Lúc An Ninh công chúa vào cửa, nhìn thấy hai người quần áo xốc xếch nằm trên giường.
Vân đình gối đầu lên đùi Hân Duyệt, Hân Duyệt thì gục đầu vào ngực Vân Đình. Hình ảnh đó làm công chúa đỏ mặt lên, nhưng lúc nãy thấy cửa phòng mở ra nên mới tiến vào.
Vân Đình bừng tỉnh: "Công chúa tới."
Hắn đứng dậy, Hân Duyệt vì phía trước không còn người tựa nên sắp nhào đầu xuống đất, Vân Đình nhanh tay bắt được nàng ôm vào lòng: "Mau tỉnh lại đi, công chúa tới." Sự cưng chiều tràn ngập trong ánh mắt.
An Ninh công chúa bây giờ đi thì dở ở cũng chẳng đành, chỉ cảm thấy mình ở lại đây giống như một người dư thừa vậy. Đang muốn xoay người đi ra ngoài, Hân Duyệt đã tỉnh, có thể nào bỏ qua cơ hội diễn ân ái trước mặt công chúa đây.
"Công chúa mời ngồi, chúng ta cũng tỉnh rồi, rửa mặt chải đầu một chút là xong."
An Ninh chỉ đành ra ngồi ở gian ngoài: "Là An Ninh thất lễ."
"Đâu có, tối hôm qua lo lắng cho Vân Đình một đêm không ngủ, rạng sáng chàng mới trở về, chúng ta trò chuyện một chút thì ngủ quên."
Tiểu Nghiên nghe được tiếng nói chuyện nên tiến vào thì thấy An Ninh công chúa, vội chào hỏi châm trà.
Vân Đình đã ở phòng trong rửa mặt, Hân Duyệt đưa khăn cho hắn lau mặt. Hắn cười thầm, thời còn ngọt ngào lúc trước thi thoảng mới lau mặt cho hắn vài lần. Hôm nay làm bộ dịu dàng hiền lương rõ ràng là diễn mà.
Vân Đình nhanh gọn chải lại búi tóc: "Ta có việc đi trước, lúc nữa nàng mời công chúa dùng cơm."
"Chàng không giúp ta chải đầu sao?" Giữ chặt lấy tay hắn.
Hắn xoay người trầm mặt xuống, cảnh cáo nàng không thể quá phận.
Hân Duyệt chu miệng, ảm đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hai năm rồi không chải, chắc là chàng đã quên phải chải như thế nào."
Tề Vân Đình lắc đầu, quyết tâm bước về phía trước hai bước, trong lòng lại nghĩ tới nàng phải chịu uất ức lâu như vậy rồi, cuối cùng không đành lòng nên quay trở lại, chải cho nàng một kiểu tóc đơn giản, mới mặt đỏ tai hồng bước ra ngoài.
Hân Duyệt lặng lẽ nhìn phản ứng của công chúa qua gương đồng, nàng nhấp miệng dùng khăn tay che lại ý cười, trong ánh mắt có vài phần mới lạ, vài phần hâm mộ. Trực giác cho rằng An Ninh cũng không tính là tình địch, có điều như vậy cũng không thể yên tâm được.
Âm mưu thực hiện được, Hân Duyệt tất nhiên vô cùng vui vẻ, thân thiện mà mời công chúa ăn cơm.
An Ninh nói: "Ta đã ăn rồi, vừa mới gặp được Thái Tử ca ca, huynh ấy để ta tới hỏi tẩu tử còn có yêu cầu gì không?"
Hân Duyệt tất nhiên tỏ vẻ vô cùng cảm kích Thái Tử, trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn sớm đem gả ngươi thì ta liền an tâm.
Má Ngô mang theo Ý Nhi và Phong Nhi tiến vào, tối hôm qua nửa đêm mới ngủ, hôm nay bọn họ cũng thức dậy trễ chút.
"Công chúa tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ lại không ăn cơm?" Phong Nhi chớp chớp đôi mắt to.
An Ninh giật mình cười, có vẻ đang cảm thụ danh xưng mới lạ này.
Ý Nhi bẻ một miếng bánh đậu nhỏ đứa tới miệng công chúa: "Công chúa xinh đẹp phải có soái ca như ta chăm sóc mới được.". Truyện Full
Mọi người cười ha ha, Ý Nhi kiêu ngạo hất mặt: "Cười cái gì, chờ ta lớn lên công chúa tỷ tỷ gả cho ta được không?" Hắn kéo tay An Ninh, trịnh trọng nói: "Một đời một kiếp một đôi ta."
