Thanh Ngõa quan, là con đường yếu đạo từ phía Đông đến Đế Khâu, dựa vào địa thế hai dãy núi cao và nguy hiểm hai bên, hùng quan sừng sững, là con đường bắt buộc phải đi qua nến muốn vào phía tây, nếu không qua Thanh Ngõa quan, đại quân tất phải chọn con đường khác núi non hiểm trở đứt đoạn, với lộ trình vượt hơn cả trăm dặm.
Đội quân của Vương Bình đi đến con đường hẹp phía trước Thanh Ngõa Quan, trong lòng bất giác tỏ ra vẻ vui sướng, hân hoan. Vượt qua Thanh Ngõa Quan, hôm nay có thể vào đến Đế Khâu thành, cuối cùng cũng không làm nhỡ yếu sự của Công Mạnh đại phu. Hắn khoát tay ra lệnh:
- Xếp quân thành hình con rắn, nhập quan.
Đại quân xếp thành ‘trường xà trận’, uốn lượn đi vào sơn cốc, tuần tự hướng vào phía trước, đạo quân tiên phong phía trước đã thấy xa xa hiện lên ải thành lầu của Thanh Ngõa quan, bỗng nhiên từ hai bên núi vọng ra âm thanh răng rắc, từng khúc gỗ còn cả cành lá đổ xuống, đám quân lính bỗng nhiên hoảng loạn, bọn họ không ngờ gặp phục kích tại quốc thổ, tại nơi lân cận với đô thành, vài tên lính phản ứng không kịp bị đè bẹp dưới những thanh gỗ lớn, trên mặt đầy những vết thương do những đống cây nguyên cành lá kia quất vào, đổ ụp dưới đất la hét kinh hoàng.
Những thân cây lớn đã làm tan tành ‘trường xà trận’, ở hai bên trong rừng lập tức từ trên cao nhảy xuống một đội vũ tiễn, nã cung tên vào những toán lính hỗn loạn phía trước đang tìm đường thoát thân, hơn mười tên trúng tên toi mạng, đồng thời từ trong rừng vọng ra tiếng hô to:
- Công Mạnh Trập mưu đồ làm loạn, quốc quân đóng cổng thành để bắt giặc. Quân phòng thủ Hoàng Hà đứng im đợi lệnh, không được tiến bước, nếu không nghe lệnh, quy vào tội làm loạn.
Công thành vi hạ, công tâm vi thượng (đánh thành không bằng đánh vào tâm lí). Vừa nghe xong những tiếng hô đó, đội quân đang hoảng loạn của Vương Bình lúc này càng thêm kinh sợ. Không những đám binh sĩ kia, mà ngay cả đại đa số thống binh tướng soái cũng ngờ vực nghi ngờ, không biết những lời nói phát ra từ trong rừng kia có phải là sự thật, sĩ khí vì vậy mà giảm đi bội phần.
Đám quân phòng thủ trong rừng ngăn cấm bọn họ tiến lên phía trước, lại yêu cầu bọn họ đứng im đợi lệnh, chỉ có điều đối với phía trước có hơn trăm tên lính bị cắt đứt không người viện trợ, bọn họ lại không chút khách khí. Hai bên đường trong rừng bỗng vụt ra một đoàn nhân mã, dẫn đầu là hai vị tướng quân mạnh mẽ, uy lực. Râu tóc rậm rạp, tay mang đoản kích, gầm vang như sấm dẫn đầu đạo quân tiến ra sát phạt đạo quân tại trận đồ phía trước.
Đại quân của Vương Bình gấp rút tiến lên phía trước, bị rơi vào thế chống đỡ như vậy, đã sức cùng lực tận rồi, lại đến việc sau khi bị phục kích, nghe thấy họ đang cùng Công Mạnh tham gia vào mưu đồ gây loạn, khiến cho binh sĩ hoang mang, đại loạn. Như vậy còn có thể đủ sức chiến đấu nữa không? Hơn nữa hơn trăm tên lính đang trong vòng vây bị chia cắt lại không còn tướng soái thống lĩnh chỉ huy chiến đấu, A Cừu, Tái Cừu hai người thúc binh mã tiến đánh tới tấp, giống như hổ dữ gặp bầy dê vậy .
Hai quân giáp nhau, trận thứ nhất, , đập tan đạo quân đang rơi vào thế thân cô thế cô của Vương Bình. Đám lính chỉ lo chạy tháo thân, không tên nào dám tổ chức phản kháng lại. Kết quả bị A Cừu, Tái Cừu chỉ huy đánh tan, trong phút chốc hơn trăm tên lính bị giết sạch không còn một tên sống sót.
