Đại Tranh Chi Thế

Chương 272: Lấy nhu chế cương (Thượng Trung Hạ)




Trong Loan Phượng cung, dưới bóng cây đặt một chiếc bình, trong bình cắm vài mũi tên, dưới đất cũng vương vãi đầy tên. Kế bên, hoàng hậu Quý Doanh và hoàng phi Tiểu Man đang đá cầu với nhau, hai người đều mặc võ phục kiểu mới do Khánh Kỵ thiết kế lúc ở Phí thành, chiếc quần làm bằng vải bố xuất xứ từ Lỗ, áo bó sát người, dưới chân mang một đôi hài da hươu.
Võ phục trắng áp sát vào thân hình, ủng có dây cột, lưng có đai buộc, hai người khuôn mặt ngọc ngà, mắt mũi như hoa, một người nhỏ nhắn xinh xinh, một người cao ráo thon thả, đều là ẻo lả mỹ miều, ai nấy có dáng vẻ thu hút riêng, dưới ánh nắng soi rọi, khó phân cao thấp.
Đá cầu bắt nguồn từ đâu không ai biết được, nhưng lại phát dương quang đại ở nước Tề vốn thích mới mẻ và hưởng thụ. Người Tề bất kể nam nữ, đều không rời khỏi rái cầu, suốt ngày đá cầu giải trí, người Lỗ sống gần Tề quốc, vì Tề quốc phú cường, phong cách của người Tề được người Lỗ bắt chước theo, nên môn đá cầu cũng nhanh chóng du nhập vào Lỗ, Quý Tôn Tiểu Man tinh thông kĩ thuật đá cầu.
Diêu Quang và Nhược Tích đều lớn tuổi hơn Tiểu Man một chút, tính tình trầm mặc hơn nàng, ngày thường chỉ thích gảy đàn thổi sáo, câu cá vẽ tranh, chơi những trò chơi mang hơi hướng nho nhã, còn Tiểu Man tính tình hoạt bát, thích nghịch ngợm phá phách, luôn cảm thấy những trò chơi kia quá nhàm chán, nên tuy tình cảm với hai tỉ muội kia khá tốt, nhưng ít khi chịu chơi chung với nhau.
Thế là từ khi bái kiến hoàng hậu xong, quen biết với Quý Doanh, hai người tuổi tác tương đương, đều tính tình hướng ngoại, hoạt bát thích chạy nhảy, hai thiếu nữ này nhanh chóng trở nên thân thiết. Quý Tôn Tiểu Man ngày nào cũng chạy đến chơi chung với Quý Doanh, ít ra cũng giải khuây bớt phần nào mỗi cô đơn trống trải giùm hoàng hậu.
“Hứ! Không đá nữa, không đá nữa!”
Quý Tôn Tiểu Man đạp lên trái cầu, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: “Môn đá cầu này là người ta dạy tỉ, tỉ mới học không bao lâu mà đã đá tốt hơn người ta rồi, mất hứng quá à.”
Quý Doanh đưa chân dài tiếp đất, chống eo làm dáng, trái cầu nhét đầy vải vụn xoay tròn quanh thân nàng, không hề rơi xuống đất, chân nàng quá dài, móc, đá, câu, hất, động tác mềm mại uyển chuyển tuyệt đẹp.
Quý Doanh dùng mũi bàn chân đón lấy quả cầu, nói với Tiểu Man: “Khi xưa tỉ học môn đô vật với nữ nô người Tây Dung, không biết phải học bao lâu mới học thành, nhưng chỉ dạy cho muội có mấy ngày, bây giờ so tài với muội đã bị muội vật ngã rồi, tỉ mới tức đây nè.”
Quý Tôn Tiểu Man thế mới khoái trá cười hi hí, làm mặt tinh nghịch, vênh mặt giải thích: “Cái này thì tỉ không hiểu rồi, dù thế nào đi nữa thì tỉ là công chúa nước Tần, cơ hội ra tay đánh nhau là quá ít, còn Quý Tôn Tiểu Man này đánh nhau từ nhỏ đến lớn, môn công phu vật qua vật lại này, tỉ sao so sánh bằng muội được? Đi nào, chúng ta qua mái đình bên kia nghỉ ngơi chút. Này, Hân Nhi, mau đi đổ hai chén nước xí muội cho hoàng hậu và bổn phi.”
