Đại Tranh Chi Thế

Chương 204.2: Diệt trừ tai mắt (Hạ)




- Thật kỳ lạ, hình như ta cũng nghe thấy tiếng bò rống ở đâu đó...
Diệp đại ca dỏng tai lắng nghe.
- Ùm... bò...
Tiếng bò rống càng lúc càng gần hơn, hai binh sĩ đứng kế bên cũng nhảy dựng lên:
- Không phải, là tiếng bò kêu thật, đêm hôm khuya khoắt, lại ở giữa núi sâu thế này lấy đâu ra bò kêu ở đây?
Tiểu Xá vội vàng ngồi nhỏm dậy:
- Không sai, đúng là có tiếng bò kêu...
Bọn họ hoang mang đưa mắt nhìn nhau, vội đi theo hướng âm thanh phát ra tiếng bò kêu, khi đi tới ven sơn cốc, tiếng bò kêu lại càng rõ ràng, âm thanh cũng gần hơn, từng đám lửa trong sơn cốc được nhanh chóng thắp lên, đám lửa bỗng bùng lên rồi di động! Tiếng bò rống càng lúc càng gần, khoảnh đất đột ngột trở nên chấn động.
Bọn họ đứng ở trên triền núi, trợn mắt há hốc miệng nhìn về phía sơn cốc, giống như là đang nhìn thấy một bầy quái vật. Âm thanh ì ầm đó vang rền trong sơn cốc, bắt đầu cộng hưởng thành một tiếng gầm khủng khiếp, sau đó giống như dòng nước đại hồng thủy mạnh mẽ lao về phía doanh trại quân Ngô.
- Đó... đó là loài quái vật gì thế?
Ánh mắt của Tiểu Xá đơ dại dõi theo những đám lửa ma trơi đang di động với tốc độ kinh hồn kia, kinh ngạc nhìn xuống doanh trại quân mình dưới sườn núi. Diệp đại ca hớt hải thét lên kinh khiếp:
- Không phải ma quỷ gì đâu, tập kích, có kẻ tập kích!
Bọn họ đã không còn kịp báo tin nữa rồi, phía trong sơn cốc bỗng nhiên trào ra hàng ngàn đốm lửa, không biết có bao nhiêu binh sĩ đang giương đuốc thần tốc lao về phía trước, mấy thám báo đứng trên triền núi thậm chí còn nhìn rõ cả những bộ mặt đằng đằng sát khí và vũ khí lăm lăm sáng lóa trên tay họ.
Diệp đại ca ngồi bệt mông xuống dưới, hít vào một hơi, ngán ngẩm nói:
- Hết rồi, hết rồi, bọn chúng... tại sao lại xuất hiện được ở nơi này chứ?
Doanh trại được bao biện đơn sơ vốn dĩ không thể ngăn cản được bước tiến của đám hỏa ngưu, đám trâu nước hung hăng gắn ở mông một bao cỏ rơm đang bốc cháy nghi ngút, lao thẳng xuống con đường thẳng tắp phía dưới, gặp người húc người, gặp trại húc trại, dường như không gì có thể ngăn được bước tiến của chúng.
Binh sĩ trong doanh trại đã cởi bỏ giáp trụ, nhưng phần đông vẫn chưa ngủ, Giang Hoài lúc này vừa duyệt đội ngũ, ăn cơm no nê xong, đang ngồi vắt vẻo trên chiếc nệm cỏ, tháo bỏ giầy ra, đang lim dim thao thức, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động rì rầm từ đâu truyền tới, hắn đưa mắt dò hỏi đám binh sĩ nằm cùng trướng, nhưng chẳng ai biết là đã xảy ra chuyện gì hết. Một con trâu nước to lớn liền "rầm" một tiếng húc tan chiếc lều, bỏ mặc mọi thứ cắm cổ trối chết lao qua, Giang Hoài cảm thấy hình như chân mình còn hơi sượt qua chân của một con trâu khác.
Phía sau mông của đám trâu nước treo một chiếc đệm cỏ, lũ trâu điên bổ ngang đâm dọc lao tới tấp, phá tan doanh trại, rồi còn lôi theo đống lều trại vải trướng tiếp tục bổ về phía trước, Giang Hoài lấy một tay ôm chân, một tay cầm tăm xỉa răng, mắt ngây dại ngồi thu lu một chỗ, lều trướng bị kéo phăng, bỗng chốc hắn nhìn thấy những vì sao, bầu trời, còn có cả con đường lấp ló...
Lều trướng trại doanh bị đám trâu điên kéo đi bị lửa phía đằng đuôi của chúng bén gọn, lửa cháy càng lúc càng to, đám lửa cứ bám theo phía sau mông lũ trâu nước, chỉ có chạy trối chết về phía trước mới có thể mượn gió đẩy ngọn lửa dạt về phía sau cho bớt nóng, như vậy thì đám trâu nước mới cảm thấy dễ chịu hơn chút được. Thế nên bọn chúng vận hết sức, dặn hết mình, chạy ngang bổ dọc càng nhanh hơn, những nơi đi qua người ngã ngựa đổ thành một đống hỗn độn.
