Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi




Ta giãy dụa đứng dậy xé rách quần áo của hắn,“Dựa vào cái gì mỗi lần đều là ta chịu thiệt, đều bị chàng cởi sạch.”
“Được, sau này đổi lại nàng cởi ta trước.” Việc này người nào đó rất hào phóng.
Xương quai xanh mê người làm cho ta thèm thuồng, lồng ngực tinh tráng phập phồng cuộn sóng...... Ta phải ngắm cho kỹ mới không thiệt thòi.
Hắn bỗng dưng cười, đưa tay định xé luôn những mảnh vải còn sót lại trên người ta.
Ta há có thể cho hắn thực hiện được, nhấc chân lên trên áp chế thân hình, dùng ngón chân vân vê chỗ nào đó đang nổi lên.
Hắn hít mạnh một hơi, tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ dùng đến chiêu này.
Không xong, mắt cá chân bị hắn tóm, hay là muốn kéo ta xuống.
Hai chân bị hắn gác lên vai, bàn tay to có vết chai mỏng theo hướng mũi chân dọc về phía đùi ngọc đi tới.
Ta run nhè nhẹ, kẹp chặt hai chân.
&&& cua đồng đi qua kẹp đi N chữ &&&
Liếm liếm đôi môi khô khốc: “Đình, ta yêu chàng.”
“Ta cũng yêu nàng, Duyệt Duyệt bảo bối của ta.” Hắn cuối cùng cũng tới, không tiếc dùng sức chạy nước rút.
Một ngày nào đó, ta muốn gậy ông đập lưng ông, đầu tiên dụ dỗ hắn máu nóng sục sôi, sau đó một cước đá văng ra: “Bổn cô nương hôm nay không muốn.”
Thân mình vừa xoay, bên thắt lưng bị hai bàn tay to đè lại, vận động lại không ngừng.
“A, thân thể của Duyệt Duyệt so với miệng thì càng yêu ta hơn.” Hắn thỏa mãn cười, thắt lưng lại càng dùng sức.
Vươn đầu lưỡi liếm giọt mồ hôi bên má hắn, “Ai nói miệng không thương chàng?”
Hắn động thân mạnh, tiến vào nơi sâu nhất......
Thân mình bị áp chế, nụ hôn lại rơi xuống, tiếng thở dốc bị kẹt lại trong miệng, bên tai vô cùng yên tĩnh.
“Tí tách”, tiếng chất lỏng dưới thân rơi xuống.
Nhưng mà, của hắn đều ở tận cùng bên trong, đó là...... Của ta?
Trời ạ......
Nương theo ánh trăng mông lung xuyên qua song cửa sổ, ta cố gắng lau.
“Nửa đêm không ngủ, nàng làm gì đó?” Hắn tỉnh lại, có lẽ bởi vì vòng tay ôm lấy khoảng trống, rất mất hứng.
“Ta đang lau bàn.”
“Làm chi cho cực vậy, ngày mai sẽ có người thu dọn.”
“Bị người nhìn thấy, ta biết sống sao đây.” Một mảng ngập nước.
“Mau trở lại cho ta ôm.”
“Chút nữa là xong rồi.” Ta một tay chống lên bàn, một tay kia ra sức chà lau, hơi khô, toàn thân dùng sức mới được.
Hai bàn tay to đặt lên bên mông, thân hình nóng rực lại áp lên.
“A --... Sao chàng lại vào được.”
“Không thích sao?” Một bàn tay lại mò về phía trước cao thấp sờ loạn.
“Người ta đang làm việc, chàng đừng quấy rối.”
“Ta cũng làm việc mà, nàng quấy rối cũng vô dụng.”
“Đi ra ngoài, ai cho chàng vào.” Ta vặn vẹo, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
“Ta đi vào nhà mình còn cần gõ cửa sao? Lại nói, còn không phải nàng dụ dỗ ta.”
“Ta nào có?”
“Cái mông trắng nõn của nàng trước mặt ta xoay đến xoay đi, không phải dụ dỗ thì là cái gì? À...... Cảm giác từ phía sau tiến vào cũng không tệ.”
......
Khóc không ra nước mắt, người ta vừa lau bàn xong lại phải lau bàn nữa rồi.
Sáng thức dậy không có quần áo, hắn lại đem áo ngoài khoác lên người ta, bộ dạng mặc áo rộng thùng thình làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Điểm chết người là hắn cứ nghênh ngang ôm ta trở lại Noãn Ngọc Đinh.
Cũng may người trên đường không nhiều lắm. Da mặt người này cũng không phải quá dầy.
