Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 62: Tại sao mang nàng đi




“Bao lâu thì về?”
“Rất nhanh, khoảng độ mười ngày.” Hắn tự cởi áo, vội tới bên cạnh nàng.
“Mười ngày mà nói là nhanh? Sao chàng lại không nói sớm.”
“Nói sớm? Sao nào, hối hận vì ngủ riêng với ta lâu như vậy sao, phải phạt nàng.” 
Ra vẻ ngoan tuyệt ném nàng lên giường.
“Thêm đồ cưới không phải mua này mua nọ sao, mang ta theo đi.”
“Ra ngoài sao có thể mang theo nữ nhân chứ.” Hắn bận rộn trên người nàng.
“Thật sự không mang theo ta?”
“Nàng nói nhiều quá.” Rõ ràng chặt đứt câu chuyện.
............
Sáng sớm, Tề Vân Đình liền đi ra ngoài gọi người chuẩn bị xe ngựa. Hân Duyệt chuẩn bị cho hắn vài món quần áo thường mặc, gói lại cẩn thận. Nghĩ thế nào, cũng soạn vài bộ quần áo của mình bỏ vào bao.
Mọi người đưa đến cửa, vẫn là vài câu đại loại như, trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm linh tinh.
Thải Vân vẫn đỏ mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu.
Lam Thố nhìn thấy Hân Duyệt lại phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, dù sao hai tháng ở chung, cũng coi như có chút cảm tình với nàng.
Bước đến sờ sờ lông bờm của nó, “Lam Thố à, phu quân nhà ta lại nhờ ngươi, chiếu cố chàng cho tốt nha.” Hân Duyệt cười đến sáng lạn.
“Ta phải ra ngoài nàng vui vẻ như vậy?” Tề Vân Đình không hờn giận.
“Ha ha, lần trước là ta không hiểu chuyện, hại chàng lo lắng, lần này ta vô cùng vui vẻ, cho chàng yên tâm a. Tiểu Nghiên, đưa hành lý cho Tề Hưng đi.”
Tề Vân Đình trợn mắt liếc nàng, nàng như vậy ta lại càng không yên tâm. Bỗng nhiên thoáng nhìn một chút màu tím, cười khẽ: “Sao trong bao quần áo của ta lại có quần áo của nàng?”
“Đồ vật riêng tư thôi, để vài món đồ của ta vào cho chàng đỡ nhớ.” Hân Duyệt liếc mắt đưa tình.
Tề Vân Đình xoay người lên ngựa, quất một roi vang dội, “Lên đường.”
“Phu quân đi thong thả, không cần sốt ruột trở về.”
Lập tức bóng dáng cứng đờ, không hờn giận thúc vào hông ngựa, mang theo đội ngũ xuất phát.
Bóng dáng đại thiếu gia đã đi xa, thiếu nãi nãi còn ở tại chỗ thâm tình nhìn về nơi xa, thật sự là phu thê tình thâm mà. Tiểu Nghiên lặng lẽ nghĩ.
“10,9,8...... 2,1.” Thân thể Hân Duyệt theo lời thì thầm vừa dứt thì bay lên trời, lập tức bay đi.
“Quản gia, đi nói cho cha ta biết, lần này thu mua đồ cưới ta mang đại thiếu nãi nãi cùng đi, để nàng giúp Thải Vân chọn những thứ nữ nhân thích.”
Tiểu Nghiên vội vàng ôm bao quần áo màu hồng của mình lên, thầm nghĩ: Thiếu nãi nãi dự đoán như thần.
Hân Duyệt dựa vào ngực hắn cười khúc khích.
“Thỏa mãn nàng chưa?” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng vó ngựa khởi, cánh hoa rơi đầy đất.
“Vân Đình chàng xem, con đường này nhìn rất quen, có phải chúng ta đã đi qua?”
“Nàng chưa từng đến đây, chẳng qua đường Lâm Ấm này cây cỏ xanh um, nhiều hoa thơm cỏ lạ, rất giống con đường ở Tế Nam chúng ta từng đi qua.”
“Nga, hình như là vậy. Có điều khi đó chàng ôm ta không chặt như vậy, ặc? Sao chàng lại động tay động chân rồi? Có người đến.”
“Ha ha, yên tâm đi, lấy của tu vi võ công của ta, vẫn có thể xác định trong vòng mười dặm không có ai.”
Buổi tối lúc ăn cơm, mọi người tề tụ ở khách sạn. Bọn tiểu nhị nhìn tâm trạng thoải mái của đại thiếu gia, lại nhìn đồ ăn đầy đủ trên bàn, một đám cười híp mắt.
“Đậu hũ rất mềm, chàng ăn nhiều một chút.” Hân Duyệt nhướng mày. Chàng ăn no rồi, cũng đừng ăn ta.
“Có mềm nữa cũng không như......” Miệng hắn mỉm cười tà tà nhìn qua.
