Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 41:




An Tử Yến đi từ một thành phố khác đến đây để giải quyết chuyện này, thậm chí còn yêu cầu đoàn làm phim nghỉ hai ngày.
Người ở bên ngoài nhìn thì nghĩ anh rất coi trọng người mới này, xảy ra chuyện thì ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về, cũng coi như là một lãnh đạo tương lai tốt.
Chỉ có anh biết, anh không chỉ vì cái này, mà còn vì lo lắng
Đối với Tô Cẩm Lê, có một kiểu để ý khó lòng giải thích.
Anh không có kinh nghiệm tình cảm, nên anh không có cách nào xác định đây có phải là một loại thích hay không.
Bởi vì tính hướng không giống người thường nên anh phải thận trọng suy xét vấn đề này.
Trên đường anh vẫn luôn gọi điện thoại phái người điều tra chuyện này.
Nhân viên dưới quyền của anh nói cũng có một nhóm người khác đang điều tra chuyện này, họ rất thận trọng không tiết lộ danh tính.
Lúc ấy, An Tử Yến còn đang suy nghĩ có phải phòng làm việc của Tô Cẩm Lê hay không.
Sau khi tới biện viện, trước tiên nói Giang Bình Thu đi dò hỏi bác sĩ cụ thể tình huống, tự mình đi thăm Tô Cẩm Lê. Tới cửa phòng bệnh, liền thấy có người ngăn anh lại, ngay cả nhân viên công tác tổ tiết mục đều chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.
Dàn trận thật lớn.
Đến anh cũng dám cản?
Thật đúng là không có ai có thể ngăn được anh.
Nhóm người anh mang theo kiềm bọn họ lại, An Tử Yến đi vào phòng bệnh thì thấy được Thẩm Thành lại ở trong phòng bệnh, tức khắc cảm thấy cả người không khỏe.
Đây là tình huống như thế nào?
Còn đút ăn?
Phúc lợi cho fans sao?
Anh tới phòng bệnh thăm Tô Cẩm Lê, kết quả như bị phạt đứng, còn không thể tới gần người, chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn hai người bọn họ.
Sau khi anh lùi lại, Thẩm Thành tiếp tục đút cho Tô Cẩm Lê ăn.
Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến muốn nói lại thôi, chỉ có thể tiếp tục giả bộ không thể nói chuyện.
Sau khi vào An Tử Yến liền cảm thấy mình là người ngoài, vì thế chỉ có thể hỏi Thẩm Thành: “Sao anh ở chỗ này? Không phải nói Thẩm đại ảnh đế cả năm không nghỉ sao? Nữa ngôi nhà của anh phải là sân bay.”
“Tôi phải trình báo với cậu sao?” Thẩm Thành hỏi lại.
“Lần trước Tô Cẩm Lê còn muốn phương thức liên hệ của anh, như thế nào, hiện tại hai người liên hệ được rồi đó à?”
“Hai chúng tôi chỉ là tạm thời xa nhau một thời gian.”
Câu trả lời này, làm An Tử Yến sửng sốt.
An-chuyên hiểu sai 23 năm-Tử Yến, lúc này đây cũng không nghĩ như bọn họ nghĩ, ai có thể nghĩ đến một người họ Thẩm, một người họ Tô, sẽ là anh em?
Vì thế, xa nhau một thời gian, bị An Tử Yến lý giải là: Chia tay.
“Xa nhau một thời gian, không thể nào, cậu ấy lúc ấy mới bao lớn chứ?!” An Tử Yến khó có thể tin hỏi.
Thẩm Thành tự nhận anh không phải người anh tốt, nhưng cũng không cần An Tử Yến tới quản, nhịn không được phản bác: “Chuyện hai người chúng tôi không cần cậu quản.”
“Anh…… quả thực cầm thú.” An Tử Yến thật sự không nghĩ ra, xa nhau một thời gian, lúc hai người bọn họ kết giao, Tô Cẩm Lê mới bao lớn?
Đứa nhỏ như vậy Thẩm Thành cũng có thể hạ thủ được, không phải cầm thú là cái gì?