Vương Bình từ xa nhìn thấy, khóe mắt mở to, lập tức ra lệnh cho quân binh chia làm ba đội, hai bên có cung tên áp chế, hướng vào bên trong khu rừng lùng sục, tự dẫn trung quân dẹp bỏ chướng ngại vật trên đường. Lương Hổ Tử biết rằng những lời nói kia chỉ có thể đánh động được quân tâm của hắn. Ngược lại không thể đả động gì đến những tên tướng lĩnh đang bị dồn vào chỗ chết tận tâm, quên mình phục vụ cho Công Mạnh, vì vậy từ sớm hắn đã chuẩn bị cho một cuộc chiến đẫm máu. Tại hai bên khu rừng hắn đã bố trí đào nhiều hố chông, bên dưới cắm nhiều cọc gỗ sắc nhọn, lại sai những tên lính biết đi săn trong doanh trại chế tạo những bẫy giậm, chông gỗ…, đám quân của Vương Bình vừa tiến vào trong rừng, còn chưa nhìn thấy tung tích quân thù đâu, đã có tên bị rơi xuống hố chông, hoặc bị bẫy giậm, chông nhọn giết hại, khiến cho bọn họ nơm nớp thận trọng, bước đi cẩn thận.
Đạo quân Vương Bình đang chỉ đạo ở con đường giữa, lại không có ai chặn đánh, chỉ có người từ xa lúc bọn họ đang dẹp chướng ngại vật bắn tên phá rối, nhưng mà hai đội quân địch mai phục trong rừng không thể tiêu diệt được, do đó cho dù có dẹp được đường, Vương Bình cũng không dám thâm nhập, vì vậy hắn một mặt thúc giục quân lính bất chấp mưa tên, nhanh chóng dẹp bỏ chướng ngại, một mặt khẩn trương chú ý quan sát tình hình hai bên đang giao chiến.
Phạm Trọng Thúc thống lĩnh binh lính phụ trách cánh trái của khu rừng, vừa gặp phải cạm bẫy, lập tức ra lệnh quân lính cẩn thận tiến về phía trước, tuân thủ mệnh lệnh của hắn, đám lính giống như rùa bò tiến lên, cánh phải hai bên đang giao chiến, còn hắn cánh này vẫn chưa thấy mặt đối thủ đâu. Phạm Trọng Thúc không phải là phe phái thân tín của Công Mạnh, lúc nghe thấy tiếng reo la phát ra từ trong rừng, hắn đã có tính toán. Công Mạnh nắm giữ quyền bính cực mạnh, nếu nói trong triều có người mưu đồ làm loạn, vậy thì chỉ có Công Mạnh mới đủ thực lực. Mặc dù người trong rừng hành tung bí hiểm, từ xa nhìn qua, từ trong rừng đám quân mai phục xông ra đánh hạ đạo quân phía trước, y phục trên người chúng cũng không giống binh lính nước Vệ, nhưng hắn vẫn còn có chút hoài nghi. Dựa vào lập trường của hắn, thì không thiếu kẻ vì Công Mạnh mà hi sinh thân mình, nên hắn không thể công nhiên phản kháng quân lệnh được, lại tiêu cực biếng nhác, đợi tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Người của Lương Hổ Tử đợi cho quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, lại thông thuộc địa hình, bọn chúng lại không dễ dàng tấn công qua, lúc này trong lòng quân tướng lại đang có dị tâm, làm sao có thể tiến lên được.
Tin tức về trận đánh đẫm máu trong cốc đã loan truyền đến Thanh Ngõa quan, tướng quân của Thanh Ngõa quan từ trên cao nhìn tới, chỉ thấy trong cốc người người hỗn loạn, vô số binh mã đang chém giết không ngừng, tạm thời nhìn không rõ hai bên đến từ đâu, càng quyết không thể xem thường, chỉ cần không có người tấn công vào Thanh Ngõa quan, thì hắn cũng không dám mạo hiểm chỉ đạo xuất binh. Vội vàng ra lệnh toàn quân lập tức đóng cửa thành, tăng cường chuẩn bị súng bắn đá… cẩn trọng chờ đợi.
Vương Bình chỉ huy đạo quân Hoàng Hà giao chiến với tinh binh Ngải thành của thống soái Lương Hổ Tử, cuộc chiến đẫm máu diễn ra bên ngoài Thanh Ngõa quan…
Sáng sớm, ở nơi đại thành phồn hoa Đế Khâu, trên phố cũng không bao nhiêu người qua lại. Vậy mà sáng nay, con đường lớn của thành Đế Khâu đi qua phủ đệ của Công Mạnh Chập, lại có một đám tráng sĩ vạm vỡ khoác áo vải chạy như bay trên con đường vốn yên lặng tĩnh mịch, tiếng bước chân phát ra không đều nhưng rất nhanh.