“A, được rồi, đồ ăn đã bưng lên đủ, nhanh ăn đi.” Mấy bàn chung quanh đều là tiểu nhị, cũng không chú ý chút hình tượng.
Hôm nay cùng cưỡi một con ngựa có thể nào không làm người ta nhớ tới lúc trước một đường nam hạ gian nan chứ, Tề Vân Đình lại cảm xúc mênh mông, tựa hồ là muốn báo mối thù thấy được sờ không được trước đây, mỗi khi đến chỗ không người lại muốn ăn một chút đậu hũ (sàm sỡ ý), Hân Duyệt quả thực hối hận đã đi cùng hắn.
Tắm rửa xong, Hân Duyệt miễn cưỡng nằm dài trên giường.
“Nàng không hỏi vì sao ta mang nàng đi?” Tề Vân Đình tuần tra trở về, ngồi vào bên giường.
“Lo lắng cho ta.” Mặt nàng hướng vào trong, cũng không quay đầu lại.
Im lặng......1 giây, 2 giây......
Hân Duyệt đứng dậy bổ nhào vào bóng dáng kia,“Giận rồi sao?” Ở trên mặt hắn hôn một cái.
Im lặng là vàng, có thể được chỗ tốt.
Vậy tiếp tục im lặng.
“Kỳ thật ta biết, chi thứ hai có thai, nhị di nương thật kiêu ngạo. Mẹ chàng lại không thích ta, còn muốn nạp thiếp cho chàng. Chúng ta lại vừa cãi nhau một trận, bọn hạ nhân chỉ sợ cũng sẽ không chăm sóc cho ta. Cho nên, chàng là sợ ta bị uất ức mới mang ta theo. Đúng không?”
“Nàng có thể hiểu được lòng ta thì tốt rồi.” Hắn thở dài, quay người đem nàng ôm chặt.
“Ta nói đúng mà, không phải là lo lắng cho ta sao.”
“Cưỡng từ đoạt lý, nàng rõ ràng biết không phải ý này. Biết ta thương nàng như vậy, làm sao báo đáp đây?” Thân ảnh cao lớn kia dán lại gần.
“Người ta cưỡi ngựa một ngày, mệt chết.” Cầu xin tha thứ được không.
“Vậy nàng cứ nằm đi, ta hầu hạ phu nhân thì tốt rồi."
......
Mệt đến sức cùng lực kiệt, đến bình minh Hân Duyệt mới mơ màng ngủ.
Rõ ràng vì chỉnh ta mới mang ta đi theo, còn nói là thương ta.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác thân thể ở lay động, “Đừng náo loạn, ta thật sự không được.”
“Đứng lên ăn chút gì đi, nàng không đói bụng?”
Mắt nhập nhèm buồn ngủ miễn cưỡng mở, sao căn phòng lại rung lắc vậy, đây không phải khách sạn, là nơi nào. Hân Duyệt giật mình tỉnh ngủ, đột nhiên ngồi dậy: “Vân Đình.”
“Ta đây.” Cảm thấy nàng kinh nghi, một đôi cánh tay dài đem nàng ôm lại.
Tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, Hân Duyệt yên tâm. “Đây là đâu?”
“Trên xe ngựa.”
“Ô. Ôi? Không đúng, sao ta lại ở trên xe ngựa?”
“Sáng sớm nhìn nàng ngủ say sưa, không đành lòng đánh thức, liền bế nàng lên đây.”
Hân Duyệt xốc màn xe lên, lặng lẽ liếc nhìn một đám tiểu nhị đang đi bên ngoài. 
Nhìn mặt trời chói chang, hẳn đã là giữa trưa.
Tuy nói ở nhà cũng đều là hắn ôm, nhưng mà lúc đó là ban ngày lúc còn tỉnh táo, hơn nữa đa phần cũng là buổi tối không người. Còn hôm nay là tình trạng này, sáng sớm, bọn tiểu nhị chờ xuất phát. Đại thiếu gia bộ dáng thoả mãn vui vẻ ôm thiếu nãi nãi mê man lên xe ngựa. Đó không phải tỏ rõ tình hình chiến đấu tối qua sao.
Nói vậy bọn họ rõ ràng đều có một ánh mắt, mọi người đều là nam nhân mà, hiểu rõ không cần nói.
Hân Duyệt vùi đầu vào trong nệm: “A, sao ta còn mặt mũi gặp người.”
Đến Tuyên thành mua văn phòng tứ bảo tốt nhất, đến Đức thành mua đồ sứ tốt nhất, đến Lô Châu mua đồ ngọc tinh xảo. Hân Duyệt mới biết được, thì ra đồ cưới cổ đại không chỉ có quần áo đệm chăn đơn giản như thế, đồ dùng sinh hoạt cũng phải đầy đủ. Những ngày này coi như nhìn rõ khả năng tiêu tiền của Tề Vân Đình, những vật đó ít thì mấy trăm lượng, nhiều thì ngàn vạn lượng bạc.