Thẩm Thành bỏ chén xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn An Tử Yến: “Ồn ào.”
“Này, anh có biết phí chủ trì lên sân khấu của tôi bao nhiêu không? Tôi nguyện ý đơn độc cùng anh nói chuyện là cho anh mặt mũi.” An Tử Yến khó chịu khoanh tay trước ngực, tiếp tục ồn ào.
Nhưng cãi thì cãi, ánh mắt An Tử Yến vẫn luôn nhìn Tô Cẩm Lê thấy cậu có vẻ không có vấn đề gì mới yên lòng.
Ở trên đường, An Tử Hàm hình dung thật sự quá dọa người, cái gì vẫn luôn hộc máu, phun ra tận mấy lít, An Tử Yến sợ tới mức đần luôn.
Phun ra mấy lít máu, có phải cần truyền máu không? So với cắt mạch còn trâu bò hơn?
Hiện tại xem ra, Tô Cẩm Lê còn có thể ăn cháo, cũng không có truyền máu.
Ngoài cửa có người gõ cửa, sau đó Pipi cùng Giang Bình Thu đồng thời đi đến.
An Tử Yến không dám lại gần mép giường, vì thế ngồi xuống một bên khác, hỏi Giang Bình Thu: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Tình huống không tốt lắm, từ yết hầu đến dạ dày đều bị ăn mòn, phỏng chừng sẽ có mấy ngày không thể ăn cái gì, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng ……” Giang Bình Thu nói xong, liền nhìn thấy Tô Cẩm Lê dâng ăn cháo.
Căn phòng chìm vào sự im lặng đến rợn người.
“Anh…… anh đừng đút nữa, cậu ấy hiện tại không thể ăn cái gì!” An Tử Yến lập tức kêu lên.
Thẩm Thành ngược lại rất bình tĩnh, hỏi An Tử Yến: “Cậu ấy hiện tại hát không được, có lẽ diễn cũng không được, cậu có muốn bỏ hợp đồng không?”
Thẩm Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, không muốn để em trai ký hợp đồng với An Tử Yến.
Nếu thật sự để An Tử Yến thành công, từ khi bọn họ nhìn nhau không thuận mắt đây là lần Thẩm Thành thua thảm nhất..
“Anh có còn là người không? Như vậy đã dễ dàng từ bỏ? Nhất định có thể tìm được nơi chữa trị mà, cho dù là giọng vịt đực cũng có thể thử hát rock and roll.”
An Tử Yến thật sự không thể tin Thẩm Thành lại là loại tra nam như vậy.
Thẩm Thành “Chậc” một tiếng, anh thật sự không muốn nói với An Tử Yến, luôn có cảm giác mình đột nhiên về Đông Bắc, ngồi trên giường sưởi, cùng một đám người tán gẫu chửi bới.
Thẩm Thành không phải như vậy, anh được người hâm mộ ca ngợi là mỹ nhân thần tiên vì khí chất tao nhã, người cũng tự mang một hơi thở tiên khí.
Một người nên ngồi ở trà lâu, ưu nhã phẩm trà, đột nhiên tới trước mặt An Tử Yến, ngồi trước mặt anh run chân, vỗ bàn hô một câu: “Cho tôi hai chai bia, có đá.”
Mất hứng không?
Thất vọng không?
Căn bản không cùng một phong cách!
An Tử Yến cũng không để ý Thẩm Thành khó chịu, nói với Giang Bình Thu: “Gọi bác sĩ đến xem, vừa rồi cậu ấy ăn cháo có vấn đề gì hay không.”
“Được.” Giang Bình Thu trả lời.
“Không cần gọi.” Thẩm Thành lập tức ngăn lại, nếu gọi bác sĩ tới sẽ bị phát hiện không thích hợp.
Giang Bình Thu còn khách khí nói: “Xin lỗi, Thẩm tiên sinh, tôi nghe An thiếu sắp xếp.”
Thẩm Thành lại nói với Pipi: “Dọn đồ, lập tức chuyển viện.”
