Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 68: Mong chàng về




Trong Tề phủ, quản gia đang bẩm báo tình huống ngoài cửa. Vì lão gia, phu nhân là trưởng bối chiếu theo quy củ không thể tiễn con ra cửa, đành phải ngồi ở tiền thính (nhà trước).
“Tiểu Hầu gia ôm đại tiểu thư lên thuyền.”
Tam di nương hé miệng cười trộm, người trẻ tuổi bây giờ a!
Nhị di nương là người nhiều quy tắc, một lời nói toạc ra huyền cơ: “Chắc là đại thiếu phu nhân nhà ta xúi giục rồi.”
Lão gia vui mừng gật gật đầu: “Vương Kiêu có thể hạ mình đối đãi con gái như thế, cũng là Thải Vân có phúc.”
Tề phu nhân sắc mặt lại đen vài phần, e ngại mặt mũi lão gia nên không lên tiếng.
Anh trai và chị dâu tiễn đưa xong, trở về phục mệnh. Tề lão gia nói vài câu, liền bảo mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi.
Tề phu nhân một mình gọi Tề Vân Đình vào nhà chính, nửa canh giờ sau mới trở về Noãn Ngọc đinh.
“Mẹ chàng thần thần bí bí gọi chàng để làm chi?” Có chút mệt mỏi, Hân Duyệt nằm nghiêng trên tháp sắp ngủ.
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: “Duyệt Duyệt về sau không được nói như vậy, đó là mẹ của ta.”
“Nhưng mà, chàng có biết, bà không thích ta, ta cũng không thích bà. Chàng xem, vừa rồi bà cũng chỉ gọi có mình chàng.” Hân Duyệt dẫu môi.
“Nàng đó,” Tề Vân Đình ôm nàng vào lòng, cắn một ngụm trên miệng nàng. “Kỳ thật mẹ cũng không có chuyện gì, chỉ là gọi ta nói vài câu. Vài ngày tới ta lại ra ngoài, xử lý một chút chuyện quan trọng. Sau khi trời lạnh sẽ ở nhà với nàng chịu không?”
“Lại muốn ra ngoài sao?” Khuôn mặt Hân Duyệt ủy khuất nhăn lại như trái khổ qua.
“Đừng như vậy, bảo bối! Cười một cái?”
“Mang theo ta được không?”
“Lần này đến phương Bắc xa xôi, mang theo nàng không tiện. Yên tâm, ta sẽ ra roi thúc ngựa, nhất định trong vòng nửa tháng gấp trở về.”
Tâm tình khó chịu, liền không để ý đến hắn, nằm lăn trên tháp ngủ luôn.
Tề Vân Đình trước khi đi, lại căn dặn cẩn thận, bảo Hân Duyệt ở bên mẫu thân nhiều hơn, để bà đỡ nhớ con gái. Còn thỏa thuận cùng nàng, việc gì cũng nên chờ hắn trở về rồi nói.
Hân Duyệt chỉ đành đáp ứng, cũng có thời gian nửa tháng, cứ nghiên cứu một chút phương pháp cải tạo ôn tuyền, làm cho mùa đông này ấm áp.
Hắn đi rồi, Hân Duyệt hết lòng tuân thủ hứa hẹn mỗi ngày đi vấn an lão phu nhân, chỉ là bà không nói lời lạnh nhạt, thì chính là bộ dáng ta lười không thèm gặp ngươi.
Thu Sương vốn tính thìn lạnh nhạt, nay lại phải dưỡng thai, tự nhiên là không ra khỏi cửa chính, cửa viện cũng không qua.
Không có Thải Vân, Vân Hải cũng không thể một mình đi tìm đại tẩu nói chuyện phiếm, đành phải mỗi ngày đi ra ngoài tìm người luận bàn võ nghệ.
Hân Duyệt một người cũng không biết làm gì, cuối thu khí sảng thời tiết tốt, liền mỗi ngày nằm trên ghế quý phi phơi nắng ngủ trưa. Buổi tối cơm nước xong lại ngủ tiếp, cứ ăn ngủ, ngủ ăn như vậy, qua nửa tháng cả người lại tròn thêm một vòng. Da mặt hồng nhuận, cơ thể đẫy đà, kiều diễm càng hơn trước.
