Đại Tiêu Cục

Chương 22: Chuyện tình anh main




"Kết bái huynh đệ?" Trương Tiểu Tịch còn chìm trong đống bạc từ trên trời rơi xuống, hơi giật mình nói, "Chuyện này... Chuyện này không cần đâu." Anh mập cũng cảm thấy bối rối, hai người mới vừa quen không đến hai canh giờ, cao lắm là ngồi cắn hạt dưa, nghe anh mập tâm sự cuộc sống hôn nhân, ngắm một cặp đùi, cả tính tình đối phương còn chưa rõ, thế mà đảo mắt liền muốn kết bái làm huynh đệ, đây là tốc độ gì? Đây là tốc độ chưa tuộc quần đã buông súng ah! Tề Quan Ngạn cuống lên, "Nương tử, kết bái không phải chuyện đùa, ta phải bàn bạc kỹ."
Thiếu phụ dựng lông mày, "Vị Trương tiểu huynh đệ này là đại ân nhân đã cứu chàng một mạng, giờ này khắc này chàng còn có thể đứng khóc chỗ này là nhờ ơn của người ta, kêu chàng kết bái huynh đệ là phúc phận của chàng, chàng còn dám có ý kiến?"
"Không dám không dám..." Tề mập teo cả bi, Trương Tiểu Tịch đành phải nói đỡ, "Ta cảm thấy Tề huynh nói cũng có đạo lý, chúng ta chỉ mới quen, huống hồ chúng ta mở tiêu cục, được ủy thác cứu người là bổn phận, cầm nhiều bạc như vậy đã rất băn khoăn, kết bái ta thấy không cần."
Ai ngờ thiếu phụ lại nói, "Quy củ tiêu cục chúng ta không biết, nhưng ba đời Tề gia từ tổ phụ đến nay tuy theo nghiệp buôn, lấy lợi làm đầu nhưng tuyệt không thiếu tình cảm, chưa từng có kẻ nào vong ân phụ nghĩa, đến thời tướng công thiếp tự nhiên cũng không thể khiến tổ tông hổ thẹn, thiếp thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, công tử cùng tướng công hôm nay kết bái đi."
Tề Quan Ngạn hình như nghĩ thông suốt rồi, cười như mếu nói một câu, "Phu nhân ta ngày thường dịu dàng hiền lành, nhưng chuyện đã quyết cũng tuyệt sẽ không thay đổi, huống chi lần này nàng nói xác thực có đạo lý, nếu như Trương tiểu đệ không chê Tề mỗ, chúng ta kết bái đi."
Tề Quan Ngạn đều nói đến nước này, Trương Tiểu Tịch cũng không cách nào cự tuyệt nữa, đương nhiên chủ yếu vẫn do bản thân Quan Ngạn xác thực cũng không tệ lắm, trừ việc bị thê tử quản nghiêm thì không có tính xấu gì, mặc dù gia cảnh rất tốt, nhưng chưa từng hống hách, cá tính hiền hoà, làm việc khiêm tốn, chơi đẹp, cuối cùng, hắn cũng là trạch nam, hơn nữa còn là trạch nam bị vợ tuyên án giam cầm chung thân, bởi vì có câu nói thiên cổ trạch nam là một nhà, trạch nam cả nước cùng đứng lên, Trương Tiểu Tịch cuối cùng đồng ý kết bái với Tề Quan Ngạn.
Dập đầu rồi, thề ước rồi, hai người ngồi trong nhà Tề Quan Ngạn, thiếu phụ sai tỳ nữ tới Khuê Nguyên quán đặt bàn tiệc rượu. Nàng lại trở về phòng riêng, giao chính sảnh lại cho hai nam nhân.
Tề Quan Ngạn nói, "Mặc dù cứu ta một mạng chẳng qua là ảo, nhưng kết bái lại là thật, từ nay về sau ta Tề Quan Ngạn đã có thêm một tiểu huynh đệ, có vẻ đây cũng là duyên phận, trên thực tế lần đầu nhìn thấy Trương tiểu đệ ta đã cảm thấy hợp tính mười phần, cho nên cũng nhịn không được nói thêm vài câu, bây giờ nghĩ lại quả nhiên đã chú định từ xưa a, Trương tiểu đệ sau này nếu việc cứ tới chỗ ta, nếu giúp được ta tất tận hết khả năng."