Hân Nhi tuân lệnh lui xuống, Tiểu Man và Quý Doanh vào trong đình ngồi xuống nghỉ mệt, Hảo Nhi dâng lên khăn ướt, hai người rửa mặt xong, Hân Nhi bưng hai bát nước xí muội đến, Tiểu Man đón lấy, vừa mới uống một ngụm đã nhổ ra, quay sang Hân Nhi trách mắng: “Này, con nha đầu này lười biếng quá, sao không bỏ vài miếng đá vào, chén nước xí muội nóng hôi hổi này sao mà uống?”
Hân Nhi ấm ức nhìn vào Tiểu Man, nhỏ nhẹ: “Man hoàng phi, không phải là nô tì lười biếng, mà là… quả thực là…”
“Hân Nhi!” Quý Doanh ngăn Hân Nhi tiếp tục phân trần, quay sang cười giả lả với Tiểu Man: “Tiểu Man nếu cảm thấy nóng, chúng ta chi bằng cùng đi tắm nhé, nước suối xanh mát, tắm xong là khỏe khoắn ngay ấy mà.”
Tiểu Man ngạc nhiên nhìn vào Quý Doanh, hỏi: “Hoàng hậu sao lại ngăn cản Hân Nhi nói ra, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có…”
Quý Doanh còn chưa nói dứt câu, Hân Nhi vội nói xen vào: “Nội phủ tư nói trong kho băng lượng tồn không còn nhiều nữa, chỉ được cung cấp cho đại vương giải nhiệt, thế nên ngưng cung cấp cho hậu cung rồi, chẳng lẽ Man hoàng phi còn chưa biết?”
Tiểu Man trừng mắt tức tối: “Ai nói là đã ngưng cung cấp cho hậu cung, ta…”
Nàng liếc sang Quý Doanh, trong lòng nhói lên, đã hiểu ra chút gì, lập tức ngưng bặt tiếng, sắc mặt Quý Doanh cũng thoáng buồn rười rượi, vẻ tội nghiệp đó khiến Tiểu Man thấy động lòng thương hại, khí khái nghĩa hiệp của nàng chợt nổi lên.
“Thôi, thôi, chén nước này nóng thế sao mà uống được, đem bỏ đi, lấy rượu ngon đang ngâm nước giếng lại đây, hoàng hậu này, Tiểu Man biết làm vài món ngon, toàn là những món tỉ chưa từng thấy qua đâu, hay là để Tiểu Man trổ tài nấu nướng, cùng hoàng hậu uống cho thỏa thích.”
Người trong cung giờ ai cũng biết Khánh Kỵ bỏ mặc hoàng hậu, từ đêm tân hôn trở đi đã không còn đặt chân bước vào Loan Phượng cung, Tiểu Man cũng cảm thấy kì lạ, nhưng hỏi Khánh Kỵ thì không được tin gì xác thực, Quý Doanh càng khỏi bàn, hỏi đến là lắc đầu nhè nhẹ và thở dài thiểu não, hỏi nữa thì nàng sụt sùi rơi nước mắt, làm cho Tiểu Man và Diêu Quang, Nhược Tích đều thấy khó xử, từ đó cứ trước mặt hoàng hậu là không hề nhắc tới chuyện này nữa.
Vừa nghe nói uống rượu, Quý Doanh nói: “Được, Hân Nhi, đi lấy rượu ra đây cho Man hoàng phi dùng.” Nàng lại quay sang Tiểu Man có ý xin lỗi: “Tiểu Man này, tỉ đã thề từ nay không đụng đến nửa giọt rượu, không cùng uống với muội được, hay là lấy nước thay rượu, cùng uống hầu muội.”
“Sao lại thế?” Tiểu Man kinh ngạc: “Muội nghe Hảo Nhi nói, hoàng hậu rất thích uống rượu, hơn nữa tửu lượng cũng khá, sao lại vô duyên vô cớ cai rượi rồi?”
Nàng ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng không chịu được, hỏi: “Hoàng hậu…, tỉ và đại vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quý Doanh cúi gầm mặt, sầu não nói: “Đều là lỗi của tỉ…, Man hoàng phi đừng hỏi nữa.” Nàng thở dài ngao ngán, cười miễn cưỡng lái sang chuyện khác: “Nào, chúng ta vào trong điện ngồi, cùng nhau đối ẩm vậy.”
Tiểu Man là một cô nương không biết kiềm chế, Quý Doanh càng im lặng không nói ra, Tiểu Man càng muốn tìm hiểu sự tình. Uống rượu một mình đúng là không thú vị gì, hồi lâu mới đợi được đến giờ dùng cơm, Tiểu Man lập tức cáo từ, rời khỏi Loan Phượng cung.
“Đại vương đã về cung chưa?” Tiểu Man vừa đi khỏi Loan Phượng cung, bèn hỏi ngay một tì nữ đang đi ngang qua.