Tề Vân Đình viết thư, nói chiều mai hoặc sáng sớm ngày kế sẽ trở về, Hân Duyệt nhất thời kích động liền ngủ không được.
Thật vất vả đợi đến buổi tối đốt đèn, mới thấy hắn phong trần mệt mỏi trở về.
Nhìn thấy ái thê chờ ở cửa, ôm lấy đi vào nhà.
“Sao lại về gấp như vậy?” Là nhớ ta chịu không nổi rồi sao?
“Ngày mai cậu tới, ta tự nhiên gấp trở về tiếp đãi.”
“Hừ! Thì ra không nhớ ta.” Hân Duyệt giãy dụa rơi xuống đất.
Hắn cười nói: “Sao lại không nhớ nàng được chứ? Đứa ngốc.”
“Vân Đình, ta có một chuyện muốn nói với chàng.”
“Để lát nữa nói sau.” Khi nói chuyện đã đến cửa nhà chính, Tề Vân Đình kéo tay Hân Duyệt vào nhà: “Mẹ, con đã trở về.”
“Ừ.” Tề phu nhân không biết đang giận ai, mặt cũng tái đi.
“Mẹ, chuyện ngày mai tiếp đón cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Trước đừng nói chuyện cậu của ngươi, đây là phong thư nhà đầu tiên Thải Vân gởi về, ngươi đọc đi.” Thư bị ném vào người Tề Vân Đình, Hân Duyệt khó chịu, không khỏi nổi nóng, sao lại ném lên người lão công của ta. Cuối cùng vẫn xem ta là người ngoài, Thải Vân gởi thư sao lại không cho ta xem. Quên đi, ta cũng lười xem.
Tề Vân Đình rất nhanh đem thư quét một lần, sắc mặt lạnh xuống.
“Làm sao vậy, Thải Vân sống không tốt sao?”
Hắn thở dài, chưa nói cái gì.
Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện quan trọng phải nói với hắn, liền lắc lắc cánh tay hắn: “Vân Đình, ta có một chuyện rất quan trọng phải nói với chàng.”
Hắn không kiên nhẫn bỏ ra: “Đừng hồ nháo, nàng thì có thể có chuyện gì quan trọng.”
“Ta......” Hân Duyệt ủy khuất dẫu môi, “Ta thì sao không thể có chuyện quan trọng?”
Tề phu nhân đột nhiên phát tác: “Ngày ấy ta đã nói Thải Vân sớm hay muộn cũng sẽ bị nó hại, ngươi còn che chở cho nó. Nay ngươi còn có cái gì để nói? Ngươi nhìn bộ dáng ti tiện của nó đi, còn không cho ta dạy dỗ nó.”
Tề Vân Đình sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi rõ, Vân Hải ở một bên cũng sợ tới mức lặng lẽ lui lại mấy bước.
“Nàng nói đi, nàng có chuyện gì quan trọng?” Hắn xoay người nhìn chằm chằm Hân Duyệt.
“Ta chỉ muốn nói trước cho một mình chàng biết.” Đó là ngọt ngào chỉ thuộc về hai người bọn họ, phải về đến phòng mình mới có cảnh trí phù hợp, hắn nhất định vui mừng đến mức ôm nàng xoay tròn.
Nói ở đây? Bí mật giấu được nhiều ngày như vậy, không phải là vì muốn để hắn là người đầu tiên biết được, nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn sao.
“Chúng ta trở về phòng nói đi.” Trên mặt nàng hưng phấn đỏ ửng, không để ý đến sắc mặt khó coi của hắn, kéo tay hắn đi ra ngoài.
Đáng thương tiểu muội đang ở Vương gia chịu khổ, nàng lại ở đây vui vẻ ra mặt?
Tề Vân Đình phẫn hận bỏ vung tay ra, lửa giật ngùng ngụt, phẫn nộ quát: “Nàng ngoại trừ làm phiền người khác còn có thể làm cái gì?”
Hắn gắt gao nắm thành quyền, các đốt ngón tay kêu răng rắc, lại run run mở tay ra: “Nàng có biết sai chưa?”
Hân Duyệt mơ, ngày ngày trông, đêm đêm đợi, cuối cùng cũng đợi được hắn trở lại. Khó có thể ức chế tâm trạng kích động, khẩn cấp muốn đem tin vui kia nói cho hắn. Nhưng mà, hắn lại giơ tay cao như thế, muốn đánh ta sao?
