Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 29:




Trong phòng một đám người đang xúm lại, nương ngồi dưới đất, nãi nãi Đinh thị chỉ vào đầu Diệp thị mà chửi. Đại bá cùng tam thúc đứng cạnh giường sắc mặt nghiêm trọng nhìn người đang nằm trên giường.
Tiểu Đào đẩy đám người xung quanh tiến vào, liền thấy Trần lang trung trong thôn đang rửa vết thương cho cha nàng. Một chân huyết nhục mơ hồ không nhìn rõ, Tiểu Đào sợ tới mức chân liền mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Đại bá cùng tam thúc duỗi tay đem Tiểu Đào kéo lên, để nàng ngồi lại trên ghế. Nhìn tiểu cô nương bị doạ ngốc, tam thúc nặng nề mà thở dài: " vốn dĩ chủ gánh không cho cha ngươi làm, không cho cha ngươi tới xây nhà. Nhưng hắn hôm nay một hai đòi đến mã gia sửa lại nóc nhà, tranh nhau cướp việc mà làm, ai cũng không chủ động đi lên mái hiên làm cha ngươi liền lên, hắn lại chỉ lo dốc sức làm, lại không để ý đến an toàn của mình, vừa không để ý liền ngã xuống, chân trái liền bị một tảng đá đè lên."
Nhìn cha đang hôn mê, nương khóc thảm thiết, Tiểu Đào liền khóc cũng không dám khóc, chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt, hoang mang lo sợ không biết phải làm gì. Cũng may có dại bá cùng tam thúc ở đây, họ sẽ làm chủ. Đại bá thấy miệng vết thương đã rửa sạch không sai biệt lắm, trầm trọng hỏi Trần lang trung: " thế nào, sẽ khộng nguy hiểm đến tính mạng đi? Chân có thể giữ lại được không?"
Trần lang trung rắc một ít thuốc bột cầm máu, băng bó lại, cẩn thận đắp chăn cho Điền Mãn Thương, đứng dậy lắc lắc đầu: " mệnh phỏng chừng có thể giữ được, chân có thể giữ được hay không khó nói được, loại chặt đứt xương cốt này ta trị không được. Toàn bộ trấn của chúng ta không có đại phu nào chữa được đâu, ngày mai các ngươi hãy chạy nhanh đi huyện thành thỉnh đại phu trên đấy đi, không có 8 lượng 10 lượng bạc cái chân này liền giữ không nổi."
Tiễn đi Trần lang trung, người một nhà bắt đầu thương lượng đối sách, Diệp thị đem tiền đồng trong nhà đổ ra đếm được 632 văn. Đại bá buồn rầu nói: " lũc mùa xuân, vì xây cho Điền Lỗi tân phòng, cưới vợ, không chỉ có tiêu hết tiền để dành được, đến bây giờ, tường bao còn chưa có xong đâu. Ta thật sự một đồng cũng không có a."
Tam thúc khó xử nhìn mấy chất nữ, từng ánh mắt mong chờ, làm hắn thập phần khổ sở: " nhà ta từ trước đến giờ vẫn luôn không tốt lắm, cũng không có nghề gì để kiếm được tiền. Năm trước cũng vừa trả hết nợ, đến bây giờ trong nhà tích lại cũng không đủ một xâu tiền, dù có bỏ ra cũng không đủ để cho nhị ca đi xem chân."
Diệp thị ghé vào giường đất khóc ròng nói: " vậy thì làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt nhìn chân của hắn phế đi như vậy, vạn nhất máu không cầm lại được thì làm sao bây giờ? Điền Tùng còn nhỏ như vậy, ta thân thể lại không tốt, nếu nhà này không nam nhân, mấy hài tử như vậy làm sao sống bây giờ a? Ô..ô.."
Đinh thị nhìn nhi tử đau lòng, chính mình lại không thể làm gì, chỉ có thể mắng chửi con dâu: " đều là tại ngươi cái đồ sao chổi, hại nhi tử của ta, tiền trong nhà đều bị ngươi mang đi xem thuốc hết. Hiện tại tiền cứu mạng cũng không có nổi, ta nói đem Tiểu đào gả cho Phùng Mãn các ngươi một hai đều không đồng ý, hiện tại hối hận chưa? Nếu sớm nghe lời của ta hiện tại sao có chuyện này."
" còn có ngươi." Đinh thị xoay người, cấu lấy tai Tiểu Đào: " ngươi cái đồ ngu, ánh mắt lại cao, Phùng Mãn ngươi lại coi thường hắn, ngươi còn muốn gả cho ai? Quan lão gia sao?"
Tiểu Đào che lấy tai khóc lên, nàng cũng không nghĩ cha sẽ trở thành như vậy, nếu biết sẽ có chuyện này nàng thà chấp nhận gả cho Phùng Mãn, dù chịu uỷ khuất cũng còn hơn mệnh của cha nàng.