Một đứa trẻ bốn tuổi, nói lời như vậy, mọi người lại được một trận cười vang, An Ninh cũng không lấy khăn che miệng nữa, cùng cười khanh khách.
Ý Nhi không phục bĩu môi nhìn chung quanh một vòng: "Cha đã nói với mẹ như vậy, ta đâu có nói sai, mọi người cười cái gì?"
An Ninh cười nhớ tới khi còn nhỏ, mẫu thân chỉ là một cung nữ nhan sắc bình thường, bị phụ hoàng say rượu loạn tính, may mắn mang thai sinh hạ nàng. Vì thế được phong một chức Mỹ nhân nho nhỏ, ban cho một góc sân viện hẻo lánh tại hoàng cung.
Lễ trung thu năm nàng bằng tuổi Ý Nhi, trong bữa tiệc từ chỗ rất xa nhìn thấy phụ hoàng vài lần. Thân ảnh mặc long bào cao cao tại thượng, trái phải có rất nhiều hoàng phi vờn quanh.
Sau đó, mẫu thân bị người lợi dụng, làm kẻ chết thay. Nàng liền vào Phượng Hề cung của thái hậu, tuy rằng cơ hội nhìn thấy phụ hoàng nhiều hơn, nhưng nàng đối với khái niệm phụ thân này vẫn là mơ hồ lắm.
Mấy năm nay, An Ninh giống như một đứa trẻ mồ côi, đi theo bà nội sống không lo nghĩ. Tính nàng hướng nội, ở hoàng cung đại nội ăn thịt người không nhả xương này sống rất mệt. Sau đó Thái Tử trở lại, chiếu cố đứa trẻ cũng không có mẫu thân là nàng, An Ninh đều ghi tạc đáy lòng.
Hiện giờ nàng mới thấy sinh hoạt ngoài cung là thế nào, gia đình bá tánh bình thường lại hoà thuận vui vẻ như vậy. Lúc mới gặp Tề Vân Đình, An Ninh đúng là có thích hắn, bởi vì trên người hắn có cảm giác an toàn giống với Thái Tử ca ca, làm người ta có thể yên tâm dựa vào.
Chờ nhìn thấy thái độ của hắn đối với vợ con, An Ninh rất cảm động, sự ấm áp này, cảm giác hạnh phúc này là nàng từng cảm nhận rồi.
Nhưng tất cả đều không thuộc về nàng.
Hân Duyệt cười gọi Ý Nhi lại tiếp tục ăn cơm, tên nhóc này nhăn cái mũi không để ý tới mọi người đang cười, há mồm to ăn cơm, làm cơm dính đầy mặt.
Cơm nước xong, An Ninh mang theo bọn họ dạo vườn hoa sau phủ Thái Tử, đám người Hân Duyệt tất nhiên là chưa từng thấy qua khu vườn to như thế, rất nhiều kỳ hoa dị thảo làm cho bọn họ hưng phấn hô to gọi nhỏ.
"Mẹ, mẹ xem phiến lá này có thể kẹp lại đó." Ý Nhi thích mạo hiểm, sờ sờ vào loại thực vật mới này.
"Đây là cây mắc cỡ, con chạm vào nó sẽ thẹn thùng mà khép lá lại." Hân Duyệt cũng cúi xuống xem.
"Ha ha, tẩu tử thật biết đặt tên." An Ninh nắm tay Phong Nhi.
"An Ninh, tẩu tử có thể gọi bừa sao."
Hân Duyệt ngẩng đầu thấy một nữ tử mặc cung trang màu sắc sặc sỡ khí chất hơn người đứng ở bên cầu.
An Ninh nghiêm mặt, cung kính hành lễ: "Tham kiến Thái Tử Phi."
Hân Duyệt tuy không thích nàng, thấy An Ninh như thế cũng chỉ phải hành lễ: "Thái Tử Phi kim an."
"Loại hoa quý hiếm này tên là Hàm Tu, từ Ba Tư tiến cống tới, thôn phụ sơn dã không biết cũng là bình thường."
Hân Duyệt thật muốn phỉ nhổ, có chút độ lượng của người sắp làm mẫu nghi thiên hạ được không, chế nhạo người rất thú vị sao. "Bẩm Thái Tử Phi, loại cỏ này ở các vùng núi quê nhà của ta khắp nơi đều có, tất cả mọi người đều gọi nó là cây mắc cỡ, nói vậy trong Thái Tử phủ này chắc là một loại quý hiếm, tên cũng kỳ lạ chút."