“Ta có cái gì sai?”
Vân Hải cắn răng, không dám lên tiếng, chỉ trộm nhìn.
Lão phu nhân trợn mắt nhìn, đã muốn tức giận đến run người.
“Bốp!” Một một chốc sấm chớp, một cái tát dừng ở má trái Hân Duyệt.
Lực đạo không nặng nhưng cũng không nhẹ, nửa bên mặt nháy mắt đỏ bừng.
Nàng ngây người đứng, quên đau đớn, quên hết thảy chung quanh.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tề Vân Đình, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Là khiếp sợ, vẫn là thương tâm...... Ta đã từng vội vàng ngóng trông chàng trở về như vậy, mà nay chàng đã trở lại......
Hồi lâu...... Hai giọt nước mắt rơi xuống.
“Duyệt Duyệt......” Hắn vươn tay đến.
Hân Duyệt xoay người điên cuồng chạy ra ngoài, ngoài cửa Tiểu Nghiên kinh hô: 
“Thiếu nãi nãi, sao người có thể chạy như vậy, chú ý thân mình a.” Nàng kinh hoàng đuổi theo.
Tề Vân Đình đi nhanh vài bước đuổi tới cửa, nhìn bóng dáng của nàng biến mất trong bóng đêm.
Tề phu nhân cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải lúc đầu ngươi chiều chuộng nó thì làm gì có ngày hôm nay.”
Tề Vân Đình thở dài, tựa hồ là nói cho người khác nghe, lại giống đang an ủi chính mình: “Cũng nên dạy dỗ nàng một chút.”
Kế tiếp, nói đến chuyện Thải Vân, Tề Vân Đình muốn đi Hàng Châu nhìn xem, lại cảm thấy thành thân không đến một tháng, nhà mẹ đẻ đến cũng không tốt. Trong thư Thải Vân cũng nói, qua hai tháng là đại thọ năm mươi của phụ thân lúc đó trở về nhà thăm, vừa vặn ba tháng về nhà thăm bố mẹ, cứ chờ vậy.
Cậu thăng quan, trên đường nhậm chức đi qua Uyển châu, tự nhiên muốn vào thăm mẫu thân. Tề Vân Đình cùng mẹ cẩn thận thảo luận ngày mai tiếp đãi cậu như thế nào, cũng đã hơn nửa đêm.
Hắn nghe lời của mẹ, nghỉ ngơi luôn trong viện này, không có trở lại Noãn Ngọc đinh.
Gian sương phòng này trước kia hắn từng ở, cũng quen rồi, nhưng trong lòng lại thấy phiền muộn.
Tề Hưng đẩy cửa tiến vào, muốn châm trà cho đại thiếu gia, lại phát hiện chén trà vẫn còn đầy, hắn căn bản không nhúc nhích.
“Nàng thế nào?” Giọng nói lại hơi có chút run run.
Tề Hưng nói chi tiết: “Sau khi trở về liền khóc, sau đó thì vừa khóc vừa mắng, sau nữa thì nôn mửa không ngừng.”
Hắn lo sợ không yên đứng dậy: “Ta đi nhìn xem.”
“Lúc này vừa mới ngủ rồi.”
Hắn dừng lại, “Vậy để nàng nghỉ ngơi một chút đi.” Nếu ta đi, chắc chắn sẽ náo loạn thêm một trận nữa.
Bình minh vừa đến, đám hạ nhân vẩy nước quét nhà đình viện, trước cửa cũng vẩy nước quét sạch sẽ. Mang theo người đến ngoài thành, nghênh đón gia đình cậu.
Huynh muội gặp mặt, tất nhiên khóc lóc một hồi. Tề Vân Đình đứng một bên, phụng dưỡng chu đáo.
Mợ hỏi: “Đình nhi không phải thành thân sao, sao không thấy cháu dâu đâu?”
Tề phu nhân sắc mặt lạnh lùng: “Con ngu ngốc đó không gặp cũng được, nữ nhi nhà tam huynh cũng đã mười tám tuổi, ta chuẩn bị bảo Vân Đình hưu tiện nhân kia, cưới Cát Bội làm vợ.”
Tề Vân Đình nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.