Đại bá kéo Đinh thị ra, làm bà đừng quấy rối, cùng tam thúc xem thân thích trong tộc ai có thể vay được tiền đều kéo ra xem xét một lượt. Tính đi tính lại cũng chỉ có thể mượn được 3,4 lượng bạc mà Trần lang trung nói cần phải có 8,10 lượng bạc, chỗ đó đào đâu ra được. Bên ngoài sắc trời cũng đã tối sầm xuống, một nhà không ai có ý muốn ăn cơm, cũng không cảm thấy đói, một đám người mặt ủ mày chau.
Tiểu Đào gắt gao cắn chặt môi, nhìn cha nằm như cũ hôn mê, trên mặt không có chút máu, trong lòng kịch liệt đấu tranh.
Nàng có hai con đường hiện tại, thứ nhất là tìm Hoắc thợ rèn vay tiền. Dựa vào tục lệ cưới vợ ở đây, nhà trai phải có 4 lượng bạc lễ hỏi, một đôi vịt, hai thất vải, nếu muốn thêm thì xem tài lực cùng tâm ý của nhà trai.
Nếu như cùng Hoắc thợ rèn ngỏ ý, nếu hắn đồng ý liền nói hắn lập tức cấp 4 lượng tiền hỏi, nếu hắn còn thừa tiền liền hỏi vay hắn, về sau liền chậm rãi trả lại.
Con đường thứ hai chính là làm nha hoàn, lập tức có thể có 5 lượng bạc, vừa vặn có thể thỉnh đại phu trong thành về chữa trị cho cha.
Nàng không muốn đi làm nha hoàn cho nhà người ta, cũng luyến tiếc rời xa Hoắc thợ rèn. Ở trong lòng yên lặng chọn cách thứ nhất, hiện tại trời tối, không đi được lên trấn, sáng mai, nầng liền chạy tới nhà hắn hỏi, xem hắn có nguyện ý đem lễ hỏi cưới nàng về hay không. Ngoài trời bóng đêm tối đen, Diệp thị ngồi cạnh giường đất canh giữ cho trượng phu, đại bá mang theo nãi nãi trờ về, đuổi ba nữ nhi về phòng ngủ, rốt cuộc tất cả mọi người ngồi đây cũng không làm được gì.
Ba tỷ muội chui vào giường, Anh Tử khóc đến choáng váng đã ngủ thiếp đi, hai người Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu trong lòng đầy tâm sự không ngủ được. Tiểu Liễu hướng về phía Tiếu Đào thấp giọng nói: " tỷ, ta muốn đi vào thành làm nha hoàn, mặc kệ là tốt hay xấu, dù sao có tiền cứu cha là được."
Tiểu Đào thở dài nghẹn ngào nói: " ta cũng nghĩ tới chuyện này, chính là... Tiểu Liễu, muội không phải nói ta tự tìm nhà chồng sao? Mấy ngày nay, ta nhìn được một người, hắn tốt bụng lại có tiền, ngày mai ta muốn đến hỏi hắn xem hắn có nguyện ý cưới ta không, nếu nguyện ý liền mang 4 lượng tiền cưới đến không phải là có tiền cứu cha rồi hay sao?"
Tiểu Liễu cười khổ: " tỷ, nguyên là ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta tự mình tìm một nàh chồng tốt, không trông cậy vào hồi môn trong nhà. Tương lai cuộc sống tốt quay lại giúp đỡ nhà mẹ đẻ một phen, chính là hiện tại, đã không còn chuyện như vậy được nữa. Chân cha hiện tại như vậy, dù có thể nối lại xương, giữ được mạng nhưng về sau không làm được việc nặng nữa, Điền Tùng còn nhỏ như vậy trông cậy vào ai đây.?"
Tiểu Đào vẫn luôn không muốn nghĩ đến vấn đề này, nếu muội muội đã nói đến, nàng cũng không thể không đối mặt với hiện thực được: " đúng vậy, tương lai, nhà chúng ta chính là cái động không đáy, về sau hai ta thành thân, đã muốn giúp đỡ nương nuôi lớn Anh Tử cùng TIểu Tùng lớn lên, tân phòng, cưới vợ, ai cưới chúng ta đối với họ mà nói đều là việc xui xẻo."
Tiểu Liễu xoa xoa mắt, nghẹn ngào nói: " ai nói không phải đâu, nếu tỷ thấy người kia thật sự tốt, liền gả cho hắn đi, nhà chúng ta như vậy, tương lại gả cho ai, nếu giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, không tránh được phải chịu uất khí của nhà chồng, càng phải nanh chóng tìm nhà chồng tốt. Muội không được, trước đi vào thành làm nha hoàn ba năm, trở về cũng mới 16 tuổi, khi đó lại tìm cũng không muộn. Nếu ở trong thành có cơ hội kiếm tiền, muội luồn cúi liền luồn cúi, nói không chùng có thể thay đổi vận mệnh."