Bạc trắng ơi, như nước đổ đi ào ào tuông chảy.
Tề Vân Đình cười hỏi: “Sao vậy, đau lòng?”
“Xía, bạc nhà chàng, sao ta phải đau lòng?”
Trên đầu bị gõ một cái, “Còn dám nói nhà của chàng, sẽ không cho nàng ăn cơm.”
“Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nghe lời chàng là được chứ gì.”
“Nàng thích cái gì, tùy tiện lấy, phu quân nhà nàng có tiền.”
“Thôi đi, ta chẳng hiếm lạ thứ gì. Chỉ thích chàng.”
Tiếng nói nhỏ bọn tiểu nhị không nghe thấy, nhưng xem vẻ mặt tươi cười sáng hơn ánh mặt trời của đại thiếu gia, cũng đủ biết không phải bởi vì tiền.
Cuối năm lúc kết toán, bạc giống như ngọn núi nhỏ lũ lượt chảy vào tiền trang tư nhân, đại thiếu gia cũng chưa từng vui vẻ như vậy.
Lần này ra ngoài mặc dù mua đồ nhiều nhưng một chút cũng không lỗ vốn, mỗi lần đến một nơi là có thể bàn bạc một mối làm ăn, dựa theo kế hoạch, đồ cưới mua không ít, ở mặt ngoài xuất ra một đống bạc, nhưng lợi nhuận sau này cũng gấp mấy lần.
“Vân Đình, cô nương kia ta cảm thấy có chút quen mắt.”
Nhìn theo ánh mắt của nàng, cách quầy sổ sách, một nữ tử áo đỏ đang lau chùi pho tượng tì hưu chiêu tài.
Trên mặt hắn cứng đờ, nhưng rất nhanh hồi phục bình thường. “Ta không biết là nhìn quen mắt nha, Duyệt Duyệt đến xem, bình phong thủy tinh tím này thật sự rất đẹp.”
Sắc tím trong suốt, sáng bóng lấp lánh, nhiều hạt tròn to nhỏ không đều được kết đung đưa như gợn sóng.
“Rất đẹp.” Hân Duyệt đứng phía trước nhìn bóng dáng đảo ngược của mình.
Nhìn bộ dạng yêu thích không buông tay của nàng, Tề Vân Đình hỏi: “Ông chủ Ngô, cái này có bức thứ hai không?”
“Đại thiếu gia, đây là thủy tinh thiên nhiên, khắp thiên hạ chỉ có một bức này, là bảo vật có thể gặp chứ không thể cầu.” Ông chủ mập mạp cười nói khoa trương như một bức tượng phật Di Lặc.
Tề Vân Đình tiến đến nàng bên tai nói:“Nếu nàng thích thì đặt cái này ở phòng chúng ta, lại mua cho Thải Vân bức khác.”
“Sao có thể không biết xấu hổ chứ?” Ta là người phúc hậu lắm.
Ông chủ Ngô nói: “Hai vị mời xem bình phong Tây hồ bên này, mỗi khi trời mưa là mưa bụi mờ ảo, trời nắng giống hôm nay thì trong veo rõ ràng.”
Trên lớp kính trong suốt vẽ nước xanh Tây hồ rất hài hòa, Tề Vân Đình cười nói: “Vừa hay Thải Vân phải gả đến Hàng Châu, bình phong Tây hồ này lại thích hợp. Bức thủy tinh kia có màu như hoa tử đinh hương, giống như ký ức dưới hoa của chúng ta vậy.”
Hân Duyệt ngượng ngùng quay mặt, sao lại không biết hắn vẫn lưu luyến phong cảnh kiều diễm dưới hoa lần đó.
Ông chủ Ngô khôn khéo nhìn vẻ mặt hai người liền hiểu được vài phần, dùng vẻ mặt tươi cười đôn hậu chờ câu tiếp theo.
Hân Duyệt thấy Tề Vân Đình vẫn dùng ánh mắt đưa tình ẩn ý nhìn mình, bối rối nói: “Sao cái bệ này màu sắc không đẹp lắm?”
Ông chủ Ngô nói: “Chỉ là dính chút đất thôi, người đâu, mau tới lau bức bình phong này.”
Hai cô nương một áo trắng một áo đỏ cầm khăn lau đi tới, Hân Duyệt giương mắt nhìn thấy, cô nương áo đỏ kia run lên, xoay người đi nơi khác.
“Tiểu Hồng. Vân Đình, đó là Tiểu Hồng.”
“Làm gì có Tiểu Hồng nào, nàng nhìn lầm rồi. Duyệt Duyệt đến đây, nhìn xem cái bàn đá cẩm thạch này thế nào?” Không nói thêm gì, kéo tay nàng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.