Trương Tiểu Tịch lần đầu kết bái cũng thấy mới lạ (cái gì? Lần kia cùng gấu trúc-kun thì sao? Ta XXX, lần kia không quên thì thôi, chưa thành huyết hải thâm cừu đã rất tốt rồi), vừa rồi hắn mới biết Tề Quan Ngạn nói gia cảnh cũng tạm là có ý gì, mười ba hiệu gạo còn có một ít tiệm dầu, tiệm vải ở huyện Thanh Dương đều của Tề gia, cái này chính là lũng đoạn a! Mà nhà phu nhân hắn còn lợi hại hơn, tại Lương Châu chỉ coi như có chút danh tiếng, nhưng tới huyện Thanh Dương nhỏ bé này cũng không kém Tề gia, chỉ có hai cửa hàng trang sức, đều do thiếu phụ làm chủ. Cơ nghiệp như thế muốn trợ giúp một cái tiêu cục nho nhỏ của Trương Tiểu Tịch tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà trạch nam không có mở miệng nhờ giúp đỡ, trên thực tế được thiếu phụ tặng trăm lượng bạc ròng cũng đã đủ để hắn xây dựng cơ sở, bạc thừa cũng không có tác dụng quá lớn, huống hồ ngoài mặt Trương Tiểu Tịch mỗi ngày đều cười toe toét, đáy lòng thật ra cũng có sự kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ nghi ngờ khả năng có thể dựng nên cơ đồ của bản thân, lại có thêm hệ thống đại võ hiệp trợ giúp, có lẽ không mất quá nhiều thời gian, tiêu cục Di động Đại Yên có thể vượt ngoài huyện Thanh Dương, hắn cũng hi vọng có thể tự tay viết nên truyền thuyết.
Nhưng mà vấn đề quản lý kinh doanh cũng có thể hỏi Tề Quan Ngạn, Tề đại công tử dù sao cũng là phú ông số một số hai huyện Thanh Dương, đương nhiên có cách nhìn riêng trong chuyện này, suy cho cùng thì đây là lần đầu Trương Tiểu Tịch kinh doanh, mặc dù đã xác định sẽ làm lớn, nhưng trạch nam cũng không rõ chi tiết cụ thể như thế nào, lúc này liền cần thỉnh giáo Tề Quan Ngạn, Tề Quan Ngạn cũng không hổ là chuyên gia phương diện này, khi anh mập bàn chuyện kinh doanh giống như là biến thành người khác, tinh thần phấn chấn hăng hái cũng có chút đáng giá thiếu phụ quý trong, hai người thảo luận nửa ngày, Trương Tiểu Tịch được lợi không ít, nghĩ thầm nhìn không ra Tề đại ca cũng có chút phong phạm CEO, quả thật là nhìn người không thể xem bề ngoài a.
Lại nói hai người nói chuyện đang nồng, chuyện tiêu cục giải quyết cũng tạm ổn, Tề Quan Ngạn bắt đầu kể mấy chuyện tâm đắc trong quá trình kinh doanh, vừa vặn tiệc rượu cũng được đưa tới, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tề Quan Ngạn cũng có chút ngạc nhiên, vị huynh đệ mới kết bái này mặc dù nói không nhiều, nhưng nói rất đúng trọng tâm (Trương Tiểu Tịch: Nói nhảm, tốt xấu ca cũng tốt nghiệp khoa kinh tế), cũng có rất nhiều cách nhìn độc đáo (Trương Tiểu Tịch: Đây cũng không phải ta nói, hỏi David Ricardo, Adam Smith đi), thật tình không biết trong lòng Trương Tiểu Tịch cũng rất kinh ngạc, phương pháp quản lý kinh doanh của Tề Quan Ngạn cũng có rất nhiều chỗ vượt thời đại, không ít ý tưởng không mưu mà hợp với hắn, tự nhiên cũng là không tiếc lời khen, hai người càng trò chuyện càng ăn ý, có cảm giác tương kiến hận muộn, Trương Tiểu Tịch thậm chí nhịn không được cũng uống mấy chén rượu, nhưng khi chủ khách đang vui vẻ, Trương Tiểu Tịch bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Thảm rồi thảm a, biến to rồi."