“Chuyển viện làm gì? Cậu ấy thân thể như vậy, anh mang theo cậu ấy lăn lộn đi đâu chứ, anh……” An Tử Yến còn chưa nói xong, đã thấy Tô Cẩm Lê nhảy xuống giường.
An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê nhìn nhau, Tô Cẩm Lê có lẽ cảm thấy mình giả bộ không tốt lắm, vì thế lại chậm rì rì mà xốc chăn lên, một lần nữa lên giường, ngoan ngoãn ngồi.
Lúc trước nghe nói An Tử Yến cùng anh mình bất hòa, hiện tại xem ra, hai người bọn họ ở chung bầu không khí thật là đáng sợ.
Tô Cẩm Lê lúng túng nhìn, cảm thấy chỉ cần mình chút xíu không cẩn thận, liền sẽ trở thành bia ngắm.
Siêu vô tội!
An Tử Yến nhịn không được hỏi Giang Bình Thu: “Có chắc cậu ấy ăn bậy không đó?”
Giang Bình Thu cũng rất nghi hoặc: “Bác sĩ nói tình huống rất nghiêm trọng, lúc bọn họ cấp cứu cũng rất khó giải quyết, là tình huống chưa bao giờ gặp qua.”
An Tử Yến lại nhìn Tô Cẩm Lê, ngay sau đó thì thấy Tô Cẩm Lê lén lút túm góc áo Thẩm Thành.
Thẩm Thành nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, sau đó đè tay cậu lại, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
An Tử Yến cũng coi như là cùng Thẩm Thành giao thiệp một thời gian, biết Thẩm Thành nhìn hiền lành, kỳ thật trong xương cốt chính là một người lạnh nhạt, chưa bao giờ đào tim đào phổi đối đãi ai.
Nếu Thẩm Thành đột nhiên quan tâm, chứng minh người này còn có giá trị lợi dụng.
Nếu Thẩm Thành lạnh nhạt, vậy chính là khoảng cách kết giao bình thường.
Nếu Thẩm Thành mỉm cười, chúc mừng, Thẩm Thành muốn tính kế.
Nhìn thấy Thẩm Thành đối tốt với Tô Cẩm Lê như vậy, Tô Cẩm Lê lại rất ỷ lại Thẩm Thành, An Tử Yến đột nhiên cảm thấy không tốt.
Anh không biết mình ngàn dặm xa xôi mà trở về như vậy làm gì, sau khi vào thì như người ngoài, hai người bên kia thì như lâm đại dịch.
An Tử Yến hiếm khi cảm thấy bị nhục.
“Cậu đi điều tra chuyện này, tôi nghe nói thủ đoạn An gia không tồi. Tô Cẩm Lê tôi sẽ chăm sóc, xử lý chuyển viện, tìm bác sĩ tới xem.” Thẩm Thành nói xong, buông lỏng tay Tô Cẩm Lê.
Pipi đưa quần áo tới, Thẩm Thành tự mình động thủ giúp Tô Cẩm Lê phủ thêm, bọn họ thật sự cứ như vậy chuyển viện.
An Tử Yến ngồi trên ghế nhìn bọn họ rời đi, sắp tới cửa, anh đột nhiên hô một câu: “Tô Cẩm Lê.”
Tô Cẩm Lê dừng lại, quay đầu nhìn về phía An Tử Yến.
An Tử Yến trong nháy mắt bao hàm quá nhiều cảm xúc, đôi mắt thâm thúy, mang theo một chút không cam lòng, còn có một chút cô đơn.
“Chăm sóc mình thật tốt.” An Tử Yến chỉ nói những lời này mà thôi.
Tô Cẩm Lê gật đầu, cùng Thẩm Thành để Pipi yểm hộ ra cửa bệnh viện, lên xe bảo mẫu của Thẩm Thành.
Lên xe, Tô Cẩm Lê nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng rất nhanh đã thành thật lại, nói với Thẩm Thành: “Em cảm thấy An đại ca khá tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt, còn đối diện tận 15 giây, ghê tởm.” Thẩm Thành khó chịu trả lời.
