Mang ta theo với......
Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống đôi môi khô khốc của nàng.
Cái lưỡi phấn hồng hơi đưa ra liếm liếm giọt nước khó được này, "Chàng phiền quá...... Ta muốn ngủ."
Tề Vân Đình cứng người, ôm lấy mặt của nàng: “Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa." H
ơi hé mở mắt, liếm liếm đôi môi khô khốc: "Phiền quá...... Nước...... Uống nước."
Tề Vân Đình vui sướng phát cuồng, ôm chặt nàng, ha ha cười to.
Ngoài cửa sổ một đám hạ nhân canh chừng cả đêm, không thể không phỏng đoán đại thiếu gia có bị điên hay không.
Có người tổng kết lời nói cả đêm của đại thiếu gia, trước là nhớ lại quá khứ, sau đó nhìn tới tương lai, cuối cùng là hồ ngôn loạn ngữ. Cái gì
mà "Vợ nói luôn luôn đúng", "Mang ta theo với", không phải ăn nói hàm hồ hay sao?
Lão gia đã dặn dò, trời sáng thì phải đi mua quan tài, đưa người về lòng đất, cắt đứt thương nhớ của hắn. Nhưng bọn họ thấy, đại thiếu gia ôm
cái "Thi thể" kia đã gần một ngày một đêm, cho dù nam nhi có si tình hơn nữa thì có thể làm thế nào chứ?
"Người đâu, đem trà nóng đến."
Mọi người vội tiến vào, bưng trà rót nước, lại bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.
Thiếu nãi nãi hữu khí vô lực dựa vào người đại thiếu gia, có điều mắt cũng đã mở.
Đại thiếu gia cầm ly trà, hớp một ngụm, môi kề môi, mớm nàng uống nước.
Người ta cũng không hiểu phong tình, oán trách nói: "Ta có thể tự uống."
Đại thiếu gia cười mà không đáp, lại hớp một ngụm mớm cho nàng.
Thiếu nãi nãi giương mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Trời sáng rồi, có phải nên đi kính trà hay không?"
"Ngốc quá, nàng đã ngủ một ngày một đêm, bây giờ là ngày thứ ba, nàng cứ nghỉ ngơi đi, kính trà liền miễn."
"Miễn? Vậy không phải ta không có lì xì sao?" Tề Vân Đình đang ngậm trà
thiếu chút nữa phun ra hết, miễn cưỡng nuốt vào. Xem ra đầu óc chưa
hỏng, còn có thể tính toán.
Cưng chìu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Chờ nàng khỏe lại, ta cho nàng một trăm cái bao lì xì."
Đám tiểu nha đầu cảm động rơi lệ: Đại thiếu gia si tình cảm động trời cao, rốt cục cũng gọi được hồn phách thiếu nãi nãi trở về.
Đám người sai vặt càng thêm kính ngưỡng: Đại thiếu gia trọng tình trọng
nghĩa, là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, là hình mẫu của chúng ta.
Đám bà tử nói thầm trong bụng: Được đại thiếu gia cưng chìu như vậy, nếu vị thiếu nãi nãi này khó ở chung, những ngày sau này chúng ta sẽ khó
sống.
Lão quản gia Tề Phúc cuống quít nói: Mau báo cho tiệm quan tài, đừng đưa tới, thiếu nãi nãi nhà chúng ta còn sống.
Hai người nghỉ dưỡng ba ngày, cũng may còn trẻ khỏe nhanh, lại sinh long hoạt hổ.
Tề Vân Đình hưng phấn vung tay lên: "Mở tiệc mười ngày, đại yến mời bạn bè."
Chuyện này, Uyển châu nam nữ già trẻ, khách thương qua lại có lộc ăn rồi.
Sư phụ kéo mì là mời từ phương Bắc đến, biểu diễn tuyệt kỹ ngay tại hiện trường; bên kia mắt thấy một cây bột mì hóa thành mấy trăm sợi, dài
ngắn đồng đều, nhuyễn mịn như chỉ thêu, dẫn theo một tràng tiếng hoan
hô.
Sư phụ còn lại là đầu bếp Tứ Xuyên, người Uyển Châu ăn quen đồ ăn Hoài Dương cũng vui vẻ nếm thử chút mới mẻ.
Mới đầu, mọi người bị vị cay hấp dẫn, đều chạy đến bên kia.
Đại thiếu nãi nãi đột nhiên nghĩ tới, muốn ăn cá hấp, vừa đi tới, chỉ nói một câu: "Ta nên ăn mì cay, hay là ăn cá bây giờ."
Vì thế, gọi hai vị đầu bếp tới, bàn bạc: "Các ngươi không thể cứ mãi
theo đuổi khẩu vị chính tông của món ăn được, cũng phải nghĩ tới khả
năng tiếp nhận của thực khách chứ. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống
nhau là người Tứ Xuyên từ nhỏ ăn cay lớn lên hay sao, đồ ăn mang đến đâu thì cải biên theo phong thổ nơi đó. Như vậy đi, cải biên thành ba khẩu
vị, nguyên vị, trung vị, vị cay, cho ta một cái vị cay là được."
Khỏi phải nói, chuyện thiếu nãi nãi cải biên đồ ăn được mọi người ủng
hộ, các món cay Tứ Xuyên cũng rất được hoan nghênh. Mười ngày sau, mọi
người đều tình nguyện móc hầu bao tới tửu lâu ăn cơm.
Sau này, Hân Duyệt mới hiểu được đây là chiểu nhất tiễn song điêu của Tề Vân Đình.
