Đại Tranh Chi Thế

Chương 75.3: Thiếu phụ xa tư (Hạ)




Khánh Kỵ đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Phu nhân xuất thân là người làm ăn, đã từng thấy qua người nào chịu nói chuyện khi chưa được trả giá đúng mức chưa? Phu nhân tốt nhất là nên cẩn thận cân nhắc một chút, ta giúp phu nhân giành được nhiều chỗ tốt như vậy, hắc hắc, phu nhân cũng không nỡ chia cho ta một chút bánh ngọt sao?
Thành Bích phu nhân vừa thẹn lại vừa giận, tâm hồn thiếu nữ giống như nai con nhảy loạn bình bịch bình bịch. Nàng vốn xưa nay nhạy bén tài trí, giỏi ứng đối các loại cục diện, cũng bị yêu cầu trực tiếp lớn mật của Khánh Kỵ làm cho chân tay biến thành luống cuống. Nam nhân phần lớn là háo sắc, vô luận là công khanh, đại phu hay là người bình thường, nàng đã thấy rất nhiều người nhìn thấy nàng mà thần hồn điên đảo.
Nhưng mà, thân phận của nàng vẫn còn ở đó, nam nhân dám không kiêng nể trước mặt nàng thực sự là không có. Điều buồn cười nhất là, những nam nhân bị nàng làm cho điên đảo, lại càng tìm mọi cách che dấu, càng muốn ở trước mặt nàng làm ra bộ dáng như một chính nhân quân tử, điều này khiến cho Thành Bích phu nhân có một loại sảng khoái rất đặc biệt, trêu đùa loại ngụy quân tử thế này đã trở thành một trò chơi để nàng tiêu khiển thời gian.
Nhưng mà hôm nay rốt cục đã có người phá bỏ cấm lệ này, Khánh Kỵ không kiêng nể gì mà nói toạc móng heo, khiến cho nàng vừa sợ lại kinh ngạc vừa thẹn vừa giận, đồng thời lại có một loại cảm giác hưng phấn và mới lạ khó tả. Phải biết rằng, nàng vừa mới trưởng thành, đã bị bán vào Quý Phủ, tuy rằng thiên tư lệ sắc, nhưng vì sinh tồn nên đành phải nịnh bợ lấy lòng Quý Tôn Tử Phi. Đến khi nàng trở thành Quý gia chủ mẫu, những người tiếp cận với nàng cũng đồng dạng là những kẻ nịnh bợ lấy lòng.
Có thể nói, nàng là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ, nhưng lại chưa từng được nếm thử tư vị được người ta theo đuổi. Những người đủ tư cách theo đuổi nàng, lại đều có dụng tâm rõ ràng, lại còn giả dạng thành bộ dáng chính nhân quân tử, cái trò hề cố làm ra vẻ khiến cho người ta thấy là ghét, mà Khánh Kỵ này...
Là sự pha trộn của cảm giác vui sướng khoái cảm, xấu hổ bực bội tức giận đồng thời tràn ngập lòng nàng. Khánh Kỵ thân phận cao quý, nhân phẩm tuấn tú, uy danh hiển hách. Hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, có một thiếu niên còn trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái mê muội nàng, trong lòng nữ nhân nào chẳng có chút cảm giác mừng thầm?
Chỉ có điều, hắn cũng quá trực tiếp đi? Yêu cầu như vậy rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm gì có nửa phần tôn trọng với mình? Huống hồ, nàng cũng không phải là một kẻ ham mê tình cảm, đối với Quý Tôn Tử Phi, nàng căn bản là không có tình yêu, nếu chỉ cần thấy một nam tử anh tuấn là tim đã đập loạn, nhảy vọt vào lòng ngực hắn, thì làm sao nàng có thể thủ tiết tới tận ngày hôm nay.
Thành Bích phu nhân đỏ mặt nói:
- Công tử xin tự trọng, ngươi sao có thể... sao có thể đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy?
Khánh Kỵ trong lòng kinh ngạc, giận tái mặt nói:
- Phu nhân, Khánh Kỵ vô lễ lúc nào? Đang nói chuyện kinh doanh, chẳng lẽ ta không thể đàm luận với ngươi một chút điều kiện? Phu nhân giàu hạng nhất thiên hạ, không thể tưởng được lại keo kiệt bủn xỉn như thế.
Thành Bích phu nhân vừa thẹn vừa giận, tức tối nói:
- Thật sự là buồn cười, ngươi đưa ra yêu cầu vô lại như vậy, còn nói Thành Bích keo kiệt bủn xỉn, trên đời này có nữ nhân nào đối với chuyện... có thể thoải mái được? Hứ! Ngươi xem ta là người như thế nào?
