nhất.” Ta rất kiêu ngạo.
Nàng xì một tiếng nở nụ cười: “Công chúa xinh đẹp nhất là công chúa Bạch Tuyết, mẹ còn kém xa lắm.”
“Công chúa Bạch Tuyết là ai?”
“Chờ trở về sẽ kể cho con nghe, Sở Phong chàng xem, đó không phải Vương Lâm sao.”
Trên mặt cha không có biểu cảm gì: “Ta thật muốn giết hắn, diệt trừ hậu hoạn.”
Mẹ đè tay ông lại: “Chàng không thể xúc động a, bây giờ còn chưa phải lúc, triều chính đang rất hỗn loạn, giết một Vương Lâm sẽ có thêm nhiều Vương Lâm khác nhảy ra, không bằng khiến cho hắn tạm thời áp chế, chờ vây cánh của Thái tử lớn mạnh, bỏ cũng không muộn.”
“Qua vài ngày nữa là đầy tháng của Bùi Kiên, chúng ta có đến xem hay không.” Ai, ở bên ngoài cha võ công cái thế, hiệu triệu võ lâm, trên thực tế cái gì ông cũng nghe lời mẹ.
“Xem là muốn xem, có điều không thể đường đường chính chính, hoàng bảng đã ghi: Trưởng công chúa bạo bệnh mà chết.”
“Cái này dễ thôi.” Cha cười đến vẻ mặt kiêu ngạo, mỗi lần ông làm xong chuyện gì, đều sẽ da mặt dày khoe khoang với mẹ.
Vì thế ta nhìn thấy tên tiểu tử có gương mặt tròn vo, hồng hồng. Ta vươn ngón trỏ chạm vào bàn tay nhỏ bé của nó, lại bị nó nắm chặt, còn cười ngây ngô nữa.
Mẹ vui mừng nói: “Tiểu Nặc con xem, nó rất thích con đó.”
Ta trịnh trọng gật gật đầu, lần đầu tiên có một tên nhóc so với ta còn nhỏ hơn làm cho ta cảm giác bản thân mình vĩ đại lắm.
Sau khi trở về nhà, có một ngày ta đột nhiên nhớ tới công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhất trần đời đó, phải đi tìm mẹ kể chuyện xưa cho ta nghe. Ta tìm khắp hậu viện không thấy bóng dáng của bà, bình thường bà sẽ không tới tiền viện. Sau đó rốt cục tìm được bà ở cửa lớn, bà ôm ngực lo lắng nhìn xung quanh, ta khó hiểu lôi kéo tay của bà nói: “Mẹ, chuyện xưa của công chúa Bạch Tuyết mẹ còn chưa kể cho con nghe đâu.”
Bà một bên nhìn xuống núi, vừa kể: “Công chúa bạch tuyết phi thường xinh đẹp, nhưng nàng có một bà mẹ kế luôn muốn hại nàng, sau đó...... Nàng gặp được bảy chú lùn, ăn phải táo độc của hoàng hậu, liền chết đi......”
Ta rốt cục phát hiện mẹ không yên lòng, mỗi lần nàng kể chuyện xưa đều sinh động như thật, lần này rõ ràng là kể cho có thôi.
Nghiêng đầu nhìn kĩ, lại phát hiện trên trán bà toàn mồ hôi lạnh, “Mẹ, người làm sao vậy, đừng sợ, con bảo vệ người.” Ta nắm chặt tay bà, bà chạy như điên về phía trước.
Ta chạy đuổi theo, lại thấy choáng váng, bốn thúc thúc khiêng phụ thân trở về, khắp người toàn là máu.
“Chúng ta bị người khác ám toán, trang chủ vì cứu chúng ta......” Một vị thúc thúc áy náy cúi đầu, trên người có rất nhiều vết thương to nhỏ.
Mẹ gục trên mặt đất, ôm lấy mặt của phụ thân, nước mắt rơi như mưa.
“Chăm sóc...... tốt chính mình...... Và...... Tiểu Nặc nữa, kiếp sau...... Chúng ta...... Còn làm...... Vợ chồng.” Tay phụ thân từ từ rũ xuống, đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.
“Cha......” Ta lên tiếng khóc lớn.
Mẹ rất im lặng, im lặng rơi lệ.
“Tiểu Nặc, con thề, con sẽ sống thật tốt, mau thề.”
Nhìn vẻ mặt kiên định của bà, ta không rõ cho nên vẫn làm theo.
“Tiểu Nặc, con phải sống thật tốt, lớn lên báo thù cho cha. Sau đó, cưới một người con thích làm vợ, sinh thêm vài đứa nhỏ, mẹ không còn gì tiếc nuối.”
Bà đột nhiên đứng dậy, lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, đã rút ra bội kiếm bên người của một thúc thúc, cắt cổ tự sát.