Tì nữ kia vội cung kính hành lễ: “Hồi Man hoàng phi, đại vương đã về hậu cung.”
“Giờ đại vương đang ở đâu?”
“Đang trong cung của Nhược Tích hoàng phi ạ.”
Tiểu Man không nói thêm câu nào, dẫn theo cả đám nô tì của mình hướng về phía tẩm cung của Nhược Tích bước nhanh.
Trong cung Nhược Tích, Khánh Kỵ ngồi trên tấm chiếu trải dưới đất, kế bên chân đặt một cái chậu sành, trong chậu chứa đầy băng đá trong suốt, từng luồng hơi lạnh bốc lên, khắp phòng mát mẻ.
Trên bàn nhỏ đặt vài đĩa thức ăn, Khánh Kỵ đang cùng Nhược Tích tán gẫu, chốc chốc lại uống một ngụm rượu, đang say sưa vui vẻ hưởng lạc.
“Đại vương bỏ mặc một tân nương đó không đi hưởng dụng, lại suốt ngày trú trong cung của thần thiếp, nếu hoàng hậu có dung mạo xấu xí còn dễ hiểu, nhưng hoàng hậu rõ ràng xinh đẹp tuyệt trần, nhu mì kiều diễm, hơn nữa tính cách của hoàng hậu lại thẳng thắn đáng yêu, thần thiếp mỗi ngày đến thỉnh an hoàng hậu điện hạ, cùng hoàng hậu nói chuyện rất hợp, không giấu gì đại vương, hoàng hậu từ Tần quốc xa xôi đến đây, thiếp cùng Diêu Quang, Tiểu Man ba tỉ muội cứ lo lắng không yên, sợ gặp phải người không dễ đối phó, nhưng con người Quý Doanh ngây thơ trong trắng, không có tâm cơ, người ta nhìn thấy còn thích nữa là, sao đại vương lại…”
Khánh Kỵ khẽ chau mày: “Nhược Tích, là Quý Doanh bảo nàng làm thuyết khách đó à?”
“Đương nhiên là không, nếu hoàng hậu chịu mở miệng là tốt rồi, nhưng tiếc là dù có hỏi thăm thế nào, nàng ấy chỉ biết lắc đầu thở dài, hỏi thêm thì nước mắt giàn giụa, làm cho người khác không hiểu gì cả.” Nhược Tích xoay xoay tròng mắt, cười tủm tỉm dụ khị: “Đại vương à, hay là nói cho thần thiếp nghe đi, hoàng hậu điện hạ đã làm gì chọc giận đại vương rồi? Hay là… hay là trong đêm động phòng hoa trúc, không biết cách hầu hạ cho đại vương vui?”
Khánh Kỵ tức tối không tiện nói ra, liền làm ra vẻ giận: “Quả nhân muốn được yên tĩnh, nàng lại lải nhải bên tai ta, nữ nhân các nàng thiệt là…, cái tính tò mò đó, đúng là nữ nhân nào cũng vậy cả…”

Đúng lúc này, Quý Tôn Tiểu Man lướt như một cơn gió chạy vào: “Đại vương, Hí! Thì ra chàng đúng là ở đây.”
Khánh Kỵ liền giãn chân mày ra, vui vẻ nói: “Bộ trang phục quả nhân thiết kế đẹp đấy nhỉ? Tiểu Man mặc vào giống y như một mỹ nhân bé bỏng, hí hí, làm quả nhân rạo rực quá nè.”
Hắn vừa nói vừa nheo mắt liếc nhìn cặp mông đầy đặn của Tiểu Man dưới lớp vải áo bó sát. Khánh Kỵ đã mấy lần muốn chiếm dụng từ phía sau của Tiểu Man rồi, nhưng cố gắng mấy lần, Tiểu Man trong lúc đê mê vẫn cảm thấy sợ hãi, lần nào cũng đau đớn xin tha, Khánh Kỵ sợ nàng còn nhỏ tuổi chịu không nổi, nên mỗi lần sắp thành công lại buộc phải cố gắng kiềm chế dừng lại.
Nhưng lúc này Tiểu Man đã hiểu nhiều về chuyện phòng the rồi, nhìn thấy Khánh Kỵ đang cười gian xảo là biết ngay hắn đang nghĩ gì, nàng xấu hổ nguýt hắn: “Hứ! Thích à? Thích thì đi Vệ quốc tìm tên Di Hạ ấy, người ta là Ngô hoàng phi, chứ không phải man đồng đâu đấy.”