Tề Quan Ngạn say lờ đờ, mắt mông lung, hỏi, "Hiền... Hiền đệ có chiện gì?"
Trương Tiểu Tịch đứng dậy, vội vội vàng vàng cáo từ với Tề Quan Ngạn, " Tiểu đệ chợt nhớ còn có cái chuyện quan trọng, hôm nay bồi Tề đại ca tới đây, ngày khác trở lại đến nhà tạ tội."
Tề Quan Ngạn còn muốn lưu người, nhưng mà đảo mắt đã không thấy bóng Trương Tiểu Tịch.
Ra khỏi cổng Tề gia, Trương Tiểu Tịch phi nước đại về thẳng tiêu cục, hôm qua mỹ nữ sư phụ đã nói sẽ tới thăm mình, thế nhưng không nghĩ tới nói chuyện cùng Tề Quan Ngạn thật vui, hoàn toàn quên mất, hiện tại đã sắp giờ Tuất, Trương Tiểu Tịch cũng chỉ có thể cầu nguyện mỹ nữ sư phụ bận không thể phân thân, hoặc là cũng quên chuyện này đi.
Nhưng mà điều này hiển nhiên rất khó xảy ra, thấy Vương Thắng Nam ôm đầu gối ngồi trên thềm đá ngẩn người ngoài cửa tiêu cục, một khắc này Trương Tiểu Tịch đột nhiên cảm giác mình giống như đi ăn phở bị vợ bắt tại trận, Ế... Vì sao ta lại có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ ta đã yêu mỹ nữ sư phụ? Thiếu niên hít sâu một hơi, chột dạ tiến lên phía trước, "Sư phụ, ta trở về."
"A." Vương Thắng Nam cũng không tức giận hoặc là cảm thấy tức giận, dụi dụi con mắt hỏi, "Mở tiêu cục khổ cực như vậy sao? Tận canh này mới trở về?"
Trương Tiểu Tịch nghe vậy càng chột dạ, hắn không dám nói kỳ thật mình đi uống rượu tìm vui với huynh đệ mới kết bái, đành phải đánh trống lảng, "Trời tối đen như mực, sư phụ không sợ đụng người xấu sao?"
"Sao ta phải sợ người xấu?" Vương Thắng Nam hơi nghi hoặc một chút, " Nếu quả thật có người xấu vậy bắt hắn đưa cho quan phủ, cũng coi là vì dân trừ hại."
Trương Tiểu Tịch vỗ đầu một cái, cười nịnh, "Sư phụ xinh đẹp như vậy, mỗi lần đều làm ta quên sư phụ còn là cao thủ võ lâm nha."
"Biết miệng lưỡi cậu trơn tru." Vương Thắng Nam đỏ mặt, cũng may sắc trời đã tối cũng không lo lắng bị Trương Tiểu Tịch nhìn thấy, lấy ra hộp cơm trong ngực nhét vào tay của thiếu niên, "Ầy, muộn như vậy mới trở về ngươi còn chưa có ăn cơm đi, đậu hũ hôm này còn thừa đúng một bát, coi như cậu gặp may."
Trương Tiểu Tịch nhìn chén đậu hũ còn ấm trong tay, không biết vì cái gì cảm thấy mũi chua chua, cũng không để ý đã ăn no mấy bụng, ăn một miếng đã hết sạch.
Vương Thắng Nam nhướng mày, "Cậu đói thế à? Sao không vào nhà rồi ăn?"
Trương Tiểu Tịch cười cười, chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng đột nhiên biến mất, trả cái chén không cho Vương Thắng Nam, ngẩng đầu thở nhẹ "Đậu hũ sư phụ làm vẫn là nhất a."