Khánh Kỵ đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía nàng, từ đáy mắt đột nhiên chợt lóe lên một đạo quang mang khó gọi tên. Con mắt hắn vừa động, lập tức biến thành vẻ mặt mờ mịt, hoang mang hỏi lại:
- Ta chỉ hy vọng phu nhân đem sinh ý muối ăn ở hai nước Vệ Tấn chuyển giao cho ta bán ra, có liên quan gì đến chuyện phu nhân là người như thế nào? Thế nào mà không có tự trọng?
- Hả?
Thành Bích phu nhân khuôn mặt nhất thời nóng bừng tới mức có thể chiên trứng, quỷ tha ma bắt! Tại tên hỗn đản nhà ngươi cứ nói ám muội như vậy, hóa ra... hóa ra... hóa ra là ta hiểu sai ý à.
Thành Bích phu nhân trong lòng vừa thẹn vừa giận, thật không chịu nổi: "Cám ơn trời đất, may mắn là ta chưa từng nói cái gì minh bạch, hắn cũng không hiểu được rõ ràng, nếu không Thành Bích giờ phút này đành phải tìm một cái lỗ mà nhảy vào, cả đời này cũng không dám bò lên trên gặp lại tên hỗn đản này."
Thành Bích phu nhân sợ hắn lại đánh hơi ra được, cố ý gắt giọng:
- Quân tử không nói lợi, công tử là thế gia đàng hoàng, cao cao tại thượng, sao có thể lại học theo một thương nhân như ta, thế này... thế này còn không phải là không có tự trọng sao?
Khánh Kỵ ha hả cười nói:
- Quân tử không nói lợi, tất nhiên là quân tử. Quân tử nói lợi mà không làm mất dáng vẻ, mới thực là quân tử. Không làm chủ nhà không biết củi gạo quý, phu nhân nắm giữ môn đình (1) lớn như vậy, sao lại có thể nói như thế? Khánh Kỵ chiêu binh cần tiền, đánh giặc cần tiền, ăn cơm mặc quần áo đi đường cũng đều cần tiền. Có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền nửa bước khó đi. Ta nếu chỉ dựa vào thanh danh bản thân, mang theo chỉ toàn là binh khất thực, đó mới trở thành bị chê cười.
Thành Bích phu nhân gò má phấn hồng còn chưa nhạt bớt, nhưng mà nghe đến đây thì cũng đã khôi phục sự khôn khéo vốn có, nói:
- Ngươi muốn bàn, ta sẽ bàn, công tử đòi thù lao thế nào? Là quyền bán ra muối ăn ở hai nước Tấn Vệ sao?
...
Khánh Kỵ đứng ở dưới lầu của Lỗ Quái cư, chắp tay nhìn Thành Bích phu nhân ngồi lên xe, rồi nghênh ngang mà đi. Anh Đào tới đón, kêu lên:
- Công tử.
Khánh Kỵ quay đầu lại nhìn hắn, cười cười khen ngợi:
- Nữ nhân này, thật lợi hại nha! Có cơ hội để ép người khác là nàng tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Hắn chưa nói Thành Bích phu nhân lợi hại thế nào, lại ép hắn cái gì, Anh Đào cũng không tò mò hỏi, lại càng không buồn đoán. Hắn cảnh giác quan sát chung quanh, rồi nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, ám tiễn khó phòng, chúng ta mau chóng trở về thôi.
Khánh Kỵ gật đầu nói phải, rồi cùng đi về Nhã Uyển. Chậm rãi cước bộ, nhớ tới Thành Bích phu nhân vừa rồi hiểu lầm, e lệ rụt rè, cái miệng của hắn không khỏi khẽ mỉm cười. May mắn là tuổi thực tế của mình cũng không dưới Thành Bích phu nhân, từng trải xã hội chắc gì đã ít hơn so với nàng một Lỗ quốc đại thương nhân? Chỉ cần vừa động não hiểu ra, là lập tức có thể tỏ ra ngốc nghếch, giúp nàng che giấu đi, nếu không thì tiểu mỹ nhân này còn không phải là xấu hổ muốn chết sao?
Khánh Kỵ cười xong, lại nghĩ tới biểu tình động lòng người của nàng lúc ấy, trong lòng không khỏi hơi hơi rung động: Nữ nhân này, trời sinh đã có ý vị nữ nhân, nếu Vương đạo diễn nhìn thấy nàng, nhất định sẽ cảm thấy nàng là một mỹ nữ tuyệt hảo theo phong cách gợi cảm, không biết có nên... quy tắc quy tắc hay không... (cái này tự hỉu nha, giới showbiz, haizzz)
Thành Bích phu nhân ngồi trên xe, một lúc lâu sau mới ổn định được tinh thần, lại lần nữa tính toán về sinh ý vừa mới đàm luận. Từ trước đến giờ chỉ có nàng rút ruột người ta, làm gì có ai có thể chiếm tiện nghi của nàng. Đàm luận cái sinh ý này cũng không chịu thiệt, cẩn thận tính toán thì, nếu Khánh Kỵ thật sự có thể giúp nàng giành được thắng lợi, để cho hắn quyền kinh doanh muối ăn ở hai quốc gia kỳ thật cũng không phải là không thể.