Nhược Tích cũng liếc nhìn thấy ánh mắt dâm tà của Khánh Kỵ, lập tức đỏ mặt, ừ hử: “Đại vương xấu quá, giữa ban ngày thế này mà nổi lòng ham muốn rồi.”
“Ơ, chẳng lẽ hai người…” Quý Tôn Tiểu Man kinh ngạc trước phản ứng của Nhược Tích, trong lòng nổi lên nỗi hoài nghi, có hơi chua chát nghĩ thầm: “Chẳng lẽ hai người họ đã làm tư thế kia rồi? Phải rồi, chả trách đại vương đến cung của Nhược Tích tỉ nhiều hơn đến cung của mình, hứ! Mình còn tưởng hắn thương mình, thì ra là đã có người cho hắn thỏa mãn cách kia…”
Tiểu Man suy nghĩ lung tung, thật ra nàng đã nghĩ oan cho Khánh Kỵ, vì Khánh Kỵ nghĩ Tiểu Man còn nhỏ nên mới không hay ngủ lại ở cung của nàng, còn trong lúc vui vẻ với nàng cũng cố gắng kiềm chế, làm ăn nhẹ nhàng, còn làm vài biện pháp phòng hờ nàng mang thai quá sớm. Nhưng khổ tâm của hắn Tiểu Man đâu chịu hiểu? Bây giờ nàng đang ghen tuông, thật ra Tiểu Man vẫn còn mang tính trẻ con, chỉ nghĩ là Khánh Kỵ làm chuyện kia với người khác thì cũng phải làm với nàng thế mới công bằng, trên thực tế nha đầu mười sáu tuổi như nàng không có nhiều ham muốn xuất hiện, dù cho Khánh Kỵ ôm nàng ngủ suốt đêm không có làm gì cả, nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhược Tích nghe Tiểu Man chất vấn, đỏ mặt e thẹn, vội lái sang chuyện khác: “Tiểu Man ở trong cung buồn quá nên đến chổ tỉ đúng không? Nào, lại đây cùng ngồi nào, uống với đại vương vài ly rượu.”
Nhược Tích nói sang chuyện khác, Tiểu Man liền nhớ ra mục đích chính của mình khi đến đây, hứ một tiếng rõ to: “Muội không uống được, bên này thì ân ái, bên kia thì lạnh lẽo, người ta không nhìn không đặng đâu.”
Nhược Tích ngờ ngợ hỏi: “Tiểu Man… nói gì thế? Sao tỉ tỉ nghe không hiểu?”
Tiểu Man nổi giận đùng đùng đến ngồi bên Nhược Tích, trừng mắt nhìn Khánh Kỵ: “Đại vương, người ta muốn hỏi, hoàng hậu vừa mới được gả đến Ngô quốc, có gì đắc tội với chàng đâu, sao chàng lại đối xử với tỉ ấy như thế?”
Khánh Kỵ liếc xéo Tiểu Man, rít lên: “Nha đầu Quý Doanh thủ đoạn khá lắm, lại có cách khiến mấy nàng ra mặt nói tốt cho nàng ta.”
Nhược Tích thở dài, lên tiếng: “Nếu Tiểu Man muội muội đã nhắc đến, đại vương cũng đừng trách thần thiếp nhiều chuyện, dù sao Quý Doanh cũng là hoàng hậu, làm chủ hậu cung Ngô quốc, đại vương đối xử lạnh nhạt với người ta, ngôi vị hoàng hậu cũng không thay đổi, nếu tỉ muội trong cung hòa thuận chung sống, đại vương mới có thể yên tâm trị vì quốc gia. Đại vương lạnh nhạt với hoàng hậu, hoàng hậu không trách tội lên đầu chúng thần thiếp, người ngoài cũng nói chúng thần thiếp mê hoặc đại vương, làm đại vương ruồng bỏ chính thất. Ngày dài tháng rộng, hoàng hậu chắc chắn sinh lòng ganh ghét, đến lúc đó hậu cung xáo xào, đại vương có đau đầu không chứ? Nói ra thì hoàng hậu vừa đến Ngô quốc, chắc cũng không phạm phải tội lỗi lớn gì đến nỗi không được tha thứ. Đại vương là vua của một nước, tấm lòng khoan dung độ lượng rộng rãi, sao lại chấp nhặt so đo với một nữ nhân nhỏ nhoi?”