Theo sát đó là đại quân của Khánh Kỵ. Đôi bên hiện tại đều không có binh xa công phá doanh trại trong các cuộc dã chiến, vả lại, Ngô quốc là vùng sông nước, điều kiện địa lý như vậy cũng không cần người Ngô phải trang bị các loại binh chủng chiến xa, trong các cuộc chiến tranh nổ ra tại Lỗ quốc, phần lớn là đôi bên bày trận đồ sát lẫn nhau. Giờ đây quân Khánh Kỵ đang khẩn trương đột phá đại bản doanh của đối phương, đoạt lấy trung quân, vốn dĩ chỉ dựa vào bộ tốt đột kích. Thế nhưng hơn một trăm con trâu nước được lấy từ vùng Yểm Thành về lại tạo ra những hiệu quả còn ghê gớm hơn cả chiến xa, chỉ trong nháy mắt chúng đã biến doanh trại của quân Ngô hổng một lỗ lớn. Khi quân đội Khánh Kỵ tiến vào doanh trại quân Ngô, phía trước không hề thấy quân địch ra ứng chiến.
Trong quân đội ban ngày lấy cờ quạt làm hiệu, ban đêm lấy đèn đuốc làm hiệu, còn có một loại hiệu lệnh thông dụng cho cả ngày lẫn đêm, đó chính là cổ nhạc(trống quân), thế nhưng trong trận đại chiến, tiếng gầm thét chém giết vang trời, cự ly giữa các binh đoàn lại cách nhau xa, thì tiếng trống cũng bị lấn át đi, nên chỉ còn cách lấy đèn đuốc làm hiệu lệnh, do vậy nên phải trái trước sau, phía trên thành lầu, đều thắp đèn hiệu, dựa theo số lần nhấp nháy và số lượng đèn thắp để truyền đạt quân lệnh.
Còn Khánh Kỵ thì sau khi đưa quân ập vào doanh trại, lập tức phái một đội quân tinh nhuệ tiến về phía lầu quan sát, lập tức những rừng tên phóng ra tới tấp, giống như thể bắn không tiếc tay vậy, trong những trận đại chiến liên miên, số lượng tên còn lại đã không nhiều. Toàn bộ tập trung trong tay đội đột kích này. Đám tên trút như mưa của đội quân đột kích này đã hạ thủ được đám binh vệ trên lầu gác. Tiếp đó vứt bỏ hết đám cung tên lúc này đã không còn tác dụng, rồi cầm lấy rìu giắt ở sau lưng. Vung ngang bổ ngửa chém loạn xà ngầu, chém cho vụn gỗ bay tứ tung, chẳng bao lâu sau, một lầu quan sát đã bị đốn cho đổ sụp xuống, mang theo những tiếng kêu thảm thiết của đám binh sĩ phía trên, rơi xuống đất, thịt xương bay tung tóe.
Đám quân lính trong doanh trại Ngô bất ngờ gặp phải cuộc tập kích quá đỗi bất ngờ và mạnh mẽ như vậy đã trở nên hoảng loạn mất tinh thần, còn Khánh Kỵ thì đã có sự chuẩn bị trước, trước đó quân sĩ đều đã được phổ biến quân lệnh, sau khi tiến vào doanh trại quân Ngô thì không cần phải nghe theo hiệu lệnh gì hết, cứ dựa theo thế trận của đội mình, lần lượt giết sạch những lều trại hai bên, lấy lầu gác truyền đạt hiệu lệnh làm nơi tập trung cờ xí, ào ạt lao tới.
Quân đội Khánh Kỵ được nhận diện bằng chiếc khăn đầu màu trắng cấp tốc lao tới mục tiêu, những binh lính Ngô vội vã chui ra từ trong những lán trại đứng chắn đường phía trước đều bị chém chết sạch, rồi ngay sau đó đoàn quân lại ồ ạt xông lên, đám quân Ngô mất đi sự thống nhất khi điều động quân của hệ thống chỉ huy, trở nên hoảng loạn giống như rắn mất đầu, chỉ bất lực theo bản năng giương cao vũ khí lên chống đỡ, đám quan quân chỉ có thể tụ tập binh lính trong phạm vi nhỏ thành từng tổ đội tự lo chiến đấu.