Tô Cẩm Lê lập tức ngậm miệng, không nói.
Đối với việc An Tử Yến Tô đùa giỡn Cẩm Lê, Thẩm Thành mãi canh cánh trong lòng, không chém cậu ta đã không tồi.
*
An Tử Yến tới tổ tiết mục, tự mình đi xem video giám sát.
An Tử Hàm đã sớm chờ không được, sau khi An Tử Yến tới, liền đi theo đến phòng điều khiển, không ngừng truy hỏi An Tử Yến: “Tô Cẩm Lê thế nào?”
“Trạng thái vẫn tốt, nhưng không thể mở miệng nói chuyện, bác sĩ nói thanh quản với tràng đạo bị ăn mòn, khí quan cũng có chút hao tổn, Thẩm Thành mang cậu ấy chuyển viện.”
“Thẩm Thành?!” An Tử Hàm kinh ngạc hỏi lại.
An Tử Yến biết nơi này còn có nhân viên công tác, không nhiều lời, chỉ gật đầu.
An Tử Hàm cũng biết đúng mực, tiếp tục hỏi An Tử Yến: “Tô Cẩm Lê còn có thể tham gia thi đấu không?”
“Cần một thời gian để hồi phục, nhưng…… sau khi hồi phục giọng nói cũng…… không thể khôi phục nguyên dạng.”
“Mẹ nó!” An Tử Hàm tức giận đến run người, “Tô Cẩm Lê ca hát hay như vậy, lần trước hát lên khiếp sợ toàn trường, nếu giọng nói bị phế đi, về sau làm sao bây giờ?”
“Hát rock and roll đi.”
“……”
An Tử Yến vẫn còn khó chịu, bực bội nhìn video giám sát, phát hiện lúc nhận quà không có gì dị thường, không có người đưa đến món quà kia.
Duy nhất một lần bất đồng, ban đêm ba giờ, mấy món quà đổ xuống một chút, thoạt nhìn chỉ là bày biện không chỉnh tề nên đổ xuống.
Lại đi xem gi hình ở trong phòng ngủ Tô Cẩm Lê, trước vài phút, Tô Cẩm Lê cao hứng xem quà của mình, kết quả không bao lâu liền xảy ra chuyện.
Trong phòng là dùng camera quay chụp cho nên rất rõ ràng, hình ảnh Tô Cẩm Lê đột nhiên hộc máu làm An Tử Yến sau khi xem xong phải nhíu mày.
Ở trong video Tô Cẩm Lê nỗ lực chống đỡ thân thể vẫn nôn ra máu, bộ dạng khó chịu này làm An Tử Yến cũng đau ngực theo.
Lại nhìn sau khi Tô Cẩm Lê vào toilet, An Tử Hàm đá cửa tiến vào, đem Tô Cẩm Lê ngất xỉu ôm ra, An Tử Yến mới xác định lúc trước Tô Cẩm Lê đã thống khổ như thế nào.
Tuy rằng không khoa trương như An Tử Hàm nói phun ra mấy lít máu, nhưng cũng rất dọa người.
Bị thương nặng như vậy, lúc anh đến bệnh viện lại sinh long hoạt hổ……
An Tử Yến nhìn video, nghĩ bác sĩ nói bệnh tình, cùng với anh nhìn thấy ở bệnh viện.
Lại nghĩ tới Tô Cẩm Lê không hợp lý.
Lúc trước, trong phòng ngủ chỉ có An Tử Hàm cùng Tô Cẩm Lê ở, qu@n lót đột nhiên bay qua.
Lúc Tô Cẩm Lê ở Hinh Nguyệt sơn trang, nói mình thể chất đặc thù, có thể hút dương khí của anh.
Đặc biệt sợ nước, trên người tự mang mùi hương kỳ dị ……
Chẳng lẽ…… Tô Cẩm Lê có công năng đặc dị gì đó? Ví dụ như khẩu kỹ?
Nhưng rất nhanh, An Tử Yến lại phủ định, sao có thể ……
Thực sự có siêu năng lực, sao có thể ngây ngốc như Tô Cẩm Lê?
