Đại Tiêu Cục

Chương 25: Huynh muốn ăn đào thì cứ nói thẳng




Trạch nam không biết mình sai chỗ nào, phải chăng mình làm sư phụ không vui, kiếp trước hắn nhận em gái muốn mỏi miệng rồi, mặc dù trong game nói chuyện với gái rất tốt, nhưng trong hiện thực có thể nói thất bại thảm hại. Chẳng lẽ lúc chết cũng mang danh hiệu "anh trai" theo a? Trương Tiểu Tịch đau khổ suy nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ nhưng việc tu luyện cũng không chậm trễ, ngồi một đêm, hắn càng ngày càng quen lấy việc tập nội công để thay thế giấc ngủ, không ngủ lời sẽ không đột quỵ chứ? Trạch nam vẫn có chút lo lắng, nhưng ngẫm lại mình đã minh mẫn hơn trước liền an tâm hơn một chút.
Hoàn thành luyện công, ăn vội buổi sáng, Trương Tiểu Tịch nghĩ đến việc tuyển nhân viên, thế là tốn thời gian viết hơn một trăm tờ rơi, mở cửa tiêu cục, người tới đầu tiên vẫn là cụ bà thần kỳ, hôm nay cụ bà mang tới chuyện kế toán Khuê Nguyên quán trộm bạc bị ông chủ kiện lên nha môn, thiếu niên một bên bồi bà cụ nói chuyện phiếm một bên tiếp tục viết tờ rơi, Trương Tiểu Tịch phát hiện quả nhiên mình có máu M, càng hành hạ càng vui vẻ, bị cụ bà hành hạ hai lần thế mà đã bắt đầu quen thuộc, hiện tại cũng có thể vừa làm việc vừa hàn huyên với bà cụ.
Nhưng mà cụ bà thấy đồ vật hắn đang viết cũng tò mò, nguyên lai tiêu cục muốn tuyển người, cụ bà lập tức vỗ ngực cam đoan giao chuyện này cho bà a! Cụ bà thân là tổng biên tập báo lá cải, từ chuyện của vương công quý tộc, đến chuyện nha hoàn nhà ai thế nào bà đều tường tận, lúc này chủ động hứa hẹn giúp phát tờ rơi, dùng nguyên lời cụ là đảm bảo người nhận tờ rơi cũng đang muốn việc, tốt hơn việc thiếu niên phát loạn nhiều, Trương Tiểu Tịch tự nhiên vui mừng quá đỗi, nhưng mà cụ bà không tiện đi lại, phát xong hơn một trăm tờ rơi phải mất bốn năm ngày, điểm ấy thiếu niên cũng không sốt ruột, cửa ải cuối năm sắp tới, hắn vốn cũng dự định qua tết mới mở rộng quy mô, cho nên truyền thời gian tuyển dụng được viết là ngày mười sáu tháng giêng, phát sớm là để cho người tìm việc có thời gian chuẩn bị.
Tiễn cụ bà, Trương Tiểu Tịch lại bắt đầu một ngày bận rộn, đầu tiên là đuổi hai tên lưu manh cho đại thúc bán gà, nhưng Trương Tiểu Tịch buồn bực ở chỗ mình còn chưa kịp xuất thủ, đối phương thấy mình đã bỏ chạy, thiếu niên cũng không tiện đuổi theo, nhưng mà trong lòng cũng có chút dương dương tự đắc, xem ra việc uy danh anh đánh bại Trần Trường Phong đã lan truyền, thoáng thi triển phong độ tuyệt thế liền hù được đám lưu manh, nhưng mà hắn không biết là hai tên lưu manh chạy trốn không phải vì biết hắn đánh bại Trần Trường Phong, mà bởi vì ấn tượng với ai đó dùng nồi canh thịt dê luộc chín đại ca mình, phải tránh tên ma vương vô nhân tính kia càng xa càng tốt...
Cáo biệt đại thúc, Trương Tiểu Tịch lại trợ giúp một lão nông tìm lừa đi lạc, cuối cùng tìm thấy con lừa kìa sắp lên bàn mổ ở quán lẩu dê, sau một hồi dùng vũ lực uy hiếp đầu bếp lấy lại con lừa trả cho lão nông, được thưởng mấy cân đào, sau đó thuận tay chuyển hai lá thư, Trương Tiểu Tịch trở lại tiêu cục.
Buổi trưa đã qua nửa, lại vô tình đụng vị huynh đệ kết bài Tề Quan Ngạn cùng thê tử hắn Uyển nhi, Tề công tử vào nhà, cởi vải đen, lắc lắc cổ sau đó kể chuyện hắn cùng thê tử ra ngoài sắm đồ tết, thấy tiêu cục hiền đệ ở ngay phụ cận thế là thuận tiện mua giúp Trương Tiêu Tích mấy món đồ, nói xong phất phất tay, hai người hẩy đẩy một xe hàng tết đầy đến, thật phong phú vô cùng, gà vịt thịt cá, hủ tiếu dầu muối, đồ khô rau tươi, không thiếu thứ gì, có lẽ cũng không phải đắt nhất, nhưng đều là đồ cần dùng ngày tết, đủ thấy người mua sắm phí tâm tư không nhỏ.
Trương Tiểu Tịch cười mếu, "Đại ca huynh nói ta phải đáp lễ thế nào đây?"
Tề Quan Ngạn khoát tay, chọn lấy vài quả đào sau đó bóc vỏ, cẩn thận đưa vào miệng Uyển nhi, "Lễ vật không quý đắt rẻ, chỉ quý tấm lòng, ai dám nói nửa quả đào của đệ kém hơn một xe đồ của ta?
Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, "Huynh để mắt tới mấy quả đào thì cứ nói thẳng đi, không cần ra vẻ nho nhã như thế."
Tề Quan Ngạn cười cười, "Vậy được, mấy quả đào này từ giờ thuộc về ta, rất lâu không được ăn đào tươi như thế."
Uyển nhi cũng cười nói, "Trong vắt ngọt ngào, làm thành đào khô ngon hơn, ta thấy Trương tiểu đệ lẻ loi một mình, nếu không có bạn, không ngại đến nhà chúng ta ăn tết, vừa vặn nhiều người cũng náo nhiệt."
Trương Tiểu Tịch ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Cám ơn ý tốt của tẩu tử, nhưng mà... Nhưng mà ta đã hẹn với người khác, ngày mùng ba tháng giêng ta lại bái phỏng Tề huynh."
Mắt Tề Quan Ngạn sáng lên, "Là con gái?" Chợt hét thảm một tiếng, có lẽ đã trúng một cước của Uyển nhi.
Uyển nhi cười nói, " Vậy không quấy rầy Trương tiểu đệ làm ăn, mùng ba gặp lại." Nói xong liền đi sai người chuẩn bị xe ngựa.
Tề Quan Ngạn ôm bị đào nói thầm với Trương Tiểu Tịch, "Hiền đệ, ta định mùng bảy lại bị bắt cóc, nghe nói đêm đó Bách Hoa lâu có hội, trong nội tâm ngứa ngáy khó chịu, không bằng hiền đệ đi cùng vi huynh, hắc hắc, thuận tiện lại 'Cứu' ta về."
Trương Tiểu Tịch nhịn không được trừng mắt, Tề mập nghe thấy Uyển nhi gọi hắn, cũng không đợi thiếu niên phản đối đã rời đi, móc miếng vải đen bịt mắt lại.
Vợ chồng Tề Quan Ngạn mới đi không lâu, Trương Tiểu Tịch lại lo chuyện tiêu cục, nhìn sang danh vọng tiêu cục, lại tăng một điểm, túi tiền cũng là càng ngày càng to, đến giờ Dậu thì ngưng, Trương Tiểu Tịch đã có chín mươi lượng (còn mười lượng làm tài sản tiêu cục), một trăm hai mươi văn, mắt nhìn sắc trời, Trương Tiểu Tịch quyết định hôm nay đóng cửa sớm một chút, đã hơn một ngày không thấy mỹ nữ sư phụ, trạch nam cảm thấy trống trải, luôn cảm thấy không nỡ, đã sư phụ không đến vậy đành phải chính mình đi tìm sư phụ.
Nam nhân phải chủ động nha, Trương Tiểu Tịch lấy để một nửa đồ tết Tề Quan Ngạn tặng, còn lại thiếu niên đẩy tới nhà sư phụ.
Mang tâm tình thấp thỏm gõ cửa võ quán, Vương Thắng Nam thấy người tới là hắn lập tức xụ mặt, "Cậu tới đây làm gì?"
Trương Tiểu Tịch bắt đầu cà lăm, "Ta... Ta tới đưa đồ tết cho sư phụ."
Vương Thắng Nam ngạc nhiên nói, "Đưa đồ tết ngươi sợ cái gì?"
Còn không phải sư phụ lão nhân gia ngài vừa mở cửa đã dọa hắn, trạch nam suýt nữa khóc thành tiếng, Vương Thắng Nam lại nhìn đồ vật trên xe, nói thản nhiên, "Nhiều lắm, tiêu cục ngươi mở mới lời được mấy đồng, giữ cho mình đi."
"Không nhiều không nhiều, chính là bằng hữu tặng, ta đã lưu lại một nửa tại tiêu cục." Trạch nam nói vội, mắt thấy sư phụ không muốn thu, thiếu niên bắt đầu lo lắng, "Sư phụ còn phải chăm sóc những đứa trẻ kia, những vật này coi như tấm lòng đồ đệ đi."
Vương Thắng Nam thất hắn lo cho mình, cũng có chút cảm động, nhưng lại nghĩ tới chuyện hôm đó, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, Vương Thắng Nam a, Vương Thắng Nam, ngươi còn cố chấp không nhận sai sao? Sư đồ yêu nhau chính là phạm vào luân lý, võ lâm giang hồ khinh thường, tiếp tục như vậy chỉ hại người hại mình, nếu thật muốn tốt cho hắn thì nên cắt đứt nghiệt duyên, hôm nay nói rõ với hắn, khuyên hắn bỏ đi, nhưng mà cảm thấy có mấy phần không đành lòng, do dự nửa ngày, cuối năm lại sắp tới, cuối cùng thở dài một tiếng, mà thôi, chờ qua năm lại nói.
Trương Tiểu Tịch cái nào biết được mình lại suýt có chị gái, còn ra sức giới thiệu hàng trên xe, Vương Thắng Nam cắt đứt hắn, lạnh lùng, "Tốt, đem chiếc xe vào trong viện, nếu không có chuyện khác ngươi có thể đi."
Trạch nam vui vẻ trong lòng, sư phụ chỉ cần chịu nhận lấy là không có giận ta nha, về phần sắc mặt không tốt chẳng qua là thuộc tính lạnh lùng của sư phụ.
Đẩy chiếc xe vào sân, Trương Tiểu Tịch lại nói, "Sư phụ, ta còn có một chuyện..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.