Những tráng sĩ này, trang phục kì dị, có người mang cẩm bào áo mũ, có tên lại mặc y phục dệt bằng vải, lại có kẻ mặc áo đay, quần bông, xem ra có thể là toàn bộ những người trong thị tộc, lính trong nhà, thực khách, gia nô của một gia đình giàu có cùng đi, với lại người người trong tay đều cầm dao sắc, đằng đằng sát khí.
Trong đám người này còn có nhiều nam tử tuổi đã qua năm mươi đặc biệt gây sự chú ý, bọn họ trên người khoác bộ áo giáp đã cũ kĩ, nhưng ngược lại binh khí trong tay họ được lau chùi sáng loáng. Mặc dầu, đại đội binh mã này chạy rất nhanh, nhưng những vị nam nhân này vẫn giữ được đội hình đi sát nhau, giống như một thanh gỗ lớn trôi theo dòng nước lũ, mặc dù tùy vào sóng gió mà nhấp nhô, lên xuống, nhưng những khúc gỗ đó, nó vẫn là nó.
Bọn họ đều là những bậc lão binh trong đạo quân của Tề thị, Bắc Cung thị lúc nắm trong tay quyền bính năm xưa, và cũng đều là những tùy tùng thân tín của gia chủ Tề thị, hậu Bắc Cung ngày xưa. Sau khi hai nhà Tề thị, Bắc Cung thị mất đi quân quyền, những thân binh tì tướng này tự biết rằng khó có thể được Công Mạnh trọng dụng, nên cũng theo gia chủ mà thoái giáp quy điền (bỏ giáp về làm ruộng), Tề thị, Bắc Cung thị đối với những lão binh đã cùng họ vào sinh ra tử có phần chiếu cố, bình thường để cho họ cai quản việc làm ăn, điền địa, nông canh của gia chủ, cuộc sống của họ so với những gia đình bình thường khác có phần hậu đãi hơn nhiều.
Hôm nay gia chủ của họ gặp nguy, thân là bậc đại trượng phu có chí làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Huống hồ bọn họ cả đời xem Tề thị, Bắc Cung thị hai gia chủ là người một nhà. Bất kể là vinh nhục hay thiệt hơn, bọn họ tuyệt đối không do dự khoác lên mình chiến giáp ngày xưa, cầm lại binh khí, theo ý gia chủ, tái chiến sa trường.
Đám người này đều là bách chiến lão binh, hai mươi năm chinh chiến, thể chất đã không còn như trước, nhiều người còn có bụng phệ, nhưng kinh nghiệm chiến trường và tố chất tâm lí của họ, những chiến binh nhiều trận chinh chiến sa trường, ngược lại nhiệt huyết sục sôi của những chiến binh trẻ không thể so sánh được. Thân thể mập mạp cường tráng, nhưng thái độ lạnh nhạt, ánh mắt sắc lạnh của họ so với đám binh lính tuổi trẻ hừng hực sát khí kia, ngược lại còn khiến người người sợ hãi.
Đám người Tề Báo biết một khi hành động thì khó có thể bưng tai bịt mắt người khác, quyết định xuất binh từng phần, trực tiếp xông vào phủ Công Mạnh Trập , trên đường hai bên tập hợp lại. Nhân mã hai bên thanh thế lẫy lừng, đi được nửa đường hai đạo quân lẫy lừng tác hợp, càng thêm đại chấn. Trong đó cũng không tránh khỏi có chút tác dụng tâm lý, khi mọi người xông pha chiến trận, không ngừng có người gia nhập, sĩ khí đó càng ngày được nâng cao.
Bọn họ với vận tốc nhanh nhất xông đến phủ đệ của Công Mạnh Trập, không cho bọn mật thám có thời gian quay về báo tin. Bọn mật thám mà Công Mạnh Trập phái đi thám thính tình hình không phải ít, phi nước đại quay về báo tin, bọn họ đặt chân xông vào trong phủ đệ. Quân mã củaTề Báo và Bắc Cung Hỉ cũng đã đến rồi
- Nhanh chóng đóng cửa phòng thủ, gõ chuông báo động, Bắc Cung Hỉ tạo phản rồi.
Âm thanh cấp báo lập tức hướng về phía sau hậu đường, gia quân môn khách bọn họ trong phủ của Công Mạnh Trập đang gối giáo và mặc đồ đi ngủ, lúc này đều rất mệt mỏi, đang nghĩ là sau khi ăn cơm lại tranh thủ thời gian rảnh để nghỉ ngơi một lát, tiếng kêu la thất thanh vọng vào ầm ầm khẩn cấp, cánh cửa chính đang được tận lực kéo lên lập tức bị đẩy ra, hai cánh cửa bị kéo ra, làm ngã vỡ vài bình hoa đặt trên hai bên hành lang.