Khánh Kỵ hít một hơi dài, nghiêm nghị nói: “Quân vương vô gia sự, gia sự cũng chính là quốc sự, đó đâu phải là chuyện nhỏ nhặt. Nếu nàng ấy ngang bướng một chút thì quả nhân hãy còn nhẫn nhịn được, nhưng… hậu cung không được can dự chính sự, đó là một trong những điều luật quả nhân ban hành khi mới phục quốc, sao có thể dễ dàng sửa đổi? Quý Doanh vừa tới Ngô quốc, bèn buộc quả nhân cứu viện tỉ tỉ Sở thái hậu của nàng ấy, quả nhân không ưng thuận, nàng ta mượn cớ say rượu động thủ với quả nhân, sao quả nhân không tức giận lên được? Đại sự thiên hạ còn không lo hết, quả nhân đâu rảnh rang đi cãi cọ dạy dỗ chuyện đạo lí xử thế với nàng ta hả?”
“Đại vương không ưng thuận à?” Nhược Tích ngạc nhiên hỏi: “Không phải đại vương và Sở thái hậu đã bí mật thỏa thuận nhau rồi ư?”
Khánh Kỵ ừ hử: “Có là có, nhưng đó là việc quả nhân nghị bàn với đại thần văn võ trong triều, quyết định liên minh với người Sở, chứ không phải vì Quý Doanh nhờ cậy mới xuất binh trợ giúp.”
Nhược Tích thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười: “Thì ra là vì chuyện này, đại vương cũng quá cố chấp, thật ra đại vương nên xuôi theo dòng chảy, cứ nói với hoàng hậu là vì nàng ấy nên mới liên minh với Sở, như thế vì giải quyết xong quốc sự, vừa an lòng hoàng hậu, một công đôi việc, ai nấy đều vui vẻ.”
Khánh Kỵ đanh mặt: “Vậy khổ tâm của quả nhân là uổng phí à? Nên nhớ quả nhân không phải vì không giúp Sở mà từ chối hoàng hậu, mà là dù giúp hay không, lệnh chỉ được do quả nhân đưa ra, có liên minh với Sở hay không phải tính đến lợi ích của Ngô cùng các triều thần bàn bạc quyết định, không thể nói là chiều ý hậu cung. Lần này không được, lần sau cũng không, hậu cung không được can dự triều chính, bắt buộc phải từ thời quả nhân chấp hành nghiêm túc, mãi mãi không được phế bỏ luật lệ này.”
Tiểu Man thấy hắn nói năng dữ tợn, thấy ấm ức cho phái nữ nhi: “Hậu cung tham gia chính sự cũng là điều bình thường, Sở thái hậu bí mật thỏa thuận với chàng chẳng phải cũng là nữ nhân sao?”
Khánh Kỵ cười mỉa: “Nàng ta là Sở thái hậu, không phải Ngô thái hậu, nữ nhân trong hoàng cung Ngô quốc, tất cả đều không được can dự vào chính sự.”
Tiểu Man liếc xéo hắn, tức tối: “Thế nào? Chàng sợ nữ nhân không làm được việc, làm hỏng đại sự của chàng hay là sợ nữ nhân chúng ta chiếm đoạt quyền lực của chàng?”
Khánh Kỵ thấy không khí căng thẳng, vội tỏ ý xoa dịu, mỉm cười nói: “Quả nhân không phải là Tống Chiêu Công, tin rằng Tiểu Man của ta cũng không phải là Tương phu nhân, nhưng nghĩ cho giang sơn xã tắc, nghĩ cho con cháu đời sau, quả nhân buộc phải làm nghiêm từ bây giờ.”
Câu chuyện về Tống Chiêu Công và Tương phu nhân Khánh Kỵ vừa nói xảy ra tại Tống quốc hơn một trăm năm trước, phu nhân của Tống Tương Công là muội muội Chu thiên tử. Tống Tương Công chết đi, con trai Tống Thành Công kế vị, mười bảy năm sau bệnh chết, đến lượt cháu đích tôn Tống Chiêu Công lên ngôi, trong suốt quá trình đó, Tương phu nhân nắm hết quyền lực triều chính, con cháu hoàng tộc Tống quốc chỉ như bù nhìn mà thôi.
Huynh đệ Công Tử Bào của Tống Chiêu Công là mỹ nam tử có tiếng, Tương phu nhân phải lòng chàng trai đáng tuổi con cháu mình, thế là đối xử tốt với hắn, sau cùng giết luôn Tống Chiêu Công sắc lập hắn làm quốc quân, hai người danh chính ngôn thuận đến với nhau, vì chuyện này bá chủ thiên hạ Tấn quốc lúc bấy giờ có cớ dấy binh thảo phạt, nói là chủ trì công đạo cho Tống Chiêu Công bị hại chết oan uổng.