Quân Khánh Kỵ vốn có tổng cộng ba vạn năm ngàn người, trong mấy trận đại chiến ở Sở quốc bị tổn thất mất năm ngàn người, thu nạp được ba ngàn binh lính chiêu hàng, cộng thêm bảy ngàn quân hội tập với Tôn Vũ, tất thảy có bốn vạn người, tuy đánh thành Cô Tô chỉ là đánh nghi binh, nhưng cũng không được đưa quân ra quá ít, nếu không sẽ bị quân địch nghi ngờ, cho dù Phù Sai không điều binh đến tiếp ứng cho Hạp Lư, thì chỉ cần mang quân xuất thành giao chiến, thì đám quân vây thành này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, số quân giữ lại công thành và đám quân dùng làm kế nghi binh do Kinh Lâm giữ là một vạn người, như vậy, đám quân tham gia cuộc đột kích núi Thiên Mục lần này chỉ có ba vạn người.
Lúc này Anh Đào, Lương Hổ Tử mỗi người giữ năm ngàn quân, lẳng lặng di chuyển ra bên cánh trại Ngô, đứng trên cao quan sát không vội tham chiến, bản trận của Khánh Kỵ và Tôn Vũ để lại do Xích Trung thống soái để làm quân dự bị là năm ngàn người, đội quân chính thức phụ trách việc áp sát đột nhập doanh trại quân địch cắt đứt phòng tuyến chỉ huy, gây rối loạn quân ngũ địch chỉ có một vạn rưởi người. Nhưng khi bọn họ đã chiếm được thượng phong, lại có mục tiêu đã định sẵn, không giống như những binh sĩ Ngô đã mất chỉ huy, thể lực mất đi sự đáng sợ vốn có, một vạn năm ngàn người kia khuấy đảo hàng phòng ngự của quân địch, khiến chúng hoang mang khôn xiết.
Tiền doanh vừa truyền đến tin báo động, Ngô vương Hạp Lư, Ngũ Tử Tư, Bá liền lục tục mặc giáp trụ, Ngũ Tử Tư lập tức truyền lệnh dàn xếp thế trận, trường mâu thủ đứng phía trên, kiếm thuẫn thủ bọc sau, tạo thành các thế trận hình tròn, cùng lúc đó phát ra tín hiệu đèn trại, lệnh cho các doanh tập hợp quân bày đặt thế trận. Trung quân, hậu doanh, tả doanh, hữu doanh nối lại tạo thành thế trận hình tròn cố thủ bản doanh, nhưng khi Hạp Lư vừa mới phát ra tín hiệu thăm dò, trong lúc vẫn chưa được hồi âm, thì bỗng nhiên tín hiệu đèn trại ở hữu doanh bị vụt mất giống như tiền doanh, tình hình ở vùng chiến sự trong khu đó nhất thời mất liên lạc, cũng không biết là cả tòa thành trại đã thất thủ, hay chỉ là hệ thống chỉ huy bị phá vỡ.
Bá lập tức phái hai viên lữ soái mỗi người lĩnh năm trăm quân phối hợp với nhau đi tiếp ứng hữu doanh, Ngũ Tử Tư sau khi ổn định doanh trại, soái nhiệm chủ soái, soái hai ngàn năm trăm quân đột phá khu trung lộ, xếp thành đội hình chặt chẽ, áp chế tiền doanh, phản ứng không thể không gọi là nhanh chóng được.
Từ hai bên sườn núi, Anh Đào và Lương Hổ Tử nhìn những đốm lửa di động trong doanh trại quân Ngô, đã hiểu được ý đồ của quân Ngô, không khỏi thầm khen ngợi Tôn Vũ thần cơ diệu toán. Quân Ngô tuy phải lặn lội đường xa mệt nhọc, nhưng dù sao cũng là những quân sĩ tinh nhuệ trải qua trăm trận, kinh nghiệm tác chiến phong phú, tính toán của Tôn tướng quân quả nhiên không sai, công tử nghĩ ra diệu kế dùng hỏa ngưu trận, lại tập kích lúc đêm tối, cắt được tai mắt của quân địch, nhưng hiện tại mới chỉ cắt được tín hiệu từ hai tòa đại doanh, Ngô quân lúc này đã chỉnh đốn quân đội, trong thủ có công rồi.
- Thắp tín hiệu!
Anh Đào vừa dặn dò xong, một sĩ tốt đứng cạnh lui về sau vài bước, thắp lên một ngọn đuốc, nâng cao rồi huơ qua huơ lại mấy lần giữa sườn núi tối đen như mực. Đứng ở vị trí đó, người đứng ở ngọn núi đối diện có thể nhìn thấy rõ ràng, đám hỗn quân ở dưới mặt đất cho dù ngẩng đầu lên nhìn tới cũng không thể nhìn thấy gì cả.
Tĩnh lặng trong chốc lát, phía núi đối diện truyền lại tín hiệu tương tự, Anh Đào lấy ra bội kiếm sau lưng, cắm vào kẹp giữa dây đai và vạt áo, rút lên thanh trường mâu đang đặt kế bên, mũi mâu hướng xuống dưới núi, quát lớn:
- Mục tiêu, cánh trái lầu gác, tấn công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.