Mới vừa cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, An Tử Yến lại đột nhiên nhớ tới Thẩm Thành lần trước dị thường.
Hỏi, ai sờ qua đầu của anh.
Hình như là…… Tô Cẩm Lê sờ qua?
???
??
An Tử Yến lại đi xem trong video, đoạn ngắn quà rơi xuống, lăn qua lộn lại nhìn vài lần, lại để kỹ thuật nhân viên phóng đại hình ảnh, rốt cuộc thấy được một màn làm người sởn tóc gáy.
Lúc đống đồ đổ xuống, hộp chocolate làm Tô Cẩm Lê trúng độc xuất hiện, rơi trên góc vị trí, phóng đại mấy lần mới có thể thấy rõ.
Mẹ nó!
Tay An Tử Yến nắm con chuột đều run lên.
*
Sau khi Tô Cẩm Lê chuyển viện, nũng nịu với Thẩm Thành hai ngày.
Cậu giống như một cỗ máy đặt câu hỏi, như thể có vô số câu hỏi, đuổi theo Thẩm Thành hỏi không để yên.
“Anh, mấy năm nay anh sống tốt không?” Tô Cẩm Lê đi theo sau Thẩm Thành, nhìn Thẩm Thành rót một ly nước.
“Khá tốt, chỉ là tương đối bận.”
“Vậy anh có bạn gái không?”
“Thiếu chút nữa có, nhưng sau đó vẫn là không ở bên nhau.”
“Vì sao không ở bên nhau? Xinh đẹp không? Tính cách thế nào?”
Thẩm Thành dừng lại, tự hỏi một hồi mới trả lời: “Lớn lên không tồi, tính cách…… còn tốt, nhưng nếu ở bên nhau ảnh hưởng tới sự nghiệp nên thôi.”
“Anh, anh thích loại hình gì?”
“An tĩnh.”
“Quá an tĩnh sẽ không cảm thấy tịch mịch sao, không nói chuyện phiếm sao?”
Thẩm Thành lấy kịch bản ra xem, đồng thời trả lời: “An tĩnh khá tốt.”
“Anh, có xem tiết mục của em không?”
“Có.”
“Anh cảm thấy em biểu hiện thế nào?”
“Khá tốt.”
“Có kiến nghị gì không?”
“An tĩnh một lúc.”
“Ồ……”
Tô Cẩm Lê trở lại trên giường bệnh nằm xuống, kỳ thật cậu đã sớm có thể xuất viện, nhưng muốn ở cạnh anh trai lâu hơn mới cố ý ăn vạ bệnh viện không đi.
Thẩm Thành cũng không nói gì, vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Tô Cẩm Lê.
Chờ Tô Cẩm Lê an tĩnh lại, Thẩm Thành lấy tới quả táo cùng dao gọt hoa quả, giúp Tô Cẩm Lê gọt một quả táo, hơn nữa cắt thành khối, đặt trên mâm đựng trái cây, đẩy cho Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê còn chưa có ăn xong, Thẩm Thành lại lột quả quýt, đặt ở bên cạnh, Tô Cẩm Lê tiếp tục ăn.
Chờ Tô Cẩm Lê ăn xong hết, Thẩm Thành lại đứng dậy đi chế yến mạch cho Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê nằm trên giường, vui vẻ nhìn Thẩm Thành, lại mở miệng: “Anh, sao anh lại đẹp trai như vậy?”
Thẩm Thành cuối cùng cũng nở nụ cười, tươi cười sủng nịch đến chết người.
“Em ít nói chút thì giọng sẽ tốt nhanh hơn đó.”
Cho dù Thẩm Thành giúp Tô Cẩm Lê trị liệu, thân thể Tô Cẩm Lê cũng yêu cầu khôi phục một thời gian, giọng nói cùng vài khí quan còn chưa trở lại trạng thái tốt nhất.
“Không phải ngày nào em cũng nói chuyện khi mới làm người sao?”