Nàng cao ngạo nhìn lướt qua, lạnh lùng mang theo một đám cung nữ thái giám rời đi.
Từ trước xem phim cung đấu không ít, nhưng chỉ có chân chính gặp mới biết được cái không khí đó thật sự làm người ta phiền chán.
Hân Duyệt lúc này mới cảm nhận sâu sắc An Ninh đáng yêu cỡ nào, thâm cung tranh đấu thật sự không thích hợp với nàng.
Buổi tối, Hân Duyệt hỏi Vân Đình về thân thế của An Ninh, càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương.
"Nàng không phải nên ở trong cung sao, sao lại ở phủ Thái Tử?"
"Lúc trước ở Tấn vương phủ, bởi vì dù sao nàng ấy vẫn mang danh công chúa, Tấn vương muốn lấy nàng làm lễ vật tặng cho người hữu dụng. Hiện giờ trong cung còn không quá yên ổn, Thái Tử sợ nàng có nguy hiểm nên cho nàng ở tạm Thái Tử phủ. Thái Tử Phi và mấy vị trắc phi kia đều chê cười nàng ấy, nàng ấy mới đến tìm nàng chơi. Sau này Duyệt Duyệt đừng khi dễ nàng ấy."
"Ta đâu có khi dễ nàng, ai, chàng nói Thái Tử vì sao lại không tìm nhà chồng cho nàng?"
"Các công chúa không phải đều là công cụ chính trị sao, sau khi kết thúc chiến tranh với Thát quốc, bước tiếp theo chính là hòa thân." Hắn buồn ngủ cực kỳ, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.
"Vân Đình, lúc nào chúng ta mới có thể về nhà?"
"Lần này ta lập công lớn, Thái Tử cố ý phong làm quan, Duyệt Duyệt thích làm phu nhân nhà quan không?"
"Ta cảm thấy vẫn là về nhà tốt, chàng sẽ không mệt như vậy." Đau lòng vuốt lên nếp nhắn giữa mày của hắn.
"Được, ngày mai Vân Hải sẽ đến kinh thành, mười ngày sau Thái Tử đăng cơ, rồi chúng ta liền về nhà." Thanh âm rất nhỏ, gần như nói mê.
Hân Duyệt không đành lòng quấy rầy hắn, trong lòng lại âm thầm nghĩ phải tìm một nhà chồng tốt cho An Ninh.
Vân Hải bộ dạng anh tuấn, võ công lợi hại, là ứng cử viên không tệ. Nhưng nếu tác hợp hắn cùng công chúa, hai nha đầu đang chờ ở nhà không phải sẽ ăn tươi nàng ấy sao?
Nghĩ vậy, lạnh xương sống, vội vàng co rụt người vào lòng Vân Đình.
Đúng rồi, còn có một soái ca sao có thể quên chứ? Đúng, chính là hắn.
Hân Duyệt âm thầm quyết định, xoay người ngủ.
Ý Nhi và Phong Nhi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn tướng quân mặc áo giáp trước mắt, giáp bạc sáng lấp lánh dưới mặt trời khiến bọn nó không mở mắt ra nổi.
Vân Hải lại cao thêm một chút, ở biên quan trải qua gió tuyết, người thoạt nhìn trưởng thành nhiều.
Quách Hướng cười sang sảng, cùng Tề Vân Đình đàm luận chuyện đại thắng ở biên quan. Hân Duyệt nhìn hai người, Vân Hải đương nhiên là càng hấp dẫn tiểu cô nương, có điều Qúach Hướng chắc chắn sẽ là một trượng phu tốt.
Vân Hải hướng về Ý Nhi ra dấu, tên nhóc bừng tỉnh bước qua: "Tam thúc."
"Ha ha, tiểu tử ngốc, cuối cùng nhớ tới rồi sao." Vân Hải bế Ý Nhi lên vai.
"Con cũng muốn tam thúc ôm." Phong Nhi cũng đòi bế.
"Tới đây, tam thúc ôm." Vân Hải quả nhiên có sức lực, cùng lúc bế được hai đứa.
Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, Vân Hải và Qúach Hướng được thái giám dẫn đi an bày chỗ ở, Vân Đình đi gặp Thái Tử nghị sự.
