Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 53: Nhất nặc sơn trang




Tề Vân Đình rốt cục phát hiện bí mật chuyện quần áo, tối hôm qua nhất thời kích động lại xé hư một bộ, sáng sớm mở rương lấy quần áo cho nàng mới phát hiện bên trong trống rỗng, mới đầu hắn hơi khó hiểu: “Quần áo của nàng đâu?”
Nàng hỏi lại: “Chàng nói đi?”
Còn không phải đều bị hủy dưới ma trảo của chàng.
“Không có may đồ mới sao?”
“Trong phủ không phải có quy định, mỗi người mỗi tháng chỉ có thể làm ba bộ, ta vừa mới vào cửa đã làm mười bộ, đã là nhiều lắm rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà làm thêm. Ở đó không phải còn có hai bộ sao, chàng tùy tiện lấy cho ta một bộ là được.”
Giờ hắn lại nổi giận: “Ai định ra quy củ này cho nàng, sao lại không nói với ta, bọn họ? Hừ, bọn họ quanh năm tháng nào chẳng may đồ mới, quần áo nhiều đến độ mặc không hết, nàng giống bọn họ sao. Chi phí ăn mặc là Nhị di nương quản lí, bà ta nói với nàng, đúng hay không?”
“Quên đi, không cần so đo nữa.” Hân Duyệt tỉnh bơ mặc quần áo.
“Hừ, chuyện lớn ta còn không tính sổ với bà ta, ngược lại bà ta còn bới móc chuyện nhỏ của ta. Ta không ở nhà, bà ta dám đối với nàng như vậy, ta đi tìm bà ta nói rõ ràng.”
Hân Duyệt vội vàng kéo hắn, ôn nhu nói: “Vân Đình, chàng hãy nghe ta nói, lúc đầu ta cũng có chút tức giận, cũng muốn khi chàng về sẽ nói với chàng. Nhưng mà, đêm mưa bão ngày đó, lão gia nói chàng bị vây ở Bách Lí hạp, sống chết chưa rõ. Ta miên man suy nghĩ một đêm, cũng ngộ ra rất nhiều việc, chỉ cần chàng có thể bình an, chỉ cần chúng ta có thể cứ nắm tay nhau như thế này đã là điều vui sướng nhất trần đời. Căn bản không cần vì một chút việc nhỏ làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình, chàng không xem mặt tăng cũng xem mặt phật, cho dù là vì cha, cũng không nên đi tìm bà ấy.”
Ôm nàng vào lòng, Tề Vân Đình vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ: “Nếu không phải vì cha, ta cũng sẽ không cho bà ta sống đến bây giờ.” Nhớ tới cha già mấy ngày nay bệnh cũ lại tái phát, thân mình không tốt, hắn áp chế lửa giận: “Cơm nước xong chúng ta đi nhà chính thỉnh an, sau đó mang nàng ra ngoài may quần áo.”
Bọn họ ăn là cơm trưa, tối hôm qua ép buộc một đêm, hôm nay giữa trưa mới rời giường.
Xem ra hai người đã thích ứng loại vận động kịch liệt này, chẳng những không có mệt mỏi, còn tinh thần phấn chấn nữa.
Trên trời lất phất mưa bụi bay, vừa mát mẻ lại không ướt quần áo, đúng là thời tiết đẹp để ra ngoài.
Trong tiệm quần áo người đến người đi.
Tề Vân Đình ngồi trong phòng khách quý, thảnh thơi uống trà.
Hân Duyệt ướm thử một bộ hàng mẫu lên người, hắn lắc đầu: “Lộ nhiều lắm.”
Đây là quần áo người cổ đại các ngươi thiết kế, trời thì nóng, lộ cái gì lộ chứ, quên đi, ta nhịn.
Lại cầm lấy một bộ khác, hắn thổi lá trà: “Màu sắc quá trẻ con.”
Sợ người khác nghĩ ta là cô gái chưa chồng, lòng dạ hẹp hòi. Ta lại nhịn.
Nàng hầm hừ lại cầm lấy một bộ, hắn hơi hé mắt: “Hình thức rất rêu rao.”
Muốn ta ăn mặc như bà già hay sao? Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Hân Duyệt buồn bực đem quần áo ném lên đầu hắn, chọc tức hắn.