Khẩn cấp, lệnh chém giết vang lên, một đạo quân tráng sĩ phá cửa xông vào, kiếm kích trường thương vung chém, giống như thủy triều cuồn cuộn, gia quân thực khách trong phủ Công Mạnh Trập đều cực kỳ hoảng sợ, may mà bọn họ hai ngày nay đã thủ sẵn binh khí đợi lệnh, vũ khí luôn mang theo bên người, lập tức cử khởi binh khí nghênh chiến.
Cửa lớn mở ra, người người xông vào như thủy triều, người của Tề Báo hô hào xông vào bên trong, vừa tiến vào vừa giao chiến với đối thủ, dưới chân tuyệt nhiên không dừng bước. Đám lính vừa mới giao chiến đã tiến vào hơn mười bước, lại thấy kẻ thù mới xuất hiện phía trước, Tề Báo và Bắc Cung Hỉ trước đó đã truyền lệnh, vượt qua tiến thẳng vào bên trong, kẻ nào bắt giết được Công Mạnh Trập coi như đã lập đại công, thưởng cho ngàn vàng, vậy nên kẻ nào cũng đầy dũng khí đối chiến với đám gia binh môn khách trong nhà Công Mạnh.
Đại quân hơn trăm tên đã tiến vào tiền đường, trong viện đã chất đầy người chết, lúc này Khánh Kỵ và Tề Báo, Bắc Cung Hỉ lãnh đạo đại quân thứ hai tiến vào bên trong. Tam quân đều mang sát khí hừng hực, Khánh Kỵ hông đeo kiếm, tay cầm trường thương, Tề Báo tay mang đại chùy, Bắc Cung Hỉ trong tay là một thanh giáo dường như là kì môn binh khí (binh khí hiếm thấy), điểm kì lạ ở loại binh khí này là toàn thân được đúc thành từ đồng thau, phần đầu thô to, còn có một đoạn dao ngắn, tương đối giống thanh Lang Nha Bổng ở hậu thế.
Tề Báo khuôn mặt tàn bạo, trong mắt lộ ra ánh nhìn hung ác tàn nhẫn nói:
- Phủ Công Mạnh Trập có ba phần trọng yếu, lại có hai bên nhà ngang, ta tấn công ở giữa, Bắc Cung đánh vào hướng phải, Công tử tiến về bên trái, như vậy đi.
Bắc Cung Hỉ đáp:
- Được, chúng ta ba người đồng thời hành động, xem thử kẻ nào sát đến hậu trạch (nhà sau) đầu tiên, ai là người đem thủ cấp Mạnh Trập quay về.
Bắc Cung Hỉ tính tình táo bạo, lời còn chưa dứt, đã lệnh cho đám thân binh hướng về phía bên phải lùng sục.
Khánh Kỵ cười nhẹ, tay nhấc thanh trường đao lên nói lại:
- Tề đại phu, hẹn gặp tại hậu trạch.
Tay chân vừa động, vết thương trên thân mặt dù được băng bó cẩn thận, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu. Thế nhưng vết đau này ngược lại càng kích thích tiềm năng trong người hắn, khiến thể năng của hắn phát huy đến cực hạn. Tề Báo và Bắc Cung Hỉ cũng đã phân phối sáu mươi tên lính đợi lệnh của hắn, đám quân lính cùng tiến lên phía sau Khánh Kỵ hướng bên trái phủ đệ lục soát, người ngăn giết người, thánh cản giết thánh, thế tiến công áp đảo như chẻ tre.
Đám môn khách, gia quân trong phủ của Công Mạnh Trập ngang ngửa với đạo quân mà Khánh Kỵ phái tới, nhưng lúc này bọn họ thất kinh không còn động cơ chiến đấu, không có ai chỉ huy mà tự thân hành động. Một đại quân có mục tiêu rõ ràng, có thống soái lãnh đạo, một đạo quân khác thì giống như lũ kiến vỡ tổ, tháo chạy tứ tung, mặc dù cũng mười phần dũng khí, gặp kẻ thù là đánh, nhưng cao thấp đã được phân định rõ. Nếu như chủ động xuất quân, thì đạo quân uy nghi mãnh liệt của Công Mạnh Trập đối với liên quân của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ lại không dễ dàng thua trận dễ dàng như vậy đâu, máu chảy thành sông, xác chết chất cao như núi.