Ban đầu nghĩ là do hắn nhất thời xúc động nên không tỉnh táo, sau này mới hiểu được thế nào là “Dụng tâm hiểm ác”: Hắn đang chiêu cáo thiên hạ, thấy không, là bà vợ của ta tự mình chạy tới thư phòng, chui vào chăn của ta. Về sau ai còn dám nói ta không có khí phách, toàn phải dỗ dành vợ, lúc này ta lại được dỗ dành tới thoải mái luôn đó.
Nhìn hắn đắc ý tươi cười, ta hận không thể đá hai chân của hắn, nhưng mà...... Chân mỏi quá, không nâng dậy được.
Buổi chiều, ăn no lại đánh một giấc ngủ trưa, cảm thấy tinh thần toả sáng, ngày lành rốt cục đã trở lại.
Có khi, ta nghĩ cứ như vậy làm sâu gạo cũng không tệ, để hắn nuôi trắng trẻo mập mạp. Thỉnh thoảng lại cãi nhau một trận, ngoài mặt tuy là chiến tranh lạnh, nhưng yêu thương trong lòng cũng sẽ không giảm đi chút nào.
Sở Nhất Nặc tới cửa cầu hôn, hắn tất nhiên tức nổ phổi. Nhưng bởi vì không nỡ đánh ta, mắng ta một câu, nhiều nhất cũng chỉ là tự mình chạy đến thư phòng, không chịu trở về mà thôi.
Đêm đó, mọi người tề tụ ở nhà trước ăn cơm, Hân Duyệt nhìn gương xoay trái xoay phải, thay đổi mấy bộ quần áo vẫn không che được dấu hôn trên cổ.
“Che không được thì đừng che.” Tề Vân Đình nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua, kéo Hân Duyệt đi ra cửa.
Trên bàn cơm, mọi người đều tự âm thầm đánh giá người khác.
Ai cũng có tâm sự trong lòng.
Nhị di nương vênh váo tự đắc đảo mắt nhìn qua Hân Duyệt, Tề Vân Đình yên lặng cười, gắp cho nàng một khối đậu hũ qua cầu*. (*tên món ăn, chắc giống như bún gạo qua cầu vậy)
Lão phu nhân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con, chân mày nhíu lại.
Tam di nương quét mắt nhìn chung quanh cuối cùng dừng ở trên cổ Hân Duyệt, mỉm cười sâu xa.
Thu Sương vẫn che miệng, sợ mình nôn khan ảnh hưởng người khác ăn cơm, nhưng nàng một ngụm cũng ăn không vô.
Hân Duyệt nghĩ: Vân thụ cũng thật là, vợ cũng mang thai rồi, còn không gắp cho người ta được miếng thức ăn.
Thải Vân nghĩ: Nhị tẩu đã mang thai, nhưng thoạt nhìn hai người bọn họ vẫn xa lạ, vẫn là nhìn đại ca và đại tẩu có vẻ thoải mái.
“Vân Đình, con tính ngày nào thì đi?” Tề lão gia lên tiếng.
Hả? Lại phải ra ngoài? Hân Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu.
“Để muộn vài ngày nữa cũng được.”
“Ta thấy con vẫn nên lên đường sớm một chút, đi sớm về sớm, trong nhà rất nhiều chuyện chờ con xử lý.”
“Dạ, cha, vậy ngày mai con xuất phát.”
Ngày mai, ngày mai, thật đáng giận, biết mình phải ra ngoài cũng không làm hòa với ta sớm một chút. Người đi thì giỏi rồi, để lại mình ta ở nhà đối phó với bà thím kia.
Giương mắt mình vẻ mặt Nhị di nương, không khỏi rùng mình một cái, hôm nay người ta đã nổi bật như vậy rồi. Lần trước là quần áo, lần này còn không biết là cái gì nữa đây?
Tề phu nhân thấy chi thứ hai có thai trong lòng có thể không gấp sao?
Không phải Hân Duyệt sợ bọn họ, mà là thật sự cảm thấy những tháng ngày như vậy rất phiền, đấu cùng những bà thím bà bác như vậy, cho dù là thắng hay thua cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Cuộc sống đẹp tươi, sao lại không thể hưởng thụ một cách vui vẻ tự tại?
Non xanh nước biếc, có người yêu bên cạnh, mới là mong muốn của ta.
“Ngày mai chàng phải ra ngoài, để làm gì vậy?” Hân Duyệt cố nén đến trở về phòng mới nhéo lỗ tai hắn.
“Qua Trung thu Thải Vân sẽ xuất giá, ta muốn đi phương bắc chọn mua một ít đồ cưới.” Hắn vội vàng cởi áo tháo thắt lưng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cua đồng bay, ta phải đuổi theo, ô hô! Xin đừng thúc giục......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.