Tiểu Man nghe Khánh Kỵ so sánh như vậy, nheo nheo mũi ngún nguẩy, cố ý chọc tức: “Ai nói người ta không phải là Tương phu nhân? Hí hí, đợi khi chàng già cả yếu sức, người ta chán chàng rồi, lúc đó thấy thích mỹ nam tử nào đó, người ta sẽ học theo Tương phu nhân.”
Nói đến câu sau, chính Tiểu Man cũng không nhịn được cười, bật cười khanh khách.
Khánh Kỵ dang rộng tay tóm lấy eo thon của Tiểu Man, nhấc bổng nàng ta lên một cách nhẹ nhàng, đặt lên đùi đánh cái đét vào mông, trừng trị cái tội nói nhăng nói cuội xong mới giải thích: “Phàm là sáng lập đại nghiệp, giang sơn đều do một người gầy dựng, cả triều văn võ đều là người trung thành với mình, hơn nữa phần lớn giỏi giang tinh tế, tất nhiên không để đại quyền dễ dàng rơi vào tay người khác. Nhưng cho dù triều đại nào quốc gia nào đi chăng nữa, quân vương khai quốc chỉ là một đời
Còn con cháu của quân vương đó thì sao? Từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng cung, lớn lên dưới sự bảo bọc của phi tần, không biết chuyện bên ngoài thiên hạ, sau này có nắm quyền cũng chưa chắc giỏi, nếu thái giám phi tần muốn can dự chính sự, điều đó khá dễ dàng làm được. Hơn nữa phi tần có được ra khỏi cung không? Có lên đại điện nghe triều thần phân tích tình hình thiên hạ không? Không thể, họ chỉ suốt ngày ru rú trong cung, vậy họ chỉ trọng dụng thân tín họ tin tưởng, thông qua thân tín nắm giữ quyền lực.
Đám hoàng thân quốc thích này một khi nắm giữ đại quyền trong tay, lại lợi dụng thân phận cách ly quân vương với các đại thần chính trực, dã tâm từ từ nảy nỡ, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Nhược Tích khi xưa từng dạy dỗ muội muội quản lí gia nô, nghe Khánh Kỵ giải thích đạo lí lập tức hiểu ra, còn Quý Tôn Tiểu Man hãy còn chưa phục: “Thái giám đâu có tư cách chấp chính? Còn nói đến phi tần, trong thiên hạ hiện nay phi tần các nước can dự chính sự cũng nhiều, đâu thấy có bao nhiêu người biến thành tai họa đâu.”
Khánh Kỵ nói: “Đó là vì thiên hạ hiện nay các nước chư hầu các cứ một nơi, ngày nào cũng chinh chiến thảo phạt lẫn nhau, quốc quân không thể không đích thân lên triều nghị sự với các đại thần, nên đại quyền khó rơi vào tay thân thích của hậu cung, nếu giang sơn thống nhất rồi thì sao nào?”

Khánh Kỵ đương nhiên biết rõ trong lịch sử có không ít bài học, đời Tần có Triệu Cao, đưa các thái giám lên lộng quyền, Tần diệt vong vào đời Hán, sáu vị thái hậu lần lượt lên chấp chính làm cho triều đình lụn bại. Có thể các phi tần không có ý làm hại quốc gia, nhưng số thân tín họ tin dùng phần lớn lại lộng hành, đưa đất nước đến bờ vực suy vong. Lịch sử đã có nhiều bài học xương máu, Khánh Kỵ không sớm phòng hờ mới lạ.
Khánh Kỵ nói: “Hiện nay kẻ chiếm quyền là các thế tộc công khanh quyền cao chức trọng lấn át cả chủ nhân. Lấy Tấn quốc làm ví dụ, năm trong số sáu khanh có tổ tiên là thần tử trung thành dưới trướng Tấn Văn Công, nhưng trải qua mấy đời, thế lực gia tộc dần dần lớn mạnh, con cháu đời sau đã không còn trung thành như trước, dã tâm ngày càng lớn, mối họa này cũng bắt nguồn từ cách cai trị phân phong chia đất, sau này quả nhân có mở rộng bờ cõi, chỉ thiết lập huyện phủ cai trị, ủy nhiệm quan lại chứ không chia thành phong ấp, cách cai trị này diệt trừ mối họa đe dọa từ công khanh thế tộc, nhưng còn thái giám hậu cung nữa. Quả nhân giữ nghiêm luật lệ hậu cung không được tham chính là nghĩ sâu xa cho mai này, các nàng tưởng quả nhân chỉ vì nổi nóng với một Quý Doanh đó hả?”