Chưởng quầy cười ra mặt nói: “Đại thiếu gia, mắt thẩm mỹ của thiếu nãi nãi rất tốt, những bộ này đều là hàng mới trong tiệm, rất được ưa chuộng đó.”
Tề Vân Đình cũng không giận, gạt quần áo trên đầu xuống, tay nhéo nhéo ngón út của nàng: “Tức giận?”
Hân Duyệt xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn.
“Được rồi, những bộ này đều được, có điều chỉ có thể mặc ở nhà, lúc ra ngoài không thể mặc. Ha ha, nàng chọn tiếp đi.”
Đám tiểu nhị ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm, lời đồn đại thiếu gia và thiếu nãi nãi như thế nào ra làm sao quả nhiên không giả nha.
Lần đầu tiên có người dám ném quần áo lên đầu đại thiếu gia, ném quần áo cũng không có gì lạ, ngạc nhiên là đại thiếu gia còn tươi cười ngọt như vậy.
Góc sáng sủa có một tiểu nha đầu nói nhỏ: “Nếu đại thiếu gia cười với ta như vậy một lần, ta chết cũng cam nguyện.”
“Đừng mơ tưởng hão huyền, ta thấy, khẳng định nam nhân theo vợ đi chọn quần áo mới là nam nhân tốt.”
Vì thế, các nữ nhân Uyển châu lại định ra một quy củ mới cho nam nhân nhà mình: Theo giúp ta đi dạo phố mua quần áo.
Hân Duyệt để cho nha đầu đến lấy số đo của mình, xong chuẩn bị rời đi.
Chưởng quầy hỏi: “Chỉ làm ba bộ sao?”
“Làm ba mươi bộ, mỗi ngày mặc một bộ, tháng sau lại đến làm, tất cả đều dùng tơ lụa thượng hạng. Nàng chọn một ít đi.”
Cái gì? Ba mươi bộ, năm mươi lượng bạc một bộ, ba mươi bộ không phải là một ngàn năm trăm lượng, trời ạ, tên phá gia chi tử này.
Hân Duyệt lại nói: “Thôi đi, tháng sau thời tiết đã chuyển lạnh, làm nhiều cũng không mặc được, chàng tốn nhiều tiền như vậy để làm chi?”
Tề Vân Đình nhẹ nhàng cười: “Sợ cái gì, vi phu một lần ra ngoài thu vào mấy chục vạn lượng, còn nuôi không nổi nàng sao? Mau chọn đi, bằng không ta giúp nàng chọn.”
Đám tiểu nha đầu hâm mộ nước miếng chảy ròng.
“Thôi đi, đủ rồi, chúng ta đi thôi.”
Tề Vân Đình đứng dậy tiến đến bên tai nàng: “Vài bộ này mới đủ ta cao hứng vài lần, nên chọn nhiều chút.”
Hân Duyệt dùng ánh mắt ý bảo hắn câm mồm, dù sao bên cạnh có rất nhiều người đó.
Tâm phúc Vương nhị của hắn đột nhiên vô cùng lo lắng xông tới, thì thầm bên tai Vân Đình vài câu. Hắn nháy mắt thay đổi sắc mặt.
“Làm sao vậy?”
“Trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, ta đưa nàng về trước.”
“Không cần, ta biết đường mà, chàng lo công việc trước đi.” Hân Duyệt kéo hắn ra cửa.
“Vậy được rồi, lát nữa nàng chọn đồ xong thì về nha, chưởng quầy, lát nữa phái một người đưa thiếu nãi nãi về.”
Hai người vội vã đi ngay.
Hân Duyệt chọn xong quần áo, từ chối chưởng quầy phái người hộ tống, một mình đi dạo trên đường.
Thật vất vả ra ngoài một lần, ta mới không về sớm vậy đâu, dù sao đã có Tề Vân Đình giải quyết chuyện cửa hàng, căn bản không cần lo lắng, không bằng cứ đi dạo một vòng.
Lững thững mà đi, đổi tới đổi lui thế nhưng đi tới cửa thành, thái bình thịnh thế, trên thành không có quan binh canh gác.
Dọc theo bậc thang bước dần lên, dựa vào lan can trông về phía xa, đối diện là ngọn núi Hứa Nguyện xanh ngắt. Cao ngất đứng ngạo nghễ, vươn thẳng lên trời, nếu có thể đi lên chơi thì tốt rồi, nhưng mà Vân Đình nói nơi đó rất nguy hiểm.