Hân Duyệt bảo Tiểu Nghiên làm nhanh ba con diều, lại bảo Tề Hưng đi tìm Quách Hướng, cứ nói Vân Đình tìm hắn có việc, cố ý dặn dò đừng gọi Vân Hải. Chính mình thì mang theo Ý Nhi, Phong Nhi đi tìm công chúa, mời nàng cùng nhau thả diều.
"Con diều này thật xinh đẹp." An Ninh cầm một con diều vẽ mỹ nữ yêu thích không buông tay.
"Tiểu Nghiên của chúng ta chính là tiểu nha đầu nổi danh khéo léo ở Uyển Châu đó." Hân Duyệt cười giao cho Phong Nhi một con diều bươm bướm.
"Thiếu nãi nãi chỉ biết trêu người ta." Tiểu Nghiên giúp Ý Nhi cầm một con diều cá vàng.
Phía trước viện bọn họ ở là một sân luyện võ trống trải.
Hân Duyệt dẫn Ý Nhi và Phong nhi chiếm một nơi trống trải, An Ninh cũng chỉ có thể đến gần khu vực hàng cây.
"An Ninh cô biết không, cảnh giới cao nhất của thả diều đó là cưỡi ngựa, thả diều vừa cao vừa xa. Ai, cô biết cưỡi ngựa không?"
"Không biết." An Ninh có chút uể oải.
"Cưỡi ngựa chơi rất vui, cô không muốn học sao?" Hân Duyệt vẻ mặt rất tha thiết.
"Muốn chứ, hoàng tỷ trưởng công chúa cũng biết cưỡi ngựa, chỉ là không có người dạy ta." An Ninh rối rắm nói.
"Không có việc gì, Vân Đình dạy ta cưỡi ngựa, sau này sẽ bảo chàng dạy cô."
"Được a." An Ninh cười ngây thơ.
Con diều bay lên cao, Ý Nhi và Phong Nhi vui vẻ cười khanh khách, An Ninh cũng thật vui sướng, trong cung chưa từng có người chơi với nàng.
"Ai nha……" An Ninh kêu sợ hãi một tiếng, thì ra con diều của nàng mắc lên cây, bị đứt dây luôn.
"Không sao đâu, bảo bọn tiểu thái giám leo cây đi lấy đi." Bên người An Ninh vẫn có vài cung nữ thái giám, chỉ là nàng không thích bọn họ theo sát.
Một thái giám nhỏ gầy nhìn có vẻ linh hoạt, hai tay hai chân đi leo cây, tiếc rằng kia cây thẳng tắp bóng loáng, vài lần bò đến một nửa đều bị trượt xuống.
Bọn tiểu thái giám lại nghĩ ra một cách —— chồng người, nhưng mà chồng tới chồng lui vài người bị mất thăng bằng ngã mặt mũi bầm dập cũng không lấy được diều.
An Ninh ảo não bĩu môi, đau lòng nhìn con diều xinh đẹp của mình.
Vừa vặn Tề Hưng dẫn Qúach Hướng đến, Hân Duyệt vội hô: "Quách Hướng, mau giúp đỡ lấy con diều xuống với."
Quách Hướng giương mắt nhìn, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng bắt lấy con diều, nhanh nhẹn rơi xuống đất.
Đây mới gọi là một trời một vực, khuôn mặt tuấn dật mang theo mỉm cười chỉ nháy mắt đã giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Động tác nước chảy mây trôi làm An Ninh chỉ biết trừng mắt, ngơ ngẩn mà nhìn Quách Hướng, quên mất như vậy không hợp lễ pháp.
"Đại tẩu." Hắn đem con diều đưa cho Hân Duyệt.
"Là của Ninh nhi, ngươi đưa cho nàng đi." Hân Duyệt nhìn An Ninh nói.
Quách Hướng tuy là có chút khó hiểu, lại vẫn đưa đến trước mặt An Ninh trước mặt.
An ninh e lệ ngượng ngùng tiếp nhận: "Đa tạ."
"Quách Hướng, ngươi học nghệ không tinh, làm váy của mỹ nhân bị rách rồi, ngươi phải đền cho Ninh nhi một cái mới nga." Hân Duyệt trêu ghẹo nói.
"Nào có, là nhánh cây làm rách." An Ninh giải thích giúp hắn.
Quách Hướng sang sảng cười: "Được, ngày mai ta làm một con mới đưa tới, chỉ là ta không biết vẽ mỹ nhân."
"Vậy vẽ soái ca đi, ha ha." Hân Duyệt lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "An Ninh không phải muốn học cưỡi ngựa sao, vừa vặn có sư phụ tới rồi."