Tiểu Man nghe vậy từ từ bình tĩnh lại, chớp chớp mắt đen láy nhìn chăm chăm vào Khánh Kỵ. Khánh Kỵ hôn nhẹ vào môi nàng, âu yếm nói: “Các nàng thử nghĩ xem, sẽ có một ngày các nàng có con của mình, những đứa con sẽ từ từ khôn lớn, trong số họ sẽ có một người trở thành Ngô vương, sau đó nó sẽ nạp hậu tuyển phi, nhưng từ nhỏ nó sinh trưởng trong cung, đâu biết được lòng người hung hiểm? Nếu nó mặc cho phi tần can dự chính sự, sẽ có kết cục thế nào? Nói không chừng máu mủ ruột thịt của các nàng sẽ giống như Tống Chiêu Công chết một cách oan ức cũng nên.”
Nhược Tích và Tiểu Man nghe xong Khánh Kỵ phân tích, thấy đúng là có khả năng đó xảy ra, hai người lạnh toát sống lưng.
Khánh Kỵ nói tiếp: “Thiên hạ hưng vong tự có quy luật của nó, quả nhân làm vậy cũng không thể làm cho giang sơn vững vàng suốt ngàn đời, nhưng ít ra giải pháp này ổn định quốc gia được thêm một thời gian dài, để quân vương hậu thế của Ngô quốc ta ít đi một mối lo từ việc hậu cung lộng quyền. Các nàng đều là những cô gái ngây thơ trong trắng, ta vốn không muốn nói những chuyện tranh quyền đoạt lợi máu me cho các nàng nghe, nhưng các nàng đã là phi tần của Khánh Kỵ này, cũng nên hiểu rõ có khả năng này xảy ra.”
Nhược Tích do dự một hồi, cúi đầu nhẹ giọng: “Đại vương dạy phải lắm.”
Nhược Tích sau khi làm hoàng phi, vốn định đợi tình hình Ngô quốc ổn định thêm sẽ mở lời xin phong chức quan cho người nhà của nàng, nhưng những lời hồi nãy của Khánh Kỵ như cảnh tỉnh, cái câu “Họa từ phúc mà ra, trong phúc có họa.” tuy thời Xuân Thu chưa ai từng nghe, nhưng Nhâm Nhược Tích giờ này cũng đã loáng thoáng hiểu rõ tâm ý của Khánh Kỵ.
Tiểu Man nhỏ nhẹ cầu xin: “Đại vương à, dù đúng như chàng nói, thì cho Quý Doanh nếm chút vị đắng là đủ rồi? Chàng còn muốn hành hạ người ta đến khi nào nữa? Không giấu gì chàng, người ta bây giờ cũng không muốn đến Loan Phượng cung nữa, mỗi lần nhìn thấy tỉ ấy là người ta khó chịu giùm tỉ ấy đó.”
Khánh Kỵ nghiêm nghị: “Làm sai thì phải chịu phạt, quả nhân chẳng qua là cả tháng nay không đi gặp nàng ta thôi mà, có gì to tát lắm đâu.”
“Nhưng… nhưng tỉ ấy dù sao cũng mang thân phận tôn quý của công chúa nhà Tần, đại vương lạnh nhạt như vậy, đã đủ khiến tỉ ấy khó chịu rồi, sao còn… sao còn ra lệnh giảm cung ứng cho Loan Phượng cung, làm tỉ ấy mất mặt trước đám nô tì chứ?”
Khánh Kỵ nghệch mặt ra, ngạc nhiên hỏi: “Quả nhân chỉ muốn cho hoàng hậu một bài học, để nàng ta sau này bớt thói hung hăng, quả nhân đâu có ra lệnh giảm cung ứng cho Loan Phượng cung đâu.”
“Hở?” Tiểu Man ngồi bật dậy, kể lể: “Không phải là đại vương ra lệnh giảm cung ứng cho Loan Phượng cung à? Hiện nay Loan Phượng cung được cấp rất ít nến thắp sáng, vừa vào ban đêm đã tối mù tối mịt. Tiểu Man là người phương Bắc sợ nóng, trong cung băng đá tản nhiệt không thiếu, nhưng… nhưng khi thiếp đến cung hoàng hậu, ngay cả uống một chén nước xí muội cũng không có băng đá bỏ vào, nói là… nói là băng đá không đủ dùng, chỉ cung cấp cho một mình đạp vương.”
Khánh Kỵ điên tiết đập bàn cái rầm, trừng mắt giận dữ, gầm lên: “Chắc là đám thái giám trong cung làm bừa, thấy quả nhân lạnh nhạt với hoàng hậu nên có ý khinh thường hiếp đáp nàng. Hứ! Quả nhân đâu có nói sai, những tên tiểu nhân này chỉ biết xuôi theo thời thế, thật là vô sỉ, thấy hoàng hậu thất sủng chúng đã giả truyền ý chỉ, nếu quả nhân không sớm đưa ra luật lệ nghiêm khắc, chắc có một ngày ngay cả quân vương cũng bị chúng tiểu nhân này sắp đặt mất.”