Tiếng chém giết rền vang trong phủ của Công Mạnh Trập, tì nữ, gia nô lớn bé tháo thân trốn chạy, may mà liên quân do Bắc Cung Hỉ, Tề Báo, Khánh Kỵ chỉ mê hoặc bởi cái thủ cấp đáng giá ngàn vàng của Công Mạnh Trập, mà không gây hại đến những tên thanh niên, nữ tử kia, đám lính mắt đỏ hau, vung binh khí hùng hục tiến vào bên trong hậu đình. Nhưng càng tiến vào bên trong, đám gia binh thực khách bên trong càng nhiều, dần dần cũng ổn định tình hình, tổ chức phản kháng lại, do đó tốc độ đánh chiếm của đạo quân ba hướng cùng công tiến vào bên trong lại chậm lại, hai bên giáp là cà giao chiến dữ dội, từng bước từng bước chiếm cứ chiến địa.
Vệ hầu Cơ Nguyên hứng thú bước vào phủ đệ của Chử Sư Phố, liên thanh nói:
- Cây hoa cúc bảy màu kia đâu rồi, mau đem ra cho quả nhân xem.
Chử Sư Phố ra hiệu cho tên quản sư đứng nghênh tiếp trước cửa, rồi vội khom lưng, mặt mày hớn hở nói lại:
- Quốc quân, mời ngài đi bên này. Nó đang được đặt ở hậu hoa viên(vườn hoa phía sau nhà).
Chử Sư Phố hộ tống Vệ Hầu Cơ Nguyên bước ra hậu hoa viên, quanh quẩn trước sau, đi đến một cái đình quán trong khuôn viên. Cơ Nguyên tiến lên phía trước vài bước, nhìn kĩ tứ phía, nhìn thấy trong khuôn viên hoa cúc nở đầy, hương hoa thơm ngát, nhưng tuyệt nhiên không thấy loại hoa cúc kì dị bảy màu kia đâu, bất giác ngạc nhiên hỏi:
- Hoa cúc bảy màu kia đâu, không phải ngươi nói đã khai nở đầy hoa sao?
Phía sau yên lặng không nghe thấy trả lời, Cơ Nguyên quay lại, nhìn thấy Chử Sư Phố đã thối lui vài trượng, quỳ rạp xuống đất chịu tội. Cơ Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Chử Sư Phố, ngươi như vậy là có ý gì?
Chử Sư Phố đang quỳ, trán chạm đất, dập dập liên hồi đáp:
- Thần đáng tội chết, thỉnh cầu Quốc quân yên tâm, Chử Sư Phố thần vạn lần không dám gây bất lợi cho quốc quân.
- Cái gì?
Cơ Nguyên thất sắc, ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Chử Sư Phố, ý của ngươi là sao?
Chử Sư Phố chỉ đập đầu, không nói tiếp. Cơ Nguyên kinh ngạc không hiểu, định bước qua hỏi rõ ngọn ngành, chợt tứ phía tiếng âm thanh kiếm rút ra khỏi bao, nỏ giương cung vọng tới, khoảng hơn mười tên mặt đằng đằng sát khí tay thương, tay cung, tay kiếm hướng đến hắn xông lên, Cơ Nguyên kinh ngạc thối lui vài bước, sống lưng dựa vào cột đình, giận giữ nhìn Chử Sư Phố quát:
- Chử Sư Phố ngươi thật to gan, dám phạm thượng mưu phản sao!
- Thần không dám, thần có tội.
Chử Sư Phố liên tục dập đầu nói:
- Thần làm như vậy, vạn lần cũng là bất đắc dĩ, thần một lòng trung quân, việc hôm nay, cũng chỉ vì muốn trừ nịnh thần, thỉnh cầu quốc quân thông cảm cho nỗi khổ của hạ thần.
Cơ Nguyên ngày thường chìm đắm trong tửu sắc, dâm ô không biết gì, lần này kiếm kề tận cổ, ngược là còn không chịu quy hàng, mà giận giữ quát lớn:
- Tặc tử, ngươi nói kẻ nào là nịnh thần? Kẻ nào bên cạnh gây bất lợi cho quả nhân?
Chử Sư Phố quỳ dưới đấy cũng không mở lời, chỉ dùng tay ra hiệu, đám lính trong phủ của hắn lĩnh mệnh, lập tức cưỡng chế bắt trói tên hôn quân vô lại Cơ Nguyên lại.
Đợi cho tiếng gầm gừ, quát mắng của Cơ Nguyên đi khỏi, cái thân hình mập mạp đang quỳ rạp dưới đất Chử Sư Phố mới đứng dậy, cái đầu tròn thấm đẫm mồ hôi, vội vàng bước đi, phủi phủi áo bào rũ cỏ, hướng về phía trước đình mà đi.