"A? A, chỉ là... Bữa nay cậu là lạ." Vương Thắng Nam tiếp nhận cái chén không bồi thêm một câu, nhưng mà nhìn chén đậu hũ trống trơn chẳng biết tại sao trong lòng cũng thấy vui vui, nói, "Trời không còn sớm, ta cũng phải trở về."
"Bằng không ta tiễn sư phụ một đoạn." Dưới bầu trời đêm, mắt thiếu niên sáng ngời làm Vương Thắng Nam hơi khẩn trương, "Đường rất gần..."
"Đường gần, vậy để ta tiễn sư phụ." Trương Tiểu Tịch kiên trì.
Sao đêm vừa hiện, gió đêm phơ phất, trong lúc nhất hai người đều có chút trầm mặc. Giống như không biết nên nói cái gì cho phải, nghe tiếng bước chân Vương Thắng Nam bên tai cũng không biết tại sao làm hắn thấy khó chịu, ai, là vì võ quán gặp nguy hiểm sao?
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Trương Tiểu Tịch há mồm định nói gì, bỗng nhiên liền ợ một cái.
"Hở? Là ăn quá nhiều sao?" Vương Thắng Nam ân cần hỏi.
"Sư phụ..." Trương Tiểu Tịch đỏ mặt có chút xấu hổ nói, " kỳ thật... Kỳ thật vừa rồi ta gạt cô, lúc ta trở về đã ăn cơm rồi."
"A." Vương Thắng Nam đáp.
"Cô... Cô không giận ta sao?" Trương Tiểu Tịch ngửa mặt lên nhìn mỹ nhân dưới trăng.
"Kỳ thật ta sớm biết rồi." Vương Thắng Nam cười cười, đây là lần thứ hai Trương Tiểu Tịch trông thấy Vương Thắng Nam cười, bầu trời như cũng sáng hơn theo nụ cười ấy, "Không nên nghĩ sư phụ ngốc, trên người cậu có mùi rượu rõ ràng a."
"A? Sư phụ lúc đó... Giận ta sao?" Trương Tiểu Tịch vội vã cuống cuồng hỏi
"Lúc đầu rất tức giận, ta chờ hơn một canh giờ ở chỗ này, chờ tới tối, cậu lại ăn uống no nê chỗ khác, uống đến say khướt mới trở về, mà còn định gạt ta. Nhưng mà sau đó nghĩ lại, cảm thấy cũng không có gì, biết đồ đệ duy nhất của ta sống rất tốt, sư phụ đã không giận nữa." Vương Thắng Nam cười vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Tịch, "Nhưng mà trình độ nói láo của cậu quá kém rồi."
Cái này có chút oan uổng trạch nam, trình độ nói láo của trạch nam cao cỡ nào a, trước đó liên thủ với anh mập nói láo một giọt nước không lọt, thiên y vô phùng, chỉ khi gặp Vương Thắng Nam, Trương Tiểu Tịch cảm thấy não ngừng hoạt động, đần y như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, chỉ biết cười ngây ngô.
Đến trước võ quán, Trương Tiểu Tịch đột nhiên gọi Vương Thắng Nam lại, thiếu niên đỏ mặt cúi đầu đứng trong đêm, giọng run run, "Sư... Sư phụ, ta... Ta có lời muốn... muốn nói với cô."
"Ồ?" Vương Thắng Nam quay người nhìn hắn, Trương Tiểu Tịch lập tức tăng huyết áp, chỉ cảm thấy hai tay cũng bắt đầu run rẩy, dùng hết sức lực toàn thân, trạch nam mới nặn ra được một câu, " Ta... Ta muốn... Nói... cô, đi ngủ nhớ đắp chăn."
"Há, ta đã biết, vậy cậu cũng nhanh đi về đi." Mỹ nữ sư phụ nói xong câu đó liền đóng đại môn sau lưng.
Trương Tiểu Tịch quỳ rạp trên đường, a a a a!!! nhớ đắp chăn, NHỚ ĐẮP CHĂN... Ô ô ô, lần đầu tỏ tình a, quá thất bại.
Nhưng mà thiếu niên không biết là bên kia cánh cổng, một bóng hình màu trắng đang tựa trên cửa, cố gắng không để cho tiếng tim đập lọt ra ngoài....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.