Căn cứ theo hiệp nghị mà vừa rồi đã thỏa thuận được, Khánh Kỵ không chỉ giúp nàng thắng lợi ở cuộc đua thuyền rồng, mà sau này... lương thảo, giáp trụ, đều phải mua ở sản nghiệp đứng tên nàng. Ngoài ra, nếu tương lai cần xe, thuyền các loại vật tư, chỉ cần Thành phủ có đứng tên kinh doanh, thì đều phải mua của nàng.
Hơn nữa, Vệ Tấn hai nước ngăn cách nàng với nước Tần, núi non cùng rừng rậm cản trở đường xá. Nếu đã giao sinh ý ở Vệ Tấn cho Khánh Kỵ, Thành Bích phu nhân nàng cũng không cần phải áp tải trên trăm xe hàng đi qua Vệ Tấn tới Tần. Phàm là muối ăn nàng muốn hướng tới Tấn, thì chỉ cần vận chuyển đến Vệ quốc, sau đó để cho Khánh Kỵ tiếp nhận vận chuyển thay, thu nhập cũng không bị giảm đi. Đương nhiên, tiền xe ngựa và vận chuyển nàng cũng sẽ đưa cho hắn, nhưng nếu làm thế này, nàng cũng sẽ tiết kiệm được đáng kể. Nếu tính như vậy, Khánh Kỵ quả là rất có ích, mà nói về lâu dài, nàng cũng chẳng phải chịu tổn hại gì.
Nhớ tới điều này, Thành Bích tự đắc cười lên. Gió lùa qua khe cửa, rất nhẹ lướt qua mặt, khiến nàng chợt nhớ tới một màn bối rối lúc nãy, thực là tức chết đi được, ai lại nghĩ là hắn muốn bàn luận sinh ý với mình chứ, suýt nữa thì... thì... Thành Bích phu nhân trên mặt lại phủ một lớp ửng hồng, lúc này đã bất tri bất giác đi lên gò má, lại cảm thấy một nửa bộ ngực trắng mịn cũng thấm ra một chút mồ hôi, khiến cho thân thể mềm mại của nàng thực không được tự nhiên cho lắm. Thay đổi tư thế ngồi, có điều ngồi như thế nào cũng cảm thấy không được thoải mái, nàng không khỏi oán hận xấu hổ mắng một câu:
- Tiểu tử này thật khiến cho người ta tức chết.
Lòng của nàng cũng chưa từng mở ra với ai, nếu hôm nay Khánh Kỵ thật sự là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nói ra với nàng những điều đáng trách, thì cho dù Khánh Kỵ có xuất sắc như thế nào, nàng có tự đắc mừng thầm đến thế nào, cũng không khỏi cực kỳ khinh bỉ xem thường hắn. Chỉ có điều kết quả là, chỉ có chính mình có ý nghĩ kì quái, xấu hổ không chịu nổi. Nội tâm của nàng giống như chiếc rèm xe ngựa vậy, chỉ cần buông lỏng lộ ra một khe hở, là gió xuân (2) sẽ nhẹ nhàng ôn nhu thổi vào, lại nhẹ nhàng hồi tưởng.
Đã nhiều năm như vậy độc thủ xuân khuê (3), trái tim này cũng đã phong bế thật chặt rồi. Hiện giờ thể xác và tinh thần của nàng vừa mới thành thục, đang là thời điểm mà mùi hương nữ tính cường thịnh nhất, chỉ cần động ý niệm, là có rất nhiều phong cảnh kiều diễm mà bình thường không dám nghĩ bừng bừng thẳng lên đầu, mà đối tượng trong ảo tưởng đó, lại là... lại là cái kẻ vừa mới gặp kia.
- Đi chết đi! Hỗn đản hại nhân. - Thành Bích phu nhân xấu hổ buồn bực dậm chân một cái, mở miệng mắng hắn, trong lòng xấu hổ giống như một đóa hoa đón gió xuân, đóa hoa ở tận đáy lòng, từ từ nở ra, trong lúc nhất thời toàn thân như có rắn bò, lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
------------------------
(1) Môn đình: Môn: cổng, Đình: sân. Ở đây nói ‘môn đình’ là chỉ một sản nghiệp lớn, do Thành Bích làm chủ. Về sau nếu có xuất hiện từ ‘môn đình’, tại hạ xin mạn phép không chú thích lại.
(2) Gió xuân: Trong văn học TQ từ ‘xuân’ thường ám chỉ vấn đề nam nữ, lạc thú. Độc giả nào hay đọc sắc hiệp chắc rành cái này hơn cả tại hạ ^^
(3) Độc thủ xuân khuê: Độc: cô độc, một mình, Thủ: giữ gìn, Xuân: như trên, Khuê: khuê phòng. Ý chỉ về việc quả phụ thủ tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.