Bên trong Nguyệt Hoa cung, Nam Tử cắn cắn môi, từ từ hướng vào trong điện, rơi vào thế lựa chọn giữa hai con đường, người duy nhất nàng từng động chân tình là Tử Triều, muốn nàng mở to mắt mà nhìn người nàng thương yêu nhất chết đi, nàng làm không được. Nhưng nàng lại hận cái kẻ đã gây ra việc này, cưỡng bức nàng phục tùng mưu kế hèn hạ đó, hơn nữa, nàng cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào sự chắc chắn thành công của công tử Triều.
Công Tử Triều lạnh nhạt nhìn nàng, đoán rằng bên ngoài cung kế hoạch đã được thực hiện , không thể kiên nhẫn được nói:
- Nàng còn do dự chuyện gì nữa? Hay là không cam lòng với vị phu quân danh thực bất phù kia (cái danh và sự thực không giống nhau), hay là lo sợ binh quyền của Công Mạnh Trập? Hắn tuy binh hùng tướng mạnh, nhưng trong Đế Khâu thành, binh mã hắn có thể điều động vô cùng bị hạn chế, nước xa khó cứu được lửa gần, đợi hắn bó tay chịu trói, binh mã các hướng còn có thể hi sinh vì hắn mà giao chiến không? Còn Cơ Nguyên, từ đầu đối với nàng cũng chỉ vì xấu hổ mà kính trọng , nàng mới có quyền uy hôm nay. Nhưng quân vương vốn là người thiếu thốn tình cảm, loại cảm tình này còn có thể duy trì được bao lâu? Thời cơ tốt thế này, sao chúng ta lại không cất mẻ lưới này chứ?
Nam Tử bỗng nhiên dừng bước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn rất lâu, rồi nói:
- Được rồi, kiếp này ta nợ huynh, hôm nay ta và huynh cùng hội cùng thuyền, về sau huynh nếu phụ ta…
Công tử Triều hớn hở đáp:
- Tử Triều xin chịu sét đánh chết.
Nam Tử cắn răng, trừng mắt quát:
- Ta sẽ tự tay giết huynh.
Nàng dừng chân nói:
- Đi với ta.
Công tử Triều hoan hỉ đi theo sau Nam Tử, rời khỏi Nguyệt Hoa Cung quay về Phụng Triều Điện.
Phụng Triều điện tổng quản là một vị đại nhân tuổi gần ngũ tuần, vào quân ngũ từ nhỏ, tên gọi là Đông Lý Hạ, một lòng trung thành đối với Vệ Hầu, phụ trách quản lí bảo khí, ấn phù quân vương của Vệ quốc.
Bảo vật của Quốc quân, ai là Vệ quốc quân phu nhân thì có một chiếc chìa khóa dự phòng, đây là quy định đề phòng những tình huống bất ngờ của Vệ quốc. Nhưng trừ phi có xác nhận Quốc quân thân vong bên ngoài, thì chìa khóa đó vẫn được lưu giữ nơi người được chỉ định, nếu vậy thì quân phu nhân không có quyền hành điều dụng bảo khí. Nam Tử cùng với công tử Triều đến trước Phụng Triều điện, Đông Lý Hạ vội vàng ra nghênh tiếp, trịnh trọng nói:
- Nô tì bái kiến quân phu nhân. Quân phu nhân giá lâm Phụng Triều điện, có điều gì chỉ dạy?
Nam Tử bình tĩnh đáp:
- Đông Lý Hạ, mau đem bản quốc bảo khí ra cho ta.
Đông Lý Hạ ngớ người, nghi ngờ hỏi:
- Quân phu nhân, quốc quân đang bình yên, theo thúc chế, nô tài không thể phụng chiếu.
Nam Tử vội đáp:
- Công Mạnh Trập tạo phản, quốc quân đã bị quản thúc, như vậy không thể phát hiệu thi lệnh sao? Mau mau đem bảo khí ra đâu, quả nhân cần điều binh đi dẹp loạn.
- Việc này… Nô tài chưa nhận được tin, khó mà chỉ nghe một mặt những lời của quân phu nhân được, thỉnh cầu quân phu nhân….
Công tử Triều bên cạnh không giữ được bình tĩnh, hỏi:
- Nơi cất giữ bảo khí, quân phu nhân biết không?
- Ta biết.
“A..hhh” Nam tử vừa gật đầu đáp ứng, Công tử Triều đã không do dự, rút kiếm chém chết Đông Lí Hạ. Vệ quân tứ phía kinh hãi, cầm vũ khí xông lên, công tử Triều cầm ngang thanh trường kiếm còn dính đầy máu, trừng mắt quát:
- Quốc quân đang bị khống chế, mọi chuyện gấp lắm rồi, hôm nay quân phu nhân cần lấy quốc ấn binh phù điều binh dẹp loạn, kẻ nào dám cản đường, giết chết không tha.