Ta mờ mịt, vì cái gì, vì cái gì cha mẹ lại bỏ ta đến thế giới kia. Mang ta theo không phải tốt hơn sao, ta khóc đến hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, trưởng lão, cũng chính là sư thúc của phụ thân, sư thúc tổ của ta rưng rưng nói rất nhiều điều với ta. Sau này ta hiểu được ông sợ ta cũng tự sát, vì thế ông nói với ta kẻ thù đáng hận biết chừng nào, muốn ta phải báo thù cho cha mẹ.
Từ đó cuộc sống của ta thay đổi, không còn chút vui vẻ nào, chỉ ngập tràn thù hận.
Ta ở vách núi khổ luyện võ công, luyện đến điên cuồng, vài lần suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Rốt cục bảy năm sau luyện thành Long Thần Công và Tàn Huyết kiếm pháp, trưởng lão vừa lòng gật gật đầu.
Vì thế, ta mang theo người trong đêm huyết tẩy hắc phong trại, một người sống cũng không chừa.
Như thế, ta còn chưa hết giận, bình định luôn phân nhánh ba đại ác bang trong giang hồ.
Thù đã báo, ta lại không vui vẻ.
Ta không biết bản thân mình sống còn ý nghĩa gì nữa, ta vì sao lại còn sống.
Lại đến chùa Kiền Nguyên mẹ hay đến vào lễ tạ thần, Giác Quang đại sư cho ta một phong thơ, nói là mười mấy năm trước mẹ để lại, nói nếu nàng không sống đến sinh nhật năm ta hai mươi tuổi, thì nhờ đại sư mang phong thơ giao cho ta.
“Nặc nhi, con là một đứa trẻ bướng bỉnh, giống như cha con đã nhận định chuyện gì sẽ phải làm đến cùng. Giang hồ gió tanh mưa máu, kỳ thật con cũng không cần quá để ý, lúc mẹ xuyên đến thế giới này đã xuyên vào người một cô gái đã tắt thở, từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, nhất định cả đời không thể trường thọ. Cha con chàng thật khờ, cố tình muốn chú huyết lên đá, cùng ta đồng sinh cộng tử.
Đời người không phải ở chỗ dài hay ngắn, mà là có vui vẻ hay không thôi, có thể vui vẻ sống một năm cũng không uổng cuộc đời này, huống chi một nhà chúng ta đã cùng nhau sống vui vẻ nhiều năm như vậy.
Tiểu Nặc, nếu con xem được phong thư này chứng tỏ con đã hai mươi tuổi, hơn nữa mẹ cũng đã mất rồi. Con không cần khổ sở, cuộc đời này của mẹ dù ngắn nhưng lại vô cùng phong phú.
Con nên học làm sao để tìm một cuộc sống vui sướng, tìm một cô gái con thích, có được một gia đình ấm áp. Lúc mang theo vợ con đến tế bái trước mộ phần của mẹ thì đừng khóc, mẹ nhìn thấy con hạnh phúc thì sẽ rất vui vẻ.”
Ta không thể hiểu được lời của bà, ta cũng không thích ai, không biết thích là cảm giác gì.
Buổi tối hôm đó ta gặp nàng, nữ tử kia đột nhiên xông vào cuộc sống của ta. Nàng có thể hiểu được tâm tư của mẹ, còn khuyên ta một phen. Ta thấy nàng có vài phần sợ ta, nhưng không phải là sợ hãi rụt rè, lời nói vẫn phóng khoáng như trước.
Nói chuyện cùng nàng sẽ làm ta quên bi thương, thoải mái rất nhiều.
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, ta có một loại xúc động, muốn đem nàng bắt trở về không cho nàng đi. Hay là đây là thích?
Lần thứ hai gặp nàng là ở trên núi Hứa Nguyện, nàng cùng Tề Vân Đình cùng một chỗ, ta đã phái người hỏi thăm qua, Tề phủ Thải Vân là Tề gia đại tiểu thư, muội muội củaTề Vân Đình. Lúc thấy nàng sắp rớt xuống vách núi, ta vậy mà có chút khẩn trương.
Ngày đó ta về sơn trang, lúc ở cửa thành nghe được một tiếng hát đặc biệt, thì ra là nàng, ta cười thầm.
Nàng hát có ra bài gì đâu, quả thực chỉ là hét lên. Thế nhưng giấc mộng muốn làm con chim nhỏ bay lên trời, được rồi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của nàng.
Nhìn nàng sau khi bay lên thần sắc vui vẻ, ta không rõ vì sao vui vẻ của nàng lại đơn giản như vậy.
Nàng vậy mà còn biết [Tiếu ngạo giang hồ ], thủ khúc này trừ cha mẹ ta ra không ai biết, quả nhiên là người hữu duyên. Nàng vội vã phải đi về, ta lại càng không muốn, sau đó nghĩ rằng cô gái con nhà lành sẽ không thể rời nhà quá lâu, nên đưa nàng trở về. Nhìn nàng đi vào cửa lớn Tề gia, ta âm thầm quyết định: Không lâu sau sẽ khiến cho nàng từ Tề gia đi đến Sở gia.
Ta phái người tìm bà mối đến Tề gia cầu hôn, được trả lời là Thải Vân đã sớm đính hôn, sắp thành hôn.