Hai tỷ muội không nói chuyện nữa, từng người lâm vào trầm tư, trong đầu Tiểu Đào đều nghĩ về Hoắc Trầm. Hắn hàm hậu tươi cười, đối với mình thiện lương giúp đỡ. Người tốt như vậy, cả đời này nên gặp lành, chính là trên đời này người tốt lại không gặp lành, hắn bị vị hôn thê trước lừa tiền một lần, hiện giờ tuổi không nhỏ, lại không dám tìm vợ, còn không phải là sợ lại bị người ta lừa một lần nữa sao?
Tiểu Đào trong lòng bỗng thấy đau, lệ nóng rơi xuống, người tốt như Hoắc đại ca, nàng không thể hại huynh ấy. Lấy điều kiện của huynh ấy hoàn toàn có thể tìm một người vợ hơn nàng mấy lần, cuộc sống trôi qua dễ chịu, sẽ không bị một nhà nhạc phụ kéo chân lại.
Tiểu đào càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể hại Hoắc Trầm, nếu thật gả cho hắn, kia chính là lấy oán trả ơn, lừa huynh ấy cả đời.
Vẫn là đi làm nha hoàn thôi, Tiểu Liễu tính tình quá thẳng, lại nóng tính, đi đến nơi phức tạp như vậy, chỉ sợ sẽ cùng người khác xung đột. Người trong thành tâm nhãn nhiều, có thể sẽ hại Tiểu Liễu.
Tiểu Đào biết mình không có nhiều tâm tư đấu với người ở đấy, nhưng nàng có thể nhẫn, có thể chịu được uỷ khuất, im lặng sống người khác cũng không thể bám lấy nàng không tha.
Âm thầm hạ quyết định, nàng lại nghĩ đến Hoắc Trầm, nghĩ tới nửa đời sau của mình, nhân duyên như vậy liền phải gặp thoáng qua, Tiểu Đào nước mắt ào ào rơi xuống. Chính là không có biện pháp, nàng thật sự không biết, như thế nào mở miệng ra nói. Chẳng lẽ là nói trắng ra: ngươi nếu muốn cưới ta liền mang tiền xuống cứu cha ta, nếu là còn tiền cho ta mượn một ít. Vạn nhất chân cha ta không nhanh nhẹn, đệ đệ ta còn nhỏ, ngươi đến nhà ta trồng trọt. Nếu nương ta cùng đệ đệ muội muội đói không có cơm ăn ta khẳng định không bỏ mặc họ, phải cho họ một ít tiền tiêu vặt. Là như vậy sao?. Làm sao nàng nó ra nổi.
Thôi đây chính là mệnh của nàng! Cuộc sống của nàng không tốt nàng không thể liên luỵ đến người tốt.
Sáng sớm ngày tiếp theo, ngày mới tờ mờ sáng, Tiểu Đào liền bò dậy. Đi vào Đong phòng, thấy nương đã đứng dậy, đang giúp cha đổi khăn lạnh.
" cha tỉnh rồi sao nương?" Tiểu Đào nhẹ giọng hỏi.
" nửa đem tỉnh một lần, có lẽ là quá đau, sau lại ngất đi. Hiện giờ, đã bắt đầu phát sốt,ta chỉ có thể dùng khăn lạnh chườm cho ông ấy hạ nhiệt. Máu trên chân giống như đã ngừng chảy, nhìn dáng vẻ này mệnh là có thể giữ như chân này..."
Tiểu Đào hít thật sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: " nương, con nghĩ kĩ rồi, con sẽ vào thành làm nha hoàn, lập tức có thể có 5 lượng bạc, cho tam thúc đưa con đi, được bạc, liền nhanh chóng tỉnh đại phu trong thành về cứu cha."
Cả đêm, Diệp thị cũng đem tất cả các cách đều nghĩ tới, nàng cũng không biết, Tiểu Đào cùng một kẻ có tiền muốn nghĩ đến chuyện đại sự. Chỉ cảm thấy trước mắt có thể giải quyết vấn đề này là vào thành làm nha hoàn, chính là nàng không thể vì trượng phu bán khuê nữ, nếu khuê nữ không muốn nàng cũng không cưỡng ép.
Chính là, Tiểu Đào hiểu chuyện, chủ động nói ra, Diệp thị liền khóc gật đầu: " Tiểu Đào, nương biết, làm như vậy là uỷ khuất con, chính là trước mắt cũng không có biện pháp. Cũng may cũng không phải là khế bán mình cả đời, chỉ có ba năm. Ba năm này, nếu nhà chúng ta có tiền liền lập tức đi chuộc con về."
Tiểu Đào biết ba năm này, nhà mình không có khả năng có được tiền chuộc nàng, mà lại còn càng cần thêm nhiều tiền. Nương nói như vậy, nàng cũng không có phản bác, chỉ là gật đầu: " được, con đến nàh Mã đại nương, nói đại nương mang con lên thành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.