Đám thị vệ nghe thấy hoảng hốt lúng túng. Thủ lĩnh đã chết, không ai hạ lệnh. Lại nhìn thấy quân phu nhân uy nghiêm đứng trước, do dự một lát, cuối cùng thối lui. Công tử Triều thấy vậy, vội vàng cùng với Nam Tử tiến vào Phụng Triều điện, tới phía bên góc thư án mở mật thất, lộ ra một chiếc đại đỉnh tạo thành từ đồng xanh, dường như đây là một ám kỷ (két sắt), nhìn từ bên ngoài, có thể thấy chiếc ám kỷ này rất dày, nặng, sợ rằng phải đến bốn năm nhát búa cũng không thể đập vỡ được.
Nam Tử từ trong người rút ra chìa khóa, đút vào ổ khóa vặn một vòng, vang lên một tiếng “tách” nhẹ, dường như khóa đã được mở. Nam Tử đưa tay kéo ra, cánh cửa bằng đồng nặng nề kia bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc lư.
- Để ta…
Công tử Triều không kịp đợi, cầm lấy chốt cửa, kéo mạnh, cánh cửa bằng đồng lập tức được mở ra. Bên trong không có ngọc châu, ngọc bảo, chỉ có bốn hộp tráp. Hộp lớn nhất ngay ngắn vuông vắn, không cần hỏi, cũng biết đó là ấn ngọc của nước Vệ.
- Hộp bên phải kia.
Nam Tử nói nhỏ bên cạnh hắn.
Công tử Triều nhìn chăm chăm vào quốc ấn, rồi mới đưa tay cầm lấy chiếc hộp bên phải mở ra, bên trong đặt nửa con hổ làm bằng đồng nguyên chất, nặng trịch, trên thân hổ hoa văn tinh tế, mờ ảo hiện lên màu xanh gỉ đồng.
Đây là hổ phù, hổ phù kì thực không chỉ có một loại, mà có nhiều loại có quy cách khác nhau, loại bán hổ phùn này, là loại có quyền hành cao nhất, hổ phù mà Công Mạnh Trập có trong tay, một lần nhiều nhất cũng chỉ điều động được một vạn binh mã, mà loại hổ phù này, hễ có người nắm trong tay bán hổ phù, một khi được nghiệm chứng là thật, phải phục tùng vô điều kiện đối phương, giống như yết kiến quốc quân. Đọc thê𝑚 𝓷hiề𝙪 tr𝙪yệ𝓷 ở + trù𝑚t r𝙪yệ𝓷﹒V𝙽 +
Nam Tử vươn ngón thay thon dài trắng thuần ra, nhẹ nhàng sờ vào chiếc hổ phù lạnh ngắt, hạ giọng nói:
- Chính nó, bất kể thị vệ trong cung, trong thành, hay là binh lính toàn quốc, đều có thể điều động.
Công tử Triều đại hỉ, hôn lên má của Nam Tử một cái, rồi bước đi, nói:
- Thời gian rất gấp, ta phải đi khống chế vệ quân trong cung, trong thành, nàng tạm thời ở trong cung đợi tin ta.
Công tử Triều nói xong, chạy biến đi. Nam Tử sờ tay lên má, trầm tư một lát, rồi thở dài một tiếng….
Trong phủ đệ của Công Mạnh Trập, hệ thống sân vườn ba hướng, chín ngõ, thảo đình, trung đình, hậu đình đều bố trí như vậy, trú tại tiền đình đều là bọn tôi tớ nô bộc, gia nô và bọn gia quân, thực khách thấp hèn. Bắt đầu xông vào bên trong trung đình, hai bên giáp lá cà giao chiến kịch liệt, gà vịt trong sân tháo chạy toán loạn, đám tì nữ, gia nô cũng hoảng loạn tìm đường thoát thân, hai bên chỉ quản vung kiếm chém tới, mà không có thời gian tranh luận. Đại đội binh mã giết hạ những tên gia quân cản đường, dốc hết toàn lực truy sát vào bên trong.
Tam lộ binh mã do Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Khánh Kỵ chỉ huy, mỗi người dẫn đầu đại quân, thần tốc tiến lên. Khánh Kỵ dẫn quân tiến đánh lộ bên phải, thế trận thắng như chẻ tre, tiến đến trung đình sân thứ hai, thấy phía trước đã có đại quân tập kết, với hơn trăm tên lính đang xếp thành trận thế. Khánh Kỵ cũng không nhiều lời, đưa trường thương hướng tới, ra lệnh:
- Tiến lên
Khánh Kỵ vung kiếm, tiên phong xông vào trận đồ, với thanh trường thương trên tay, Khánh Kỵ như giao long xuất thủy, tiến lên phía trước mở con đường máu, binh lính phía sau Khánh Kỵ số lượng chỉ bằng một nửa, nhưng nhìn thấy Khánh Kỵ dũng mãnh như vậy, như tăng thêm động lực, đồng loạt hô hào, nhất tề xông lên.