“Ừm, đầu lưỡi còn to cái gì cũng nói không rõ, cứ đi theo sau anh nói, đoạn thời gian kia phiền muốn chết.”
Tô Cẩm Lê cảm thấy rất kỳ quái, buồn bực nói: “Không có mà, em cảm thấy anh rất thích em.”
“Có thể là anh quá chán ghét yêu khác, đối lập nên có vẻ anh rất thích em.”
“Nào có! Anh siêu tốt.”
Thẩm Thành lại cười rộ lên, bưng yến mạch tới cạnh Tô Cẩm Lê, lại ngồi xuống.
“Anh!” Tô Cẩm Lê lại kêu một câu.
“Ừm.”
“Anh!!”
“Có việc?”
“Em cao hứng, muốn kêu xem sao.” Tô Cẩm Lê nằm trên giường, duỗi tay lại túm chặt góc áo Thẩm Thành, “Anh nhất định phải kiên trì xem em thi đấu đó, nếu em biết anh xem sẽ cực kì nỗ lực.”
“Ừm, sẽ xem.”
Lúc này, điện thoại Thẩm Thành đột nhiên vang lên.
Tô Cẩm Lê thăm dò xem, thì thấy trên điện thoại hiện thông báo ba chữ: Lục Văn Tây.
Cậu chỉ vào điện thoại, nói với Thẩm Thành: “Tiết mục có người hát bài của người này.”
Thẩm Thành cầm điện thoại ra cửa nghe.
“Hứa Trần nói có người dùng Tế Thiên Huyết thương tổn em trai cậu, đây là có chuyện gì?” Bên kia điện thoại là ngữ khí bất cần đời của Lục Văn Tây, nhưng lại hỏi rất là trịnh trọng.
“Ừm, em trai tôi thấy trong tổ tiết mục có một linh hồn vặn vẹo, tôi hoài nghi là ác linh bám vào người, cậu giúp tôi điều tra một chút.”
“Tôi đang hỏi chính là, cậu làm sao đột nhiên có em trai, còn lớn như vậy!”
“……”
Thẩm Thành đột nhiên cảm thấy mình tìm người này giúp đỡ, phi thường không đáng tin cậy.
“Tôi nghe nói em trai cậu thể chất thuần âm? Vừa lúc, con gái nuôi của tôi cũng vậy, hai nhà đính hôn không?” Lục Văn Tây tiếp tục truy hỏi.
“Không.”
“Đừng tuyệt tình như vậy, thử xem đi, vạn nhất hai người bọn họ nhất kiến chung tình thì sao?”
“Con gái nuôi cậu mới bao lớn?”
“Biết chạy rồi.”
“Cút.”
Bên kia điện thoại lại có một giọng nam khác: “Đa Đa còn nhỏ, đính hôn sớm như vậy cũng không ổn.”
“Em muốn lóc trên người Thẩm Thành hai mảnh vẩy cá làm mặt dây vòng cổ, nói không chừng treo lên liền có vận may. Nếu Thẩm Thành không cho lóc, thì lóc em trai cậu ta, làm con rể thì chắc dễ lóc hơn?”
“Em lại không thiếu tiền.”
“Nhưng ai sẽ ghét bỏ nhiều tiền chứ?”
Thẩm Thành nghe bên kia nói chuyện, đột nhiên hung hăng nói: “Dám chạm vào em trai tôi, tôi cho các người tay không bơi Trường Giang.”
“Vậy…… quên đi……” Lục Văn Tây mất mát trả lời, “Nhưng người dùng máu chồng tôi đi hại người, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Yến hoài nghi nhân sinh-ing.
*
*
【Thẩm Thành thời trung nhị】
Thẩm Thành: Chờ sau khi ta xuống núi, nhất định sẽ xông pha thiên hạ, vạn người ngưỡng mộ, uy phong lẫm lẫm, tuyệt đối không cúi đầu trước bất luận kẻ nào, tuyệt đối không nghe mệnh lệnh bất luận kẻ nào.
Bên: Thẩm Thành, em trai cậu lại đái trong quần.
Thẩm Thành: Được, tôi qua liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.