Mười ngày ăn miễn phí kỳ thật chính là phí quảng cáo tuyên truyền, khỏi
cần tốn phí dùng thử, Tề gia còn được tiếng hào phóng, sau này còn có
thể mang tới nhiều mối làm ăn cho tửu lâu Tề gia.
Khó trách Hân Duyệt cười mắng hắn là gian thương.
Giấc mộng ai tỉnh trước, bình sinh ta tự biết.
An ổn tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hân Duyệt vừa lòng duỗi thẳng người,
Tề Vân Đình này rảnh rỗi không chịu nổi lại chạy đi đâu rồi.
Nàng đi dạo trong viện vận động tay chân.
Đương nhiên, bây giờ không thể ở thư phòng, nhưng mà Kim Ngọc đường ác
mộng đó đánh chết nàng cũng không quay lại, cũng may Tề gia nhà cao cửa
rộng, sân viện trống còn rất nhiều.
Tề phu nhân ở nhà chính, Nhị di nương ở đông viện, Tam di nương ở tây
viện. Đám hậu bối trẻ tuổi bọn họ ở hậu viện, vốn dĩ Kim Ngọc đường của
Tề Vân Đình là một đại viện ở gần nhà chính, nhưng hai người bọn họ đều
không muốn trở về ở, đành phải chọn một sân viện khác.
Phu thê Vân Thụ ở Bích Ngọc hàm, Vân Tĩnh ở Phi Ngọc các, Vân Hải ở Hải
Ngọc hiên, hai đứa con gái song sinh Thải Hà, Thải Điệp của Tam di nương bởi vì tuổi còn nhỏ, liền cùng Tam di nương ở tây viện.
Còn lại mấy sân viện, Hân Duyệt chọn Noãn Ngọc đình, bởi vì nơi này có
một hồ nước nóng, mùa đông đến, có thể tắm nước nóng thỏa thích.
"Chỗ này gần thư phòng của chàng, ta tìm nơi này cũng vì tiện cho chàng nha." Hân Duyệt lúc chọn chỗ nói với Tề Vân Đình.
"Ngốc quá, trước kia ta thường ở thư phòng, là bởi vì trong viện vắng
vẻ, không muốn trở về, bây giờ có nàng rồi, sao ta có thể bỏ nàng mà ở
thư phòng chứ." Tề Vân Đình cưng chìu vỗ vỗ đầu của nàng. ... ........
Cửa truyền đến tiếng chửi bậy, Hân Duyệt theo tiếng đi qua, nhìn thấy
đại nha đầu Tiểu Hồng đang giáo huấn một tiểu nha đầu đang cúi thấp đầu
không dám lên tiếng:
"Tiểu tiện nhân, không ở phòng bếp đốt than của ngươi, chạy tới đây dò
hỏi làm cái gì? Sân viện của đại thiếu gia không phải hạng tiện tì như
ngươi có thể nhìn, nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó ngay, cút về phòng bếp
đi."
Xem ra trong trạch viện này đại nha đầu khi dễ tiểu nha đầu cũng thật
lợi hại, Hân Duyệt trong lòng không thích, mở miệng nói: "Chuyện gì?"
Tiểu Hồng lập tức thay đổi bộ dáng cung kính: "Đại thiếu nãi nãi, tiểu
nha đầu ở phòng bếp này chạy tới thập thò trước viện chúng ta, khẳng
định là không có ý tốt."
Hân Duyệt cẩn thận nhìn tiểu nha đầu đang cúi thấp đầu kia, có chút nhìn quen mắt, "Ngươi ngẩng đầu lên."
"Ta giống như đã gặp ngươi ở đâu đó, ngươi tên gì?"
"Nha đầu tên Tiểu Nghiên."
"Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, ta nhớ rồi, ngươi đi theo đại thiếu gia tới U châu đón dâu phải không?"
Trong mắt Tiểu Nghiên hiện lên một tia không thể tin, đại khái không dám tin đại thiếu nãi nãi còn nhớ mình, gật đầu lia lịa.
Hân Duyệt vui vẻ kéo tay cô, dù sao đây cũng là người duy nhất nói với
nàng nửa câu thật lòng. "Tiểu Nghiên, không phải là ngươi nhớ ta, đến
thăm ta chứ?"
Tiểu Nghiên cúi đầu nói: "Nha đầu không dám."
Hân Duyệt dẫn cô tới đình hóng mát, ấn cô ngồi xuống, đưa cho cô chiếc bánh ngọt.
Tiểu Nghiên nào dám ngồi, cắn môi, vuốt ve vạt áo. Tiểu Hồng phẫn hận trừng mắt nhìn cô.
"Tiểu Nghiên, chúng ta đến hoa viên dạo đi, Tiểu Hồng ngươi cũng đừng đi theo, ở lại coi chừng sân viện là được."
"Tiểu Nghiên, ngươi trở lại Tề phủ lúc nào vậy?"
"Bẩm thiếu nãi nãi, trước lúc người đến ba ngày ạ."
"Dọc theo đường đi, chắc chịu không ít cực khổ rồi."
"Cũng tốt, có mọi người giúp đỡ."
" Khi đó ngươi nói với ta, bảo ta chạy trốn chính là sợ ta không vượt qua quỷ môn quan?"
Tiểu Nghiên đột nhiên quỳ rạp xuống đất, "Thiếu nãi nãi, ngàn vạn lần
người đừng nói cho đại thiếu gia, tôi đã nói như vậy, ngài ấy sẽ đánh
chết tôi."
"A? Đại thiếu gia của ngươi còn có thể ăn thịt người hay sao?"
"Ai chẳng biết đại thiếu gia coi thiếu nãi nãi như trân bảo, nếu ngài
biết tôi khuyên người rời đi, vậy tôi......" Cô hoảng sợi đến rơi nước
mắt.