Đại quân tiến đánh lộ bên trái của Bắc Cung Hỉ cũng gặp phải địch thủ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kiên cường phản kháng lại. Bắc Cung Hỉ toàn thân đẫm máu, trong tay thanh Lang Nha Bổng giống như kỳ môn binh khí, trên ngọn thanh Lang Nha dính đầy từng mảng máu thịt, trộn lẫn vào nhau, phút chốc đều chuyển sang màu đỏ. Nhưng trận chiến hôm nay, nếu ngươi không chết thì ta chết, tuyệt không có con đường thứ ba. Bắc Cung Hỉ không ngừng thúc quân xông lên, không hề tỏ vẻ sợ sệt.
Còn đạo quân tiến đánh trung lộ do Tề Báo chỉ huy, đại quân này nhiều binh mã nhất, lại có thêm đội cung tên hộ tống, từ xa thấy quân lính đối phương, chưa kịp đánh giáp lá cà, đã bắn qua một trận mưa tên, do đó thế thắng như chẻ tre, tuy nhiên trên đường vào con đường cuối cùng cũng gặp phải sự kháng cự kiên cường của đám tàn quân.
Đây là cánh cửa chính hướng vào hậu đình, mười phần rộng rãi, dưới cửa có thạch giá, trong sân là một khoảnh đất rộng, hai bên tường trồng đầy tùng, bách. Hai bên bảy tám mươi binh lính xông vào giáp lá cà tại cánh cửa này, Tề Báo tay cầm đại thiết chùy, dưới đùi dính đầy máu tươi, thở mạnh hô hào ra lệnh:
- Các ngươi, hét lớn lên cho ta.
Nghe theo lệnh của Tề Báo, đám thủ hạ gia quân môn khách đồng thanh hô lớn:
- Những kẻ chống cự ngoan cố kia, Công Mạnh Trập khi quân phạm thượng, mưu đồ tạo phản, ta thừa lệnh quốc quân thanh trừ kẻ nịnh thần này, kẻ nào hạ vũ khí quy hàng, lập tức thối lui đứng sát vào hai bên tường, sẽ không quy cho tội chết, còn kẻ nào chống đối, giết chết không tha.
Bọn họ tề thanh hô hào vài lần, khí thế phản kháng bên trong nội đình giảm dần. Vài ngày qua, Công Mạnh Trập hành động rất khả nghi, hơn nữa do người nhiều khẩu tạp, cũng không có chuyện hắn đem chuyện đại sự này đi nói với đám gia quân môn khách, lúc này nghe những lời của Tề Báo, nhiều người liên tưởng đến những hành động kỳ quái của gia chủ hai ngày qua, không tránh khỏi hồ nghi.
Bọn họ chưa hẳn đã sợ chết, nhưng chiến đấu tại trận chiến mà mình không có cửa sống, thử hỏi kẻ nào còn có dũng khí tử chiến? Đối phương đã tiến vào cửa, hơn nữa lại tuân theo mệnh lệnh của quốc quân, bọn họ chống lại mà không có viện trợ. Vừa nghĩ đến việc này, sĩ khí đã suy nhược, Tề Báo đã phát lực tấn công, đã tiến công vào bên trong, đang giao chiến với những tên gia quân đang do dự không chịu thối lui. Nhìn thấy tình hình này, đã có người chạy đến hai bên tường, Tề Báo quả nhiên không giết hại bọn họ, chỉ hạ lệnh cho quân lính tiếp tục tiến công, vì thế, xuất hiện nhiều tên chạy về một phía quy hàng, cánh cửa thứ ba tiến vào trạch viện, đã bị thất thủ.
Cũng vào lúc này, Khánh Kỵ, Bắc Cung Hỉ cũng tả hữu hai bên tiến đến, cùng với Tề Báo họp lại tiến vào cánh cửa thứ ba. Lại tiến vào phía sau, là khuôn viên cuối cùng, nơi đây tất cả những người thân tín của Công Mạnh Trập ẩn trú.
Tề Báo hớn hở ra mặt, cười lớn nói:
- Hôm nay chúng ta thành sự rồi.
Khánh Kỵ nói:
- Việc lớn mà chưa hoàn tất thì coi như chưa thành sự được, ta đừng nên cười vội.
Bắc Cung Hỉ đáp:
- Đúng, nhất cổ tác khí*, đợi đến khi cái đầu chó của Công Mạnh Trập nằm trong tay lão phu, lúc đó mới an tâm. Giết..!
--------------------
* Nhất cổ tác khí: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.