Gió thổi hai bên vai, làm cho người ta có ý nghĩ muốn được bay.
“Có đôi khi ta cảm thấy chính mình là một con chim nhỏ 
Muốn bay nhưng lại bay không cao 
Có lẽ có một ngày ta đậu lên cành cây trong tầm ngắm thợ săn 
Ta bay lên trời xanh lại phát hiện mình không còn điểm tựa 
Mỗi lần đến đêm dài yên tĩnh là lúc ta ngủ không được 
Ta hoài nghi có phải ngày mai ta sẽ tốt đẹp hơn 
Tương lai ra sao đến tột cùng nào ai biết trước 
Hạnh phúc hay không chính là một loại truyền thuyết ta vĩnh viễn tìm mà không gặp 
Ta là một chú chim nho nhỏ 
Muốn bay nhưng lại bay không cao 
Ta tìm tìm kiếm kiếm một cái ôm ấm áp 
Yêu cầu đó có tính là cao không 
Ta muốn được bay lên......” Nàng cao hứng hát, giang hai tay ra, hô to.
Gì, mũi chân cách mặt đất 
Gì cơ, thân mình nhẹ bổng 
Cái gì cơ, đang lướt trong gió sao 
Ông trời hiển linh???
Hân Duyệt mở mắt ra, thật sự...... Chính mình đang ở giữa không trung, bay về phía núi Hứa Nguyện.
Cúi đầu nhìn xem dưới chân, oa, độ cao tới mấy tầng lầu đó.
“A...... Ta bay......”
“Vui vẻ như vậy?” Bên tai vang lên một giọng nam mơ hồ.
Lý trí nháy mắt trở về, không phải ông trời hiển linh, mà là Tề Vân Đình đã trở lại.
Gì? “Võ công của chàng tăng trưởng sao.” Hân Duyệt quay đầu, “Ngươi...... Sở Nhất Nặc?!”
Không sai, đúng là Sở Nhất Nặc mang nàng bay giữa không trung.
Tựa hồ là bất mãn vì nàng đánh giá thấp võ công trước kia của mình, vận thêm chút lực, mũi chân điểm lên ngọn cây, nhanh chóng tiếp cận ngọn núi cao nhất.
Hân Duyệt ngay cả cơ hội kêu lên cũng không có, đã an toàn chạm đất.
Tâm bảng trên cổng lớn có bốn chữ to: Nhất Nặc Sơn Trang.
Đây là khởi nguồn của câu chuyện tình yêu trong truyền thuyết kia?
“Mời.” Hiếm khi băng sơn đại nhân như hắn lại nói ra lời khách sáo như vậy.
Tò mò hại chết con mèo, nếu Hân Duyệt biết hắn sau này sẽ làm gì, đánh chết nàng cũng sẽ không -- a, cũng nói không chừng liền đi vào.
Vào cửa cũng không phải đình viện, mà là một võ trường rộng lớn. Ở trên ghế chủ vị treo một cái đầu hổ thật lớn, phía dưới là một chiếc ghế da hổ.
Hai bên là những cây thương treo đầu sói, vết máu đỏ sẫm đọng lại trên cán thương.
Hân Duyệt vỗ vỗ ngực, nuốt xuống một ngụm nước miếng, phong cách trang trí này thật là mới mẻ.
Một lão quản gia tiến lên bẩm báo: “Trang chủ, có khách quý chờ đã lâu.”
Sở Nhất Nặc khinh thường hừ một tiếng, nhìn về phía Hân Duyệt: “Khách quý gì chứ, đây mới là khách quý của ta. Quỹ Họa, mang vị cô nương này đến nhà sau đi.”
Một nha đầu cao gầy đi tới, dẫn Hân Duyệt đến phía sau.
“Cô nương mời ngồi, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.” Xem ra người hầu nhà hắn cũng không nhiều, một đường đi tới đây chỉ thấy vài gia đinh.
Vườn cũng không lớn, nhưng rất ấm áp, phong cách hoàn toàn không giống ở sân trước.
Hân Duyệt chợt thấy bên cạnh ao sen có một đình hóng mát siêu lớn, chính giữa bàn đá bày một cây cổ cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.