Nhược Tích ngước nhìn Khánh Kỵ, hỏi: “Đại vương định làm thế nào?”
Khánh Kỵ đứng dậy, đi qua đi lại một hồi, quay sang Tiểu Man nói: “Tiểu Man, nàng có giao tình với Quý Doanh, việc này giao cho nàng đi lo liệu, ngày mai nàng đến Loan Phượng cung lần nữa, gọi bọn thái giám ra dạy dỗ chúng một trận, đuổi chúng đi ra sau núi Cô Tô phụ trách rửa quần áo, nấu cơm cho quân sĩ, không cho phép chúng quay lại hoàng cung nữa.”
Nhược Tích bĩu môi: “Sao đại vương không đích thân tới Loan Phượng cung làm chủ cho hoàng hậu? Như vậy hiềm khích phu thê sẽ được hóa giải, tin rằng trải qua chuyện này, hoàng hậu sau này không dám tự ý can dự vào quốc sự nữa, sẽ dịu dàng ân cần hầu hạ đại vương.”
Khánh Kỵ nhớ đến thân hình quyến rũ của Quý Doang cũng thấy thèm thuồng, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới đêm đó từng nói cứng từ nay không đặt chân bước vào Loan Phượng cung nửa bước, lời nói ra của một quân vương sao có thể dễ dàng thu lại? Do dự một hồi, Khánh Kỵ lắc đầu, tìm ra một lí do chống chế: “Chuyện nhỏ nhặt trị tội bọn thái giám mà cũng cần quả nhân lo à? Quý Doanh là hoàng hậu Ngô quốc ta, quả nhân muốn dạy cho nàng ấy biết chuyện gì không nên làm, chuyện gì thuộc phạm vi quyền lực của nàng ấy, chuyện hậu cung là chức trách của hoàng hậu, quả nhân xen vào làm chi?”
Tiểu Man nhận được ý chỉ, hí hửng nói: “Đâu cần đợi đến ngày mai, giờ hãy còn sớm, thiếp lập tức đi Loan Phượng cung, báo cho Quý Doanh biết chuyện cắt giảm cung ứng không phải mệnh lệnh của phu quân, cho tỉ ấy khỏi phải chịu thiệt thòi, nhìn thấy dáng vẻ ấy người ta thương hại không chịu được.”
Dứt lời Tiểu Man nhún nhảy chạy ào đi như con chim én.
Khánh Kỵ gọi với theo, Tiểu Man đã đi xa, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Nhâm Nhược Tích đang suy tư nhìn chăm chăm vào hắn, đôi mắt ấy như xoáy sâu vào tim hắn, nhìn thấu tâm sự của hắn, Khánh Kỵ thấy bối rối, họ khụ khụ vài tiếng, nói: “Quả nhân… có hơi say rồi, đến lúc nên đi đây.”
Nhâm Nhược Tích bật cười chế giễu, hỏi: “Đại vương nếu đã đến cung của thần thiếp, tại sao đêm nay không ngủ tại đây nào?”
Khánh Kỵ hứ một tiếng, giả đò: “Cùng các nàng huyên thuyên nãy giờ, quả nhân mệt rồi, đêm nay… quả nhân sẽ nghỉ tại cung của Diêu Quang.”
“Dạ, thần thiếp cung tiễn đại vương.”
Nhược Tích phất áo cúi người hành lễ, Khánh Kỵ ho khụ khụ lấp liếm xấu hổ, sải bước đi ra, đi hướng về tẩm cung của Diêu Quang.
Nhược Tích từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh xoay tròn, lẩm bẩm: “Dám trong đêm tân hôn ra tay vật nhau với phu quân, con cọp cái này đâu dễ bị ức hiếp, nhưng khi bị bọn thái giám cố tình cắt giảm cung ứng, nàng ấy lại nhẫn nhục chịu đựng, đại vương quả nhiên động lòng thương hoa tiếc ngọc. Dùng cương không được, lập tức chuyển qua lấy nhu chế cương, con hồ ly này không giống với vẻ ngoài không biết xài thủ đoạn đâu. Hừm… chỉ là không biết nàng ấy định dùng chiêu gì dẫn dụ phu quân đang tức tối quay lại Loan Phượng cung, tiếp tục đêm động phòng hoa trúc còn bỏ dỡ đây? Hí hí, chờ xem đã…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.