Ta mặc kệ, lại âm thầm may mắn, không phải còn chưa thành hôn sao, ta nhất định phải đoạt lấy.
Buồn cười là, bọn họ lại mang một người giả ra gạt ta, ta đương nhiên không thuận theo.
Sau đó nàng đi vào, ôm một con thỏ nhỏ dựa vào người Tề Vân Đình, ta kinh hãi, mới biết được nàng là thê tử của Tề Vân Đình, Tề gia đại thiếu nãi nãi, không phải là Thải Vân tiểu thư.
Một khắc kia, ta có xúc động muốn giết Tề Vân Đình, nhưng mà nàng liều mạng che chở hắn, vô cùng thân thiết như vậy, để ý như vậy, chưa bao giờ ta nhìn thấy.
Nàng không có sai, là ta sai, ta hận chính mình, người ta chỉ nói là bằng hữu, không có một chút ý tứ khác. Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng trước mặt Tề Vân Đình, ta mới biết được nữ nhân đối người mình thích và đối với người khác là vô cùng không giống nhau.
Lúc ở Đông Sơn, bọn họ bên nhau ấm áp giống như cha mẹ của ta vậy, vì thế ta quyết định buông tha cho, thành toàn hạnh phúc cho họ.
Nhưng mà, hắn lại đánh nàng, vì thế lòng ta lại dậy sóng. Nhưng không nghĩ rằng nàng rất kiên quyết, không chịu theo ta đi, kỳ thật ta biết đó là bởi vì nàng yêu hắn.
Chủ nhân chân chính Ngũ quỹ muốn báo thù là Tấn vương, theo tình báo ta có được, ngày đó mục tiêu của họ không phải Tề Vân Đình, hắn chẳng qua cam tâm làm người chịu tội thay mà thôi. Hay là hắn xác định Hân Duyệt Lai cầu ta, ta sẽ không cự tuyệt?
Hộ thể thần công của ta đang luyện đến thời điểm mấu chốt, đám thúc thúc bá bá cũng không đồng ý ta đi, nhưng mà, cự tuyệt nàng ta làm không được.
Bị thương, ta đã có một chút cao hứng, như vậy là ta có thể được nàng cẩn thận chăm sóc. Ta rốt cục xác định nàng và mẹ đều giống nhau là xuyên qua đến, ta rất vui vẻ.
Có nàng ở bên cạnh, thời gian dường như quay lại trước đây, thoải mái vui vẻ. Tuy rằng nàng luôn hướng về nam nhân kia và hai đứa nhỏ, nhưng ta không thể khống chế lòng ích kỷ, ta luyến tiếc buông tay.
Vong tình đan -- có nên cho nàng ăn hay không?
Ta không đành lòng thương tổn nàng, nhưng ta sẽ bồi thường nàng cả đời hạnh phúc. Nhưng mà, phượng huyết thạch chung quy làm cho ta hiểu được: Đó là câu chuyện cổ tích thuộc về người khác.
Buổi tối, ta đi Hàn băng động nhìn Quỹ Họa (editor: quỹ họa nghĩa là xinh đẹp thùy mị nha), nữ tử kia vì ta mất nửa người máu. Hân nhi nói nàng thích ta, nhưng ta chưa từng phát hiện. Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, hai mắt nhắm nghiền lẳng lặng nằm ở đó, đáy lòng một tia đau đớn lan tràn.
Ta thích một người, còn ích kỷ muốn có được nàng, làm bạn cả đời.
Quỹ Họa thích một người, nhưng không có lòng riêng, chỉ nguyện yên lặng trả giá.
Ta lẳng lặng nhìn thật lâu, suy nghĩ thật lâu.
Rốt cục quyết định: Dùng nửa đời còn lại đến che chở nữ tử này, cưới nàng làm vợ, tương lai mang theo vợ con đến trước mộ phần cha mẹ, ta sẽ nói với mẹ, ta rất hạnh phúc. Bởi vì ta phát hiện, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, tựa như những ngày sống cùng Bùi Kiên vậy.
Nhưng mà, ta còn muốn nàng hứa hẹn một cái kiếp sau, hạnh phúc cũng có tỉ lệ phần trăm.
Kiếp này ta đã không có khả năng có được trăm phần trăm hạnh phúc, như vậy liền chờ mong kiếp sau vậy.
Tề Vân Đình -- kỳ thật tự đáy lòng, ta bội phục hắn.
Tuy rằng hắn còn có thể làm sai chuyện, còn có thể làm cho Hân Duyệt chịu khổ, nhưng hắn quả thật là một đứa con ngoan, người chồng tốt, người cha tốt.
Năm đó, vì cứu cha hắn, một mình đến kinh thành, cứu về tánh mạng phụ thân, mới thiếu ân tình của người nọ.
Mà ta, chỉ có thể ở mấy năm sau, đi báo thù rửa hận cho phụ thân.
Nay, nếu Hân Duyệt nguyện ý vì hắn trả giá, khiến cho bọn họ đồng cam cộng khổ đi thôi.
Có một loại yêu tên là buông tay -- ta chờ mong kiếp sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.